"Quận chúa thật là dung mạo vô song, không biết lúc nào mới có thể uống rượu mừng của Tam hoàng tử và quận chúa."
"Nàng còn chưa đủ ổn trọng, chỉ sợ gánh không nổi chức trách của tông phụ."
"Sao có thể như vậy được? Quận chúa.."
"Hoàng Quý Phi nương nương, trưởng công chúa điện hạ, không ổn rồi."
Đang lúc Hoàng Quý Phi, Vĩnh Bình trưởng công chúa cùng một đám phu nhân bắn súng, một tỳ nữ hoảng loạn chạy tới, sắc mặt trắng bệch, nói năng lộn xộn, có thể thấy được bị dọa sợ không nhẹ.
"Cái gì không ổn?" Ấn đường Hoàng Quý Phi nhăn lại, ánh mắt đảo qua Dư Duyệt và Như Thấm đang cùng nhóm quý nữ ném thẻ bài vào bình rượu, trái tim thả lỏng, ngay sau trút xuống uy áp của kẻ bề trên, lạnh lùng quát.
Thân thể tỳ nữ cứng đờ, run rẩy dập đầu nhận sai, "Nô tỳ biết sai, nô tỳ biết sai."
"Được rồi." Vĩnh Bình trưởng công chúa giữ chặt Hoàng Quý Phi, lắc đầu, "Ngươi đừng dọa nàng ta như vậy, xem nàng ta muốn nói gì đã."
Lúc này Hoàng Quý Phi mới nhận ra tỳ nữ này không phải người của Công chúa phủ, trách không được hấp tấp không có quy củ như vậy.
"Ngươi tên là gì?" Vĩnh Bình trưởng công chúa chậm rãi ôn hòa hỏi, trong mắt nàng, chỉ cần Dư Duyệt không có việc gì, thì không có chuyện gì nguy cấp cả.
Bất quá dám nháo chuyện trong ngày hôm nay, a, băm vằm!
"Nô.. nô.. nô tỳ tên Tiểu.. Tiểu Trang, là.. là.. là tỳ nữ Bạch đại tiểu thư Bạch gia phủ An Quốc Công."
Vĩnh Bình trưởng công chúa cười càng thêm ôn nhu, Bạch Du Nhi, lại là nàng ta, lúc biết nàng ta hại nữ nhi nhà mình suýt nữ mất mạng, bà đã sớm muốn giết nàng ta, chỉ là Duyệt Nhi ngăn cản. Nhưng như vậy không đại biểu rằng Vĩnh Bình trưởng công chúa sẽ buông tha Bạch Du Nhi, bà liếc nhìn Hoàng Quý Phí, đều nhìn thấy sát ý trong mắt đối phương, nhưng thanh âm lại vô cùng nhu hòa, "Tiểu Trang, đừng vội, nói cho bổn cung biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Trang nhút nhát nhìn thoáng qua Vĩnh Bình trưởng công chúa, sắc mặt trắng bệch, thanh âm run rẩy, "Hồi trưởng công chúa điện hạ, là.. Là tiểu thư.." Tiểu Trang nghẹn rất lâu, sắc mặt đã đỏ ửng lên, nhưng vẫn không thể nói nguyên do, dường như đã xảy chuyện gì khiến nàng ta không thể mở miệng.
Cuối cùng nàng ta cắn răng một cái, nhắm mắt, "Ngài vẫn là cùng nô tì tới nơi đó xem.."
Vĩnh Bình trưởng công chúa nhìn thoáng qua Tiểu Trang, trầm ngâm trong chốc lát, khẽ gật đầu với Hoàng Quý Phi, mới đứng dậy ra ý cho Tiểu Trang dẫn đường.
Các phu nhân hai mặt nhìn nhau, có náo nhiệt không xem, ngốc a? Ngay sau đó các bà cũng đứng dậy đi theo sau lưng Hoàng Quý Phi và Vĩnh Bình trưởng công chúa.
"Có chuyện gì vậy?"
Đích nữ Bình Dương hầu, cũng là biểu tỷ Bạch Du Nhi trong mắt xẹt qua dị quang, nàng không thích Bạch Du Nhi, nhưng dù sao cũng là biểu tỷ muội, vẫn nên tỏ vẻ quan tâm một chút, ít ra không để người khác chỉ trích, lưu lại vết nhơ cho mình.
Nàng hành lễ với mọi người rồi nhanh chóng đuổi theo bước chân của các quý phu nhân.
"Quận chúa?"
"Chúng ta cũng đi xem đi, tránh phát sinh chuyện gì không tốt." Ấn đường Dư Duyệt nhăn lại, mang theo một tia nhợt nhạt lo lắng nói, tựa như tuy rằng bị khuê mật làm tổn thương, nhưng vẫn lo lắng cho nàng ta như cũ.
Mọi người thầm than, Trường Ninh quận chúa quả là quá thiện lương!
Như Thấm: "..."
Khuê mật là một đóa bạch liên hoa yêu kiều, nhu nhược đáng thương thì phải làm sao bây giờ? Áp lực thật lớn.
"Ai, tuy rằng Bạch Du Nhi.." Như Thấm muốn nói lại thôi, sâu kín thở dài một hơi, "Như thế nào thì cũng đã từng là khuê mật, không thể hoàn toàn mặc kệ nàng ấy."
Trà xanh mới ra lò Như Thấm trên mặt là một mảng chân thành, nháy mắt thắp sáng kỹ thuật diễn!
Mọi người căm giận, cái đồ ngu xuẩn Bạch Du Nhi có phúc mà không biết hưởng, có thể kết giao đến hai vị quận chúa quận chúa không biết là đã đốt nhang mấy đời, vậy mà còn không biết tốt xấu, tâm tư ác độc làm hại quận chúa bị thương, thật đúng là xuẩn tới nỗi không thể xuẩn hơn!
Dư Duyệt cùng Như Thấm kẻ xướng người họa, không đánh mà thắng lại còn hố Bạch Du Nhi một phen, chắc chắn sau hôm nay, Bạch Du Nhi ở trong vòng quý nữ sẽ càng được "hoan nghênh".
Lông mi Dư Duyệt khẽ chớp, quý nữ bình thường nhìn tri thư đoạt lí, đoan trang thục nữ, kỳ thật lại có vô số biện pháp tra tấn người khác sau lưng. Bây giờ Bạch Du Nhi không có nàng che chở, hơn nữa đợi một lúc nữa, a, sinh hoạt sau này của Bạch Du Nhi sẽ càng thêm xuất sắc!
* * *
"..."
Tiếng hét sắc nhọn thê lương của nữ tử lọt vào tai, bước chân mọi người không tự chủ được mà khựng lại, đây là..
"Tiểu thư!"
Tựa hồ như đang lo lắng cho chủ tử, Tiểu Trang vội vàng chạy về phía âm thanh.
Ánh mắt Hoàng Quý Phi và Vĩnh Bình trưởng công chúa hơi lạnh, nhưng cũng không nói gì, tiếp tục nâng bước đi phía trước.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng vẫn lựa chọn ngậm miệng, lẳng lặng đi theo. Ở đây không có ai ngu xuẩn cả, trong lúc chưa rõ sự tình mà nhảy ra tìm việc, là ngại ngày tháng trôi qua quá dễ dàng à? Huống hồ hôm nay là ngày cập kê của Trường Ninh quận chúa, chỉ có ngu ngốc mới dám nhảy nhót, chọc vào giới hạn của Hoàng Quý Phi và Vĩnh Bình trưởng công chúa.
Ánh mắt Dư Duyệt đảo qua thân ảnh vội vã của Tiểu Trang, dùng khăn lụa che mũi. Tiểu Trang, quân cờ cuối cùng của di nương Bạch Du Nhi, trong cốt truyện gốc là người suýt nữa hố chết Bạch Du Nhi, hiện giờ a..
Sương phòng trong rừng đào.
Tứ hoàng tử rất có hứng thú dựa vào cửa gỗ khắc hoa hồng, khóe miệng gợi lên một mạt ý cười thú vị, "Tam hoàng huynh xác thật rất hăng hái, cũng là diễm phúc a!"
Mấy vị công tử đi theo Tứ hoàng tử tới phát hiện trong phòng Tam hoàng tử đang.. Khụ khụ, liền nhanh chóng rời khỏi phòng, xấu hổ đứng ở bên ngoài, đi cũng không được, không đi cũng không xong, trong lòng thầm nghĩ, nam tử phong lưu là chuyện bình thường, nhưng phong lưu này cũng thật khó nói a~, ngay trong lễ cập kê của vị hôn thê, như vậy.. Nghĩ đến đây, ui za, lần này có phong ba rất lớn a~.
Mà bọn họ lại chính là người chứng kiến.. tự dưng cảm thấy cổ hơi lạnh!
Tứ hoàng tử cũng quá bất nhân đi, sao lại có thể lấy sinh mạng bọn hắn ra trêu đùa vậy chứ!
Mạc Ly Cẩn lúc này dựa vào mép giường, quần áo không chỉnh tề, ánh mắt hề ôn hòa như dĩ vãng, âm trầm lạnh lùng nhìn Tứ hoàng tử, "Đi ra ngoài!"
Tứ hoàng tử đối diện với ánh mắt giết người của Mạc Ly Cẩn cũng không thèm để ý, chỉ là nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng, cười châm bếm nói: "Tam hoàng tử ôm giai nhân trong ngực, sớm lo lắng Trường Ninh biểu muội tịch mịch, tìm một tỷ tỷ tốt cho muội ấy, nhưng không biết hoàng mẫu phi, cô mẫu, còn có Trường Ninh biểu muội sẽ cảm nhận như thế nào nhỉ? Rất cảm động chăng?"
"Mạc - Ly - Phong, cút!"
Tứ hoàng tử nhún nhún vai, bày ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, muốn tức chết Mạc Ly Dạ, nhưng lại không hề có hứng thú nhìn cơ thể trắng bóc của nữ nhân bị hỏng não. Trong lúc hắn chuẩn bị rời khỏi phòng..