Thắng mười một là cái tháng rét buốt và lạnh căm. Ngay cả ông trời cũng chẳng muốn tác hợp cho lũ học sinh thi đấu trong điều kiện thời tiết kham khổ như thế.
Những ngọn núi quanh trường đổi màu xám xịt và mặt hồ se lại như tấm gương thép băng giá. Sáng sáng, sương đêm lạnh lẽo phủ khắp sân bãi. Từ cửa sổ trên lầu có thể nhìn thấy lão Hagrid quấn mình trong chiếc áo da lông chuột chũi, đeo bao tay bằng lông thỏ và mang đôi ủng khổng lồ từ da hải li. Lão đi rũ băng bám trên mấy cây chổi thần nằm ngoài sân bóng Quiditch, xong xuôi, lão bó chúng lại.
Triệu Thiên Dương hiện tại cũng đang mang một cái khăn choàng cổ, nhãn hiệu tự làm hẳn hoi. Chính là do Hermione đan tặng hắn. Sờ nhẹ tấm lông ấm áp trên cổ, Triệu Thiên Dương mỉm cười. Mặc dù nhìn nó không đẹp, cũng rất thô … thậm chí vài chỗ còn hơi rách và phải vá lại rất nhiều, nhưng hắn không quan tâm lắm. Tu luyện được Tụ Linh Thân, khí huyết cũng tràn đầy, mặc dù chưa thể như những cái kia võ hiệp đại tông sư, nhất chưởng chấn thiên địa, một tay nắm nhật nguyệt … nhưng đối phó giá rét cũng dư thừa. Đây chỉ vì một mảnh tâm ý của Hermione mà thôi.
“Anh Jack … tụi mình cũng đi ủng hộ cho đội bóng nhà ta chứ.”
“Ừm..!”
Mùa bóng Quiditch đã bắt đầu. Hôm nay chính là ngày mà các đội tuyển của từng nhà tranh tài. Harry sẽ thi đấu ngay trận đầu tiên. Mà đối thủ chính là một mất một còn Slytherin, Nếu nhà Gryffindor thắng được trận này thì sẽ đôn lên hạng hai trong vòng tranh cúp vô địch.
Tất cả mọi người đều bàn tán xôn xao vì Harry đã được cho là một vũ khí bí mật để chiến thắng của nhà Gryffindor … Thế nhưng, dường như không phải ai cũng tin tưởng điều đó. Dư luận lại chia làm hai phe, phe thì tin Harry sẽ chiến thắng vinh quang và chói rọi, một bên khác lại bảo sẽ cần tới cáng để hứng … Harry!
Trong Đại Sảnh Đường giờ này đã đông nghẹt người, mùi xúc xích chiên thơm nức mũi và um sùm tiếng đấu láo của bọn trẻ con đang háo hức chờ một trận Quiditch hay ra trò.
Lúc Triệu Thiên Dương cùng Hermione xuống tới nơi, mọi người vẫn còn đang trò chuyện rôm rả.
Harry nhìn rất căng thẳng, thằng nhóc ngồi im lìm trên ghế và cũng không động chạm gì đến đồ ăn.
“Bồ nên ăn thứ gì đó, Harry!”
“Không, tôi không muốn ăn thứ gì cả.”
Mặc cho mấy thằng bé nài nỉ, Harry vẫn rất hãi hùng, dáng vẻ đó hiện ngay lên cả khuôn mặt thằng bé. Triệu Thiên Dương hơi lắc lắc đầu, chẳng qua là chứng sợ hãi do lần thứ nhất đánh Quiditch thôi. Chỉ qua vài lần sẽ hết.
………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………….
Đúng mười một giờ, dường như cả trường đều đổ ra đứng quanh sân bóng Quiditch. Nhiều học sinh còn mang theo ống dòm. Mặc dù ghế ngồi đã được nâng cao lên trời, nhưng thỉnh thoảng cũng khó theo dõi một vài diễn biến của trận đấu. Triệu Thiên Dương cùng Hermione cũng nhập bọn với Seamus Neville, Dean và hai chị em song sinh nhà Patil, ngồi cổ động ở hàng ghế đầu.
Điều mà Triệu Thiên Dương ngạc nhiên là hai cô bé này dường như có khả năng thay thế vị trí của Hermione theo đúng nguyên tác. Cười cười một mình, hắn cũng không quan tâm đến nữa, nếu mà đúng theo suy đoán của hắn thì mọi việc đều tốt đẹp.
Trận đấu sắp bắt đầu, các nhà đều giăng cao lá cờ giành riêng biểu tượng của chính mình. Ron giơ cao lá cờ vẽ hẳn hình một con sư tử tượng trưng cho nhà Gryffindor, mà bên dưới chính là tên Harry!
“Các trò hãy trật tự! “ –Bà Hooch cầm một cái còi thật to, miệng thét lớn – Mười phút nữa trận đấu sẽ diễn ra, giành sức đến lúc đó mà cổ vũ cho đội của mình đi.
“Tuýt ….! “
Tiếng còi vang vọng cả sân, báo hiệu trận đấu đã chính thức mở màn. Bà Hooch thổi một hồi còi thật dài, bà đứng giữa sân và tay cầm sẵn một cây chổi. Khi tất cả cầu thủ đã tập trung đầy đủ, Bà Hooch nói:
- Tất cả các trò nghe đây, ta muốn thấy một trận đấu thật hay, thật đẹp trên sân này. Đã rõ chưa!
“Vâng,thưa cô!”- Cả lũ đồng thanh hét lớn.
“LÊN CHỔI!”
“HUYTSTTTT…..!”.
Sau tiếng còi dài thật to của bà Hooch, mười lăm cây chổi vọt lên không trung, càng lúc càng cao. Trận đấu bắt đầu!
“Vâng … thưa quý vị … trận đấu đã diễn ra… Tôi xin được phép bình luận …!” – Một giọng nói rõ to vang lên từ phía đài trên. Là của Lee Jordan, bạn thân của anh em sinh đôi nhà Weasley.
“Và ngay lập tức, Angelina của đội Gryffindor giành được banh Quaffle. Chà, cô gái này quả là một Truy thủ xuất sắc, mà lại hấp dẫn nữa chứ…”
“Jordan!”
“Dạ, em xin lỗi!”
Anh chàng cụp tai lại ngay khi bị giáo sư McGonagall nhắc nhở.Nhưng rồi,cậu chàng lại tiếp tục, lần này là nghiêm túc:
“Còn bầy giờ, thưa quý vị, cô ấy đang vượt lên cao, một đường chuyền chính xác cho Alicia Spinnet, một phát hiện mới của Oliver Wood mà năm ngoái còn ngồi tại ghế dự bị … Bóng được chuyền về cho Angelina … Ồ, không, đội Slytherin đã giành được Quaffle. Vâng, đội trưởng Slytherin là Marcus Flint đã giành được Quaffle và bay vọt đi …Flint đang bay như một con ó … Anh sắp …s…s. Không, thủ quân của Gryffindor là Wood đã xuất sắc chặn đường bóng của Flint và giành lại được banh Quaffle…Đằng kia, Truy thủ Katie Bell của đội Gryffindor có mặt kịp thời, lặn tuyệt khéo quanh Flint, rồi vút lên trở lại … Ối …Có lẽ chấn thương rồi, một trái banh Bludger đâm vô ót … Banh lại về tay đội SLYTHERIN…Adrian Pucey đang tăng tốc độ bay tới cột gôn, nhưng một trái Bludger thứ hai đã cản đường anh … Trái Bludger này do Fred hay là Geogre phát ra đây? Thiệt là khó mà nói chính xác được… Dù sao thì các Tấn thủ nhà Gryffindor đã chơi rất ngoạn mục, và Angelina một lần nữa chiếm được Quaffle, trước mặt cô hoàn toàn trống trải và … vút … Cô tránh được thủ quân Blethchley đnag lao xuống cản đường …. Vào..GRYFFINDOR GHI BÀN!”
Học trò nhà Gryffindor bùng lên hoan hô làm sôi cả bầu khí lạnh trong khi phe Slytherin la ó và rên rỉ.
“Cho qua nào, cho lên kia với!”
Giọng nói ồm ồm rõ to khiến mấy đứa nhóc phải quay người lại.
“Ồ, bác Hagrid!”
Neville cùng Ron xích qua một bên chừa chỗ cho lão Hagrid ngồi ngay giữa tụi nhóc đang ré om sòm.Lão vừa vỗ cái ống dòm to đùng, đeo lủng lẳng quanh cổ, vừa nói:
“Nãy giờ ngồi coi ngoài chòi. Không thể nào vui bằng ngồi giữa đám đông như vậy. Tới giờ vẫn chưa thấy tăm hơi của banh Snitch hả?”
Seamus đáp lại:” Chưa ạ! Nãy giờ Harry chưa có việc gì làm cả!”
“Cứ tránh va chạm trước tiên, tụi Slytherin hay chơi xấu lắm … Ê có chuyện rồi kìa!”
Lõa Hagrid giương ống nhòm, hướng lên bầu trời cao nơi Harry đang lơ lửng, trông chỉ như một cái chấm con.
Triệu Thiên Dương thì không cần xài tới dụng cụ làm gì cho mệt, hắn đã tự ếm Bùa Mắt Ưng – một loại kiểu mới mà hắn tự chế ra, rất hữu dụng khi cần nhìn xa thế này. Có thể nói giống như là dị năng vậy. Mắt ưng cho phép người dùng nó gia tăng thị lực lên từ mười đến một trăm lần tùy theo năng lực và ma pháp của kẻ thi chú. Mà Triệu Thiên Dương vốn khả năng nhìn xa khoảng gần một trăm mét, sau khi xài xong thì dù các cầu thủ đang bay ở độ cao gần năm trăm mét vẫn thấy rõ ràng được. Bên cạnh Hermione thì vẫn chuyên chú với ống nhòm. Thỉnh thoảng Triệu Thiên Dương cũng xài một tí, tận hưởng cái không khí hưng phấn của lũ trẻ.
Trên khán đài, Lee Jordan vẫn hăng hái bình luận:
“Đội Slytherin đang có ban, Truy thủ Pucey đã lặn xuống, né được hai trái Bludger do an hem nhà Weasley phát ra… Anh đang tăng tốc về goal đối phương … Hình như là banh Snitch mới vừa xuất hiện … Pucey đã đổi hướng!”
“Ồ … Harry, nó đang làm gì thế kia?”- Lão Hagird lẩm bẩm rồi chăm chú nhìn qua ống dòm.
“Các cháu, Xem thử Harry nó bị gì vậy … Hình như là cây chổi nó co vấn đề...!”
Mà ngay lúc này, mọi người trên khán đài đều chỉ về phía Harry, tít mít trên cao. Cây chổi của nó bắt đầu xoay tròn, xoay tròn, còn nó thì cố bám cho được cán chổi.
Neville thì thào: “Hay lúc thằng Flint cản phá, nó đã làm gì cây chổi?”
Lão Hagird run run giọng,nói: “ Không thể được … Chỉ có một phù thủy mạnh mẽ phe Hắc Ám mới đủ sức phù phép nổi cây chổi,con nít … Nó không thể đâu! “
“Đây là Một lời nguyền …! Chính xác hơn là có kẻ ở đây đang thực hiện điều đó ở khoảng cách xa!”-Một giọng nói lạnh nhạt vang lên từ đằng sau mọi người. Lũ nhóc cùng lão Hagrid quay ngay lại.
“Jack … Anh nói … nguyền là sao … Chẳng lẽ nơi đây có kẻ muốn hại Harry?” – Hermione vẻ mặt lo âu hỏi hắn.
“Đúng …! Chà kẻ này cũng ghê gớm thật. Công lực tuy không phải mạnh nhưng ma lực của hắn lại có người nào đó tiếp sức.. Cực kì thuần túy …! Có vẻ giống cụ Dumbledore!”
“Cái gì …?”
“Bạn nói gì thế Jack?”
…..
Mấy lời kinh hãi lập tức thốt lên từ Ron cùng Dean. Tụi nó đang sững sờ khi nghe Triệu Thiên Dương trả lời. Nhưng hắn không quan tâm lắm phản ứng của lũ trẻ. Triệu Thiên Dương giơ lên cây đũa phép của bản thân. Hắn nói:
“Để mình giúp Harry ổn định tình trạng trước rồi mới tìm ra hung thủ được. CỐ ĐỊNH – GIẢI KHAI MA PHÁP!”
…..!
“Ách …Mọi người xem kìa, chổi của thằng bé đang dần ổn định lại “- Lão Hagrid la lớn, nãy giờ lão chính là kẻ lo lắng cho Harry nhất, đứng ngồi đều không yên.
“Ồ … Bác Hagrid … Vẫn chưa xong … Cây chổi vẫn còn lúc lắc một tí … Nhưng không đủ lực để hất Harry ra ngoài nữa! “ –Ron reo lên.
“Nhưng như vậy vẫn chưa đủ … Mình thấy rồi … Là thầy SNAPE! Ông ấy đang niệm cái gì đó!” –Parvati Patil kêu lên, vẻ mặt không thể tin nổi.
“Để em …”- Padma chạy thật nhanh, cô xô ngã cả thầy Quirrell đang ngồi ở hàng ghế trước mà không dừng lại nói lời xin lỗi. Triệu Thiên Dương nhếch mép cười cười,nhìn thoáng qua đang ngã chổng vó giáo sư Quirrell mà không nói gì.
Padma đến sau chỗ ngồi của thầy Snape, cô hơi cúi người và rút trong túi cây diêm cùng hộp quẹt đã mang theo từ ban nãy. Một tia lửa nhỏ nhỏ phát ra và bắt cháy ngay tức thì.
Có lẽ thầy Snape mất chừng ba mươi giây mới nhận ra mình đang bị …hỏa hoạn. Nghe thầy kêu “oái “ một tiếng, là cô bé biết mình đã thành công, vội chuồn về lại chỗ lũ trẻ đang ngồi.
“Harry đã ổn chưa bác Hagrid?”- Parvati nôn nóng hỏi.
“Tốt rồi …! Thằng bé hết bị lung lay nữa. May thật!” –Lão Hagrid lau cái trán đã đổ mồ hôi của mình.
“Vù …!” –Ngay lúc đó, Harry lao thật nhanh xuống đất, tay nó vỗ vào miệng như thể đang nôn thốc nôn tháo thứ gì đó. Nó tóm lấy một thứ màu vàng chóe trong tay.
Và rồi, Harry giơ thật cao vật ấy khỏi đầu và hét to: “ Tôi bắt được trái banh Snitch rồi!”
Cuốc tranh đấu kết thúc trong tình cảnh cực kì rối loạn. Mà hai mươi phút sau Flint vẫn còn la ó là: “ Nó đâu có bắt được, nó nuốt phải trái banh mà …!”
……
Nhưng kết cục lại thì đội Gryffindor vẫn chiến thắng oanh liệt với tỉ số 170-60. Và ai cũng hồ hởi khi đi vào Đại Sảnh Đường.