"Thượng thần đến tìm Đông Thương sao?"(ta biết nhưng vẫn cố hỏi)
Hắn bước đến vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi.
"Đúng! Hắn ở trong chứ?"
"Ngươi! muốn thế nào hả Thiết Y?"
Ta giật mình vì chàng đã đứng sau ta tự bao giờ.
"Cho ta chút thời gian thôi!(giọng như năn nỉ)
Đông Thương vẫn chằm chằm nhìn hắn, sau nữa ngày trôi qua chàng mới đồng ý với giọng hờ hững.
"Được! Nhưng ta chẳng phí thời gian ở chuyện không đâu, nói xem chuyện của ngươi có đáng ta nghe không!"
Hắn giật giật môi, nụ cười đã mất hết tự nhiên.
"Vào trong nói, ngươi định để khách đứng ngoài sao?"
Đông Thương không đáp mà đã quay đầu thấy thế hắn cũng nối bước theo sau, ta nghĩ chắc là chuyện gì đó riêng tư nên cũng không theo vào.
"Nói đi! Chuyện gì?"
Ngồi xuống đối diện, mặt hắn trở nên nghiêm túc.
"Lúc ta lịch kiếp, ngươi đã cai quản địa phủ rồi, vậy ngươi có biết ta bị mất đi một phần kí ức không, đúng hơn là ta không nhớ gì khi lịch kiếp trở về"
Một khoảng im lặng thật lâu, mắt Đông Thương hạ xuống chung trà giọng nhàn nhạt như mọi khi.
"Chuyện đã qua lâu thế rồi, giờ ngươi muốn hỏi, liệu có quá muộn"
"Ngươi biết? Hãy nói ta nghe"( mặt đã khẩn trương)
Từ từ thưởng thức chung trà, Đông Thương vẫn từ tốn.
"Nói thì thế nào, ngươi quên chuyện này đi, sắp thành thân rồi còn gì"
"Đông Thương! Xem như nể tình chúng ta quen biết đã lâu hãy nói ta nghe những gì ngươi biết!"
Nhếch môi, Đông Thương đứng bật dậy rồi hướng khung cảnh bên ngoài mà nhìn.
"Hoàng tuyền nơi rực huyết sắc bỉ ngạn, đến đó mà hỏi người ấy!"
Mắt có chút dao động, mày nhíu chặt, Thiết Y vẫn chưa hiểu.
"Ai?"
"Mạnh bà!"
Đến khi ta bước vào thì đã không thấy thượng thần Thiết Y đâu nữa, nhìn chàng trên môi vẫn nhàn nhạt ý cười, ta có chút tò mò.
"Đông Thương! Có chuyện gì vui sao?"
"Lại đây!"
Kéo ta lại ngồi trên lòng chàng, vẫn tỏ ra vẻ kỳ bí không chịu mở miệng, ta đưa ánh mắt mong chờ, hướng chàng tìm câu trả lời.
"Đông..Thương!"
Lúc đầu chàng có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng sau đó cả khuôn mặt đã lan tỏa ý cười nhàn nhạt.
"Nàng là đang câu dẫn vi phu lúc thanh thiên bạch nhật vậy ư!( miệng nói tay đã bóp nhẹ lấy mũi ta)
"Có..có đâu! Là chàng luôn nghĩ bậy thì có"
Thấy ta đã xù lông chàng bật cười thành tiếng, rồi nhanh áp đầu ta vào lồng ngực ấm áp ấy.
"Nàng bớt đáng yêu lại cho ta nhờ, chiếm hết phần của thiên hạ rồi còn đâu!"
"Chàng đừng đánh trỗng lãnh nữa! Kể cho ta nghe đi, phải chăng là có chuyện gì nên chàng mới có cái khuôn mặt đó"
"Khuôn mặt nào!"(cố tình)
Ta chịu hết nổi với con người này, ta nhanh đứng dậy, buông một câu hờn dõi rồi quay đi.
"Không thèm nói chuyện với chàng nữa!"
"Được rồi! Để ta kể cho nàng nghe!"(tay đã bị giữ lại)
========================
Địa Phủ.
"Đã xảy ra chuyện gì?"(hắc diện quát lớn khi thấy một quỷ sai hối hả chạy vào)
"Dạ bẩm! Là thượng thần trên thiên giới xuống!"( sợ)
"Ở Đâu?"
"Dạ bẩm! đang ở chỗ mạnh bà"
Cả hắc diện cùng phán quan đều đưa mắt nhìn nhau, như hiểu được ý đối phương, khi quỷ sai chưa kịp ngẩn đầu thì đã nhanh biến mất.
Bốn mắt nhìn nhau không rõ cảm xúc, hắn vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn bà lão đầu tóc trắng xóa, mặt đã đầy nếp nhăng, Đông Thương kêu hắn đến đây là vì bà ấy biết về chuyện lịch kiếp của hắn, cho đến khi cả quỷ sai và âm hồn đều không rời mắt ở cả hai, hắn mới khụ khụ vài tiếng cất giọng.
"Ta nghe Đông Thương nói ngươi biết về chuyện lịch kiếp của ta vào mấy ngàn năm trước"
Cạch một tiếng! Chén canh trong tay đã rơi xuống, sự kích động hoang mang tột độ hiện rõ trên khuôn mặt già nua đó, mạnh bà lấp bắp không thành tiếng.
"Đường...Si..."
Thu tất cả vào mắt, hắn nhíu mày.
Nước mắt bất đầu rơi ồ ạt, làm tất cả những ai chứng kiến đều kinh ngạc, chợt một quỷ sai nhỏ giọng.
"Mạnh bà sao thế! Sao lại thê lương đến thế kia?"
Một tên khác lại tiếp.
"Có phải thượng thần kia bất nạt bà ấy không..?"
Hắn trán đã rịn mồ hôi, thật tình hắn chỉ muốn hỏi chút chuyện liên quan đến bản thân, mà mạnh bà này lại khóc lợi hại như thế, khiến kẻ khác còn nghĩ một thượng thần như hắn đây đang bất nạt một bà lão.
"Này..ngươi không bị gì đó chứ?"
"Đã lâu lắm rồi, có một nữ tử đem lòng yêu người nam tử sẽ định làm muội phu của mình, nàng yêu hắn đến cuồng si, nguyện vì hắn mà chết, chỉ mong hắn nhìn nàng một lần, mỉm cười với nàng một lần, nàng đã hỏi hắn.
"Chàng đã từng để ta vào một chỗ nhỏ trong lòng chàng chưa, chàng sẽ nhớ đến ta dù chỉ là tưởng nhớ đến một ân nhân chứ, nếu như thế cũng được..ích ra ta vẫn còn tồn tại trong tâm trí của chàng"
Hướng người nam tử đối diện mạnh bà nói như những lời khi sắp lìa trần thế lúc xưa, nhưng ngoại chừ ánh mắt khó hiểu ra bà chẳng nhận được gì trong một chút gọi là mong đợi.
"Ha..ha..đúng là tự cổ chí kim, tự mình đa tình, tự mình sầu"
Cười trong tuyệt vọng, mạnh bà đã biến mất, làm hắn càng không hiểu nổi.
Ở một góc khuất khác.
"Chậc..chậc..tội thật, tưởng qua mấy ngàn năm sẽ quên được..ai ngờ.."(phán quan lắc đầu, thương cảm)
"Ngươi không thấy diêm vương của chúng ta sao? Phán quan! hãy mừng vì chúng ta không bị thứ đó quấy rầy đi"( vừa nói hắc diện vừa vỗ vỗ vai phán quan như mình rất may mắn).
"Sao không nói là vì bản thân quá khó nhìn nên không ai để ý"(tự nói nhỏ)