Mà nhũng sự tình gã làm ra cũng rất ghê tởm.
Vì có thể nghênh thú thê tử có thể trợ lực thêm cho mình, gã đã bức tử người vợ tào khang, ngay cả hài tử do vợ cũ sinh ra cũng bị gã ném ở quê nhà, chẳng thèm quan tâm, sau đó kế thê của gã ám chỉ gì đó, hạ nhân nuôi nấng hai hài tử kia vì lấy lòng kế thê gã, đã động tay chân khiến cho hai đứa nhỏ lần lượt bệnh chết.
Hắc y vệ tra được chuyện này, nhưng đây là gia sự, hơn nữa tuy rằng "Bức", nhưng mặc kệ là vợ cũ hay là hai đứa nhỏ đều xác thật là bệnh chết, cũng không ai đối với thượng thư này làm được gì.
Thẳng đến khi Giản Tấn nhìn ra việc này.
Đối với bạn lữ và hài tử ra tay, người này quá tra!
Giản Tấn đem chuyện này ghi nhớ, lại một hơi lật thêm không ít tư liệu khác.
Hắc y vệ nhìn hắn như đang lật tung hồ sơ lên cũng không ngăn cản.
Thứ nhất Giản Tấn là người bên cạnh bệ hạ, được bệ hạ tín nhiệm, bọn họ tự nhiên cũng không dám chọc hắn mất lòng, thứ hai...... Bọn họ cũng không cảm thấy Giản Tấn tùy tiện lật qua lật lại như vậy mà có thể nhớ kỹ được.
Dù cho Giản Tấn có nhớ kỹ...... Ai mà không biết Giản Tấn là trạch nam, mỗi ngày đều ở lì trong nhà, không ra khỏi cửa? Do đó cũng không có khả năng hắn sẽ lợi dụng những chứng cứ phạm tội này làm ra cái gì.
Một số hắc y vệ không biết việc Hạ Minh Chiêu cho người đưa tư liệu cho Giản Tấn, vô cùng nghi hoặc: "Hắn làm gì vậy?" Tốc độ lật sách của Giản Tấn cũng quá nhanh đi!
Một người khác nói: "Hẳn là muốn tìm cái gì đó hứng thú để xem." Mặt trên đều là rất nhiều tin tức nhàm chán, khó coi, nhưng có một số rất có ý tứ, tỷ như thê tử đại nhân nào đó là cọp cái, mỗi lần ở nhà đều bị lão bà đánh gì đó...... Bọn họ xem liền muốn cười.
Người hoài nghi kia tán đồng gật đầu.
Giản Tấn nghe được cuộc đối thoại của bọn họ: "......"
Những hắc y vệ này đem hắn coi như đang xem bát quái......
Vậy cũng tốt, hắn xác thật cũng tới xem bát quái.
Giản Tấn nhìn bát quái, lại cùng những hắc y vệ đó hỏi một chút tình huống bên ngoài.
Có vẻ như tình huống bên ngoài...... Không tốt lắm.
Ngày ấy những người mặc tang phục phục ngăn hắn cầu chính nghĩa, lúc sau bên ngoài liền có rất nhiều người nói hắn và Hạ Minh Chiêu thông đồng nói bậy.
Ở trong mắt những người đó, Hạ Minh Chiêu là một người bị mê hoặc, bạo quân lạm sát người vô tội, còn về hắn, đương nhiên chính là cái người mê hoặc Hạ Minh Chiêu kia.
Hơn nữa, bọn họ không chỉ nghĩ những quan viên bị bắt kia oan uổng, mà những quan viên trước kia bị Hạ Minh Chiêu giết cũng đều là oan uổng, không ít người đọc sách liền tụ lại cùng nhau, cao đàm khoát luận*, cảm thấy Hạ Minh Chiêu hẳn là không việc hoang đường nào không dám làm, rồi lại bàn đến những người nhốt ở thiên lao kia, cho rằng bọn họ nên được vô tội phóng thích.
*Bàn phiếm, luận suông, không có nội dung thật sự.
Đầu năm nay người đọc sách, thật sự một chút đều không sợ chết......
Đương nhiên, bọn họ cảm thấy như vậy, khẳng định là đằng sau có người thao túng dư luận, cũng may...... Tình huống vả mặt rất nhanh liền tới!
Giản Tấn đặt tên cho báo của mình là 《 Kinh thành nhật báo 》, dự định mỗi ngày đều ra, tổng cộng 5000 số.
Đại Tề tuy rằng đã có thể in ấn, nhưng phí không ít công phu, giấy cũng rất quý, cho nên phí tổn rất cao, chữ có thể in trên giấy cũng ít, hắn tính toán định giá năm đồng tiền.
Vụ này không nhất định có thể kiếm được tiền, mà nói không chừng còn sẽ mệt bở hơi tai.
Dù như vậy, thủ hạ của quốc sư vẫn răm rắp làm theo.
Mấy ngày kế tiếp Giản Tấn lại đi ra cửa, còn lấy cớ không cần quá rêu rao, chỉ để hộ vệ âm thầm đi theo, chỉ mặc một bộ đồ phổ thông đi dạo phố.
Ở cái thời không có internet này, hắn chỉ cần thay đổi cách ăn mặc, cơ bản liền không ai nhận ra hắn, dù sao ở kinh thành, trừ bỏ Tôn Do Kỷ hắn đều chưa từng cùng người thâm giao qua.
Lần này Giản Tấn ra ngoài là để liên liên lạc với đám thủ hạ kia.
Mặc kệ là thông qua tín vật truyền tin tức hay là tìm một tửu lầu ăn cơm sau đó thay trang phục quốc sư trộm ra ngoài gặp người, hắn đều vô cùng thành thục.
Hắn để bọn họ xem sơ qua về các loại giấy, rồi phổ cập khi làm báo chí cần phải dùng loại giấy nào cùng với các loại chữ lớn lớn bé bé, còn đưa bản thảo số đầu tiên do hắn tự soạn thảo cho bọn họ nghiên cứu.
Cả đám nhìn đến nội dung báo chí, trong nháy mắt, người phụ trách in ấn liền có chút không cách nào hiểu được: "Quốc sư, ngài không phải nói muốn phụ tá bệ hạ? Như thế nào mặt trên lại viết......"
Này báo chí, chính là trực tiếp lấy quan viên dưới trướng Hạ Minh Chiêu trực tiếp khai đao!
"Người này đối với bệ hạ bất trung." Giản Tấn nói.
Người nọ lại lo lắng: "Quốc sư, phần báo chí này khắc bản ra tới, bệ hạ bên kia......" Bọn họ có hay không khả năng vừa mới bắt đầu bán báo chí, đã bị hắc y vệ tống vào tù?
Bọn họ tuy rằng làm việc vì quốc sư, nhưng nói thật, vẫn là lo cho mạng nhỏ của mình đầu tiên.
"Các ngươi yên tâm, bệ hạ bên kia, ta sẽ xử lý tốt."
Người nọ nghe Giản Tấn nói vậy, lập tức liền yên lòng.
Quốc sư lợi hại như vậy, muốn cho bệ hạ tin tưởng hắn, lại chẳng đơn giản quá.
Người này đối với quốc sư tràn ngập tin tưởng, nhưng Hạ Minh Chiêu lại tương phản.
Hắn thử qua với Hạ Minh Chiêu vài lần, Hạ Minh Chiêu xác thật đều đối với quốc sư căm thù đến tận xương tuỷ, phi thường chán ghét.
Cho nên nếu hắn lấy thân phận quốc sư đi tìm Hạ Minh Chiêu, Hạ Minh Chiêu khẳng định sẽ không đồng ý, hắn chỉ có thể......
Ban đêm, Giản Tấn liền đem tờ báo được biên tập hoàn chỉnh đặt ở trước mặt Hạ Minh Chiêu.
Hạ Minh Chiêu vừa được Giản Tấn dùng thân tới hống, tâm tình vô cùng tốt, tiếp nhận tờ báo liền xem.
Có điều càng xem kỹ, vẻ mặt của y càng ngày càng ngưng trọng.
Tờ báo này đọc khá dễ hiểu, nội dung cũng rất thú vị, nếu là ở kinh thành bán ra, doanh số khẳng định sẽ không tệ.
Mà quan viên bị phê phán kia, về sau chỉ sợ không có biện pháp ngẩng đầu lên ở kinh thành!
Hạ Minh Chiêu ý thức được tờ báo này có bao nhiêu trọng lượng, lại nhịn không được hỏi: "Ngươi thực sự rất chán ghét Tần Trung Hải?"
Quan viên bị Giản Tấn lựa chọn khai đao tên Tần Trung Hải, là do một tay Hạ Minh Chiêu đề bạt lên.
"Ta dự định trước mắt sẽ bắt người bên cạnh ngươi khai đao, lại ở trên báo chí viết về tội trạng của những quan viên ngươi trị tội kia, trả lại cho ngươi một cái trong sạch."
Hạ Minh Chiêu nhíu mày.
Đức hạnh của Tần Trung Hải xác thật có vấn đề, nhưng người này xảy ra chuyện, sẽ ảnh hưởng đến y, thậm chí làm thanh danh y trở nên càng kém.
Nhưng nếu nhìn tổng thể, cũng xác thật không tồi, nhiều nhất chính là hy sinh một Tần Trung Hải.
Hạ Minh Chiêu nhìn nhìn tờ báo, trong lúc nhất thời đối với Tần Trung Hải cũng dâng lên chán ghét, cuối cùng nói: "Được."
Giản Tấn vốn còn định cùng Hạ Minh Chiêu nói về việc Tần Trung Hải hai lòng.
Tuy rằng hắn không có chứng cứ, nhưng hắn và Hạ Minh Chiêu là bạn lữ, hắn thổi gió bên tai Hạ Minh Chiêu chắc chắn có tác dụng!
Hắn nhất định có thể làm Hạ Minh Chiêu không còn tin tưởng Tần Trung Hải.
Kết quả...... Hạ Minh Chiêu đơn giản như vậy liền đồng ý?
"Minh chiêu, cảm ơn ngươi, ngươi yên tâm, không bao lâu nữa, thanh danh của người liền có thể tốt trở lại!" Giản Tấn nói, xong lại hôn Hạ Minh Chiêu.
Hạ Minh Chiêu lạnh lùng: "Lên giường!"
Giản Tấn đem người bế lên giường —— lại bắt đầu cày cuốc!
Loại báo chí này cùng những báo chí hiện đại cũng không quá giống nhau, ít nhất ở nơi này tin tức liên lạc vẫn còn khó khăn, hắn cũng không cần phải gấp rút cập nhật tin mới mỗi ngày.
Cho nên báo chí này, Giản Tấn dự định in ấn trước vài số, sau đó lại đối với bên ngoài lần lượt bán ra.
Mà trang bìa của số này chính là "Tần thượng thư bức tử vợ cũ! Vì vợ cũ vạch trần Tần thượng thư!"