Đến khi ta mơ màng mở mắt trong lúc vô tình ngủ quên ấy,thì như mọi khi ta vẫn giáo giác tìm thân ảnh quen thuộc của chàng, nhưng khi nhìn lại trong hồ, những gì trước mắt làm ta không thể tin vào những gì mà mình đang thấy.
Nữ nhân ấy đã ở đấy lúc nào? bàn tay cố vịnh lấy y phục nữa hở nữa kín của chàng, khung cảnh trước mắt thật ái muội đến không thể tưởng, cả hai đều ước sủng từ tóc cho đến y phục trên người, ánh mắt khi nhìn nhau như một đôi uyên ương trời định, cả hai thật đẹp đôi làm sao? Ta rũ mắt cố nén đi nổi ghen tỵ cùng bị thương trong lòng, có lẻ ta đã quên ta mới là thê tử của chàng, giờ ngay một chút hành động ta cũng không có, nếu như một thê tử bình thường thấy trượng phu của mình và một nữ nhân khác thế này, họ sẽ làm gì đây?.
"Ấy! Tiểu nương tử đã tỉnh rồi à?"
Không hiểu sao giọng nữ nhân này làm ta cảm thấy khó nghe vô cùng, một chút thiện cảm cũng không có.
"Đông Thương! Chàng xem tiểu nương tử nhà chàng đang ghen đấy!"
Nhanh rời khỏi nước, Đông Thương đã tiến đến bên ta, chàng cũng biết tâm trạng ta đã không tốt từ hôm qua đến giờ, đưa tay mình đến định nắm lấy tay ta nhưng nhanh hơn chàng một bước ta đã nhanh rút tay lại lẫn tránh, tất nhiên biểu hiện đó cũng làm chàng có chút ngạc nhiên.
"Ha! Ha! Tội Đông Thương nhà ta chưa?"
Vừa nói nữ nhân ấy vừa đưa tay chỉ chỉ vào má Đông Thương, làm ta thật muốn nhanh đến hất mạnh bàn tay ấy ra nhưng Đông Thương đã nhanh hơn.
"Đừng làm chuyện chướng mắt nữa!"
"Đau lòng quá! Đông Thương vẫn lạnh nhạt quá!"(giả bộ tủi thân)
Mặt đầy ý cười, nàng ta vẫn cứ như đĩa đói, bám chặt tay Đông Thương không thôi, nhưng xem chàng kìa, theo như ta biết, nếu là người khác thì chỉ cần đứng cách xa một trăm bước còn sợ, huống hồ chàng lại cho nữ nhân ấy tùy tiện như thế!.
"Xin lỗi! Đã làm phiền rồi!"
Ta trầm mặt rồi nhanh quay đi, có lẽ đây là lần đầu ta biết giận chàng là gì.
"Tương Nhi!"
Pha lẫn chút lo lắng, bàn tay của chàng cũng nhanh giữ tay ta lại, nhưng cục tức của ta đã lên tới đỉnh điểm rồi, rút nhanh tay ra, cắn chặt răng ta không muốn nói chuyện với chàng nữa.
"Nương tử! Nghe ta nói đã"
"Không nghe!"
Vỗ vỗ trán, chàng có chút bắc đắc dĩ, hướng nữ nhân bên cạnh.
"Thật phiền phức!"
"Sao Đông Thương?"(cười chói lọi)
khi ta ý thức được thì đã bị Đông Thương kéo vào người, đưa tay chỉ vào nữ nhân đang cười như hoa nở kia.
"Nàng nghĩ cái tên này là nữ nhân sao?"
Câu nói của Đông Thương làm ta có chút ngẩn ra, chàng là đang nói gì? Hay là ta nghe lầm.
"Nàng nhìn hắn xem, một thân thô kệch như vậy! Rõ ràng là mặc y phục nam nhân, lại bằng như một bức tường, chỗ nào là nữ nhân hả?"
Nụ cười đã cứng nhắc.
"Này Đông Thương chàng làm ta đau lòng rồi đó"
"Câm ngay!"
Thấy trán Đông Thương đã nổi gân xanh, rồi đưa mắt nhìn thật kỹ nàng ta, đúng là như chàng nói, đây là nam nhân thật sao?.
Ta thật muốn ngốc luôn rồi! Hắn là nam nhân mà còn động nhân tâm hơn cả ta gấp ngàn lần nữa, hèn chi hắn chê ta xấu là phải.
Ta không tin chút nào, rõ ràng còn nghe Thiết Y còn gọi nàng ta, hay chàng đã dùng tiên thuật gì lừa ta cũng nên, theo sự nghi ngờ của bản thân ta chòm đến đưa hai tay chụp vào trước ngực nàng ta.
"Tương Nhi..."
Đông Thương cũng bất ngờ, rồi nhanh mặt đã đen lại.
Tót mồ hôi ta thật sai rồi, người đang cong khóe môi gượng gạo trước mặt ta thật là một nam nhân, giờ nhìn kỹ lại mới thấy, chỉ có một đứa ngốc nghếch như ta vẫn xem hắn là nữ nhân thôi.
"Tiểu nương tử! Nàng thật táo bạo quá đấy!"
Rút nhanh tay về, ta lúng túng, Đông Thương cũng đã bực bội ra rồi, dù biết đã nông nổi nhưng biết làm sao được, ta phải xác nhận mới được.
"Tuy có hơi xấu, nhưng cũng đáng yêu đấy nhỉ!"
Càm ta đã bị hắn năng lên, cùng với khuôn mặt đầy thích thú của hắn, nhưng mới dứt câu ta đã bị Đông Thương kéo lại.
"Bách Liên! Ngươi muốn chết!"(lạnh giọng)
"Đông Thương! Ngươi làm ta bất ngờ đấy! Suốt mấy ngàn năm quen biết, ta không nghĩ một tên máu lạnh như ngươi cũng biết yêu đấy?"
"Bớt nói nhảm! Về thần điện của ngươi đi"
"Chàng thật vô tình, Đông Thương!"
Hắn nhanh thay đổi nét mặt, đôi mắt long lanh, làm khóe môi ta giật giật, thật bái tên này làm sư phụ.
Vung tay lên một luồng kết giới đã được tạo ra, Bách Liên kia cũng đã bị đánh bay ra ngoài, nhưng thay vì cố chóng đối muốn vào thì hắn lại nhếch môi đầy giảo hoạt.
"Phu thê mới thành thân đúng là có khác, ta cũng không muốn làm kỳ đã cản mũi nữa, khi nào lấy lại ký ức, nhớ đến trả ơn ta đấy!"
Sau đó hắn cũng biến mất, giờ nhìn lại con người bên cạnh ta, dù biết chàng không vui chuyện lúc nãy nhưng ta cũng không tha thứ cho chàng đâu.
"Đi đâu!"
Khi ta quay mặt thì eo đã bị giữ lại.
"Chàng không nói sớm với ta, làm ta hiểu lầm, rõ là chàng sai giờ còn không vui với ta"
"Thiệt tình! Cái tên Bách Liên đó rất ghét người khác nói hắn là nam nhân, ta cũng không nghĩ là nàng lại ngốc như vậy..."
"Gì? Chàng nói ta ngốc?"
Mặt đã đỏ bừng, ta xù lông trước chàng, thay vì không vui, Đông Thương khẽ thở ra, rồi vỗ vỗ đầu ta như một hài tử.
"Ngoan nào!"
"Vì ta nhỏ hơn chàng mấy ngàn năm tuổi, nên chàng thích ăn hiếp, xem ta là trẻ con phải không?"
"Ờ!"
Ta muốn cứng họng vì sự thừa nhận của chàng, nhưng chưa để ta phát hỏa tiếp, thì chàng lại thêm một câu đầy xấu xa.
"Giờ ta muốn ăn nàng rồi!"
Ta bối rối, nhẹ lùi lại một bước, thì môi đã bị chàng áp lấy, ta không thể phản kháng, nói đúng hơn là không muốn phản kháng, thật ta rất nhớ nụ hôn của chàng, thật là rất ngọt ngào.
===============================
Thiên Trì.
Đưa mắt nhìn tiểu hài tử đang ngồi chơi một mình ấy, Thiên Mạch cảm thấy có một loại thân thuộc kỳ lạ, nhưng nguyên nhân thì hắn lại không biết.
Nhắc đến hài tử này, vì một lần tình cờ xuống núi đã thấy được một tiểu oa nhi còn nằm trong khăn đỏ khi bị nguời khác vứt bỏ, hắn thấy đáng thương nên đã mang về Thiên Trì.
"Sư..ư!"
Bàn tay bé nhỏ chạm vào khuôn mặt hắn, khuôn mặt non nớt, cặp mắt to tròn cùng cái miệng bé xíu, càng nhìn hắn lại càng cảm thấy yêu hơn.
"Con là muốn gọi sư phụ sao? Tử Âm"
Đưa khuôn mặt ngây ngô cọ cọ vào mặt hắn, làm hắn có chút ngạc nhiên pha lẫn sự thích thú, đứa nhỏ này đúng là niềm vui của hắn, từ khi gặp được nó, hắn thật sự cảm thấy tâm trạng của bản thân tốt hơn rất nhiều.