Ở đây hiện tại mới chỉ lác đác vài người. Chắc là học sinh vẫn chưa trở lại nhà của mình, nhưng khi nãy hắn cũng không thấy cô bé xuất hiện ở Đại Sảnh Đường a.
“Chỉ có thể … Nếu không có … Vậy thì.. Ừm!” – Triệu Thiên Dương vừa đi vừa lầm bầm. Hắn suy tính đến một nơi mà cô bé hiện tại khả năng là rất cao.
Đó là thư viện trường.
Bước vào thư viện là một bầu không khí nhẹ nhàng mà yên tĩnh. Bà Pince, chủ quản nơi đây, không cho phép bất kì ai được làm ồn hay gây gổ bên trong này. Mà đây cũng là nơi Hermione khả năng đnag nghiên cứu một thứ gì đó.
Triệu Thiên Dương đi lòng vòng một chút quanh các giá sách. Bên trong thứ viện hiện tại chỉ ngồi một hai người, còn lại trống trơn. Học sinh cũng không phải là quá ưa thích đến tìm tòi cùng tra cứu a.
Nhìn một chặp, hắn bỗng phát hiện ra một mái tóc dài màu nâu nhạt thấp thoáng xa xa, phía cuối căn phòng.
Mỉm cười, Triệu Thiên Dương nhẹ bước tới. Một nữ sinh với thân hình nhỏ nhắn đang ngồi say sưa đọc một cuốn sách, thỉnh thoảng lại ghi ghi chép chép lại một thứ gì đó vào quyển sổ tay nho nhỏ bên cạnh.
Đây đúng là Hermione!
“Coi gì mà chăm chú như vậy hử … em iu!”
….
“Ai? “- Hermione giật mình quay lại.
Khi trông thấy Triệu Thiên Dương, cô bé hơi nhíu nhíu cái mũi lại: “ Anh suýt hù người ta hết hồn đó!”
“Hì hì. Thì tại anh thấy em say mê quá. Anh tới gần bên thế này mà còn không phát hiên được.” –Triệu Thiên Dương vẻ mặt tinh quái nói- Mà lại, em đang nghiên cứu chi vậy?
“Cái này á? “-Hermione chỉ chỉ vào cuốn sách – Mấy câu chú mới đó, anh Jack. Anh nói tụi mình đi đâu thực tập đây, em muốn thử nghiệm …. “ – Hermione vẻ mặt trông mong nhìn hắn.
Triệu Thiên Dương cười cười nhìn cô bé: “Tất nhiên, anh có chỗ rồi. Bữa nay tụi mình đi thử luôn. Anh đến đây để gọi em đó.”
“Vậy mình đi nhanh đi!”
…..
Hermione kéo vội tay hắn chạy ra khỏi thư viện. Hai đứa phóng nhanh qua Đại Sảnh Đường, vọt ngay lên tầng thứ hai. Đến đây, cả hai dừng lại.
Hermione khuôn mặt nghi hoặc nhìn hắn hỏi:
- Jack, anh nói chỗ này à … Nhưng em có thấy cái phòng nào đâu?
“Suỵt ….! “ –Triệu Thiên Dương đưa bàn tay lên môi ra vẻ bí mật: “ Nhìn anh nè!”
Hắn bước một bước, tới trước bức tường nhìn có vẻ hơi mốc xám và phủ chút ít rong rêu bởi thời gian. Triệu Thiên Dương đi vòng quanh chỗ đó ba lần, lòng thầm cầu khấn: “ Ta muốn một căn phòng để luyện tập phép thuật … TA MUỐN MỘT CĂN PHÒNG ĐỂ LUYỆN TẬP PHÉP THUẬT..!”
“Răng … rắc …. “ – Từng tiếng động vang lên liên tục không dứt. Trước mắt hai đứa, những viên gạch đang rùng mình co rút lại. Y hệt như hồi ở Hẻm Xéo vậy. Các viên gạch đó rụt lại một chốc, bỗng từ từ lộ ra đằng sau một cánh cửa với vô số họa tiết kì dị khắc ở phía trên.
“Xong rồi đó! Vào thôi! “ –Triệu Thiên Dương nở nụ cười thỏa mãn, quay lại nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Hermione, đẩy nhẹ cánh cửa và tiến vào.
Bên trong, là một căn phòng, rất rộng rãi.
Nó lớn cỡ một cái phòng học bình thường vậy. Lại còn có vô số những kệ sách chứa đầy thư tịch ở bên cạnh. Và cả những chai ma dược cùng với những con rối bằng gỗ để thực nghiệm.
Ở giữa phòng là một khoảng trống khá lớn, đủ để mười người chia thành năm cặp để thực hành đối chiến.
“Trước tiên em hãy thử với mấy người gỗ này trước đã.”- Triệu Thiên Dương chỉ chỉ về phía trước nói với Hermione.
“Vậy … để em …” – Hermione rút từ áo chùng ra đũa phép của cô bé. Tập trung cao độ, thốt lên: “ Experlimus! “
“Chiu ….” – Một tia sáng màu xanh biển nhanh như tia chớp phóng thẳng tới cánh tay của tượng gỗ,nơi mà Triệu Thiên Dương đã đặt sẵn ở đó một cây thước kẻ.
“Păng! “
Tay tượng hơi rung rung một chút, nhưng trong tay nó “ vũ khí “ đã bị đánh bay mất.
“Tốt lắm! Hermione “- Triệu Thiên Dương vẻ mặt cổ vũ khích lệ cô bé – Nhưng em còn cần phải lưu ý một số thứ nữa.
Vừa nói, hắn vừa đứng ra chỗ diễn luyện, tay nâng nhẹ đũa phép, hướng thẳng vào con rối. Rồi mở miệng:
- EM có biết, phù thủy chúng ta khi chiến đấu với nhau, thông thường thắng bại chỉ quyết định bởi một câu chú mà thôi!
“Vậy là sao anh Jack? “ –Hermione khó hiểu hỏi.
“Nghĩa là vậy nè. Lúc đối chiến với người ta, giả sử như anh chẳng hạn, đây … em chĩa vào người anh đi. “ –Hắn hướng cô bé về phía mình và nói – Bây giờ em ra đòn thử anh xem nào.
“Anh cẩn thận đó nha … E.. m phát chú đây! “ – Hermione lắp bắp giơ cây đũa lên, cô bé hô to: “ Experlimus!”
“Vù … “ –Tia sáng lóe lên, bay xẹt qua để lại một vệt sáng trong không khí. Nhưng nơi đó không có gì.
“Anh Jack … Em hổng hiểu. Anh né mất tiêu, thế là sao. Anh không dùng câu chú đỡ lại.”
“Ngốc! “ – Triệu Thiên Dương gõ nhẹ đầu cô bé bảo: “ Em thấy đòn tấn công ấy có dính được anh không mà đòi. “
“Nhưng đó là do anh tránh trước mà! “- Hermione vẻ mặt oan ức nói.
“Hài, để anh giải thích vầy cho dễ hiểu nè. Em nhớ dân Muggle tụi mình có món đồ chơi gọi là súng không!”
“Cái gì.. Anh nói là cái thứ nguy hiểm kia á.. Nhưng mình đâu có. “
“Em cứ để anh nói hết đã.Em xem thử tốc độ súng bắn ra với đòn đánh bằng ma pháp của chúng ta thì như thế nào.” –Triệu Thiên Dương cười cười nhìn cô bé nói.
“Dĩ nhiên là súng nhanh hơn rất nhiều rồi. Đó là vận tốc âm thanh mà! Nhưng ý a… a nh …! “
Hermione không kịp nói lời tiếp theo, vì cô bé đã chết trân. Một cánh tay đang nhè nhẹ che lại đôi môi nhỏ nhắn của cô.
“Thế nào, em gái …! “ –Triệu Thiên Dương nhỏ giọng bên tai cô bé.
“Làm sao … anh.. làm được. Tốc độ đó! “ – Hermione lắp bắp. Trước giờ, anh của nàng chỉ lộ ra khả năng ma pháp cùng lực lượng khá cường đại. Nhưng cô luôn cho nó nằm trong phạm vi có thể tiếp nhận được. Bởi vì trên thế giới này có ma thuật mà. Những thứ đó thì nhằm nhò gì đâu. Tuy nhiên, cô bé cũng biết được vài thứ sau khi tiếp xúc với Hogwarts, phù thủy không hề có thân thể hay tốc độ mạnh mẽ hơn con người bình thường bao nhiều cả. Có chăng hơn chỉ là phép thuật mà thôi. Cái này lại là trời sinh cùng huyết thống, dẫu có muốn thì cũng không hề được.
Mà nay, Triệu Thiên Dương đã phá vỡ thế giới quan của cô. Một con người, lại di chuyển với tốc độ mà mắt thường không tài nào thấy được. Phải biết hai người cách nhau tới tận ba bốn mét, mà Triệu Thiên Dương cũng không có lấy đà. Thế mà “ Vèo “ một phát đã biến ngay ra sau người cô.
Điều này.. quá không khoa học!
“E m gái … giờ em hiểu được chút nào chưa? “ –Triệu Thiên Dương bỏ cán tay xuống nhìn cô bé – A nhk hông phải nói cho em biết về tốc độ của anh. Đó chỉ là một phần mà thôi. Cái chính là khi em phát câu chú, em để lộ quá nhiều sơ hở và lại qua chú trọng vào một điểm. Điều đó sẽ giúp kẻ địch dễ dàng phán đoán được hướng đi cùng công kích của em. Nếu như chỉ là một người bình thường còn tốt. Nhưng trong thế giới của chúng ta không hề thiếu sinh vật kì dị. Đặc biệt là ma cà rồng cùng ma sói. Hai chủng loại đó có tốc độ cực kì khủng bố. Nếu ta không phản ứng kịp, chắc chắn sẽ chết trước ki tung ra bất kì câu chú nào. Đó chính là điều mà anh muốn nói.”
“Vậy em phải làm sao đây … Em không sở hữu được năng lực như anh.. “ –Hermione buồn bã nói. Cô bé có vẻ không có tinh thần khi nói về đề tài này. Cũng phải thôi, khi có một ông anh biến thái như vậy, mà đó còn là mục tiêu để mình phấn đấu. Vậy mà cuối cùng lại nhận ra nó là điều dường như không thể thực hiện được.
“Hôm nay, anh chính là muốn giúp em đó. Hermione! “ –Triệu Thiên Dương nhẹ nâng cằm cô bé lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt đáng yêu đấy.
“A… nh Jack … Ưm! “ –Hermione mặt đỏ chót líu cả lưỡi nói.
“Để anh thu chút phí học tập trước nha! “ –Triệu Thiên Dương thì thầm, thổi nhẹ một hơi vào tai cô bé. Hermione cảm thấy bản thân sức lực như rã rời ra.
Triệu Thiên Dương cúi đầu xuống,đặt một nụ hôn nồng thắm lên đôi môi mỏng dính kia.Bàn tay heo ăn mặn du tẩu khắp cái cơ thể đang quy mô chuẩn bị phát dục. Hai cái bánh bao nhỏ trước người bị hắn nắn qua nắn lại.
“Ư …m..Jack … E … m … Chịu hết.. n ổi.. rồi! “
Trong gian phòng vang lên tiếng thở dốc nhè nhẹ kèm theo âm thanh của hai con người đang quấn lại với nhau.
(Tỉnh lược mười ngàn chữ nhá!)
Chú thích ngoài tí:
“Experlimus: Câu chú mang nghĩa giải giới, tức là đánh bay vũ khí đối thủ. “