“Chúng ta và Đoàn thiếu hiệp quen nhau, bất quá là việc hơn mười ngày trước. Hôm đó, ta và Sử huynh đệ đang trên đường Lộ Bác, chợt gặp phải võ sĩ của Điền Thừa Tự, chúng tra hỏi lai lịch của chúng ta, một lời không hợp, thế là giao đấu. Bọn chúng đông người, đúng lúc chúng ta sắp không địch lại thì may mắn có Đoàn thiếu hiệp đi qua, giúp chúng ta đánh bại đám võ sĩ đó. Nói ra chúng ta mới biết Điền Thừa Tự vì bị cướp sính lễ, cho nên phái đi rất nhiều võ sĩ, trên đường Lộ Bác hễ gặp phải người lạ là chặn lại tra hỏi. Chúng ta cùng Đoàn thiếu hiệp đã gặp gỡ như vậy, y còn nói với chúng ta rằng, sính lễ của Điền Thừa Tự chính là do y và hảo hán Kim Kê lĩnh cướp đi, y muốn đến Điền phủ để ký đao lưu giản. Đáng tiếc chúng ta vì có việc khác nên không theo giúp y được”.
Việc Đoàn Khắc Tà đến Điền phủ ký đao lưu giản, Thiết Ma Lặc sớm đã biết được, cho nên với lời nói của Niếp Ẩn Nương hoàn toàn không có nghi ngờ. Mưu Thế Kiệt nói:
“Trong đêm Đoàn thiếu hiệp đại náo Điền phủ, ta cũng đang ở Ngụy Bác. Đáng tiếc đêm ấy ta cùng với Uất Trì Nam ước hội, sau đó mới biết chuyện. Nghe nói Dương Mục Lao cũng ở trong Tiết độ phủ của Điền Thừa Tự, đêm đó hắn đã cùng với Đoàn thiếu hiệp động thủ và nếm mùi đau khổ”.
Sau khi Đoàn Khắc Tà đại náo Điền phủ, lại vội đi nơi khác, chưa quay lại Kim Kê lĩnh, cho nên việc chàng cùng Dương Mục Lao đại chiến, Thiết Ma Lặc cũng chưa biết. Thiết Ma Lặc nghiến răng nghiến lợi nói:
“Thì ra lão ma đầu vẫn chưa chết. Hắn chính là cừu nhân sát phụ của ta, ta đang muốn tìm hắn để thanh toán”.
Y cùng với Mưu Thế Kiệt lại bàn luận về Dương Mục Lao, cũng không tiếp tục hỏi Niếp, Sử nhị nữ nữa.
Sơn trại mở dạ tiệc lớn chiêu đãi các lộ anh hùng. Sau yến tiệc, mọi người đều tự đi nghỉ. Mưu Thế Kiệt mang theo nhiều người được Trại chủ Tân Thiên Hùng đặc biệt sắp xếp cho mười phòng thượng hạng. Mưu Thế Kiệt cũng đặc biệt quan tâm, nhường Niếp, Sử nhị nữ cùng ngủ một phòng, những người khác đều bốn năm người một phòng. Những người đi theo đều cho rằng Niếp, Sử hai người lai đầu không nhỏ, đối với các nàng kính trọng vài phần.
Đêm nay, Sử Nhược Mai hết xoay qua rồi xoay lại, vẫn không sao ngủ được. Mới đến canh năm, Mưu Thế Kiệt đã gõ cửa gọi hai người dậy. Niếp, Sử nhị nữ rửa mặt qua loa, đi ra khỏi phòng, Niếp Ẩn Nương hỏi:
“Trời còn chưa sáng, anh hùng hội đã mở sớm vậy sao?”
Mưu Thế Kiệt đáp:
“Tân trại chủ mời mọi người trước tiên đi ngắm mặt trời mọc, mặt trời vừa lên sẽ mở đại hội liền”.
Sử Nhược Mai trong lòng cười thầm:
“Trông Tân trại chủ này bề ngoài là người thô lỗ không văn nhã, không ngờ lại phong nhã đến như vậy, chiêu đãi cả quần đạo đông như thế đi ngắm mặt trời mọc, thực là một diệu sự”.
Hội trường là một thảo bình rộng lớn ở trên núi, khi Niếp, Sử hai người đến nơi, trên thảo bình đã đông nghẹt người ngồi. Lúc này ánh trăng đã chìm xuống phía Tây, sương sớm ẩn hiện. Qua một lúc lâu, chỉ thấy một dải mây trắng, từng đám từng đám cuộn lấy nhau, trong dải mây lấp ló ánh bạch quang, sắc trời mông lung phía đông dần dần ửng đỏ, lại nghe thấy bốn phía vang dậy tiếng tiếng gà gáy, có người ngâm lớn:
“Một tiếng thiên hạ sáng
Thế gian ngập ánh dương!”
Trong chốc lát, một vầng mặt trời đỏ ối từ từ nhô lên, nhất thời cả nửa bầu trời hiện lên ráng đỏ, bên dưới là rặng mây rực rỡ, dưới ánh sáng mờ mờ tán phát muôn vàn sắc quang, biến ảo kỳ diệu, mỹ lệ vô cùng.
Sử Nhược Mai giờ mới hiểu dụng ý thỉnh quần hùng ngắm mặt trời mọc của Tân Thiên Hùng, nguyên lai chính là chọn thời khắc này, thật thích hợp với mệnh danh Kim Kê lĩnh.
Sử Nhược Mai trong lòng thầm nghĩ: “Một tiếng thiên hạ sáng, thế gian ngập ánh dương. Khẩu khí này quả thật không nhỏ. Quả nhiên trong lòng mang hoài bão, lại chiếm lấy thân phận của Kim Kê lĩnh”. Tâm niệm nàng còn chưa dứt, đã thấy Tân Thiên Hùng đứng dậy, hướng tứ phương chắp tay dõng dạc nói:
“Đa tạ các vị nhân ca nể mặt, giá lâm tệ trại, ta là một người thô tục, không nói hoa mỹ, nghĩ sao nói vậy, nếu có gì không đúng, xin các vị chỉ giáo”.
Quần đạo nhân đó ầm ầm cười nói:
“Tân đại ca, ngươi học thói khách khí từ bao giờ vậy? Chúng ta đều là kẻ sống trên lưỡi đao mũi kiếm, có chuyện gì thì cứ nói hết, hà tất lôi thôi kiểu đàn bà?”
Tân Thiên Hùng nói:
“Từ sau khi Vương Bá Thông chết, đã mười năm nay trong giới lục lâm chúng ta thiếu người dẫn đầu. Thành thật mà nói, sau khi Vương Bá Thông lên làm lãnh đạo, Tân mỗ ta là người đầu tiên không phục hắn. Hắn cậy mạnh hiếp yếu, khi áp đồng đạo, hành sự bất công, không xứng làm thủ lĩnh. Hắn còn muốn hảo hán lục lâm chúng ta phải tâng bốc hắn, ủng hộ hắn làm đầu lĩnh, thế còn chưa sao, hắn lại còn muốn phong vương, cấu kết với An Lộc Sơn để cầu vinh hoa phú quý. Chút chuyện xưa này, mọi người đều biết, hiện tại cũng không cần phải nói nhiều. Bất quá, Vương Bá Thông làm không đúng là một chuyện, chúng ta nên hay không nên có một đầu lĩnh lại là chuyện khác. Theo ta thấy, đó vẫn là việc nên làm. Mười năm qua, bởi vì không có đầu lĩnh, khi quan binh đánh tới, ngươi không qua giúp ta, ta không giúp ngươi, thiệt hại không ít. Hơn nữa cũng bởi vì mọi người đều sống trên lưỡi đao mũi kiếm, đôi khi không tránh khỏi cạnh tranh địa bàn, tranh giành tiền bảo hộ, ngươi không phục ta, ta không phục ngươi, những chuyện như vậy xảy ra không ít. Chẳng những hủy hoại nghĩa khí, còn khiến cho quan binh làm ngư ông đắc lợi, nói đến thật là đau lòng, đây đều là vì chúng ta không có người đứng đầu. Cho nên ta mới mở đại hội hôm nay, mọi người đề cử một vị lên làm thủ lĩnh, làm Lục lâm Minh chủ của chúng ta, không biết ý các vị đại ca ra sao?”
Có rất nhiều người hô lên:
“Tân đại ca, vừa rồi ngươi nói không sai, chỉ là chức vị Minh chủ này thật khó mà tuyển chọn, nếu làm không tốt, sẽ lại sinh ra một Vương Bá Thông khác, chẳng phải là lại không xong sao?”
Những người này vốn quen tự do tự tại, trong lòng không nguyện có một đầu lĩnh quản thúc, cho nên mới phá ngang như vậy.
Nhưng cũng có rất nhiều người ủng hộ, hô lên:
“Mặc dù lo sợ như vậy, nhưng không thể vì lo lắng mà không làm, đầu lĩnh sẽ có, chúng ta thận trọng tuyển chọn là được thôi”.
“Tân đại ca đã xuất đầu triệu tập chúng ta đến đây thương nghị, như vậy hẳn trong lòng đã sớm có lựa chọn Minh chủ thích hợp, vậy thỉnh Tân đại ca trước tiên nói ra xem”.
Những người này là những người ủng hộ Tân Thiên Hùng và Thiết Ma Lặc, cho nên đều lên tiếng át đi các ý kiến phản đối.
Đám cường đạo khi tụ hội, thì không hiểu cái gì là “Trật tự”, nhưng nếu không có người công khai phản đối việc chọn đầu lĩnh, thì việc tiến cử Minh chủ sẽ thành đại cục. Vì vậy mọi người đều hướng nhìn về Tân Thiên Hùng, nhưng âm thanh nhốn nháo cũng dần dần lắng xuống.
Tân Thiên Hùng nói:
“Không sai, chúng ta cần tìm một người thích hợp. Theo như ta nghĩ, người này thứ nhất phải đại công vô tư, thứ hai phải có uy vọng, thứ ba là võ nghệ cao cường, thứ tư là phải có môn đệ đàng hoàng. Chư vị chớ cười, ta nói môn đệ đàng hoàng không phải là tổ tiên là làm quan làm tướng, mà là môn đệ của cường khôi thế gia. Trong mắt ta có một người như vậy, cả bốn điều kiện trên đều có đủ, người này chính là Thiết Ma Lặc. Ta mong muốn tiến cử Thiết Ma Lặc lên làm đầu lĩnh cho chúng ta!”
Kim Kiếm Thanh Nang Đỗ Bách Anh tiếp lời:
“Không phải ta thiên vị giúp đỡ hiền điệt ta, trong lục lâm y mặc dù chỉ là vãn bối, nhưng danh tiếng hiệp nghĩa đã vang khắp thiên hạ, là người chính trực, ai cũng ngợi khen. Sư phụ hắn cùng với trưởng bối là Ma Kính lão nhân và người đã qua đời Đoàn Khuê Chương Đoàn đại hiệp, bản lãnh của hắn cũng là do hai người truyền thụ, võ nghệ cao cường mọi người đều biết. Về phần gia thế của hắn càng không cần phải nhiều lời, ai không biết cha hắn là Thiết Côn Lôn? Năm đó Thiết Côn Lôn hô phong hoán vũ, tuy chưa từng làm Lục lâm Minh chủ, nhưng danh tiếng thật lớn, không thua kém Vương, Đậu hai nhà. Bốn điều kiện Tân đại ca đã nói, Thiết hiền chất của ta đều đầy đủ. Hơn nữa hắn lại đang tuổi sung sức, chính hợp đủ để gánh vác trách nhiệm Lục lâm Minh chủ!”
Thiết Ma Lặc giao du rộng rãi, các đầu mục tại Kim Kê lĩnh đều ủng hộ y, cho nên sau khi Tân, Đỗ hai người nói xong, từ bốn phương tám hướng tiếng hoan hô nổi dậy, nhưng cũng còn không ít kẻ xì xào.
Chợt có một hán tử da dẻ nâu sạm đứng lên lớn tiếng nói:
“Còn có một điểm mà Đỗ bằng hữu bỏ qua, đó là người người đều biết. Thiết Ma Lặc là nghĩa tử của cố Lục lâm Minh chủ Đậu Lệnh Khản, xác thật là lục lâm thế gia. Nhưng có lẽ chư vị tại đây còn chưa biết, Vương, Đậu hai nhà vốn luôn ở thế cừu địch, Vương Bá Thông tuy đã chết, nhưng bộ hạ của y cũng không ít. Tuy nói Vương Bá Thông khi sống làm việc không suy nghĩ, nhưng lúc hắn làm Minh chủ, những người nương nhờ vào hắn cũng không ít, những người này tịnh không thấy ai có tội, hơn nữa thời gian đã thay đổi, tính đến nợ cũ, cũng chỉ là vô hại...”
Hắn còn chưa có nói xong, Tân Thiên Hùng lại đứng dậy nói:
“Không có ai nói tính đến nợ cũ cả. Chúng ta hôm nay mở hội, chính là muốn tất cả mọi người cởi bỏ hiềm khích, kết lại một khối, ngươi đề cập đến chuyện này làm gì?”
Hán tử mặt nâu lại nói:
“Tân trại chủ chớ nổi nóng, xin nghe tiểu đệ nói hết được không? Ta đề cập đến chuyện này tất nhiên có liên quan rất lớn. Thật lòng mà nói, ta cũng cho rằng Thiết Ma Lặc thích hợp làm Lục lâm Minh chủ, thế nhưng các vị thử nghĩ lại xem, nếu như y xử sự công bằng, thì dẫu mọi chuyện vuông tròn, bộ hạ của Vương Bá Thông trong lòng cũng có điểm khó chịu!”
Những lời vừa nói, vô hình chung làm những điểm ủng hộ Thiết Ma Lặc đều bị phản bác lại, Thiết Ma Lặc trong lòng cảm thấy khó nghĩ, nguyên lai y sớm đã nghĩ qua điều này, nhưng không nghĩ sẽ có người công khai đề xuất, điều này cho thấy tiềm lực của Vương Bá Thông chắc chắn còn không nhỏ. Trong lòng y cảm thấy thối chí, đang muốn đứng dậy từ chối, đột nhiên trong quần hùng có một người bước đến giữ y ngồi lại, người này không phải ai xa lạ mà chính là Triển Nguyên Tu nữ tế của Vương Bá Thông. Y cùng với thê tử Vương Yến Vũ cùng đều đi qua.
Triển Nguyên Tu ấn Thiết Ma Lặc ngồi lại, Vương Yến Vũ đứng lên nói:
“Ta là nữ nhi của Vương Bá Thông, gia phụ trước lúc lâm chung, ta đều ở bên chăm sóc cho người. Người tha thiết nói với ta rằng, Người đối với những việc bản thân mình trong đời rất lấy làm ân hận, dặn lại hậu bối chúng ta nhất thiết phải cùng với hậu nhân của Đậu gia hóa giải thù trước. Bây giờ ta lấy thân phận là nữ nhi của Vương Bá Thông, tại đây nói lên quan điểm của mình, ta đồng ý với chủ trương của Tân trại chủ, nguyện ý đề cử Thiết Ma Lặc lên làm Minh chủ”.
Sử Nhược Mai nghĩ thầm:
“Nguyên lai Vương cô nương cũng đến. Đã có cô ta nói những lời này, chắc sẽ không còn ai phản đối Thiết Ma Lặc nữa”.
Sử Nhược Mai rốt cuộc cũng là người quá ngây thơ, sự tình không có đơn giản như vậy. Vương Vũ Yến tỏ rõ thái độ, mặc dù dẹp bớt những lời phản đối Thiết Ma Lặc đi không ít, nhưng cũng không thể yên bình không có dị nghị như vậy.
Chỉ thấy hán tử mặt nâu lại đứng lên nói:
“Vương Bá Thông lâm tử di ngôn, chỉ có mình Vương cô nương nghe thấy. Ta không dám nói là không tin, nhưng mỗi người đều có ý nghĩ riêng, ta không dám đảm bảo những bộ hạ cũ của Vương Bá Thông đều có thể quên chuyện cũ, giải khai hiềm khích. Tiến cử Minh chủ, không thể chỉ luận miệng, thâm chí không thể chỉ nói đến thanh danh, phải xem tất cả các mặt mới được. Tân, Đỗ nhị vị đại ca đề cử Thiết Ma Lặc, ta không phản đối, nhưng có tốt hơn không nếu có thể đề cử vài người, để mọi người tuyển chọn? Làm như vậy khả dĩ có thể tuyển chọn được người thích hợp nhất”.
Giao tình giữa Vương Yến Vũ và Thiết Ma Lặc nhiều người biết. Hán tử này nói như vậy, rõ ràng là mỉa mai Vương Yến Vũ làm việc theo cảm tình. Vương Yến Vũ trong lòng hơi giân, nhưng cũng không phát tác.
Tân Thiên Hùng nói:
“Đại hội hôm nay, chính là muốn các vi thoải mái lên tiếng, để đề xuất một vị tài đức kiêm toàn lên làm Minh chủ mà mọi người đều tâm phục. Nhân tuyển được chọn làm Minh chủ, không cần nói nhiều cứ liệt kê ra. Hàn đại ca, ngươi muốn đề cử vị anh hùng nào, ngại gì không nói thẳng ra?”
Lại có người lớn tiếng hơn oang oang nói:
“Đúng lắm, có thì nói, không thì biến, hà tất phải xấu xấu hổ hổ, ấp a ấp úng”.
Hán tử mặt nâu rất tỉnh táo và âm trầm, mừng giận không lộ ra ngoài, đối với lời nói ác ý và thô tục trên càng không đặt ở trong lòng, hắn lập tức nói:
“Vậy bây giờ ta đưa ra một người, Thiết Quải Lý, Lý đại ca danh vang khắp đại nam giang bắc, chắc là mọi người đều biết chứ?”
Sử Nhược Mai khẽ hỏi Niếp Ẩn Nương:
“Thiết Quải Lý là ai, tỷ biết không?”
Niếp Ẩn Nương lắc đầu, bên cạnh có người nghe thấy nàng hỏi, rất lấy làm kỳ quái:
“Thiết Quải Lý, cả hai ngươi đều không biết sao, y chính là Lý Thiên Ngao tổng đầu mục sơn trại Bắc Thất Xử. Y với bảy mươi hai đường Phi Phong quải pháp xưng hùng lục lâm đã hai mươi năm có dư. Hai vị chắc là vừa mới xuất đạo phải không?”
Sử Nhược Mai nở nụ cười, hướng người nọ chắp tay cảm tạ. Lúc này chỉ thấy hán tử mặt nâu đưa mắt dò xét thái độ phản ứng của mọi người, rồi hắn lại tiếp tục:
“Tân trại chủ vừa rồi có nói đến bốn điều kiện. Lý đại ca đã hội đủ ba điều. Y làm Tổng đầu mục bảy trại đã nhiều năm, dù ít hay nhiều đều chưa bao giờ phụ bạc anh em, đối với đồng đạo đều lấy nghĩa làm đầu, có thể nói là người đại công vô tư. Về võ công, bảy mươi hai đường Phi Phong quải pháp đánh khắp Giang Nam không ai không biết, không cần huynh đệ phải tán tụng”.
“Chỉ có một điểm, tổ phụ, phụ thân y đều là thương nhân mua bán, không được coi là lục lâm thế gia. Địa vị của y trong giới lục lâm, chính là dựa vào cây Thiết quải mà giành được, tịnh không phải là dựa hơi của tổ tông. Bất quá theo thiển kiến của tiểu đệ, tuyển Minh chủ không phải giống như Hoàng đế tuyển phò mã, thế gia ra sao, có phải hay không phải lục lâm thế gia tựa hồ không quá quan trọng. Nếu ta nói sai, thỉnh Tân trại chủ bỏ quá”.
Hắn mang việc Hoàng đế tuyển phò mã ra so sánh, ví dụ sinh động, lại bắt bẻ một điều kiện của Tân Thiên Hồng đề xuất, đồng thời ngầm hạ thấp Thiết Ma Lặc. Quần đạo mới nghe qua chưa có lĩnh hội cẩn thận, chỉ thấy hắn nói năng thú vị liền theo đó cười ầm lên.
Tân Thiên Hùng mặt mày đỏ bừng, đang muốn đứng lên nói, Đỗ Bách Anh nói khẽ bên tai y:
“Tân đại ca nhẫn nhịn một chút, đừng làm tổn thương hòa khí”.
Nguyên lai Thiết Quải Lý Thiên Ngao này chính là cùng phe với Vương Bá Thông, hơn nữa hắn còn kết nghĩa huynh đệ với Vương Bá Thông, bất quá là sau khi Vương Bá Thông quy phục An Lộc Sơn, hắn không còn qua lại với y nữa.
Đây cũng chẳng phải vì hắn tiết tháo hiên ngang, mà là hắn muốn chờ thời cơ thích hợp để hành động. Hắn so với Vương Bá Thông càng cao minh hơn. Lúc ấy hắn nhìn thấy Vương Bá Thông sai lầm, hành sự khiến quần hùng bất mãn, địa vị Lục lâm Minh chủ vị tất đã bảo toàn được. Hắn lại có phần muốn chiếm lấy địa vị Minh chủ, cho nên hắn vẫn làm Tổng đầu mục bảy trại, bá chủ một phương, đối với chuyện quan quân hay Ngụy Yến (quốc hiệu của An Lộc Sơn), hai bên hắn đều không giúp. Mặc dù như vậy, trong lúc thế lực của An Lộc Sơn cực thịnh, hắn cũng từng với Vương Bá Thông ngầm trao đổi tin tức.
Hắn nuôi mộng tưởng làm Lục lâm Minh chủ đã nhiều năm, lần này chính là cơ hội có được, người đứng ra đề cử hắn kỳ thật đều là thụ ý của hắn mà làm.
Tân Thiên Hùng sớm đã biết chi tiết về hắn, vốn định vạch trần quan hệ giữa hắn với Vương Bá Thông. Đỗ Bách Anh lại là hảo hữu của y, quen thuộc với tính cách của y, biết y đang muốn nói gì, cho nên mới khuyên can.
Tân Thiên Hùng nhanh chóng tỉnh táo lại, nghĩ thầm: “Không sai, ta vừa rồi đã nói không tính đến nợ nần xưa, có thể nào bởi vì hắn kết nghĩa huynh đệ với Vương Bá Thông mà liền phản đối hắn như vậy. Huống hồ, hắn đương thời chưa từng đi theo Vương Bá Thông, ác tính chưa rõ ràng. Ta nếu như phản đối, người khác sẽ cho ta là có tư tưởng bè phái, đối với Thiết Ma Lặc ngược lại càng bất lợi”.
Nhưng Tân Thiên Hùng không nói, những người khác cũng biết rõ về Thiết Quải Lý, thế là lập tức lại xôn xao nghị luận, những kẻ hoan hô chỉ đều là thủ hạ của Thiết Quải Lý, so với thanh thế của Thiết Ma Lặc thì không lớn bằng.
Sau khi những tiếng hoan hô thưa thớt qua đi, lại có một người đứng lên nói:
“Ta cũng đề cử một người, ta đề cử chính là người đức cao vọng trọng trong giới lục lâm chúng ta, là Thiết Tý Kim Đao Đổng lão gia tử!”
Một lão nhân tinh thần quắc thước, mặt mũi hồng hào đứng lên cười ha hả nói:
“Dương huynh đệ nói đùa rồi, ta là lão đầu sớm đã kim bồn rửa tay, sao lại đưa ta ra làm gì?”
Người họ Dương kia nói:
“Gừng càng già càng cay. Chính vì lão đã kim bồn rửa tay, chưa từng quan hệ thân thiết với Đậu gia, Vương gia, làm việc chắc chắn đảm bảo công bằng chánh trực. Các vị đại ca, thứ cho ta nói thật, ta xem thấy, hôm nay các bằng hữu hắc đạo nhân tâm không đồng chỉ sợ không thể đề cử ra một vị mà tất cả mọi người đều thành tâm mong muốn. Nếu đã như vậy, không bằng thỉnh một vị lão thành đức cao vọng trọng đứng ra làm đầu lĩnh cho chúng ta”.
Nhân duyên của Thiết Tý Kim Đao Đổng Chiêu thật rất tốt, họ Dương này nói chuyện rất có đạo lý, cho nên có rất nhiều người vỗ tay hoan hô, biểu thị sự ủng hộ. Bất quá niên kỷ của Đổng Chiêu hơi già một chút, cũng không ít người nghĩ rằng, nếu như đưa y lên làm Minh chủ, chỉ sợ y vị tất có đủ tinh thần để ứng phó, khả năng sẽ bị người thao túng trở thành bù nhìn. Cho nên tuy có nhiều người ủng hộ y nhưng thanh thế vẫn còn kém hơn chút ít so với Thiết Ma Lặc.
Trong tiếng hoan hô cổ vũ, Đổng Chiêu lại từ chối một lần nữa, nhưng lại được môn nhân đệ tử của y khuyến khích. Y nghĩ nếu có ra tranh cũng không mất gì, liền cười nói:
“Được rồi, vậy thì cứ theo ý mọi người đi. Ta thì tự biết Thiết Ma Lặc là thích hợp nhất”.
Trong lúc mọi người đang nghị luận xôn xao, chợt có một đại hán khôi ngô mình cao bảy xích đứng lên, cất tiếng như hồng chung:
“Ta cũng tiến cử một người”.
Chúng nhân nhìn lên, nhận thấy người nọ chính là Cái Thiên Hào đứng đầu lục lâm ngạn nam Trường Giang, đều lấy làm kinh hãi, trong lòng thầm nghĩ: “Cái Thiên Hào này tâm cao khí ngạo, không chịu khuất phục dưới kẻ khác, trước đây trong khi Vương, Đậu nhị gia làm Lục lâm Minh chủ, hắn cũng không chịu dưới trướng. Không biết hắn định đề cử là nhân vật cỡ nào?”
Chỉ nghe Cái Thiên Hào nói:
“Ta tiến cử chính là môt thiếu niên anh hùng, gần đây mới lộ diện trên giang hồ!”
Mọi người nghe xong không khỏi thấy ngẩn ngơ, nghĩ: “Cái Thiên Hào muốn đề cử một vãn bối mới xuất đạo sao?”
Cái Thiên Hào dường như biết trong lòng mọi người đang nghĩ gì, y cười vang nói:
“Chư vị bất tất phải nghi hoặc, người này mặc dù mới lộ diện trên giang hồ chưa đến một năm, nhưng cũng đã làm nên chuyện kinh thiên động địa”.
Lời vừa nói ra, có rất nhiều người đã đoán được là ai, nhưng cũng có nhiều người không đoán được nhao nhao hỏi:
“Tóm lại là ai? Cái đại ca nhanh nói ra!”
Cái Thiên Hào cười nói:
“Vị thiếu niên anh hùng này họ Mưu, đại danh Thế Kiệt. Các vị cũng biết họ Cái ta không chịu tán dương người khác bao giờ, nhưng hôm nay ta phải trịnh trọng nói, vị Mưu huynh đệ này danh xứng với thực, đương thời là môt ‘Thế kiệt’.”
“Vị Mưu huynh đệ này chính là đệ tử đời thứ tư của Cầu Nhiêm Khách, tức chất nhi của Phù Tang đảo chủ Mưu Thương Lãng, bọn họ mặc dù ở xa tận hải ngoại nhưng vẫn xứng là lục lâm thế gia”.
Cầu Nhiêm Khách chính là môt lục lâm quái kiệt đầu nhà Đường. Đương thời Tùy Dương Đế vô đạo, quần hùng phân khởi, nghe nói Cầu Nhiêm Khách vốn cũng có ý cùng với quần hùng “trục lộc” (“bắt hươu”, ý nói tranh giành đế vị), tự lập làm vương. Sau đó nghe lời hảo bằng hữu Lý Tĩnh ca ngợi tài năng của Lý Thế Dân, nói Lý Thế Dân hùng tài vĩ lược, khí độ phi phàm, tương lai sau này Thiên tử chắc chắn là y. Cầu Nhiêm Khách nghe theo lời của Lý Tĩnh lên Thái Nguyên (Lý Thế Dân đương thời là nhi tử của Thái Nguyên Lưu Thủ Lý Uyên). Y ở Thái Nguyên cũng có một vị hảo bằng hữu tên gọi Lưu Văn Tĩnh, vị này có quen biết với Lý Thế Dân. Cầu Nhiêm Khách lại nhờ cậy Lưu Văn Tĩnh ước hẹn với Lý Thế Dân gặp mặt. Trong khi chờ gặp mặt Lý Thế Dân, y cùng đánh cờ với Thái hư quan là Đạo Thổ Hoàng Sam Khách. Vị Hoàng Sam Khách này cũng là một thế ngoại cao nhân, vừa hay lại đang làm khách trong nhà Lưu Văn Tĩnh.
Không lâu sau, Lý Thế Dân đến, không mặc áo, đi giày, để trần mà tới, dung mạo khác thường nhân, ngồi trên hai gối xem trận cờ, thần sắc sáng sủa, dáng ngồi thanh thoát tựa như viên ngọc quý.
Hoàng Sam Khách vừa nhìn thấy, nuớc cờ liền tăm tối, lập tức lên tiếng sùng bái:
“Thế này thua rồi, thua rồi, hơn nữa, lại thua hết cả bàn, thật kỳ tài, không còn đường cứu, xin bái phục!”
Cầu Nhiêm Khách cũng thần tình ủ rũ, tiến vào trong hậu đường, nói với Lý Tĩnh:
“Đúng là chân mệnh Thiên tử, không ai kháng lại được!”
Vì vậy mà y mang hết tiền tài bảo vật bình sanh tích trữ được đều tặng cho Lý Tĩnh, bảo Lý Tĩnh phụ trợ cho Lý Thế Dân. Còn y thì nghe Hoàng Sam Khách khuyên, ra chốn hải ngoại xưng vương đất Phù Tang (tác giả chú thích, thời Đường, Đỗ Quang Đình có tác phẩm “Cầu Nhiêm Khách” truyện, đoạn miêu tả trên, đại thể là căn cứ vào truyện đó). Cho nên trong giới lục lâm mới lưu truyền truyền thuyết Cầu Nhiêm Khách nhường thiên hạ cho Lý Thế Dân. Mặc dù sự việc đã qua cả trăm năm, nhưng anh hùng lục lâm đối với Cầu Nhiêm Khách đều còn nhất mực tôn sùng. Địa vị của Cầu Nhiêm Khách trong giới lục lâm cũng giống như Khổng Tử trong Nho gia vậy.
Bởi vậy quần hùng nghe nói Mưu Thế Kiệt là đệ tử đời thứ tư của Cầu Nhiêm Khách đều không khỏi nhìn y bằng cặp mắt khác. Cái Thiên Hào ha hả cười nói:
“Ngày nay, phiên trấn cát cứ, dân chúng khổ cực, mắt thấy quần hùng quật khởi, cục diện thiên hạ phân loạn. Năm ấy Cầu Nhiêm Khách mang giang sơn nhường cho Lý Thế Dân, nào ngờ tôn tử của họ Lý không có kẻ tài cán, giang sơn này xem ra khó lòng giữ được!”
Quần hùng nghe y nói, đều cảm thấy vô cùng hả hê phấn chấn, tinh thần phấn khởi, chăm chú lắng nghe, toàn trường không có một chút tiếng động. Chỉ nghe Cái Thiên Hào cười lớn rồi lại nói tiếp:
“Với loạn thế hiện nay, ta nghĩ hảo hán lục lâm chúng ta nên phóng đại tầm mắt, không thể chỉ bởi vì tranh giành địa bàn, phân chia ngân lượng mà bầu Minh chủ lục lâm, cũng không phải vì ngoài chống quan binh, trong hòa giải phân tranh kết tình hữu hảo. Chúng ta còn phải bảo hộ bách tính, tiêu diệt cường phiên. Nếu như thiên hạ đại loạn chúng ta cũng có thể làm một trường oanh oanh liệt liệt! Ha ha, tục ngữ nói rất đúng, thắng thì làm vua, thua thì làm giặc, đến lúc đó ắt hẳn là phong vân tế hội”.
“Chúng ta cũng vị tất nhất định cả đời phải làm cường đạo!”
“Mưu huynh đệ là truyền nhân của Cầu Nhiêm Khách, hùng tài đại lược, khí phách hào tình, đủ để kế thừa tổ tiên. Những việc y làm một năm qua, như cướp ngự mã, đoạt Đăng Châu, thu phục anh hùng mười hai lộ thủy trại Thái Hồ, chẩn tế cho dân bị thủy tai sông Hoàng Hà, vân vân... Mỗi một sự kiện đều không phải kinh thiên động địa, khiến người kính phục sao? Do vậy ta nói, muốn làm một phen sự nghiệp thì nên ủng hộ Mưu huynh đệ làm đầu lĩnh của chúng ta!”
Quần hùng nghe qua, huyết mạch sục sôi, có một người đứng dậy kêu lên:
“Chúng ta, huynh đệ của Ẩm Mã Xuyên từng bị bại dưới tay của Mưu Thế Kiệt rất thê thảm. Họ Dương ta cũng đã từng thảm bại dưới tay y! Nhưng ta mặc dù bị y đánh, nhưng cũng là bị y đánh cho tâm phục khẩu phục, bởi vì sự tình lần đó là chúng ta làm sai, đạo lý của y, không khỏi khiến ta không thể không phục”.
Hán tử kia nói đến đoạn này, ngừng lại một chút, sau đó lại cao giọng nói:
“Hôm nay ta đại biểu cho huynh đệ Ẩm Mã Xuyên nhất trí ủng hộ Mưu Thế Kiệt làm đầu lĩnh, bất kể y làm Minh chủ cũng tốt, thâm chí làm Hoàng đế cũng được, chúng ta đều theo!”
Sử Nhược Mai, Niếp Ẩn Nương nhìn hán tử này, nhận ra hắn chính là hán tử cao lớn họ Dương đã lên Bắc Mang sơn đánh với Mưu Thế Kiệt đến nửa chừng thì nhận sai.
Cái, Dương hai người nói xong, không ít người trong lòng bừng bừng khí thế. Nhưng cũng không ít người trong lòng mang sợ hãi, thầm nghĩ: “Đây không phải là tạo phản sao?” Nên biết, phần nhiều cường đạo là bị bức bách lên núi, trong đó tất nhiên có kẻ lòng ôm chí lớn, nhưng chủ yếu còn lại là những người không giống như vậy, bình thường quyết không dám nghĩ đến hai chữ “Tạo phản”.
Mưu Thế Kiệt đứng lên nói:
“Cái đại ca đã quá đề cao tiểu đệ, tiểu đệ thật không dám đảm đương. Dương đại ca lại nói đến xưng làm Hoàng đế, càng là chuyện nói đùa. Bất quá thiên hạ xác thực đúng là đang ở thời buổi rối ren loạn lạc, cũng là lúc những nam nhân có chí đứng lên làm nên một phen sự nghiệp. Đây là trách nhiệm của bậc Minh chủ”.
“Tiểu đệ gánh vác không nổi, nhưng nếu có vị đại ca nào đứng lên, dẫn dắt chúng ta lập lên sự nghiệp, tiểu đệ quyết ý sẽ nguyện phục tòng đi theo!”
Lời này của y tuy nghe thấy là khiêm nhường, nhưng lại mang một cỗ hùng tâm tráng chí, đồng thời cũng là lời kêu gọi. Đám người Cái Thiên Hào kêu lớn:
“Muốn tìm một người như vậy, trừ phi đó chính là ngươi. Ngươi đừng từ chối nữa!”
Mưu Thế Kiệt dưới lời kêu gọi của những người này, không tiếp tục nói nữa, coi như đã tiếp nhận lời đề cử của họ. Niếp Ẩn Nương phương tâm thấp thỏm, vừa mừng vừa sợ. Nên biết Mưu Thế Kiệt là người trong lòng nàng, người trong lòng mình được người khác coi trọng tiến cử, đương nhiên là cao hứng nói không lên lời. Nhưng nghĩ đoạn Mưu Thế Kiệt muốn cùng Thiết Ma Lặc tranh đoạt chức Minh chủ, trong lòng lại có chút bất an.
Tân Thiên Hùng hỏi:
“Còn có vị nào muốn đề cử nhân tuyển cho chức Minh chủ nữa không?”
Hỏi tới vài lần, không thấy có người hồi đáp, Tân Thiên Hùng nói:
“Tốt, vậy bây giờ tổng cộng nhân tuyển cho ngôi Minh chủ có bốn người, Yến Sơn thiếu trại chủ Thiết Ma Lặc, Ký Bắc thất trại Tổng đầu mục Lý đại ca Lý Thiên Ngao, Thiết Tý Kim Đao Đổng lão tiền bối Đổng Chiêu, Phù Tang đảo thiếu Đảo chủ Mưu huynh đệ Mưu Thế Kiệt. Trong bốn người này mọi người sẽ tiếp tục chọn ra một người”.
Nhưng là dùng biện pháp gì để quyết định ngôi Minh chủ, y trù trừ một hồi lâu, trong lòng vẫn chưa quyết, thật khó đưa ra chủ trương. Biện pháp đơn giản nhất chính là đếm số người ủng hộ, xem người nào được ủng hộ nhiều nhất. Nhưng từ đó sẽ nảy sinh chia rẽ, mặc dù đa số có thể áp phục được thiểu số, nhưng hảo hán lục lâm vốn chỉ nghe mềm không sợ cứng, nếu như không chân chánh thành tâm ưng phục, sau này sẽ luôn phải âm thầm lo lắng. Cho nên Tân Thiên Hùng mới còn một tầng lưỡng lự. Y hy vọng Thiết Ma Lặc đắc thắng, nhưng xem tình thế hiện trường thế này, số người ủng họ Mưu Thế Kiệt dường như không ít hơn so với Thiết Ma Lặc.
Lão Trại chủ Phục Ngưu sơn là Hùng Cự Nguyên chống quải trượng đứng lên nói:
“Đã có bốn vị nhân tuyển, mỗi người đều có người ủng hộ. Nói đến uy vọng đức hạnh của bọn họ, điều này đều khó xem xét, không cách nào so sánh được, nếu cứ để cho mọi người tranh luận bàn ra bàn vào, cũng sẽ gây mất hòa khí. Cái có thể thấy rõ là võ công. Theo ý kiến của lão hủ, không bằng cứ chiếu theo quy củ cũ mà làm việc”.
Người này tuổi quá sáu mươi, đã kinh qua ba lần đại hội tuyển chọn Minh chủ, đối với quy củ cũ trong giới lục lâm là am hiểu hơn ai hết.
Tân Thiên Hùng nói:
“Vậy xin thỉnh Hùng lão tiền bối nói cho chúng ta nghe một chút về quy củ cũ”.
Hùng Cự Nguyên khái một tiếng, rồi nói:
“Rất đơn giản, chính là dùng võ công phân định. Bây giờ có bốn vị nhân tuyển, vậy sẽ đấu làm ba tràng, bốc thăm quyết định thứ tự trận đấu trước sau”.
“Mỗi tràng đấu, đưa ra ba người, bên nào bại thì sẽ bị loại bỏ tư cách nhân tuyển, người nào thắng sẽ tái đấu tràng thứ hai, tại tràng đấu thứ hai bên thắng có thể đổi người tái xuất hoặc cũng có thể giữ nguyên nhưng người là nhân tuyển tuyển Minh chủ phải tối thiểu tái đấu một tràng. Quy củ là như vậy, đã rõ ràng chưa?”
Tân Thiên Hùng nghĩ qua, đây cũng là một biện pháp trong lúc còn chưa có biện pháp, mặc dù giao thủ tranh hùng, nếu có tổn thương hòa khí, nhưng cũng là lục lâm hảo hán đều sẽ bội phục người võ nghệ cao cường, nếu như có người dùng võ công trấn áp đương tràng, thì dù có hơn một nửa kẻ không thành tâm ủng hộ y cũng sẽ không có lời gì để nói.
Hùng Cự Nguyên đưa ra quy củ cũ này, toàn trường không một ai phản đối. Tân Thiên Hùng lập tức chủ trì bốc thăm. Kết quả tràng đầu do Mưu Thế Kiệt đấu với Lý Thiên Ngao, người thắng trong tràng đầu sẽ đấu với Đổng Chiêu, Thiết Ma Lặc được xếp ở tràng cuối cùng.
Lý Thiên Ngao phái Phó trại chủ Đồ Hổ của hắn ra đấu trận thứ nhất. Đồ Hổ này vốn dĩ sở trường khoái đao, tánh tình hung bạo, trên giang hồ có danh là Đồ Phu. Cái Thiên Hào vốn muốn thế Mưu Thế Kiệt ra đấu trận đầu, thế nhưng đối phương chỉ là thân phận Phó trại chủ cho nên y không nguyện đi ra.
Chợt có một người vẹt đám đông đi ra, vang giọng nói:
“Ngưỡng mộ Đồ đại ca khoái đao vô địch đã lâu, tiểu đệ đến xin lĩnh giáo vài chiêu”.
Chúng nhân nhìn ra, nhân thấy đó chính là Trại chủ Đồng Bách Sơn Lý Bằng, người này cũng vang danh Bát Quái Đao, cùng với Đồ Hổ xưng là Nam Bắc Nhị Đao. Mọi người trong lòng thấy lạnh, thầm nghĩ: “Nguyên lai là hắn đã có ý muốn cùng với Lý Bằng tỷ thí đấu đao pháp lợi hại”.
Đồ Hổ cười ha hả nói:
“Lý trại chủ khách khí. Ai không biết Bát Quái Đao của Lý trại chủ độc bộ giang hồ. Hôm nay hạnh ngộ, ắt phải mời huynh tận tình chỉ giáo, để tiểu đệ được đại khai nhãn giới”.
Lời này trong nhu mà lại có cương, thật đã nói cho Lý Bằng biết, hắn cũng quyết ý cùng Lý Bằng phân định cao thấp, chờ khi động thủ hai bên cũng bất tất phải lưu tình. Lý Bằng là lục lâm lão luyện, ý tứ như vậy làm sao không nghe ra? Ngay lập tức ôm đao nói:
“Đồ đại ca từ xa đến là khách, xin thỉnh xuất chiêu”.
Đồ Hổ sở trường là khoái đao, vốn xem trọng việc ra tay trước đoạt lấy tiên cơ. Vì vậy hắn không hề khách khí, hét lên một tiếng:
“Mạn phép!”
Đao quang cực nhanh chớp động, liền chiếm tiên cơ phát chiêu trước. Chỉ nghe thấy tiếng đinh đinh đang đang liên tiếp không ngừng van lên, trong khoảnh khắc, Đồ Hổ đã chém ra bảy đao, quần hào ngó thấy, nhãn quan hỗn loạn, trong lòng đều thốt lên:
“Khoái đao của Đồ Hổ này quả thật danh bất hư truyền”.
Bát Quái Đao của Lý Bằng lại sở trường kín kẽ, chỉ thấy y cước đạp theo phương vị ngũ hành bát quái, vừa di chuyển vừa chớp động thi triển đao pháp, một đao ngăn cản, mưa gió không lọt. Đồ Hổ trên dưới chém ra bốn năm chục đao đều bị y hóa giải hết. Hai người một công một thủ, đao quang chớp nhoáng, vô cùng đẹp mắt, quần hào không nhịn được ầm ầm hò reo cổ vũ.
Lý Bằng ngưng thần chú thị vào mũi đao, giống như mũi đao có mang theo cả trăm ngàn cân, đao pháp càng thi triển càng chậm lại. Nhưng Đồ Hổ dù tấn công gấp như cuồng phong bạo vũ, sự thực không tiến thêm được bước nào, đao quang của hắn chỉ quanh quẩn trong một vòng tròn.
Lý Thiên Ngao nhìn thấy không hay, trong lòng thầm nghĩ: “Nguy tai!” Tâm niệm còn chưa dứt, bỗng nghe thấy Lý Bằng hét lên mạnh mẽ:
“Trúng!”
Đột ngột y trở tay chém lại một chiêu “Phản Thủ Liêu Âm”. Đồ Hổ hoành đao lại đỡ, trên cổ tay hắn đã bị trúng một đao! Đồ Hổ rú lên một tiếng lớn, chuyển đao sang tả thủ, một đao trảm tới. Đao này của hắn nhanh không tả nổi. Lý Bằng sau khi đắc thủ, đang lúc trong lòng hưng phấn, không ngờ tới đối phương còn hung ngoan như vậy, vừa mới trúng đao đột nhiên lại chuyển sang thế công, hơn nữa lại còn cực nhanh như vậy, muốn tránh né cũng không kịp, đầu vai đã bị Đồ Hổ một đao chém xuống, máu huyết bắn ra.
Đồ Hổ, tả thủ đề đao, còn muốn truy sát. Nhưng tay phải hắn chỉ còn lại một mảnh da dính lại, mắt thấy sắp bị đứt đến nơi, Tân Thiên Hùng cùng với Lý Thiên Ngao không hẹn mà cùng hô lên:
“Dừng tay, dừng tay!”
Đồ Hổ trừng mắt hỏi:
“Thắng bại chưa phân, vì sao lại dừng tay?”
Chợt hắn cảm thấy đau đớn công tâm, nguyên lai do hắn nhất thời hăng máu, huyết khí sôi trào, nên bị trúng một đao, nhưng lúc ấy không cảm thấy gì. Nhưng qua một lúc, nhuệ khí sụt giảm, thân thể hắn cũng không phải là sắt thép đương nhiên là cảm thấy đau.
Tân Thiên Hùng nói:
“Chúng ta là hảo bằng hữu luận võ, bất phân thắng bại. Trận đầu này coi như là huề được rồi, chẳng lẽ phải thật sự đánh đến ngươi chết ta sống mới được sao?”
Lý Thiên Ngao cũng vội vàng gật đầu phụ họa:
“Tân đại ca nói như vậy hữu lý, hữu lý, trận này coi như huề”.
Phải biết rằng, hai người tuy đều bị thương, nhưng vết thương của Lý Bằng tại bả vai không hề yếu hại, còn Đồ Hổ bị thương ngay tay phải, xương tay đã bị chém đứt, hắn lại không am hiểu đao pháp tay trái, nếu như tiếp tục tái chiến, hắn bị bại tất không nghi ngờ. Lý Thiên Ngao chính là sợ bên Mưu Thế Kiệt không đồng ý, mình sẽ bị thua trận đầu, nay nghe phán là xử hòa đương nhiên là hắn vội vàng đồng ý. Đồ Hổ lúc này thì đau đớn, mồ hôi lạnh toát ra như mưa, nếu như không phải sợ mất thể diện trước anh hùng thiên hạ, hắn đã sớm kêu rên, cho dẫu hắn có xưng là Đồ Phu thì cũng không dám tiếp tục sính cường. Hai bên nhanh chóng có người đến giúp trị thương đắp thuốc, dìu đi xuống.
Hán tử mặt nâu kia mang một “Độc Cước Đồng Nhân” bước ra, hắn đập đập mấy cái, rồi nói:
“Làm bằng hữu trong giới chúng ta, mỗi người đều không phải chiến đấu trên mũi đao lưỡi kiếm sao? Chúng ta xem trọng một chữ “nghĩa”, nhìn sắc quế hồng chính điềm may mắn, đánh không chết thì vẫn là bằng hữu như xưa, không tính toán gì. Tiểu đệ thế Lý đại ca trợ trận, vị bằng hữu nào xin chỉ giáo? Không quản tiểu đệ thân phận thấp kém, tiểu đệ vô cùng cảm kích”.
Hán tử này tên gọi Hàn Duy, vốn là kẻ độc cước đại đạo, bình thường hỉ nộ đều không hiện ra ngoài, người đời gọi là Lãnh Diện Hổ. Hắn sử dụng một cây “Độc Cước Đồng Nhân”, nặng bốn mươi tám cân, nguyên lai là một loại trọng binh khí, nhưng hai tay của đồng nhân này lại có thể giống như cây bổng điểm huyệt đối phương, kiêm cả võ học ba trường phái “Trọng, Chuyết, Xảo”, đích thực là một nhân vật lợi hại, so với Đồ Phu Đồ Hổ lợi hại hơn ba phần.
Lời hắn vừa mới nói, thật rất cay độc, rõ ràng là muốn người mang tính mạng ra giao đấu. Bên phía Mưu Thế Kiệt vốn có người chuẩn bị bước ra, nghe hắn nói vậy đều dừng lại.
Cái Thiên Hào giận dữ, đang muốn lên tiếng ứng chiến, chợt thấy trong đám người, có một người đứng lên, thân cao bảy xích, mặt đẹp như ngọc, cất giọng sang sảng nói:
“Ta đến lãnh giáo đồng nhân đả huyệt của Hàn đại ca”.
Đám người bên Mưu Thế Kiệt rất kinh ngạc. Nguyên lai thiếu niên này không phải là người trong bọn họ mà chính là Triển Nguyên Tu, trượng phu của Vương Yến Vũ.
Vương Yến Vũ cười nói:
“Chàng sao lại không giúp Thiết Ma Lặc?”
Triển Nguyên Tu xoa lòng bàn tay một chút, nhỏ giọng nói:
“Vì nàng đó!”
Vương Yến Vũ nhất thời hiểu ra, nguyên lai hán tử kia vừa rồi xuất ngôn càn rỡ, đối với Vương Yến Vũ ngầm có ý vũ nhục. Triển Nguyên Tu chính là có ý vì thê tử mà trút giận. Y nghĩ bên Thiết Ma Lặc cao thủ như mây, thiếu một mình mình cũng sẽ không ảnh hưởng. Nhưng nếu như mình thắng trận này, Mưu Thế Kiệt có khả năng giành phần thắng cao, vậy là loại bỏ được Lý Thiên Ngao, gián tiếp có lợi cho Thiết Ma Lặc.
Hàn Duy trong lòng sanh tức giận, nghĩ thầm: “Ta sợ mẹ ngươi chứ ai sợ ngươi?” Nhưng hắn cũng tựa như khúc cây không biểu lộ một chút tình cảm, hắn nói:
“Triển đại ca thật biết nói đùa, đã mở quán cơm lại còn lo chết đói sao? Nhưng chúng ta chỉ là ủng hộ bằng hữu, hay còn là chuyện giữa hai chúng ta. Triển đại ca minh bạch chứ?”
Triển Nguyên Tu cười lạnh đáp:
“Ngươi yên tâm, ngươi có bản lãnh giết chết ta, quyết sẽ không có người đòi ngươi thường mạng”.
Hàn Duy nói:
“Không dám, huynh đệ chỉ sợ khi động thủ sẽ khó bảo toàn đôi bên không có tổn thương, nên nói rõ trước vậy thôi. Như vậy xin thứ cho huynh đệ làm càn”.
Hắn hô lên một tiếng nhấc Độc Cước Đồng Nhân lên nện xuống đầu Triển Nguyên Tu.
Triển Nguyên Tu, vừa bắt kiếm quyết, một chiêu “Bạch Hồng Quán Nhật”, rời thân đâm tới. Y xuất kiếm như gió, nhưng Hàn Duy cũng không kém. Chỉ nghe thấy “Đương” một tiếng, hắn đã đánh bật kiếm vừa rồi của Triển Nguyên Tu lại. Đồng nhân lập tức quét ngang, cánh tay đồng phóng tới Dũ Khí huyệt bên hông của Triển Nguyên Tu.
Triển Nguyên Tu đâu thể đứng yên cho hắn điểm trúng. Y nghiêng người sang bên, phóng ra liền ba kiếm, ba kiếm này cũng đều hướng vào các huyệt đạo yếu hại trên người Hàn Duy.
Hàn Duy thấy kiếm pháp của y quá lăng lệ, trong lòng phát hoảng, cấp tốc mang Đồng Nhân bốn phía chống đỡ, chuyển từ công sang thủ, mưa gió bất nhập. Chỉ nghe tiếng “Đinh đinh đương đương” không ngớt tựa như liên châu mật hưởng, trên thân đồng nhân đã trúng đến mười mấy chỗ, mạt đồng bay tán loạn, vết chém loang lổ. Nhưng đồng nhân này nặng tới bốn mươi tám cân, dày bảy thốn, bảo kiếm cũng không thể xuyên thấu được. Huống chi vũ khí Triển Nguyên Tu sử dụng lại chỉ là một thanh Cương kiếm bình thường. Sau hơn mười lần đâm mũi kiếm cuối cùng cũng gãy.
Kiếm pháp của Triển Nguyên Tu sở trường mau lẹ cương mãnh, y vốn nghĩ không va chạm với đồng nhân thì sẽ đâm bị thương đối phương. Nhưng không ngờ Hàn Duy thân thủ mau lẹ, tựa hồ vượt khỏi dự liệu của y, dù y có tấn công đến phương vị nào, đồng nhân của Hàn Duy đều kịp thời ngăn trở, dĩ nhiên là không thể đâm trúng.
Triển Nguyên Tu nóng nảy nghĩ thầm: “Thằng lỏi này mang đồng nhân làm thuẫn bài, ta đâm hắn không được thì sao có thể trút giận cho Yến muội”. Còn Hàn Duy lại ngầm hoan hỉ: “Ngươi kiếm pháp tuy cao nhưng cũng chỉ là hạng hữu dõng vô mưu! Tốt, ta xem ngươi đâm không được càng hung càng cuồng, hiện tại tạm cho ngươi sính cường trổ tài, chờ đến khi kiếm của ngươi gãy hết ta sẽ lấy tính mạng của ngươi!”
Hàn Duy đang lúc toan tính như ý, chợt thấy Triển Nguyên Tu hai hàng lông mày dựng ngược, hét lên một tiếng lớn, tra kiếm vào bao, một quyền phóng ra nhằm giữa bối tâm của đồng nhân đánh tới. Chỉ nghe một tiếng “Oanh” vang lên, đồng nhân bị phản chấn bật trở lại. Hàn Duy không đỡ nổi lực đạo này, bị đồng nhân đập trúng vào thái dương, máu tuôn như suối, lảo đảo ngã xuống. Triển Nguyên Tu môt quyền này trông có vẻ như mạo hiểm nhưng kỳ thực y đã xem rõ công lực của đối phương kém mình xa, nên mới dám xuất một chiêu như vậy. Bất quá y tuy đánh ngã được Hàn Duy nhưng quyền đầu cũng bị sưng đỏ, đau đớn khôn tả.
Triển Nguyên Tu hận khí khó tiêu, không chờ Hàn Duy đứng dậy, một cước đạp luôn vào hậu tâm hắn. Thiết Ma Lặc vội vàng kêu lên:
“Triển đại ca, xin đừng!”
Triển Nguyên Tu cười lạnh nói:
“Xem như có người nói giúp cho ngươi, tha cho ngươi vậy”.
Y nhấc cước lên, Hàn Duy đã đau quá ngất đi. Nguyên lai Triển Nguyên Tu tuy không muốn lấy mạng hắn, nhưng đã làm chấn thương lục phủ ngũ tạng của hắn, ngay cả sau này hồi phụ thì cũng chỉ là một phế nhân.
Lý Thiên Ngao đại nộ, nhảy ra nói:
“Họ Triển kia, ta cũng đến lãnh giáo cao chiêu của ngươi!”
Mưu Thế Kiệt cười nói:
“Lý trại chủ quên quy củ rồi sao, vị Triển đại ca này thế huynh đệ trợ chiến, chỉ có thể đấu một trân”.
Lý Thiên Ngao đập quải trượng, nói:
“Được, ta đây sẽ lãnh giáo tuyệt thế võ công của Phù Tang đảo nhà ngươi!”
Mưu Thế Kiệt nói:
“Tiểu khả sống nơi góc đảo hoang vắng, kiến văn thiển lậu, đối với võ học bổn môn, cũng chỉ học được vài phần sơ lược, bốn chữ “Tuyệt thế võ công” thật không dám nhận. Hôm nay đến đây chính là muốn chiêm ngưỡng kỹ nghệ kinh nhân, bảy mươi hai đường Loạn Phi Phong quải pháp của Lý trại chủ, ngưỡng mộ đã lâu chính là võ lâm nhất tuyệt. Hôm nay hạnh ngộ, tiểu khả xin hướng Lý trại chủ lãnh giáo vài chiêu Quải Pháp”.
Dứt lời y ném bội kiếm xuống, đi đến một gốc đại thụ phía trước, tùy tiện bổ ra một chưởng, tiện ngang gốc cây đổ xuống. Chúng nhân nhìn thấy y vận chưởng như đao đều vô cùng kinh dị.
Chỉ thấy y tiện tay vót, trong nháy mắt, đã mang gốc cây vót thành một cây mộc côn dài bốn xích. Y trở lại đấu tràng, môt mình đứng lập môn hộ, rành rọt nói:
“Thỉnh Lý trại chủ ban chiêu!”
Lý Thiên Ngao lúc này mới biết y muốn dùng cây mộc côn mới vừa tiện tay vót ra để đấu với thiết quải của mình, không khỏi ngầm sanh giận dữ, sát khí bốc lên.
Trong quần đạo có hơn phân nửa là chưa từng biết qua bản lãnh của Mưu Thế Kiệt, trong lòng đều nghĩ: “Thiếu niên này mặc dù là truyền nhân của Cầu Nhiêm Khách, nhưng y tuổi còn trẻ, dù cho học võ từ lúc còn là bào thai cũng vị tất có thể vượt qua được Thiết Quải Lý. Sao lại sai lầm như vậy, dùng một cây mộc côn mà muốn đấu với thiết quải tinh cương bách luyện của đối phương, đây không phải là tự chuốc khổ vào thân sao?”
Quần đạo còn đang lo lắng cho Mưu Thế Kiệt, thì nghe tiếng Lý Thiên Ngao lạnh lùng:
“Mưu huynh nếu nhất định muốn đấu với quải pháp của ta, ta cũng không thể làm gì khác hơn đành phải khoe cái xấu của mình vậy!”
Hắn rất hận Mưu Thế Kiệt coi thường hắn, cho nên vừa ra tay liền dùng chiêu cực kỳ ngoan độc và cương mãnh, chỉ thấy trượng ảnh tựa như trái núi, cuốn gió ầm ầm, thực như là có sức của vạn quân lôi đình.
Mưu Thế Kiệt dĩ nhiên cũng không tránh né, cử ngay mộc côn tiếp chiêu. Quần đạo đều nghĩ rằng mộc côn của y nhất định sẽ bị thiết quải đánh gãy. Nào ngờ Mưu Thế Kiệt tùy tay gạt ra, cây thiết quải của Lý Thiên Ngao liền bị y đánh bật. Lý Thiên Ngao liên tiếp quét ra ba quải, Mưu Thế Kiệt cũng tiếp đủ ba chiêu, mỗi một chiêu đều là lấy cứng đối cứng, hơn nữa y lại tỏ vẻ không mất chút sức nào, đón đỡ hời hợt nhưng hóa giải hết toàn bộ quải pháp cương mãnh của Lý Thiên Ngao. Mộc côn của y vẫn còn nguyên vẹn không tổn hại.
Điều này nhất thời khiến cho toàn trường chấn động, vừa tranh cãi vừa kỳ dị! Có người nói:
“Chẳng lẽ họ Mưu này biết dùng yêu pháp hay sao, thiết quải của họ Lý nếu đập lên thạch đầu một quải, thạch đầu cũng phải vỡ vụn, nhưng mộc côn của y tại sao lại không hề tổn hại chút nào?”
Nguyên lai Mưu Thế Kiệt tuy tuổi còn trẻ, nhưng nội công sớm đã đạt đến cảnh giới thượng thừa, y lại sử dụng thủ pháp tá lực chữ “Huyền”. Bề ngoài trông thấy cứng đối cứng, nhưng kỳ thật y tùy theo thế công của đối phương, mà dẫn lực đạo của đối phương chệch qua một bên. Muời phần lực đạo của Lý Thiên Ngao khi chạm đến mộc côn thì ít nhất cũng bị y hóa giải đến tám phần, vậy làm sao còn có thể đánh gãy được mộc côn của y. Lý Thiên Ngao quát lớn:
“Ta nhớ ngươi nói là đấu quải pháp, sao còn không hoàn chiêu”.
Mưu Thế Kiệt cười đáp:
“Các hạ từ xa đến tức là khách, theo lý đương nhiên phải nhường các hạ ba chiêu!”
Tiếng cười vừa thu lại, mộc côn liền vung lên, hơn nữa lại chính là chiêu số trong Loạn Phi Phong quải pháp “Nhất Lực Hàng Thập Hội”.
Kiến thức của Lý Thiên Ngao đương nhiên là cao hơn đám quần đạo đang kinh ngạc về tiểu quái này, cho nên hắn biết nội công của Mưu Thế Kiệt hơn xa hắn, lúc này mới hoàn lại hắn một chiêu. Hắn nhìn thấy Mưu Thế Kiệt cũng sử dụng chiêu số của Loạn Phi Phong quải pháp, mặc dù không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng cũng âm thầm hoan hỉ.
Chiêu “Nhất Lực Hàng Thập Hội” này chính là để đôi bên so sánh về lực lượng. Lý Thiên Ngao tự thị lực mạnh, thấy y xuất chiêu này, chính hợp với tâm ý, lập tức hắn cũng vẽ hồ lô (làm việc giống hệt), cũng một chiêu “Nhất Lực Hàng Thập Hội” nghênh đón.
Vậy mà khi đôi bên tiếp xúc, chỉ nghe một tiếng “Đương”, mộc côn của Mưu Thế Kiệt vẫn còn nguyên vẹn, thiết quải của Lý Thiết Ngao không tự chủ được bị cuốn theo mộc côn quay mấy vòng. Nguyên lai một chiêu này của Mưu Thế Kiệt trong cương có nhu, so với Lý Thiên Ngao còn cao minh hơn nhiều, y cải biến dụng phương pháp “Chuyển” chữ “Huyền”, quả nhiên có thể mang lực đạo phát ra tấn công địch nhân đồng thời lại mượn chính lực đạo của địch nhân hoàn kích lại. Loại công phu tá lực mượn lực thượng thừa này xuất ra, Lý Thiên Ngao làm sao có thể chống lại được. May mắn Mưu Thế Kiệt không nặng tay, chỉ tùy tiện quay mộc côn vài vòng rồi triệt hồi lại, đoạn cười nói:
“Loạn Phi Phong quải pháp của Lý trại chủ quả thật không tầm thường, tiểu đệ tái lãnh giáo vài chiêu”.
Mưu Thế Kiệt cố ý đùa giỡn, Lý Thiên Ngao sử ra chiêu nào, y cũng sử ra chiêu đó. Quải pháp của Lý Thiên Ngao có tên là “Loạn Phi Phong”, đương nhiên là nhanh đến cực điểm, vậy mà Mưu Thế Kiệt so với hắn còn nhanh hơn. Chỉ thấy y thân hình nhẹ nhàng phiêu hốt, tựa như phượng múa, thiết quải của Lý Thiên Ngao ngay cả vạt áo của y cũng không chạm đến được, còn nói gì đến việc đánh gãy mộc côn.
Quần đạo nhìn như say như ngốc, đột nhiên thấy Lý Thiên Ngao kêu lên một tiếng, nhảy ra, ném thiết quải cắm xuống mặt đất, cung hai tay lại nói:
“Đa tạ Mưu huynh hạ thủ lưu tình, Lý mỗ xin bái phục”.
Mưu Thế Kiệt vội vàng hoàn lễ, nhấc thiết quải lên, hai tay trao lại cho hắn.
Ngoại trừ mấy người Thiết Ma Lặc, Đỗ Bách Anh, Đổng Chiêu, Cái Thiên Hào ra, còn những người khác đều không hiểu chuyện gì cả. Nguyên lai Mưu Thế Kiệt chờ cho Loạn Phi Phong quải pháp của Lý Thiên Ngao xuất ra chiêu tối hậu, tức thời cấp tốc dùng thủ pháp vô luân chưởng rách áo ngực hắn. Nếu như Mưu Thế Kiệt tăng thêm một chút khí lực nữa thì lồng ngực của hắn đã bị đánh vỡ. Tới lúc này hắn đương nhiên biết công phu của đối phương cao hơn mình quá nhiều, do vậy không thể không phục.
Tiếp theo là trận thứ hai do lão anh hùng Thiết Tý Kim Đao Đổng Chiêu đấu với bên Mưu Thế Kiệt.
Ủng hộ Đổng Chiêu đa phần là các bậc lão tiền bối đã thành danh. Trận thứ nhất bên phía Đổng Chiêu là Uy Trấn Hà Sóc Vạn Liễu Đường đấu với Cái Thiên Hào bên Mưu Thế Kiệt.
Vạn Liễu Đường được xưng là Uy Trấn Hà Sóc, đương nhiên là có võ nghệ kinh nhân. Ba mươi năm trước y bằng vào một cây can thiết thương, hoành hành Hà Sóc, không ai dám đối đầu, trong giới lục lâm có thể coi là một nhân vật có tiếng tăm. Đáng tiếc y niên kỷ đã cao, so với Đổng Chiêu còn lớn hơn hai tuổi. Cái Thiên Hào lại đang tuổi tráng niên, khí lực hơn nhiều. Đấu qua ba mươi chiêu, Cái Thiên Hào dùng một chiêu “Lực Phách Hoa Sơn” bổ xuống, Vạn Liễu Đường không đỡ nổi chiêu này, suýt nữa té ngã. Cái Thiên Hào kính lão là bậc tiền bối, liền tự mình ném đại đao đi, đỡ lão dậy. Cái Thiên Hào tự nguyện xử hòa, nhưng Vạn Liễu Đường đích thực là lão anh hùng sảng trực, đưa tay trỏ về phía đại đao của Cái Thiên Hào vừa ném đi, quyết định phần thắng thuộc về Cái Thiên Hào. Quần hào đối với hai người bọn họ đều rất bội phục.
Bên phía Đổng Chiêu, Mạnh Châu lão anh hùng Tái Chuyên Chư Thường Đồ đang muốn xuất trận thứ hai. Đổng Chiêu chợt tự mình đứng lên, vừa nói vừa cười:
“Thường lão đệ, trận thứ hai này ngươi để ta đi, ngươi còn nhớ lúc đó chúng ta nói gì không?”
Thường lão nghiêm mặt nói:
“Lúc ấy huynh vốn không muốn tới đây, sau đó nghe ta nói, chúng ta đều đã già, đối với chức vị Lục lâm Minh chủ, đều không có ham muốn, chỉ cần đến xem lớp hậu bối anh hùng cũng rất vui vẻ rồi”.
Đồng Chiêu cười nói:
“Đúng vậy! Cho nên ta khuyên đệ ngồi lại đây xem”.
Thường Đồ nói:
“Đổng đại ca, tuy nói như vậy, nhưng ta lúc đó không nghĩ có nhiều lão bằng hữu muốn tiến cử huynh ra mặt như vậy! Hiện tại nếu như huynh muốn bỏ cuộc không phải là phụ hảo ý của mọi người sao, đối với lão bằng hữu cũng không trả lời được”.
Đổng Chiêu gãi gãi đầu, lại cười nói:
“Ta hôm nay ở lại nhìn thấy hậu bối xuất anh hùng, quả nhiên là đời sau hơn đời trước, trong lòng thật sự rất cao hứng, đâu còn có ý niệm cùng với thiếu niên nhân tranh thắng bại. Nhưng tình cảm của các lão bằng hữu thật khó khước từ, chi bằng như vậy đi, trận này ta muốn thỉnh Mưu thiếu hiệp tái hiển lộ công phu, xem xem lão hủ còn có thể tiếp được bao nhiêu chiêu? Như vậy có thể sớm chuyển qua tràng tiếp theo”.
Lời này của lão có hai tầng ý tứ. Tầng thứ nhất là cho thấy công phu của lão trong cùng bối phận là kém nhất, cho nên tịnh không muốn đấu thắng tranh hùng, thắng thì cố nhiên sẽ vui vẻ mà bại cũng hoan hỉ, đến điểm là dừng. Tầng thứ hai là là lão thực khiêm nhường, ý rằng nếu cho Thường Đồ đấu trận thứ hai, thắng bại không biết, nếu như thắng thì lại phải đấu trận thứ ba, chẳng phải là mất thêm thời gian sao? Cho nên không bằng để lão ra đấu, trận này lão tất thua không còn nghi ngờ, như vậy lại càng nhanh nhượng Thiết, Mưu hai người lên tràng tiếp theo. Những lời này thật là chu đáo mọi mặt, đích thực là lời nói của bậc lão tiền bối.
Chiếu theo quy củ, bên thắng thì không cần đổi nguời, nhưng cũng có thể đổi người, bởi vậy Tân Thiên Hùng liền hỏi Mưu Thế Kiệt:
“Đổng lão anh hùng một lòng muốn thưởng thức tài năng của hào kiệt hậu bối, chỉ đích danh muốn thiếu hiệp ra tiếp trận này, ý thiếu hiệp thế nào?”
Mưu Thế Kiệt vội vàng hướng Đổng Chiêu thi lễ nói:
“Được tiền bối coi trọng, cung kính không bằng tòng mệnh, tiểu bối đâu dám giấu cái xấu?”
Đổng Chiêu cười ha hả nói:
“Nói hay lắm, nói hay lắm. Ngươi dùng binh khí gì?”
Nguyên lai, Mưu Thế Kiệt chưa mang bội kiếm, Đổng Chiêu thấy hai tay y vẫn trống không, cho nên mới hỏi như vậy.
Mưu Thế Kiệt cúi mình nói:
“Trước mặt tiền bối, nào dám động binh khí?”
Đổng Chiêu khẽ ngẩn người, lập tức lại cười ha hả nói:
“Tốt, để lão hủ tái đại khai nhãn giới, kiến thức công phu Không thủ nhập bạch nhận của thiếu hiệp”.
Giang hồ hảo hán đối với lễ nghĩa giữa người nhiều tuổi và ít tuổi đều vô cùng coi trọng. Nếu như cùng bối phận giao thủ, không sử dụng binh khí là tỏ thái độ vô lễ. Nhưng đối với trưởng bối thì lại ngược lại, không dùng binh khí là biểu lộ thái độ cung kính, biểu lộ không dám coi trưởng bối thành địch nhân. Thà mình chịu thụ thương chứ không dám để lão bối chịu ngộ thương.
Quần đạo nghe xong, đều thầm khen Mưu Thế Kiệt khiêm nhường lễ độ, nhưng trong lòng đều thầm nghĩ: “Thiết tí kim đao của Đổng Chiêu so với Thiết quải của Lý Thiên Ngao còn lợi hại hơn. Mưu Thế Kiệt nếu như dụng kiếm, y hơn ở tuổi trẻ niên tráng, đương nhiên sẽ thủ thắng. Nhưng nếu như chỉ bằng đôi nhục chưởng, khí lực không thể sử dụng được, thắng bại sẽ trở nên khó khăn, có thể ngược lại. Y bỏ cả mối nguy có thể lỡ mất địa vị Minh chủ, cũng không nguyện chiếm tiện nghi của đối phương cao tuổi, đích thực là hành động của bậc anh hùng”.
Đổng Chiêu búng ngón tay lên sống đao nói:
“Tốt, giờ xin thỉnh thiếu hiệp tiếp chiêu!”
Một đao chém nghiêng tới, Mưu Thế Kiệt song quyền chắp lại, dùng một thế “Phi Thân Đoạt Vị”, chiếm lấy vị trí hạ thủ bất lợi, vừa tránh được đao thứ nhất của Đổng Chiêu. Đây là do y tự cho mình là hậu bối, cho nên chiêu thứ nhất không hoàn thủ, hơn nữa còn nhượng cho Đổng Chiêu đoạt lấy vị trí thượng thủ có lợi.
Đổng Chiêu cười nói:
“Mưu thiếu hiệp bất tất khách khí!”
Lão liền dùng một thế “Phượng Hoàng Triển Sí”, thân hình bay đến, đao phải vuốt nghiêng, tả quyền phóng ngang, nhất thời trung, tả, hữu cả ba đường của Mưu Thế Kiệt đều bị phong tỏa. Mưu Thế Kiệt không nghĩ lão tuổi đã gần bảy mươi, thân pháp đao pháp lại vẫn còn lợi hại mạnh mẽ như vậy, không khỏi lớn tiếng tán dương:
“Hay!”
Quần hùng kính trọng Đổng Chiêu là bậc tiền bối, nên càng nhiệt tình cổ vũ, đồng thời cũng đều nghĩ: “Dưới đao quang và quyền ảnh bao phủ, chỉ sợ con muỗi cũng bay không thoát, không biết họ Mưu kia sẽ thoát khốn như thế nào?” Tâm niệm còn chưa dứt, chỉ nghe thấy một tiếng “tranh”, chỉ thấy Mưu Thế Kiệt đã di hình hoán vị, dời sang một bên của Đổng Chiêu, tay áo phất phơ, vẫn tiêu sái như trước!
Nguyên lai Mưu Thế Kiệt đã dùng Nhất Chỉ Thiền Công đánh bạt kim đao của Đổng Chiêu ra chút ít, ngay trong thời khắc đó y đã theo phía dưới khẩu đao lách qua. Quần hùng trợn mắt nhìn một chiêu hoàn lại kinh hiểm đặc sắc và nhanh như chớp, thật là nhìn chưa từng nhìn, nghe chưa từng nghe. Trong sát na đó, mọi người chú mục, bốn bề hoàn toàn yên lặng, rồi vỡ òa ra bởi tiếng la hét cổ vũ đinh tai nhức óc, so với tiếng cổ vũ Đổng Chiêu lúc nãy còn lớn hơn nhiều.
Đổng Chiêu cười tán thưởng:
“Hảo công phu! Thanh kim đao này đã theo lão tung hoành nửa đời người, vừa rồi mới chánh thức gặp phải đối thủ!”
Lập tức hào khí bột phát, kim đao múa như bay, quyền thế như gió, quả nhiên là lão đang hiển lộ tung hoành, tựa như sóng Trường Giang đang cuồn cuộn dâng.
Mưu Thế Kiệt thầm nghĩ: “Lão nhân quả nhiên danh bất hư truyền, nếu như là lão năm ba mươi tuổi ta quyết không thể dùng tay không ứng phó được”. Y lập tức thi triển tuyệt đỉnh khinh công, cùng với Đổng Chiêu triển khai du đấu, dùng chưởng đoạt đao.
Hai người đấu càng lúc càng gấp, quần hùng ngưng thần tĩnh khí, nhìn không chớp mắt. Chỉ thấy Mưu Thế Kiệt như hồ điệp xuyên hoa, vây xung quanh thật chặt, bốn phương tám hướng đều là nhân ảnh của Mưu Thế Kiệt. Giữa tràng mặc dù chỉ có hai người giao đấu, nhưng tựa như có thiên quân vạn mã đang sát phạt. Quần hào nhìn xem mà thấy mắt hoa mày choáng, thần tình chao đảo. Thân pháp của Mưu Thế Kiệt càng lúc càng nhanh, có vài người hoa mắt váng đầu, không chịu được liền vội vàng bế mục không dám nhìn nữa.
Chợt thấy ánh đao như dải cầu vồng xẹt đến, chuyển qua một vòng, hai người phút chốc phân khai. Mưu Thế Kiệt ôm quyền thi lễ:
“Tiền bối thứ tội”.
Đổng Chiêu đang tra kim đao vào bao, ha hả cười lớn, quần hùng có rất nhiều người nhìn khỗng rõ, đều hỏi:
“Rốt cuộc là ai thắng?”
Thật là:
Trường giang sóng sau đè sóng trước
Thế gian người mới vượt người xưa