Đặc biệt là trẻ mới sinh, muốn nhìn được trẻ có gương mặt giống phụ mẫu càng khó. Lúc trước cũng từng có một đôi chị em dâu sinh cùng thời điểm, đến cuối cùng vì một ít sai lầm, cũng không phân ra được hai đứa nhỏ này rốt cuộc là do ai sinh.
Ban đầu Hạ Minh Chiêu rất ít chú ý đến trẻ con, vẫn chưa nghĩ đến điểm này, nhưng hiện tại liền ý thức được có điều không đúng.
Giản Tầm là được Giản Tấn ôm về từ khi mới lọt lòng. Giản Tấn còn đưa tiền cho Giản Đại tỷ, để nàng đi mua sữa cho Giản Tầm...... Giản Tầm rốt cuộc là được Giản Tấn từ chỗ nào bế về?
Lại vì sao lại giống mình đến như vậy?
Hạ Minh Chiêu lúc này tâm loạn như ma, Giản Tầm phát hiện, khó hiểu hỏi: "Phụ hoàng, làm sao vậy?" Phụ hoàng của cậu hình như có chút khiếp sợ?
Hạ Minh Chiêu nghe được thanh âm Giản Tầm, mới thanh tỉnh lại một ít, đối với Giản Tầm cười nói: "Phụ hoàng không có việc gì."
Khuôn mặt nhỏ bụ bẫm của Giản Tầm giống y có lẽ cũng là trùng hợp.
Tinh thần lực Hạ Minh Chiêu chậm rãi ổn định, dời lực chú ý sang những đứa nhỏ còn đang quấn tả được các nữ quyến nơm nớp lo sợ bế đến, có nhóc còn há to miệng khóc òa......
Đứa nhỏ này nhìn sao cũng thấy miệng rất nhỏ, cũng không hiểu sao khóc lên miệng lại to như vậy, chiếm gần non nửa khuôn mặt.
Hạ Minh Chiêu trấn an những người này vài câu, lại cho Trương tổng quản mang trân châu đến ban thưởng bọn họ.
Những triều thần theo cùng cũng không hiểu ra sao, trong lòng không khỏi dâng lên một ít suy đoán —— bệ hạ đột nhiên chú ý đến trẻ con, chẳng lẽ là tính toán muốn sinh thêm vài đứa?
Tuy nói bệ hạ ngày ngày đi tìm Giản Tấn, cùng Giản Tấn quan hệ khắng khít, nhưng chuyện này hẳn cũng không ảnh hưởng đến việc bệ hạ cưới vợ sinh con khai chi tán diệp......
Hạ Minh Chiêu cũng không biết những người này lại có ý tưởng như vậy, trong lòng y có điều bận tâm, cũng không muốn ở lâu, rất nhanh liền mang Giản Tầm rời đi.
Sau khi rời khỏi mới hỏi Giản Tầm có muốn một người thư đồng hay không.
"Muốn!" Giản Tầm có chút cao hứng, cho dù cậu thông tuệ không khác gì ông cụ non, nhưng nói sao cũng chỉ là trẻ con, vẫn muốn có bằng hữu (bạn bè) chơi cùng.
Có điều Giản Tầm cũng có một vài yêu cầu: "Phụ hoàng, con muốn thư đồng tuổi lớn hơn con một chút, thông minh một chút."
"Được." Hạ Minh Chiêu đáp ứng, lại đột nhiên nghĩ đến một sự kiện.
Dựa theo lệ thường, hoàng tử Đại Tề lên 6 tuổi sẽ phải đi Thượng Thư Phòng đọc sách. Mà đồng dạng những nhi tử của vương gia, hoàng thân quốc thích cũng sẽ đến học tập cùng.
Khi y đăng cơ, rất nhiều đệ đệ vẫn còn trong tuổi đọc sách.
Chỉ là sau khi y đăng cơ, trong cung luôn có một vài thái giám cung nữ tay chân không sạch luôn tìm cách ám sát y, cơ thể y cũng càng ngày càng suy yếu, không có tinh lực đi quản, liền đem một đám đệ đệ và mẫu phi của họ tất cả đều đuổi ra ngoài cung, Thượng Thư Phòng cũng tự nhiên trống trải, không còn tồn tại.
Hiện giờ có thể mở cửa Thượng thư phòng lại rồi.
Y cũng không thể cả ngày mang theo Giản Tầm bên mình được, đến lúc đó buổi chiều y có thể tự mình dạy dỗ Giản Tầm, buổi sáng thì để Giản Tầm đến Thượng Thư Phòng đọc sách.
Giản Tầm tuổi còn nhỏ, y sẽ đánh tiếng trước với thái phó, không cần can thiệp quá nhiềuvào việc học tập của Giản Tầm, như vậy sẽ không có người phát hiện Giản Tầm chưa đến hai tuổi đã có thể hiểu rõ mặt chữ.
Hạ Minh Chiêu đối với thân thế Giản Tầm có chút nghi hoặc, nhưng vẫn không kiềm được vì Giản Tầm mà tính toán.
Hạ Minh Chiêu rời yến hội sớm, thời điểm trở về phủ Giản Tấn trời vẫn còn sáng. Giản Tấn nghe được động tĩnh, vội vàng đem túi dưỡng dục nhét vào nút không gian.
Việc hôm nay hắn làm chính là sàng lọc gien cho đứa nhỏ, có điều hắn vẫn chưa chọn được gien ưng ý.
"Minh chiêu, các ngươi sao lại về sớm vậy?" Giản Tấn có chút tò mò hỏi.
"Ừm." Hạ Minh Chiêu nói.
Hạ Minh Chiêu đối với những loài yến hội này tựa hồ cũng không quá thích...... Giản Tấn cũng không nghĩ gì nhiều, những nơi đông người như vậy, Hạ Minh Chiêu khẳng định không quá thích ứng.
"Các ngươi đã ăn gì chưa? Ta gọi nhà bếp làm ít điểm tâm cho các ngươi nhé." Giản Tấn nói.
Hạ Minh Chiêu trong lòng vẫn luôn có nghi hoặc, vừa về đã muốn hỏi Giản Tấn, nhưng khi nhìn thấy Giản Tấn, lại không vội hỏi nữa, lập tức gật gật đầu, lúc ăn cơm cũng có thể tiện nói về việc của Thượng Thư Phòng.
"Tốt, như vậy lúc đó, A Tầm lại càng hiểu biết thêm nhiều tri thức." Giản Tấn nói.
Giản Tấn không quá thích lúc phương pháp giáo dục của thời đại này, nhưng để Giản Tầm học hỏi nhiều hơn một chút cũng không sao.
"Con nhất định sẽ chăm chỉ học hình! Con rất thông minh!" Giản Tầm nói.
"Đúng vậy, A Tầm nhà ta là thông minh nhất." Giản Tấn cười rộ lên.
"Cha cũng là người thông minh nhất." Giản Tầm vui rạo rực.
Hạ Minh Chiêu nhìn hai phụ tử xum xoe, khoe khoang với nhau, có chút buồn cười, nhưng mày lại nhíu lại.
Chờ Giản Tầm ăn cơm xong rời đi, Giản Tấn lập tức nhìn về phía Hạ Minh Chiêu: "Minh chiêu, ngươi hình như không mấy vui vẻ...... Làm sao vậy?"
Hạ Minh Chiêu tùy ý tìm đại một lý do: "Không có gì, ta cũng không biết vì sao...... Không quá thích Yến Vương."
"Không thích vậy thì đừng tiếp xúc với hắn nhiều." Giản Tấn nói, tinh thần lực Hạ Minh Chiêu rất mạnh, tinh thần lực mạnh cũng có rất nhiều chỗ tốt, chẳng hạn như có thể nâng cao trực giác của bản thân đối với người đối diện.
Trong lòng Giản Tấn đang cân nhắc tìm cách gặp Yến Vương, nhìn xem người này có vấn đề thật hay không.
"Được." Hạ Minh Chiêu đồng ý, lại nói: "Trưởng tử của Yến Vương nhìn thấy ta liền khóc, nhìn có chút vụng về."
Rất nhiều người trong kinh thành đều dùng Hạ Minh Chiêu tới dọa con nít, mặt Hạ Minh Chiêu luôn lạnh như băng, Giản Tấn cảm thấy trưởng tử của Yến Vương bị dọa khóc cũng rất bình thường.
Nhưng Hạ Minh Chiêu là bạn lữ của hắn!
"Đứa nhỏ này lớn lên khó làm đại sự!"
"Vẫn là A Tầm tốt." Hạ Minh Chiêu nói.
"Đúng vậy, A Tầm là thông tuệ nhất." Thời điểm Giản Tấn nói về nhi tử, còn đặc biệt tự hào.
Hạ Minh Chiêu cũng hùa cùng Giản Tấn, khen nhi tử không ngớt lời.
Mỗi lần Giản Tấn nói về nhi tử liền thao thao bất tuyệt, còn kể không ít chuyện về Giản Tầm khi còn nhỏ.
Nghe Giản Tấn nói, Hạ Minh Chiêu đột nhiên hỏi: "A Tầm lớn lên rất giống như ta, vậy phụ mẫu chân chính của cậu có bộ dáng gì?"
Giản Tấn sửng sốt, sau đó cười rộ lên: "Mẫu thân của A Tầm có vẻ ngoài giống ngươi như đúc."
Thì ra là vậy à?
Hạ Minh Chiêu theo bản năng mà tin tưởng Giản Tấn, cũng không tiếp tục truy cứu.
Lúc này, Giản Tấn lại nói: "Minh chiêu, ngươi thích trẻ con không?"
"Ta thích Giản Tầm." Hạ Minh Chiêu ôn hòa nói.
"Còn những đứa nhỏ khác thì sao?"
"Không thích." Hạ Minh Chiêu không chút do dự.
Cũng đúng...... Giản Tấn đối với đáp án này cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn, lại hỏi: "Minh chiêu, ngươi có muốn có thêm một đứa nhỏ giống ngươi nữa hay không?"
"Không cần." Hạ Minh Chiêu không chút do dự, có chút nghi hoặc: "Sao đột nhiên ngươi lại hỏi cái này?"
"Không có gì, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi." Giản Tấn cười rộ lên.
Đứa nhỏ vẫn còn một thời gian nữa mới ra đời, đến lúc đó tinh thần lực Hạ Minh Chiêu hẳn đã ổn định hơn bây giờ, tinh thần lực hắn cũng không còn mang viên hạt giống tinh thần lực, có thể ứng phó đối với bất kỳ tình huống phát sinh nào, cũng có thể trấn an tốt Hạ Minh Chiêu......
Đến lúc đó hắn thẳng thắn cũng không muộn.
Hạ Minh Chiêu nghi hoặc mà nhìn Giản Tấn liếc mắt một cái, những cũng không miệt mài hỏi thêm.
Giản Tấn thấy Hạ Minh Chiêu vẫn có chút rầu rĩ không vui, có chút bất đắc dĩ, không biết Hạ Minh Chiêu rốt cuộc là nọ làm sao...... Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định đem Hạ Minh Chiêu ném lên giường.
Lên giường vận động, lại phối hợp giúp Hạ Minh Chiêu chải vuốt tinh thần lực, Hạ Minh Chiêu cuối cùng vui vẻ lên.
Nháy mắt, lại qua hơn nửa tháng.
Hiện giờ đã là mùa hè, thời tiết nắng nóng, khiến người bức bối không thôi. Nhưng dù như vậy, hoàng tử, vẫn có rất nhiều con cháu của hoàng thân quốc thích muốn đi Thượng Thư Phòng đọc sách.
Hạ Minh Chiêu làm việc luôn dứt khoát, hôm sau khi tham gia yến tiệc của đích thứ tử nhà Yến Vương liền hạ chỉ tìm cho Giản Tầm hai thư đồng, lại tìm thêm không ít lão sư, một lần nữa mở cửa Thượng Thư Phòng.
Chưa đến ba ngày, mọi thứ đều được sắp xếp chu toàn. Thượng Thư Phòng một lần nữa truyền ra những âm thanh non nớt lanh lảnh đọc sách.
Có điều nhiều đứa nhỏ ở cùng nhau khẳng định cũng sẽ không tránh khỏi một ít thời điểm phát sinh mâu thuẫn nhỏ. Nhưng vì uy danh của Hạ Minh Chiêu, cho dù có đứa nhỏ to gan lớn mật đi chăng nữa, cũng không dám nháo đến quá mức khó coi.
Không chỉ có thế, Giản Tầm còn tìm được rồi mấy bằng hữu, thường xuyên cùng bọn họ trò chuyện trên trời dưới đất, mỗi tối cậu chàng về phủ cũng luôn là liến thoắng về những việc hôm đó trải qua ở Thượng Thư Phòng.
Có thể dễ dàng nhìn ra được, cậu thực sự rất thích những bằng hữu này.
Giản Tấn cũng cổ vũ cậu đi tìm bằng hữu chơi.
Ngự Thư Phòng.
Giản Tầm đến Thượng Thư Phòng, Hạ Minh Chiêu thì tại Ngự Thư Phòng gặp mặt thuộc hạ.
Lúc này, chu thống lĩnh đột nhiên tiến vào: "Bệ hạ! Thần có chuyện quan trọng cần bẩm báo!"
"Chuyện gì?" Hạ Minh Chiêu hỏi.
Chu thống lĩnh sắc mặt không đối......
"Bệ hạ, hôm nay Giản Tấn lại đi tửu lầu ăn cơm. Trong lúc thuộc hạ cho người đi vào điều tra, phát hiện Giản Tấn đã không còn ở đó." Chu thống lĩnh nói.
Giản Tấn đi tửu lầu ăn cơm, nhưng sau đó lại không ở bên trong? Hạ Minh Chiêu hỏi: "Là chuyện như thế nào?"
Chu thống lĩnh lập tức tuồng thuật lại.
Lúc trước Hạ Minh Chiêu vẫn bảo hắn quan sát kỹ Giản Tấn, cũng là vì thời gian Giản Tấn ăn cơm ở tửu lầu quá lâu, không giống như bình thường, liền đi tra xét riêng tửu lầu kia.
Kết quả hắn phát hiện, tửu lầu này là do một thuộc hạ dưới trướng quốc sư mở, thuộc hạ của quốc sư cũng rất thường xuyên ở bên trong tụ hội.
Chuyện này vốn cũng không có gì, dù sao kinh thành nhật báo cũng là do Giản Tấn và người bên quốc sư hợp tác xuất bản, hắn đã biết từ sớm, nhưng...... Hắn phát hiện liên hệ giữa Giản Tấn và quốc sư cũng không phải chỉ đơn giản là hợp tác làm ăn như vẻ bề ngoài.
Nếu là Giản Tấn thoải mái hào phóng công khai với Hạ Minh Chiêu thì không nói, nhưng cố tình ngay cả Hạ Minh Chiêu Giản Tấn cũng vẫn luôn che che giấu giấu.
Hạ Minh Chiêu hít sâu một hơi.
Y bảo Giản Tấn tránh xa quốc sư, Giản Tấn cũng đã đáp ứng, vậy mà kết quả lại như gió thoảng bên tai!
Hạ Minh Chiêu đứng dậy, liền muốn đi tìm Giản Tấn hỏi rõ ràng. Nhưng lại dừng lại, nghĩ nghĩ, y cuối cùng nói: "Đi Thượng Thư Phòng."
Y vẫn nên đến chỗ Giản Tầm trước, nhìn thấy đứa nhỏ này, tâm tình của y cũng sẽ nhẹ nhàng hơn.