“Chỉ làm rơi mấy cánh hoa mai nhỏ, thực sự cũng là rất tuyệt diệu rồi”.
Sử Nhược Mai đỏ mặt nói:
“Muội luyện mấy ngày rồi, cành cây vẫn còn lung lay, khuyết điểm chính là ở chỗ nào?”
Đoàn Khắc Tà đáp:
“Muội đề một hơi, chuyển chân khí tuần hành theo kinh mạch thiếu dương, mắt nhìn thẳng ra phía trước, ý dồn vào trong não, không để ý xuống dưới chân, thử lại một lần nữa xem”.
Sử Nhược Mai nhảy sang một cành mai khác, theo phép đó mà làm, lúc này cành mai chỉ hơi hơi rung nhẹ, nhưng không hề rụng xuống một cánh hoa mai nào. Sử Nhược Mai hoan hỉ nói:
“Được rồi, muội luyện lại một lần nữa”.
Lời còn chưa dứt, chợt nghe thấy tiếng ám khí sắc nhọn phá không bay đến, Sử Nhược Mai lộn mình từ trên cành mai ngã xuống.
Đoàn Khắc Tà tạo nghệ võ học đã đạt đến cảnh giới nhất lưu, nghe tiếng gió mà luận, thì biết đó là một viên đá từ mãi xa bay đến, dụng ý dường như không phải là đả thương người, mà chỉ là muốn dọa Sử Nhược Mai một trân. Viên đá này vừa vặn bay sát qua sau ót của Sử Nhược Mai, Sử Ngược Mai bị kinh hãi khiến cho sảy chân mà ngã xuống.
Đoàn Khắc Tà không biết kẻ đến là bạn hay địch, nhưng cho dù chỉ là đùa bỡn thì cũng không lên đùa bỡn cái kiểu này. Đang lúc chàng tức giận thì thấy người kia đã cười ha hả từ trong rừng chạy ra, nói rằng:
“Thật là một tiểu cô nương xinh xắn lắm, khinh công cũng rất khá, ta đang muốn chọn một nữ đệ tử để giúp ta giặt quần giặt áo, ngươi theo ta thôi!”
Đoàn Khắc Tà giận dữ quát:
“Ngươi là cái thứ gì?”
Người kia đầu thắt phương cân [2], thân vận bạch trường bào, bộ dáng tựa thư sinh, nhưng đầy mặt tà khí, trong lời nói còn mang theo ý cười dâm đãng, mới nhìn là biết ngay không phải chính nhân.
Yêu nhân có bộ dạng thư sinh này ghé mắt sang nhìn, vừa tà ác vừa ngạo nghễ, hắn đột nhiên phì cười một tiếng rồi hỏi:
“Ngươi là cái thứ gì? Hừ, trông xú tiểu tử ngươi tức giận như vậy, đây là muội tử của ngươi, hay lão bà của ngươi? Được, bất kể là muội tử cũng được, lão bà cũng được, ta nhất định đều muốn. Ta thu nhận nàng ta, chính là vẻ vang cho ngươi, tiểu tử nhà ngươi còn tức giận cái nỗi gì?”
Đoàn Khắc Tà tức giận đến thất khiếu bốc khói, tên kia còn chưa nói xong, chàng đột nhiên hét lên một tiếng như sấm động:
“Xéo đi!”
Tựa như một tia chớp chàng hướng yêu nhân kia trảo tới!
Đoàn Khắc Tà dùng chính là thủ pháp “Đại Suất Bi”, ý muốn hất ngã yêu nhân kia bốn vó chổng lên trời, nhưng chàng mặc dù trong lúc phẫn nộ, song trong lòng còn khoan hậu, nghĩ rằng hắn bỡn cợt phụ nữ, dĩ nhiên là đáng ghét, nhưng cũng chưa tới mức đáng chết. Cho nên thủ pháp mặc dù mau lẹ, nhưng chỉ dùng có ba phần kình lực.
Chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, bạch bào của yêu nhân kia đã bị chàng xé mất một mảnh, nhưng hắn vẫn chưa bị hất ngã. Đoàn Khắc Tà chỉ thấy một cỗ nội lực đẩy đến trước mặt, thần công hộ thể của chàng lập tức sinh ra phản ứng, nhưng cũng không khỏi thối lui hai bước.
Đến lúc này, cả hai người bất giác trong lòng đều rúng động. Đoàn Khắc Tà không thể hất ngã hắn, thì biết rằng công lực của hắn cũng thật sự không kém. Yêu nhân kia thường ngày tự cho mình là anh tuấn kiệt xuất, nay bị Đoàn Khắc Tà mới ra tay đã xé rách trường bào, khiến mình chật vật vô cùng, thì lại càng vừa kinh hãi vừa giận dữ, đột nhiên hắn xoay người rút trường đao ra quát:
“Tiểu tử khá lắm, ngươi dám cùng ta đối địch, ta phải lấy tính mạng ngươi!”
Một đao hắn liền hướng Đoàn Khắc Tà chém xuống.
Đoàn Khắc Tà há có thể để cho hắn chém trúng, thân hình chàng nhoáng lên, “vù” một tiếng, chàng đã nhanh như chớp thoát ra sau lưng tên kia, quát:
“Ta đánh tên yêu nhân không biết xấu hổ này!”
Chàng trở tay tát ra một bạt tay, bạt tay này của Đoàn Khắc Tà đã dùng đến bảy thành công lực, chưởng thế phiêu hốt bất định, dứ bên trái đánh bạt tai bên phải, dứ bên phải đánh bạt tai bên trái, đây là một chiêu có tên gọi “Kim Cổ Tề Minh”. Tai người là bộ phận rất yếu đuối và nhạy cảm, gần với Thiên linh cái và yết hầu, nếu như bị trọng thủ pháp của chàng tát trúng, thì chắc hẳn sẽ bị ngất.
Yêu nhân này bản lĩnh cũng rất cao cường, hắn nghe tiếng chưởng phong, thì biết là không thể tránh thoát, thế nên lấy công làm thủ, đùng đấu pháp lưỡng bại câu thương, đột ngột cúi đầu theo thế “Phượng Điểm Đầu”, trường đao xuất ra chiêu thức của kiếm pháp là “Tô Tần bối kiếm”, trở tay chém lên, muốn chém đứt cổ tay của Đoàn Khắc Tà.
Hai người động tác đều nhanh như chớp, nhưng vẫn là Đoàn Khắc Tà nhanh hơn một chút, chưởng phong lướt qua rồi chớp nhoáng thu hồi, trường đao của yêu nhân kia cơ hồ sạt qua vai chàng, nhưng không có chém trúng.
Bạt tai này của Đoàn Khắc Tà tuy không phải là đánh thật, nhưng chưởng phong lướt qua thì một nửa bên mặt của yêu nhân đã bị nóng rát đau đớn. Yêu nhân kia đại nộ, chuyển thân lại, đao quang loang loáng, liền thi triển một chiêu “Tam Dương Khai Thái” mãnh liệt chém qua Đoàn Khắc Tà.
Đoàn Khắc Tà nghĩ bụng, “Yêu nhân này đến từ đâu, bản lĩnh cũng thật không kém!” Chàng hận hắn vô cùng, quyết ý phải cho hắn nếm một chút lợi hại, liền thi triển thân pháp khoái tốc, tránh khỏi ba đao liên hoàn của hắn, bỗng dưng quát lớn:
“Đến mà không lại cũng là phi lễ!”
Yêu nhân kia đao pháp đã sử hết, Đoàn Khắc Tà thình lình tuốt bảo kiếm ra, một kiếm hướng yết hầu hắn đâm tới, quát:
“Buông bao!”
Lần này Đoàn Khắc Tà đã đâm tới điểm yếu hại của đối phương, với kiếm pháp mau lẹ vô luân của chàng, nếu như kiếm thế không có gì thay đổi, một kiếm này có thể xuyên thủng cổ họng đối phương, nhưng chàng dù sao vẫn còn lòng khoan hậu, chỉ là muốn yêu nhân nhận thua bồi tội, cho nên trước tiên quát lên một tiếng, mũi kiếm chỉ đến yết hầu, kiếm thế lại từ từ chậm lại một chút.
Yêu nhân kia thân mình ngửa ra sau, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, trường đao của hắn lại chém lên trên, chỉ nghe “choang” một tiếng, tia lửa bốn tung ra bốn phía, thanh trường đã đã bị bảo kiếm của Đoàn Khắc Tà đánh bay sang một bên, nhưng Đoàn Khắc Tà cũng bị chấn động bởi mãnh lực của trường đao đối phương, không khỏi phải lui về một bước.
Yêu nhân kia nhẩy lên tiếp lấy binh khí của hắn, đột nhiên hú dài một tiếng, lại huy đao xông lên. Sử Nhược Mai bảo Đoàn Khắc Tà:
“Khắc Tà, loại yêu nhân vô sỉ này, huynh còn hà tất phải hạ thủ lưu tình?”
Trường đao của yêu nhân đen bóng rất không dễ coi chút nào, nhưng vậy mà bảo kiếm của Đoàn Khắc lại không thể chém gãy nó.
Yêu nhân kia biết lợi hại của Đoàn Khắc Tà, trường đao liền múa tít đến mưa gió không thấu, chỉ có thủ không công. Thanh đao của hắn là do dùng huyền thiết đặc biệt đúc luyện thành, huyền thiết so với các loại thiết quáng thông thường thì nặng hơn rất nhiều. Bảo kiếm của Đoàn Khắc Tà mặc dù chém sắt như cắt bùn, nhưng cũng không thể chặt được huyền thiết, chém vào đao của hắn thì lại hoàn toàn không khiến nó bị suy suyển gì. Yêu nhân kia chỉ thủ không công, trong nhất thời Đoàn Khắc Tà cũng khó mà thủ thắng được.
Đoàn Khắc Tà triển khai kiếm pháp mau lẹ vô luân, đánh cho yêu nhân kia hổn hển thở dốc, chàng đang muốn tìm sơ hở để đâm vào huyệt đạo hắn, chợt lại nghe thấy một tên yêu nhân khác cười to bước đến.
Tên yêu nhân đó cười lớn bảo:
“Hách Liên đảo chủ, ta biết ngươi có hảo tâm này, nguyên lai là đóa hoa có gai phải không? Được, ta giúp ngươi hái nó xuống!”
Tên yêu nhân này mũi ưng mắt cọp, tay cầm một cây long đầu quải trượng, tướng mạo thật là hung ác, tiếng cười như vang vọng, tựa như kim khí giao nhau, chói tai vô cùng, tiếng đến người đến, lại không phải giải vây cho tên yêu nhân kia, mà là đột nhiên quay sang tập kích Sử Nhược Mai.
May mắn Sử Nhược Mai vừa rồi mới học xong khinh công thượng thừa, vừa cảm thấy tiếng gió táp nhẹ đến, theo bản năng, thân mình chớp lên, vừa vặn tránh ra. Yêu nhân mũi ưng “y” một tiếng, rồi cười nói:
“Tránh thật nhanh! Mỹ nhân nhi ngoan nào, đừng có tránh né lung tung nữa. Ta không phải là lão hổ, không ăn thịt nàng, ta đến để mang nàng đi hưởng phúc. Ta sống ở đào nguyên tiên đảo, có bốn mùa hoa nở, tám thì cỏ xanh”.
Miệng hắn đang nói lung tung vớ vẩn, nhưng tay lại không chậm lại chút nào. Trong khi đang nói, hắn đã thi triển cầm nã thủ pháp, hướng Sử Nhược Mai tập kích tới tấp, cầm nã thủ pháp của hắn so với thủ pháp của các phái ở trung thổ rất khác nhau, Sử Nhược Mai có mấy lần suýt bị hắn chụp được.
Yêu nhân có bộ dáng thư sinh bị Đoàn Khắc Tà tấn công gấp gáp không thở nổi, vội vàng kêu lên:
“Thác Bạt Đảo chủ, ngươi đừng vội vàng hái hoa nữa, trước tiên qua giúp ta có được không? Mỹ nhân nhi ta và ngươi sẽ cùng hưởng, ngươi không thể không có nghĩa khí như vậy chứ”.
Yêu nhân mũi ưng kia cười bảo:
“Mỹ nhân nhi này ta đã nhìn trúng, ngươi đi nới khác tìm hoa đi!”
“Xoạt” một tiếng, một mảnh y phục của Sử Nhược Mai đã bị móng tay hắn móc rách.
Nguyên lai hai tên yêu nhân này chính là hai trong số bảy mươi hai Đảo chủ. Tên yêu nhân có bộ dạng thư sinh có tên gọi Hách Liên Bột, yêu nhân mũi ưng có tên gọi Thác Bạt Liêu. Bảy mươi hai Đảo chủ long xà hỗn tạp, có chính có tà, nhưng bảy người võ công lợi hại nhất đều lại là tà phái, được hợp xưng là “Đông Hải thất yêu”. Hách Liên Bột và Thác Bạt Liêu là hai tên yêu nhân được liệt danh thứ tư và thứ năm trong Đông Hải thất yêu, thích nhất là tham dâm hiếu sắc. Mưu Thế Kiệt lần này mời bảy mươi hai Đảo chủ đến tương trợ, chính phái Đảo chủ đến không nhiều. Yêu nhân tà phái thì ngưỡng mộ trung thổ là chốn phồn hoa đã lâu, nhân cơ hội này muốn đến để gây sóng gió, chờ nước đục bắt cá, cho lên mới được mời thì đều liền kéo đến.
Đoàn Khắc Tà thấy Thác Bạc Liêu càn rỡ như vậy, thốt nhiên giận dữ, chàng không rảnh lấy mạng Hách Bột Liên nữa, thân hình bốc lên, sử ra tuyệt kỹ khinh công “Tuấn Quyên Ma Vân”, giữa không trung đảo mình một vòng, đầu dưới chân trên, hướng Thác Bạt Liêu phóng đến.
Thác Bạt Liêu tự thị bản lĩnh cao cường, mặc dù đối với khinh công của Đoàn Khắc Tà hắn cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng lơ đễnh, thầm nghĩ, “Thân mình ngươi treo trên không, ta chỉ cần cho ngươi một quải trượng là có thể đánh tan nát”.
Vậy mà kinh công của Đoàn Khắc Tà đã đạt đến hóa cảnh, long đầu quải trượng của yêu nhân vừa mới quật lên thì mũi kiếm của chàng đã điểm nhẹ lên đầu trượng, thân hình chớp nhoáng bay qua, liền như cánh nhạn lớn chao nghiêng, kiếm quang như tia chớp quét qua đầu hắn.
Thác Bạt Liêu cả kinh vô cùng, cũng còn xem như hắn biết ứng biến tùy cơ, vội vàng hai gối trùng xuống, thân hình thấp đi nửa cái đầu, bảo kiếm của Đoàn Khắc Tà lướt qua trên đầu hắn, chỉ kém có ba tấc, suýt chút nữa thì lột một lớp ra đầu của hắn.
Thác Bạt Liêu tuy không bị thương, nhưng một chiêu của Đoàn Khắc Tà tấn công đến nhanh như sấm giật, vượt quá ý liệu của hắn, trong lúc hắn tránh chiêu, hai gối mới trùng xuống, lúc đó còn chưa biết sợ, đợi đến khi da đầu cảm thấy một mảng mát lạnh thì không khỏi cả kinh, đầu gối đột ngột bủn rủn, không kìm được, quỳ “bụp” xuống mặt đất. So với Hách Liên Bột bị tấn công vừa rồi thì hắn càng chật vật hơn.
Đoàn Khắc Tà cười nói:
“Ngươi cầu xin tha thứ hay không?”
Thác Bạt Liên đỏ bừng cả mặt, lại không kịp đứng lên, hắn đã dựng quải trượng, “choang” một tiếng, chặn được bảo kiếm của Đoàn Khắc Tà, lúc này mới dám đứng lên chửi mắng:
“Tiểu tử hay lắm, Đảo chủ gia gia nhà ngươi nhất thời phân tâm, người liền dám nói như vậy. Hừ, hừ, ngươi có cầu xin ta tha thứ, ta cũng quyết không buông tha ngươi! Ta cùng ngươi liều mạng”.
Đoàn Khắc Tà cười bảo rằng:
“Nguyên lai ngươi còn chưa có chịu thua, ngươi cũng thật là cứng miệng, được rồi, vậy thì cứ thử xem. Xem ai phải cầu xin tha thứ?”
Chàng vận kiếm như gió, sử ra một chiêu của Viên Công kiếm pháp đâm tới chín đại huyệt, trong khi nói chuyện đã liên tiếp tấn công bốn kiếm, tập kích khắp ba mươi sáu huyệt đạo toàn thân Thác Bạt Liên.
Cây long đầu quải trượng của Thác Bạt Liên nặng đến năm mươi cân, nhưng so với huyền thiết trọng đao của Hách Bột Liên thì không cứng rắn bằng, bốn tiếng đinh đinh đương đương vang lên, mặc dù chưa bị bảo kiếm của Đoàn Khắc Tà chém gãy, nhưng trên quải trượng cũng xuất hiện bốn vết kiếm. Thế nhưng Đoàn Khắc Tà xuất liên hoàn bốn kiếm, vậy mà hắn vẫn chống được thì cũng không khỏi cảm thấy rất kinh ngạc, nghĩ bụng, “Tên yêu nhân này bản lĩnh so với tên vừa rồi cao hơn một chút, bọn chúng gọi nhau là Đảo chủ cái gì đó, chắc là nhân vật trong bảy mươi hai Đảo chủ do Mưu Thế Kiệt mời đến. Nếu như bảy mươi hai Đảo chủ, tên nào cũng đều có bản lĩnh như thế này thì thật không dễ mà đối phó được”.
Thác Bạt Liên tự thị công lực thâm hậu, vậy mà thiết quải không thể đánh bay bảo kiếm của đối phương, ngược lại quải trượng của hắn còn bị bảo kiếm của đối phương chém đến mức “biến thể lân thương” [3], mỗi lần đỡ kiếm là hổ khẩu lại bị chấn động, lúc này hắn mới biết Đoàn Khắc Tà chẳng những kiếm thuật tinh diệu, mà công lực cũng còn trên hắn, hắn dã sử hết bản lĩnh toàn thân nhưng vẫn bị Đoàn Khắc Tà đánh cho không thở được, không khỏi âm thầm kêu khổ.
Thác Bạt Liêu đang thầm kêu khổ, thì Hách Liên Bột lại ngầm đắc ý, nghĩ bụng, “Hay, để cho ngươi cũng nếm mùi đau khổ của tên tiểu tử đó, ta bắt lấy mỹ nhân rồi liền bỏ chạy”. Hắn sở trường ám khí đả huyệt, liền rung tay phóng ra ba viên thiết bồ đề đánh tới Ma huyệt của Sử Nhược Mai.
Sử Nhược Mai “ai da” một tiếng, cước bộ lảo đảo, tựa như muốn ngã. Hách Bột Liên sợ Đoàn Khắc Tà sẽ đến cứu kịp, vội vàng tiến lên một bước, liền muốn hướng Sử Nhược Mai chụp đến.
Nào ngờ khi ngón tay hắn vừa mới sắp chạm đến thì Sử Nhược Mai đột nhiên quát một tiếng:
“Lưu lại cẩu trảo!”
Kiếm quang chớp lên, nhanh như chớp chém tới, mặc dù Hách Bột Liên rút tay về đã nhanh nhưng cánh tay cũng bị trúng một vết thương dài đến năm sáu tấc. Nguyên lai Sử Nhược Mai hoàn toàn không bị hắn đả trúng huyệt đạo, nàng sớm đã dùng thân pháp ả diệu tránh khỏi, rồi giả trang bị thương.
Mặc dù bản lĩnh của Sử Nhược Mai so với hai tên yêu nhân này thì kém hơn, nhưng thật sự cũng không yếu, vừa rồi nàng suýt bị Thác Bạt Liêu bắt được, đó là bởi vì nàng còn chưa rút kiếm ra khỏi vỏ, nếu không ngay cả không đánh lại thì ít nhất cũng có thể ngăn cản được bốn năm chục chiêu.
Sử Nhược Mai tức giận vô cùng, nghĩ bụng, “Lũ yêu nhân các ngươi, chỉ cho rằng có thể dễ khi phụ ta!” Dưới cơn tức giận, một chiêu đắc thủ, nàng liền vung kiếm tấn công gấp. “Xoẹt” một tiếng, vạt áo của Hách Bột Liên đã bị kiếm của nàng xuyên qua.
Bản lĩnh chân thật của Hách Bột Liên so với Sử Nhược Mai thì mạnh hơn nhiều, mặc dù bị một chút thương, nhưng bất quá cũng chỉ là công lực giảm đi một hai thành, cước bộ vừa vững, cứu mạng quan trọng hơn, cũng không cố mà thương hương tiếc ngọc nữa, lập tức hắn múa huyền thiết trọng đao lên ầm ầm, ý muốn đẩy lui nàng, rồi liền bỏ chạy. Sử Nhược Mai làm sao biết được hắn chỉ muốn đào mệnh, thấy hắn hung hãn như vậy, nàng càng không dám nơi lỏng.
Thanh Cương kiếm của Sử Nhược Mai bị huyền thiết trọng đao của hắn va phải mấy lần, hổ khẩu ê ẩm, suýt chút nữa thì rời tay. Đoàn Khắc Tà quát:
“Yên nhân còn dám sính hung!”
Thân hình chàng nhoáng lên, tựa như mũi tên, phóng một kiếm liền đâm tới Hách Bột Liên, Hách Bột Liên hoành đao ngăn cản, thối lui về sau ba bước. Đoàn Khắc Tà trở tay lại một kiếm, lại nhằm Thác Bạt Liêu đánh tới, chàng quát:
“Hai tên yêu nhân các ngươi không hướng Sử cô nương khấu đầu bồi tội, thì không một tên nào được phép đi!”
Thác Bạt Liêu rống lên:
“Hợp lực cùng tiểu tử này liều mạng!”
Hắn ở tiểu đảo xưng vương, quen hoành hành ngang ngược, mới đến Trung Nguyên thì liền bị nếm đau khổ, tính hung hãn phát ra, long đầu quải trượng đánh đến, đều là là chiêu số lưỡng bại câu thương. Hách Liên Bột cũng cảm thấy khiếp đảm, nhưng hắn thấy khinh công Đoàn Khắc Tà trác tuyệt, sợ rằng nếu bỏ chạy một mình bị Đoàn Khắc Tà đuổi được thì càng khó mà bảo toàn tính mạng. Cho nên hắn cũng chỉ đành bỏ qua sống chết, cùng với Thác Bạt Liêu liên thủ đối địch.
Sử Nhược Mai chưa mấy khi trải qua trận đấu hung ác như vậy, không khỏi có chút kinh hãi, trong mười chiêu kiếm, cũng có một hai chiêu lộ ra sơ hở, may mắn là có Đoàn Khắc Tà luôn luôn chiếu cố nàng, tuy lộ ra sơ hở, nhưng cũng không bị hai tên yêu nhân kia tận dụng.
Thế nhưng Đoàn Khắc Tà lấy một địch hai, cũng cảm thấy phải rán sức, đúng lúc này, chợt thấy một bóng người từ trong rừng trúc chạy ra. Hách Bột Liên kêu lên:
“Tam ca nhanh đến, tiểu tử này khó giải quyết!”
Kẻ đến là một lão nhân đầy đầu tóc đỏ, thần tình so vói hai tên kia càng ngạo mạn hơn, lão lạnh lùng bảo:
“Các ngươi lui xuống, để ta đối phó với hai tiểu oa oa này!”
Lúc này đang đấu đến hồi khẩn trương, hai tên yêu nhân kia làm sao có thể nào “lui ra” được? Thác Bạt Liêu nói:
“Tam ca, không thể khinh địch, tốt hơn là để chúng tôi trợ trận cho!”
Hồng phát lão nhân “hừ” một tiếng, quát:
“Hai tiểu oa oa này cũng khiến các ngươi sợ hãi vậy sao. Ngươi xem ta đây!”
Lão hai tay không, đột nhiên gia nhập trận đấu, một trảo hướng Sử Nhược Mai chụp đến, Sử Nhược Mai chém ngang qua một chiêu “Hoành Vân Đoạn Phong”, hồng phát lão nhân không rút tay lại, ngạnh tiếp lấy lưỡi kiếm, song chỉ kẹp lại, thủ pháp cổ quái vô cùng, một chiêu đã đoạt được bảo kiếm của Sử Nhược Mai vào tay. Nguyên lai hắn mang một đôi bao tay “Bạch kim ti”, thủ pháp nhanh như chớp, khi mới tiếp xúc với binh khí đối phương thì liền lập tức đoạt lấy, trong thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, kình lực của đối phương còn chưa đến nơi thì hắn có kim ti bảo vệ ngón tay, đao kiếm tầm thường không thể nào làm thương hắn được.
Đoàn Khắc Tà quát:
“Buông tay!”
Chàng quét một kiếm chém qua, hồng phát lão nhân cười ha hả nói:
“Ta đang thiếu một cây bảo kiếm!”
Hắn đã đoạt được thanh Cương kiếm của Sử Nhược Mai, liền một tay giữ kiếm đỡ chiêu, sử dụng mánh khóe, ý muốn dẫn bảo kiếm của Đoàn Khắc Tà sang một bên, tay còn lại sẽ dùng công phu “Không thủ nhập bạch nhận”, ngạnh chụp vào phía sống kiếm không có lưỡi.
Thủ pháp đoạt kiếm trong chiêu này của hồng phát lão nhân vốn cực kỳ vi diệu, hơn nữa chỉ chụp vào phía sống kiếm nơi không có lưỡi, cũng đã là cẩn thận thêm mấy phần. Nào ngờ Đoàn Khắc Tà xuất kiếm nhanh như chớp, song phương dùng khoái đấu khoái, đúng lúc hồng phát lão nhân chụp xuống thì thanh kiếm của Đoàn Khắc Tà lộn lại, lưỡi kiếm chuyển qua, “Sạt....” một tiếng vang lên, lưỡi kiếm đã chém đứt một đầu ngón tay của hắn.
Kiếm quang như dải lụa, sau khi chém cắt đầu ngón tay hắn, dư thế vẫn chưa suy, tiếp tục hướng chỉ đến yết hầu hắn! Hồng phát lão nhân rống lên một tiếng, song chưởng cùng đẩy, gạt được mũi mũi kiếm của Đoàn Khắc Tà ra. Thế nhưng khi song chưởng của hắn mở ra thì thanh Cương kiếm của Sử Nhược Mai cũng liền rơi xuống. Đoàn Khắc Tà vung tay áo cuốn lấy thanh kiếm đoạt lại, giao lại cho Sử Nhược Mai.
Hồng phát lão nhân này chính là nhân vật được liệt danh thứ ba trong Đông Hải thất yêu, là Bí Ma Đảo Đảo chủ Hạ Lan Mông, bình sinh hắn cực kỳ tự phụ, bây giờ mới xuất thủ đã liền bị Đoàn Khắc Tà chặt mất một ngón tay, lại bị bảo kiếm của chàng hủy mất một phần bao tay kim ti, nổi giận lôi đình, hắn chuyển sang dùng phách không chưởng hướng Đoàn Khắc Tà mãnh liệt công kích.
Hạ Lan Mông công lực so với hai tên yêu nhân trước còn cao hơn nhiều, Đoàn Khác Tà thi triển cả kiếm lẫn chưởng, dùng đơn chưởng đối phó với Hạ Lan Mông, cũng có thể chống đỡ được, nhưng chàng sau khi phải phân tán một nửa tinh thần khí lực ứng phó với Hạ Lan Mông, tay còn lại mặc dù cầm bảo kiếm, song đối phó với huyền thiết trọng đao của Thác Bạt Liêu và long đầu quải trượng của Hách Liên Bột thì không khỏi phải rán hết sức mình, rơi vào thế hạ phong. Hách Liên Bột vốn là muốn chạy trốn, lúc này lại được cường viện, tưởng rằng sẽ thắng không nghi ngờ, dâm tâm lại nổi dậy, chuyên nhằm Sử Nhược Mai công kích.
Đoàn Khắc Tà bảo:
“Mai muội, muội dựa sát vào ta, nhắm mắt lại ra chiêu!”
Sử Nhược Mai cùng Đoàn Khắc Tà dựa lưng vào nhau, dũng khí tăng lên nhiều, nàng nhắm mắt lại, thi triển bộ kiếm pháp am hiểu nhất là “Mai Hoa kiếm pháp”.
Hách Liên Bột nghe thấy Đoàn Khắc Tà bảo Sử Nhược Mai nhắm mắt lại thì rất ngạc nhiên, hắn nghĩ thầm, “Đây là đấu pháp gì? Ha, ha, ngươi nhắm mắt lại, chẳng phải là càng phương tiện cho ta bắt ngươi sao”.
Nào ngờ Sử Nhược Mai nhắm mắt lại, kiếm pháp càng không hề có chút sơ hở nào, hơn nữa so với trước còn lợi hại hơn nhiều. Hách Liên Bột tiến lên đánh trộm, phá không được kiếm pháp của nàng, Đoàn Khắc Tà liền trở tay một kiếm cuộn trở lại, nếu không phải hắn tránh né nhanh lại có phách không chưởng của Hạ Lan Mông tương trợ thì đã bị trọng thương rồi.
Nguyên lai Đoàn Khắc Tà bảo Sử Nhược Mai nhắm mắt lại, trong đó tất có đạo lý. Nên biết kiếm pháp của Sử Nhược Mai vốn không kém, nàng sở dĩ dần dần lộ ra sơ hở, đó là bởi vì nàng chưa bao giờ trải qua trường ác đấu kinh hiểm như thế, mấy tên yêu nhân này vừa tướng mạo hung ác lại hũng dữ quá chừng, trong lòng nàng khó tránh khỏi sợ hãi. Bây giờ nhắm mắt lại, thì giống như tự mình luyện kiếm thông thường, ngược lại khiến nàng trấn tĩnh hơn nhiều. Đoàn Khắc Tà quen thuộc với kiếm pháp của nàng, khinh công lại cao cường, mặc cho nàng nhắm mắt cũng không ngộ thương chàng.
Đoàn Khắc Tà không cần phí nhiều tâm tư chiếu cố Sử Nhược Mai nữa, kiếm pháp liền triển khai tùy theo ý muốn, uy lực đại hiển. Chàng cùng với Sử Nhược Mai dựa lưng vào nhau, khinh công của Sử Nhược Mai đã đạt được chân truyền của chàng.
Cũng có thể theo sát chàng, chỉ thấy hai đạo kiếm quang, hốt đông hốt tây, bay múa như hồng nhạn, uốn lượn tựa du long. Nhưng bất luận di hình hoán vị thế nào, thủy chung bọn họ vẫn dữ nguyên tư thế dựa lưng vào nhau không đổi, địch nhân cũng vô pháp chia cắt bọn họ ra mà công kích được.
Cứ như vậy tình thế của bọn họ cũng dần dần ổn định lại, nhưng nếu muốn phá vòng vây cũng lại rất không dễ dàng. Huyền thiết trọng đao của Hách Liên Bột, long đầu quải trượng của Thác Bạt Liên đều là trọng binh khí không sợ bảo kiếm, phách không chưởng lực của Hạ Lan Mông càng phát càng mạnh mẽ, Đoàn Khắc Tà còn không sao, nhưng Sử Nhược Mai đã trán toát mồ hôi, hơi thở như gió.
Đoàn Khắc Tà sát ý nổi dậy, bỗng dưng lớn tiếng cười lạnh:
“Mưu Thế Kiệt, ngươi mời ba tên đến đây ba tên yêu nhân hạ lưu vô sỉ này, không biết xấu hổ ư? Nếu ngươi là anh hùng hảo hán, có đảm lượng thì hãy ra đây cùng ta đấu một trận!”
Chàng vận nội công thượng thừa, đưa âm thanh tống đi xa, mặc dù ác chiến đã lâu, nhưng âm thanh đột ngột chấn động ong ong lỗ tai của mọi người, chim chóc trong rừng hoảng loạn bay!
Thác Bạt Liên tức giận:
“Tiểu tử nhà ngươi chết đến đít mà còn dám nhục mạ chúng ta sao?”
Hồng phát lão nhân Hạ Lan Mông thì cười lạnh nói:
“Tiểu tử ngươi còn muốn khiêu chiến với thiếu Đảo chủ của chúng ta ư? Hừ, chờ đến kiếp sau đi!”
Bọn chúng thứ nhất là sợ hảo thủ bên Đoàn Khắc Tà kéo đến, thứ hai cũng sợ Mưu Thế Kiệt đến, bọn chúng mặc dù không bị Mưu Thế Kiệt quản thúc, nhưng với sức ba người mà không đánh được một tiểu tử miệng còn hôi sữa thì cũng chẳng đẹp mặt gì. Cho nên cả ba đều dốc toàn lực, muốn trước khi người của hai bên đến nơi thì phải đánh chết được Đoàn Khắc Tà và bắt được Sử Nhược Mai.
Nào ngờ lời còn chưa dứt, thì đã nghe thấy một thanh âm thanh thúy nói tiếp theo:
“Đáng tiếc thật là đáng tiếc! Võ học của Phù Tang đảo là nhất mạch tương truyền của Cầu Nhiêm Khách, một trăm năm nay, võ lâm trung thổ mặc dù không lai vãng, nhưng đúng là đều luôn khâm ngưỡng. Vậy mà hôm nay thấy nhân vật của Phù Tang đảo lại không ra cái thể thống gì như vậy, Cầu Nhiêm Khách nằm dưới đất mà biết được, xem chừng cũng không thể nhắm mắt!”
Thanh âm lúc đầu vang lên tựa hồ hãy còn ở ngoài mấy dặm, vậy mà nói xong câu cuối cùng thì bóng người đã hiện ra. Người đến chính là một nữ nhân eo mang trường kiếm, lưng gài phất trần. Đoàn, Sử hai người mừng rỡ khôn xiết, nghĩ bụng, “Đám yêu nhân này rất ghê tởm, phải nên cho bọn chúng nếm tư vị Vô Tình kiếm của Tân Chỉ Cô!”
Ba tên yêu nhân kia không biết lợi hại của Vô Tình Kiếm Tân Chỉ Cô, vừa thấy là một nữ nhân dung mạo xinh đẹp, mặc dù bà ta công lực bất phàm, nhưng cũng không để trong lòng. Hạ Lan Mông nói:
“Mụ bà nương nhà ngươi thì hiểu được cái gì mà đến đây nói hươu nói vượn!”
Hách Bột Liên thì lại cười ti tiện:
“Tam ca, bà nương này tuổi đã lớn, chính hợp phối với huynh!”
Tân Chỉ Cô đại nộ, Vô Tình kiếm lập tức ra khỏi vỏ, bà quát:
“Đưa đầu lưỡi của ngươi ra đây cho ta cắt!”
Kiếp quang chớp động, đã đâm đến phía Hạ Lan Mông. Hạ Lan Mông giật mình thất kinh, “Bản lĩnh của xú bà nương này sao lại lợi hại như vậy?” Song chưởng tề xuất, hắn muốn dùng phách không chưởng lực để hóa giải kiếm chiêu mãnh liệt của Tân Chỉ Cô.
Tân Chỉ Cô lấy phất trần xuống, dương không phất một cái, phát ra một cỗ kình phong, đánh tan phách không chưởng của Hạ Lan Mông, trường kiếm lượn một vòng, ra chiêu “Long Dẫn Cổ Lãng”, liên hoàn tam thức, liền tập kích ba nơi thượng trung hạ yếu hại của Hạ Lan Mông, thực sự tựa như ba đào sóng dậy, cuốn không mà đến. Hạ Lan Mông ra chiêu “Thủ Huy Tỳ Bà”, dùng chính bên bao tay kim ty còn chưa bị phá hỏng, thế nhưng mặc dù hắn có bao tay bảo vệ ngón tay, nhưng chỉ nghe một tiếng “Sạt....” vang lên, ngón tay trỏ và ngón vô danh đã bị Tân Chỉ Cô chém đứt. Nhưng Vô Tình kiếm của Tân Chỉ Cô cũng bị hắn bắn ra, Hạ Lan Mông lúc đó mới thoát khỏi họa sát thân.
Tân Chỉ Cô một kiếm còn chưa thể lấy tính mệnh đối phương, nhưng không truy kích hắn mà chợt chuyển thân, Vô Tình kiếm lại hướng bối tâm của Hách Bột Liên đâm tới. Hách Bột Liên trở tay chém lại một đao, nào ngờ kiếm pháp của Tân Chỉ Cô so với Đoàn Khắc Tà còn ác hiểm hơn, Hách Bột Liên trở tay một đao, thanh đao còn chưa chạm đến lưỡi kiếm, thì lưỡi kiếm hơi rung lên đã đâm trúng cổ tay hắn, Hách Bột Miên rú lớn một tiếng, huyền thiết trọng đao rời tay bay ra. Tân Chỉ Cô quát:
“Còn muốn chạy sao?”
Mũi kiếm lại chuyển đâm tới, Hách Bột Liên thân mình vừa mới cất lên thì đã bị mũi kiếm của bà xuyên qua đầu gối, liền ngã rầm xuống.
Tân Chỉ Cô một cước đạp lên Hách Bột Liên, phất trần phất nhẹ lên mặt hắn một cái, Hách Bột Liên “ai da” một tiếng, thổ đầu lưỡi ra, Tân Chỉ Cô cười lạnh bảo:
“Xem ngươi còn dám ô ngôn uế ngữ nữa hay không!”
Bà đang muốn cắt đầu lưỡi hắn thì chợt nghe thấy “vù” một tiếng, một viên sỏi không biết từ đâu bay đến, lực đạo mạnh vô bì bắn trúng Vô Tình kiếm của Tân Chỉ Cô, đẩy sang một bên. Hổ khẩu của Tân Chỉ Cô ê ẩm tê buốt, Vô Tình kiếm cũng suýt rời khỏi tay!
Tân Chỉ Cô giật mình kinh hãi, thầm nghĩ, “Đương kim thế gian, là ai có được công lực như vậy, xem ra Không Không Nhi cũng không bằng y!” Nên biết người còn chưa thấy, viên sỏi nhỏ đó lại từ mãi xa bay đến, với bản lĩnh của Tân Chỉ Cô vậy mà lại không tránh khỏi, Vô Tình kiếm suýt nữa bị đánh rời khỏi tay, người này công lực cực cao như nào cũng có thể tưởng tượng được.
Tâm niệm còn chưa qua thì đã nghe thấy người đó lạnh lùng nói:
“Người của Phù Tang đảo tự có ta đến quản thúc, bất tất các ngươi phải nhọc công”.
Hai câu này vừa mới nói, thì thân hình cũng đã từ trong rừng mai hiện ra, đó là một trung niên nam tử tuổi ngoài bốn mươi, y phục phất phơ, cử chỉ vô cùng tiêu sái bất phàm.
Người này vừa mới hiện thân, liên tiếp có hai tiếng “a nha” vang lên. tiếng thứ nhất là của Hạ Lan Mông kinh hãi kêu lên, người kia nhẹ nhàng đưa ngón tay chỉ, quát: “Đứng lại!” Hạ Lan Mông như phụng thánh chỉ, tức thì đứng yên, động cũng không dám động. Tiếng kêu “a nha” tiếp theo lại là do Đoàn Khắc Tà quá bất ngờ mà kêu lên, nguyên lai người này chính là Đảo chủ Phù Tang đảo Mưu Thương Lãng. Đoàn Khắc Tà vốn đang truy kích Thác Bạt Liêu, nhìn thấy Mưu Thương Lãng đến thì liền lập tức dừng tay.
Đoàn Khắc Tà vừa kinh vừa hỉ, kêu lên:
“Mưu đảo chủ, là người đã đến, người có khỏe không!”
Mưu Thương Lãng lãnh đạm nói:
“Khỏe cái gì? Mười năm không thấy, bản lĩnh của ngươi thật sự là là khá lắm!”
Đoàn Khắc Tà nghe khẩu ngữ của y có gì không đúng, thì giật mình kinh ngạc, liền vội vàng bảo:
“Đây đều là công của tiền bối năm đó chỉ điểm”.
Mưu Thương Lãng lạnh lùng nói:
“À, nguyên lai ngươi cũng còn nhớ được công ta chỉ điểm ngày xưa? Ta cứ ngỡ là ngươi sớm đã không để Phù Tang đảo của ta vào trong mắt rồi!”
Đoàn Khắc Tà hoảng hốt bảo rằng:
“Mưu đảo chủ, lần này không phải là vãn bối dám cùng với thuộc hạ của người đối địch, là bọn họ khi phụ vãn bối trước”.
Tân Chỉ Cô vốn là người tâm cao khí ngạo, biết rõ mình không phải đối thủ của Mưu Thương Lãng, nhưng nghe thấy y soi mói Đoàn Khắc Tà như vậy thì không nén được giận, bà hắc hắc cười lạnh vài tiếng rồi nói rằng:
“Thực sự là nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt thắng quá nghe danh. Đáng tiếc từ “thắng” này lại là ‘thị cường vi thắng’ mà thắng!”
Mưu Thương Lãng biến sắc mặt, hỏi:
“Ngươi nói những lời này là chỉ ai?”
Tân Chỉ Cô không nhường nhịn chút nào, bà đưa ánh mắt lạnh lẽo đối nhãn với Mưu Thương Lãng, rồi nói:
“Ngươi rõ ràng biết rõ là ta nói ngươi, vì sao còn phải hỏi nhiều? Phù Tang đảo thì thế nào? Vũ công cao cường, chẳng lẽ có thể không giảng lý sao? Ba tên yêu nhân này là lũ Đảo chủ gì đó do ngươi quản hạt đúng không? Bọn chúng đến đây bỡn cợt hôn thê của Đoàn Khắc Tà, ta hỏi ngươi, Đoàn Khắc Tà có nên đánh chúng không? Bọn chúng ô ngôn uế ngữ nhục mạ ta, ta có lên cắt lưỡi bọn chúng không? Ngươi thử nói một câu công đạo xem!”
Mưu Thương Lãng sắc mặt thập phần khó coi, y bảo rằng:
“Được, trước tiên ta trả lại công đạo cho các ngươi, sau đó ta sẽ cùng với các ngươi nói lý một hồi. Thỉnh các ngươi đừng có bỏ chạy trước”.
Tân Chỉ Cô cười lạnh đáp:
“Ngươi đừng lo lắng chúng ta bỏ đi, chúng ta nhất định sẽ ở đây hậu giáo”.
Đoàn Khắc Tà trong lòng càng khó nghĩ, ngôn ngữ và cử chỉ của Mưu Thương Lãng thật quá bất ngờ đối với chàng, chàng ngầm suy ngẫm, “Mưu đảo chủ vì sao đối với ta lại sinh tức giận như vậy? Người vốn là võ lâm tiền bối lòng hoài hiệp nghĩa, thị phi phân minh, khiến mọi người kính mến, chẳng lẽ mười năm nay lại biến tính hay sao? Hay là cũng một loại giống như điệt nhi của mình, hiệp cốt nhân tâm của năm đó đều là giả trang đóng ra như vậy?” Đoàn Khắc Tà nào đâu biết Mưu Thương Lãng tức giận chàng là vì có lý do khác, hoàn toàn không phải bởi chàng cùng với Tân Chỉ Cô đánh ba tên yêu nhân, không để cho Phù Tang đảo có chút thể diện nào.
Chỉ thấy Mưu Thương Lãng mặt lạnh như sương, ánh mắt sắc như lợi tiễn lướt qua mặt ba tên kia, lạnh lùng nói:
“Lại đây!”
Hạ Lan Mông run run rẩy rẩy thưa:
“Tôi nghe hai người bọn họ phát tiếng hô cứu viện, cho nên mới đến. Tôi không có trêu chọc vị cô nương kia, tôi cũng không biết chuyện của bọn họ”.
Hắn muốn giúp mình thoát khỏi quan hệ, nhưng không dám biện hộ cho hai tên kia, như thế chẳng khác nào chứng thực tội trạng của bọn chúng.
Thác Bạt Liêu không biết Mưu Thương Lãng đến từ khi nào, nghĩ bụng, “Nếu như y đã sớm nhìn thấy cử động của chúng ta, ta nếu nói sai, hình phạt sợ càng khủng khiếp hơn. Không bằng ta đổ hết lên người Hách Liên Bột, dù sao chuyện này xác thực cũng là do hắn gây lên”. Lập tức hắn liền thưa:
“Tôi là do Hách Liên Bột kêu mà đến. Sau khi đến thì y đã cùng với tiểu tử họ Đoàn giao thủ, nghe tiểu tử họ Đoàn này mắng chửi y là rất không lễ mạo với vị cô nương này, ước chừng cũng là như vậy”.
Hách Liên Bột mặt như đổ chàm, vừa kinh hãi lại vừa giận dữ, kêu lớn rằng:
“Thác Bạt Liêu, ngươi quả thực không phải là người! Ngươi dám trước mặt Đảo chủ nói xằng nói bậy!”
Thác Bạt Liêu phồng má lên nói lớn:
“Ta thế nào mà là nói xằng nói bậy? Hừ, hừ, ta còn chưa mang việc xấu của ngươi nói ra đó! Khi ta đến đây, ngươi đang bị tiểu tử họ Đoàn đánh cho chân tay cuống quít, ngươi nói đóa hoa có gai, muốn ta giúp ngươi đến chặt đi. Ngươi muốn hái là hoa gì? Ngươi nói cho Đảo chủ nghe xem!”
Hách Liên Bột đại nộ chửi rằng:
“Hay lắm, ngươi đã ngậm máu phun người, ngươi đã quên việc xấu của mình rồi sao. Ta nói thật ra vậy. Vị tiểu cô nương này ở trong rừng mai luyện khinh công, ta thấy thân thủ bất phàm, nên có từng đến cùng cô ta bắt chuyện, tiểu tử này ngộ nhận là ta bỡn cợt cô ta, bức bách ta động thủ. Ta không đánh lại tiểu tử, nhưng so với ngươi còn cao minh hơn một chút. Ngươi đến rồi, không dám chọc tới tiểu tử, cũng không giảng nghĩa khí huynh đệ, để ta bị tiểu tử này đánh đến chân tay cuống quít, ngươi thì lai một mình đến hái hao, bây giờ ngươi còn dám ngậm máu phun người, mang tội trạng trút lên đầu ta!”
Ba tên yêu nhân đều muốn giảm nhẹ tội trạng cho mình nên chửi bới lẫn nhau, Tân Chỉ Cô không nhịn được, cười khẩy nói rằng:
“Một tên nửa cân, một tên tám lạng, đại ca cũng mặc nhị ca không thôi. Hắc, hắc, Mưu đảo chủ, ngươi dạy dỗ được đám thuộc hạ, quả thực là dát vàng lên mặt ngươi”.
Đông hải bảy mươi hai đảo nhỏ, phân tán trong phương viên một ngàn dặm hải phận vây chung quanh Phù Tang đảo, đều cúi đầu nghe hiệu lệnh của Phù Tang đảo, nhưng rốt cuộc vẫn không phải là trực tiếp cai quản, Đảo chủ Phù Tang đảo cũng quyết không thể đi tuần hết các đảo. Cho nên hành vi của bảy mươi hai Đảo chủ này, Mưu Thương Lãng hoàn toàn không phải ai cũng đều biết rõ ràng cả. Tân Chỉ Cô mang đám yêu nhân này coi thành “thuộc hạ” được Mưu Thương Lãng “dạy dỗ”, như vậy thật sự là nói quá lên. Nhưng mặc dù như vậy, bảy mươi hai đảo Đảo chủ này dĩ nhiên vẫn quy thuộc Phù Tang đảo, người ngoài vẫn coi bọn họ là những nhân vật hàng đầu của Phù Tang đảo. Mưu Thương Lãng nghe thấy mấy lời Tân Chỉ Cô nói, trong lòng không khỏi thập phần khó chịu.
Ba yêu nhân này bỗng dưng cả kinh, tự nhận ra sự hồ đồ của mình, không hẹn mà đồng loạt im miệng. Mưu Thương Lãng hai hàng lông mày nhíu lại, ánh mặt chậm rãi lướt trên khuôn mặt ba tên, trầm giọng nói:
“Thể diện của Phù Tang đảo đều bị các ngươi đánh mất hết rồi, các ngươi còn muốn sống ư?”
Thủ chưởng nâng lên, y đang muốn vỗ xuống Thiên linh cái của Hạ Lan Mông, thì chợt nghe có người cao giọng kêu lớn:
“Thúc thúc chưởng hạ lưu tình!”
Chỉ thấy Mưu Thế Kiệt đang vội vã chạy đến, Sử Triêu Anh cũng theo mãi ở phía sau. Mưu Thương Lãng chưởng thế hoãn lại, ba tên yêu nhân đều quỳ xụp xuống, đồng thanh nói:
“Thỉnh thiếu Đảo chủ niệm tình chúng tôi trung thành cẩn cẩn mà gia ân ban cho mạng sống”.
Mưu Thương Lãng nói:
“Thế Kiệt, ba tên này là con sâu làm rầu nồi canh, ngươi vì sao còn cầu tình cho bọn chúng?”
Mưu Thế Kiệt đáp:
“Thúc thúc minh giám, lời bọn họ cũng không phải không có chút đạo lý, dựa vào lòng trung thành của bọn họ đối với Phù Tang đảo, trách phạt có thể thoáng hơn một chút”.
Y một mặt nói, một mặt lại vung tay múa chân, người ngoài chỉ nghĩ y làm vậy để gia cường ngữ khí, nhưng Mưu Thương Lãng lại nhìn ra, điệt nhi của y đang viết lên hư không bốn chữ theo lối thảo thư “Đại sự vị thành” [4].
Mưu Thương Lãng lửa giận vơi đi, tức thì tỉnh ngộ nhận ra được khổ tâm của điệt nhi.
Nên biết Mưu Thế Kiệt hiện giờ đã lâm vào cảnh chúng bạn thân ly, lục lâm hào kiệt Trung Nguyên đi theo y, bất quá chỉ còn có vài nhóm Cái Thiên Hào với Dương Đại Cá Tử. Sau lục lâm đại hội lần này, địa vị Minh chủ của y có thể bảo toàn hay không còn chưa biết được. Trong hoàn cảnh đó, y cũng chỉ có thể dựa vào Phù Tang đảo, hơn nữa tâm phúc có thể tin cậy nhất lại chỉ nghe hiệu lệnh của Phù Tang đảo cũng chỉ là đám người từ hải ngoại này mời đến. Mấy tên Hạ Lan Mông tuy là phạm tội quá sai, nhưng nếu như giết bọn chúng, chỉ sợ đám người này cũng không tránh khỏi nản lòng.
Nói không chừng còn bởi vì sợ hình phạt nghiêm khắc của Mưu Thương Lãng mà ly khai. Cho nên Mưu Thế Kiệt đề tỉnh thúc thúc y là đại sự chưa thành, thật sự là không nên quá nghiêm khắc đối với bộ hạ.
Mưu Thương Lãng chau mày, lợi hại trong lòng xung đột, cuối cùng đành cắn răng trầm giọng bảo rằng:
“Tội chết có thể miễn, tội sống không thể tha. Phế bỏ võ công, lập tức xéo khỏi đây”.
Y nhanh như chớp vỗ xuống liên hoàn tam chưởng. Ba tên Hạ Lan Mông phát ra tiếng kêu như heo nái bị chọc tiết, ôm đầu chui nhủi chạy đi. Trông dáng bọn chúng khi chạy xuống núi, cước bộ không vững, liêu xa liêu xiêu, Tân Chỉ Cô, Đoàn Khắc Tà hai người đều là hành gia võ học, liền nhìn ra ba tên yêu nhân đích thực là đã bị phế bỏ võ công.
Mưu Thương Lãng quay đầu lại hỏi:
“Các ngươi đã mãn ý chưa?”
Đoàn Khắc Tà vốn không muốn lấy tính mạng ba tên yêu nhân kia, liền lập tức đáp:
“Mưu đảo chủ xử sự công chánh, vãn bối không dám không bội phục!”
Tân Chỉ Cô thì lạnh nhạt nói:
“Cũng còn coi như có chút giống người”.
Mưu Thương Lãng chợt lạnh lùng nói rằng:
“Đoàn Khắc Tà, nếu như ngươi đã nhìn nhận ta xử sự công chánh, vậy ngươi lại đây chịu phạt đi!”
Đoàn Khắc Tà kinh hãi hỏi:
“Vãn bối phạm vào tội gì?”
Mưu Thương Lãng nói:
“Ngươi tự mình làm điều gì, ngươi tự nên biết! Chẳng lẽ ngươi chỉ biết tránh móc sai lầm của người khác hay sao?”
Đoàn Khắc Tà hỏi lại:
“Vãn bối thật sự không biết, xin thỉnh Đảo chủ nói rõ ràng!”
Mưu Thương Lãng nói:
“Ngươi làm ra chuyện xấu, thật sự muốn ta phải nói ra rõ ràng ư? Được, ta lại hỏi ngươi, ngươi nếu còn nhớ ta đã từng chỉ điểm võ công cho ngươi, vậy ngươi có nhớ ta trước đây coi ngươi như thế nào không? Ta không phải là xem ngươi như con cháu hay sao?”
Đoàn Khắc Tà đáp: “Mưu thúc thúc, tiểu điệt vì thấy lão nhân gia người vừa rồi tức giận nên không dám gọi người là thúc thúc”.
Nguyên lai, Đoàn Khắc Tà khi còn nhỏ từng gọi Mưu Thương Lãng là thúc thúc.
Mưu Thương Lãng cười nhạt bảo:
“Ta hoàn toàn không trông mong ngươi gọi ta là một tiếng thúc thúc, nhưng ngươi nếu còn xưng hô như vậy, vậy thì ta hỏi ngươi, Thế Kiệt là điệt nhi của ta, ngươi nên xem nó như thế nào?”
Đoàn Khắc Tà đáp:
“Tiểu điệt vốn coi y như là huynh trưởng, bất quá, bất quá, y...”
Mưu Thương Lãng lại nói:
“Ngươi muốn nói Thế Kiệt nói bậy, tạm thời cái đó gác lại, theo ngươi nói, ít nhất ngươi đã từng coi Thế Kiệt như huynh trưởng, có phải vậy không? Ta chỉ cần ngươi nói một câu nói này!”
Đoàn Khắc Tà đành phải đáp:
“Không sai!”
Mưu Thương Lãng sắc mặt giãn ra, nói rằng:
“Trưởng huynh như phụ, trưởng tẩu như mẫu. Hai câu này ngươi có biết hay không? Ngươi coi Thế Kiệt như trưởng huynh, thê tử của Thế Kiệt thì là gì của ngươi, hừ, ngươi..., còn muốn ta nói ra à?”
Đúng là
Hắc bạch đảo điên thời đáng tiếc
Tông sư tin tưởng những sàm ngôn.
--------------------------------------------------------------------------------
[1] 尺 tức Xích: Đơn vị đo chiều dài của Trung Quốc, bằng 1/3 mét.
[2] 头束方巾 tức Đầu thúc phương cân: tóc cột lại theo lối thư sinh ngày xưa.
[3] 遍体鳞伤 tức Biến thể lân thương: thương tích đầy mình.
[4] 大事未成 tức Đại sự vị thành: việc lớn chưa thành.