Nếu Yến Vương đã không biết an phận, nhi tử của hắn nhiều hoặc ít, sẽ phải nhận một ít giáo huấn.
Hạ Minh Chiêu tự cảm thấy chưa từng làm gì có lỗi với Yến Vương.
Mấy vị huynh trưởng trước kia của y đều giống tiên đế, luôn thích ra oai thị uy, cũng có một vài người ban đầu khá tốt, nhưng mỗi ngày đều luôn nghĩ cách đấu đá cùng những người khác, bị những người khác nhằm vào, vì phản kích cũng đã dần biến tướng, thông đồng cùng quan lại kéo bè kết phái mà làm bậy.
Ngay cả y cũng không tính là thứ tốt lành gì, Y lúc đó chấp chưởng hắc y vệ, cũng không phải chưa từng làm qua chuyện trái với lương tâm.
Những năm đó, có rất nhiều người vô tội bị hại chết, những người đi theo y bức vua thoái vị cũng là vì muốn báo thù rửa hận.
Năm đó y mở đường máu giết sạch tiên đế và toàn bộ huynh trưởng, những người cùng họ có quan hệ cũng bị liên luỵ.
Bất quá tuy y động thủ với các huynh trưởng, nhưng chưa từng tổn hại đến những đệ đệ nhỏ tuổi, cho dù có người ám sát y vài lần, y cũng không thèm để vào mắt những phi tần đó của tiên đế, ngược lại đem tất cả nàng đều thả cho bọn họ xuất cung.
Yến Vương muốn ngôi vị hoàng đế, y cũng có thể lý giải, nhưng Yến Vương ngấm ngầm đối phó y, y rất không vui.
Hạ Minh Chiêu nghĩ nghĩ, liền nói: "Hạ chỉ, bãi bỏ tước vị Yến Vương, đóng cửa ăn năn một năm."
Yến Vương nếu đã động thủ, cũng nên chịu trách phạt.
Hạ Minh Chiêu hạ xong ý chỉ, nghĩ nghĩ lại nói: "Cho người giám sát chặt chẽ."
"Vâng, thưa bệ hạ." Chu thống lĩnh đáp ứng.
Đúng lúc này, bên ngoài có người tới báo: "Bệ hạ, Giản đại nhân tới."
Hạ Minh Chiêu đối với Giản Tấn vô cùng tín nhiệm, Giản Tấn có thể tự do ra vào Ngự Thư Phòng mà không cần sự đồng ý của y.
Lúc này thấy Giản Tấn tới, chu thống lĩnh lập tức cáo lui, Hạ Minh Chiêu lại nhìn Giản Tấn, lộ ra một nụ cười tươi rói.
Giản Tấn nói: "Tới, minh chiêu, ta cùng ngươi làm chút rèn luyện."
Hiện tại là buổi sáng, Giản Tầm đang học ở Thượng Thư Phòng, Hạ Minh Chiêu đang xử lý chính sự, mà Giản Tấn vốn cũng bận rộn viết báo, viết xong lại phát hiện thời gian không sai biệt lắm, liền tới tìm Hạ Minh Chiêu, cùng Hạ Minh Chiêu rèn luyện một chút thuận tiện ăn cơm.
Hạ Minh Chiêu quá gầy, vẫn là phải quan tâm chăm sóc kỹ càng.
Giản Tấn một bên cùng Hạ Minh Chiêu rèn luyện, một bên hỏi: "Minh chiêu, ngươi hy vọng con của chúng ta tương lai trông sẽ như thế nào?"
"Giống ngươi." Hạ Minh Chiêu không chút do dự.
Giản Tấn sửng sốt: "Giống ta bây giờ sao?"
"Đúng vậy." Hạ Minh Chiêu nói.
"Minh chiêu, thẩm mỹ của ngươi có phải có vấn đề hay không?" Giản Tấn duỗi tay nhéo mặt Hạ Minh Chiêu.
Giản Tấn xác thật không thích vẻ ngoài nguyên bản của mình, nhưng cũng là vì ở tinh cầu tương lai số người giống hắn quá nhiều, đẹp đến mấy cũng thành đại trà..
Hắn biết vẻ ngoài này rất tốt, nếu không các trưởng bối ở tinh cầu tương lai cũng không dùng gien này điều chỉnh cho con của họ nhiều như vậy.
Nhưng Hạ Minh Chiêu lại luôn không thích gương mặt kia, hắn thật sự có chút mất mát.
Hạ Minh Chiêu sửng sốt.
Giản Tấn lại hôn y một ngụm: "Ngươi sao lại thích gương mặt phổ thông này của ta? Hài tử giống Giản Tầm, lớn lên giống ngươi càng đẹp mắt hơn không phải sao?"
"Bởi vì là ngươi...... Mặc kệ ngươi trông như thế nào, ta đều thích." Hạ Minh Chiêu nói.
"Không nghĩ tới ngươi còn biết nói lời ngon tiếng ngọt." Giản Tấn cười rộ lên.
"Ta nói chính là thật." Hạ Minh Chiêu có chút sốt ruột.
Tâm tình Giản Tấn càng tốt.
Khi hắn chưa tiết lộ thân phận quốc sư với Hạ Minh Chiêu, Hạ Minh Chiêu đối với quốc sư luôn tràn ngập địch ý, còn chán ghét diện mạo của quốc sư, làm cho hắn cũng không khỏi bất an, lo Hạ Minh Chiêu không thích gương mặt nguyên bản của mình.
Bất quá sau khi đã làm rõ với Hạ Minh Chiêu, Hạ Minh Chiêu cũng vô cùng tiếp thu, không còn dấu hiệu bài xích nữa, hắn liền biết, khi đó hẳn là Hạ Minh Chiêu đang ghen, mà không phải thật sự đối với quốc sư chán ghét.
Giản Tấn nói: "Ta trông như thế nào ngươi cũng thích thì tốt...... Diện mạo của Quốc sư mới là vẻ ngoài nguyên bản của ta."
Hạ Minh Chiêu hoá ngốc.
Giản Tấn dùng tinh thần lực điều chỉnh cơ bắp trên mặt, biến trở về bộ dáng nguyên bản: "Bộ dáng này của ta, ngươi có thích không?"
Hạ Minh Chiêu ngơ ngác mà nhìn Giản Tấn.
Giản Tấn vốn được xem là có dáng người tiêu chuẩn, vóc dáng y tuy cao, nhưng cũng không cao bằng Giản Tấn,...... Dáng người cũng vô cùng cân đối, nhiều thịt một chút sẽ mập, thiếu thịt sẽ gầy.
Giản Tấn còn có một làn da hoàn mỹ, khi trước y còn cảm thấy dáng người và gương mặt Giản Tấn không quá hài hoà.
Nhưng hôm nay Giản Tấn thay đổi khuôn mặt liền vô cùng thích hợp, còn làm cho Giản Tấn cả người nhìn không khác gì tiên nhân hạ phàm..
Hạ Minh Chiêu xem đến một cái chớp mắt cũng không có.
Giản Tấn phát hiện, tinh thần lực Hạ Minh Chiêu đều đã choáng váng...... Hắn một phen đem Hạ Minh Chiêu ôm vào ngực, lần nữa hôn lên.
Tinh thần lực Hạ Minh Chiêu càng mụ mị.
Y cũng không phải một người thích để ý vẻ ngoài, nhưng người mình thích lại có bộ dáng như trích tiên...... nói sao y vẫn có chút chịu không nổi.
Tâm tình Giản Tấn càng tốt.
Tuy mặt Hạ Minh Chiêu vẫn lạnh lùng, nhưng ánh mắt là không thể nói dối, ánh mắt kia gần như dính trên người hắn không rời, tinh thần lực càng không cần phải nói, không chỉ quấn lấy, mà còn ở trên tinh thần lực hắn cọ qua cọ lại.
Giản Tấn liền muốn đem người "ăn tươi nuốt sống tại chỗ".
Nhưng nơi này dù sao vẫn là Ngự Thư Phòng.....
Giản Tấn xuân phong đắc ý, liền nói: "Tiếp tục rèn luyện."
Hạ Minh Chiêu: "......"
Mãi cho đến khi Giản Tấn rời đi, Hạ Minh Chiêu mới có loại cảm giác tỉnh táo trở lại.
Y dù thế nào cũng không thể tưởng tượng được, chính mình thế nhưng sẽ ở Ngự Thư Phòng cùng Giản Tấn điên loan đảo phượng.
Hạ Minh Chiêu hít sâu một hơi, tiếp tục xử lý chính vụ, chờ Giản Tầm từ Thượng Thư Phòng trở về, lại dốc lòng dạy dỗ Giản Tầm.
Mấy ngày sau, chính là Thất Tịch.
Bá tánh Đại Tề cũng khá cởi mở, Thất Tịch vô cùng náo nhiệt, ngày đặc biệt này sẽ không cấm người dân đi lại vào ban đêm, mọi người đều có thể đi dạo chợ đêm.
Việc này cũng có liên quan đến tiên đế.
Tiên đế yêu hưởng thụ, còn cải cách không ít chính sách để tạo cơ hội hưởng thụ, vốn trước đây ngày Thất tịch của Đại Tề cũng không có gì quá đặc biệt, lão liền vẽ ra một khu chợ đêm ở kinh thành để thêm phần náo nhiệt, chính mình thì tự cải trang vi hành trộm đi chơi......
Dần dần, bá tánh kinh thành cũng liền có thói quen dạo chợ đêm vào ngày Thất Tịch.
Hạ Minh Chiêu từ trước đến nay cũng không quá hào hứng với những lễ hội như vậy, nhưng lần này lại khác, y quyết định đi tìm Giản Tấn, cùng Giản Tấn đi dạo chợ đêm.
Giản Tấn tự nhiên cũng không chút do dự mà đáp ứng.
"A Tầm còn nhỏ, bên ngoài quá náo nhiệt, chúng ta sợ rằng sẽ không thể lo cho con, không nên mang theo a tầm đi cùng." Hạ Minh Chiêu nói.
"Được." Giản Tấn cười rộ lên, hắn cảm giác Hạ Minh Chiêu có chút khẩn trương, việc này làm hắn nhịn không được khóe miệng nâng cao.
Hạ Minh Chiêu hẳn là muốn cùng hắn trải qua thế giới chỉ có hai người, nên mới không muốn mang Giản Tầm theo?
Kỳ thật bọn họ cũng xác thật cần tìm một cơ hội không mang theo hài tử, chỉ hai người cùng nhau đi ra ngoài dạo chơi.
Hạ Minh Chiêu thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chớp mắt, liền đến ngày Thất Tịch.
Giản Tầm bị bỏ lại trong cung, Hạ Minh Chiêu căn dặn hắc y vệ bảo hộ cậu cẩn thận, y và Giản Tấn đổi quần áo, liền trộm ra cung, bên người chỉ mang theo mấy hắc y vệ cải trang đi theo.
Giản Tấn đối với khu chợ đêm ngày Thất Tịch trong truyền thuyết vô cùng hứng thú, vừa ra cung liền hướng về phía chợ đêm mà đi, nhưng Hạ Minh Chiêu lại cự tuyệt: "Chúng ta trước tiên cứ dạo ở phụ cận đã."
Giản Tấn cảm giác Hạ Minh Chiêu lại có chút khẩn trương, có chút kỳ quái, nhưng vẫn đáp ứng: "được."
Giản Tấn phát hiện, Hạ Minh Chiêu như là có mục đích gì đó,...... còn có chút khẩn trương.
Giản Tấn đột nhiên liền nghĩ tới điều gì —— Hạ Minh Chiêu sẽ không phải là chuẩn bị điều gì đó kinh hỉ cho hắn chứ?
Gần đây Hắn mỗi ngày đều giám sát Hạ Minh Chiêu rèn luyện, giúp Hạ Minh Chiêu bồi dưỡng thân thể, ngoài ra còn bận rộn phát hành kinh thành nhật báo và xử lý các sự vụ liên quan đến quốc sư, mệt rã rời, căn bản cũng không nghĩ tới việc phải chuẩn bị lễ vật cho Hạ Minh Chiêu, này có phải...... Có chút không tốt lắm?
Hạ Minh Chiêu chuẩn bị riêng cho hắn một việc kinh hỉ, còn hắn cái gì cũng chưa chuẩn bị......
Giản Tấn đang có chút mất mát, đột nhiên có người đi tới.
Đó là một thiếu niên 17-18 tuổi, là hắc y vệ chuyên phụ trách bồi dưỡng ra đội quân dự bị đều là cao thủ số một số hai ở kinh thành, từ khi biết hắn chính là quốc sư, Hạ Minh Chiêu liền đem người này và một vài thiếu niên khác cho hắn dùng.
Người này đột nhiên tới tìm hắn làm gì?
"Đại nhân, ngài có thư." Vị thiếu niên kia nói với Giản Tấn, liền đưa cho Giản Tấn một phong thư.
Giản Tấn tiếp nhận, liền phát hiện đây là do một vị hầu gia cấp dưới của quốc sư đưa tới, nói là có chuyện cấp tốc muốn tìm hắn.
Bạn lữ của hắn chuẩn bị cho hắn một kinh hỉ, thời điểm này rời đi gặp người khác có chút......
Giản Tấn cân nhắc một chút, cảm thấy hai ngày này hẳn là cũng không có gì chuyện quan trọng cần hắn đích thân tới xử lý, tính toán định dời lại qua hôm sau mới đi.
Bởi vì thân thể Hạ Minh Chiêu có có chút suy nhược, đã vài ngày hắn không cùng Hạ Minh Chiêu thân thiết, tối nay hắn còn muốn cùng y tận hưởng một đêm tốt đẹp.
"Có chuyện gì?" Hạ Minh Chiêu hỏi, thò đầu qua muốn xem thông tin trên tờ giấy.
Giản Tấn cũng không che giấu, để Minh Chiêu thấy rõ chữ trên giấy: "Cũng không biết là có chuyện gì...... ngày mai ta sẽ đi qua một chuyến."
"Nếu sự tình khẩn cấp, hiện tại ngươi cứ việc đi qua đó nhìn xem." Hạ Minh Chiêu nói.
Giản Tấn có chút kinh ngạc, dựa theo tính cách của Hạ Minh Chiêu, không nên nói ra lời này mới phải, hơn nữa...... Hạ Minh Chiêu còn vô cùng khẩn trương.
Từ từ, chuyện kinh hỉ mà Hạ Minh Chiêu chuẩn bị chẳng lẽ cần hắn tạm lánh mặt một thời gian? Hạ Minh Chiêu muốn để hắn đơn độc qua đó?
Giản Tấn thu hồi tờ giấy, cười rộ lên: "Ta đây liền đi qua đó nhìn xem một lát."