Triệu Thiên Dương cùng Hermione cũng xin nghỉ để cùng đón năm mới với ông bà Granger. Buồn nhất là Harry, thằng nhóc dường như rất cô độc. Nó cũng chẳng muốn quay trở lại căn nhà số 4 đường Private Drive – nơi mà dì và dượng cùng thằng anh họ độc ác luôn luôn hăm dọa nó.
Rất may là Ron đã ở lại cùng với Harry, hai thằng nhóc mừng hú hí với nhau. Hai cô bé song sinh cũng rất muốn ở lại nhưng vì ba mẹ đã gởi cú tới trường nên chỉ đành về nhà.
“Anh … Jack … Ngày mai là được về rồi, tụi mình chuẩn bị đồ đạc đã đầy đủ chưa?”- Hermione hỏi Triệu Thiên Dương, tay bê một quả trứng to – đó chính là vật mà hắn triệu hoán ngay lần đầu tiên ở thế giới này mà đẳng cấp kinh khủng nhất. Mà từ đó đến nay, Triệu Thiên Dương liền im lìm, hắn không dám thực hiện thêm một cuộc trao đổi nào nữa. Lỡ mà hắn gọi ra một vật đẳng cấp so với trứng rồng còn cao, trời mới biết thứ nguyên vũ trụ có giáng lâm ý chí xóa bỏ hắn không. Chỉ nội thế giới này ý chí đã đủ hắn uống một bình rồi.
“Ừm … xong xuôi rồi, quả trứng này.. Em thấy nó có dấu hiệu gì bất thường trong suốt khoảng thời gian qua không? “
“Hổng có… À.. mà hình như đôi lúc, em cảm nhận nó nhảy nhảy một tí, chẳng biết là em nhầm hay là sự thật nữa. Nhưng nhìn chung lại thì nó vẫn im re à. …!” –Hermione sờ sờ “ bảo bối” trong tay rồi đáp lại.
“Vậy thôi, bữa nay ngủ sớm đi em … Mai chúng ta còn lên tàu để về nữa.”- Triệu Thiên Dương xoa nhẹ đầu cô bé rồi bước về phòng ngủ của mình. Hắn bây giờ đã cao tới gần mét sáu, so với Hermione phải nhỉnh hơn nửa cái đầu. Quả thật là hạc đứng giữa bầy gà khi đi chúng với tụi nhóc năm nhất.
“Về nhà lần này … Ta có nhiều thời gian để tìm hiểu một vài thứ. Hẳn là Cổ lão cũng thức tỉnh trong vài ngày tới nữa … Mà còn luyện kim thuật, lấy trình độ của ta bây giờ cũng không cách nào phân tích thử cấu tạo cùng phương pháp luyện chế ra Hòn Đá Phù Thủy …! Xem ra, …cần nhờ một chút đến Nicholas Flamel … Nếu Cổ lão hiện đúng thời điểm, có lẽ sẽ không cần mất công …!”
Lầm bầm một chút, Triệu Thiên Dương bắt đầu xếp bằng ngồi tu luyện, đan điền trong hắn lờ mờ hình thành một ao nguyên dịch nhỏ, chỉ chừng mấy chục giọt mà thôi, tất cả đều là màu xám khí tro.
“Tụ Linh Thân, bước kế … Chính là Đoán luyện! Phải chăng bây giờ ta có một bộ công pháp luyện thể, tiếc là Cổ lão vẫn chưa thức tỉnh. Phí một đoạn thời gian. Muốn nâng cấp lên thành Thôn Phệ Chi Thể cần phải qua trui luyện nhiều hơn nữa. Tiếp theo chính là luyện bì, chân chính trở thành mình đồng da sắt, ta có thể đi ngang với súng ống, kể cả súng bắn tỉa các loại cùng đạn xuyên giáp đặc biệt. Kết hợp với tốc độ thì có thể liệu mạng … Nhưng không biết đối với trong miệng hai con quái vật kia Quỷ chủ liệu ta có chống cự nổi không?”
Mặc dù đã xuyên qua thế giới này mấy tháng, nhưng Triệu Thiên Dương vẫn nhớ như in cái lúc bản thân bị truy sát đến đường cùng. Mà hắn còn nghe một tin tức kinh người, thống lĩnh của bọn chúng sắp tỉnh lại … Và lại cần huyết tế một trăm người. Thật ác độc!
“Ta sẽ không bao giờ để các ngươi thực hiện mưu đồ. Muốn tổn thương người thân ta, phá hoại quê hương của ta... Vậy phải chết!”- Mắt Triệu Thiên Dương lạnh lùng, trong đó lóe lên mấy vệt sát cơ nồng nặc.
“Chỉ mấy ngày nữa, …. Khả năng ta sẽ thực hiện được … Chờ ta trở về… Tiểu Linh, Ba mẹ, Ngọc Dao …!”
Bình phục tâm trạng đang nôn nóng, Triệu Thiên Dương liền nhập tâm vào thức hải. Minh Tâm Cảnh phía trên chính là Xuất Khiếu. Đạt đến bước thứ ba Triệu Hoán sư có thể tự xưng sở hữu một môn thần thông, hay dị năng từ linh hồn của mình.
Vì bước thứ nhất cùng bước thứ hai thành công nhiều nhất chỉ cường hóa thân thể cùng cho phép chủ thể sử dụng thần thức kiểm tra xung quanh. Mà Xuất Khiếu thì có thể dùng linh hồn tấn công vào ý thức kẻ địch. Thậm chí kiểm soát cùng biến bọn chúng thành nô lệ phục vụ. Trong cuốn sách truyền thừa có không ít chiêu số như vậy. Ngoài ra, ngươi còn có thể cách không nâng vật, ý niệm càng mạnh linh hồn càng ngưng tụ, năng lực càng cao!
Nếu Triệu Thiên Dương đạt đến bước thứ ba, chỉ sợ niệm lực trải qua phải đến một cây số khoảng cách, còn nâng nặng cũng phải gần mười tấn. Đây là do linh hồn không tài nào bằng với thân thể nguyên nhân. Tất nhiên với hỗn độn hồn gia sức thêm vào thì hắn có thể trải qua nâng gần năm mươi tấn khoảng chừng.
Một con số mà bất kì Triệu Hoán sư nào cũng phải há hốc mồm kinh ngạc. Bởi vì đạt đến bước này tài năng cũng chỉ từ năm tấn đến mười tấn là cùng. Vì họ không có linh hồn phẩm chất cao như Triệu Thiên Dương, mà thân thể cũng chưa đủ mạnh để tiếp thu áp lực từ linh hồn mang lại.
……………………………………………………………………………………………………………………………………………….
Sáng sớm, chuyến tàu tốc hành của Hogwarts đã đợi sắn ở ga. Mấy đứa nhỏ líu ríu chào tạm biệt bạn thân rồi xách va li lên xe. Triệu Thiên Dương cùng Hermione cũng chọn ngay một toa kế cuối để ngồi. Chuyến đi về lần này khá là yên tĩnh.
Ai cũng háo hức mong chờ để về với thân nhân, có mấy đứa nhó còn chuẩn bị khoe thành tích mà nó đạt được trong suốt thời gian qua.
Trong toa tàu, Triệu Thiên Dương nhắm mắt, nằm tựa lên đầu gối của Hermione mà ngủ, thỉnh thoảng lại hít nhẹ nhẹ mùi hương thơm hoa nhài tỏa ra từ cơ thể cô bé. Hắn thoáng mỉm cười.
Đúng mười một giờ … Tàu về đến sân ga Ngã Tư Vua … Lũ nhóc được hộ tống bởi các thần sáng cấp cao chuyên phụ trách nơi đây để tranh bị dân Muggle phát hiện ra điều bất thường. Chỉ bố mẹ nào có con em theo học ở Hogwarts, hay bản thân là phù thủy sẵn mới không bị ếm bùa Lú Lẫn.
“Hermione … Jack! Ở đây …!”-Hai ông bà Granger phất tay lên cho tụi nó thấy. Bởi vì hôm trước Triệu Thiên Dương đã gởi cú cho hai người mà.
“Bố …. Mẹ …! “ –Hermione thả vali chạy vội tới, cô bé ôm chầm lấy bà Granger - Con nhớ hai người quá.
“Cháu chào hai bác ….!”- Triệu Thiên Dương thì khép nép hơn, đứng ở một bên. Ông Granger vỗ nhẹ vai hắn mà bảo: “ Còn ngại ngùng gì nữa … Chúng ta là người một nhà..!”
Nói xong, ông cho hắn một cái ôm mạnh mẽ đặc trưng của đàn ông ….” Ái chà … Cao lên phết nhà … Jack …!”
“Dạ…!”
Vui cười một lúc, cả bốn người bắt một chuyến taxi đi về nhà.
Chỉ mười phút sau, tiếng xe đã đỗ “ Xịch …” trước cổng. Triệu Thiên Dương hai tay, mỗi cái bưng một chiếc vali, khiến cho ông taxi phải há hốc mồm kinh ngạc. Dĩ nhiên hai ông bà Granger thì miễn dịch với chuyện đó, vì họ đã thấy rồi.
Xách hai chiếc rương to tổ chảng vô trong nhà, Triệu Thiên Dương đánh cái bịch xuống ghế sa lông mềm mại. Học ở Hogwarts vui thật đấy, nhưng nơi đó cho hắn cảm giác như đi về thời Trung Cổ vậy… Bây giờ nội thất trang trí làm hắn thấy được mình đã trở lại chốn đô thị phồn hoa.
Trong lúc bà Granger bận hỏi Hermione về cuốc sống nơi Hogwarts, đồ ăn thức uống, môn học, giáo viên … Triệu Thiên Dương chuồn ngay lên phòng ngủ của mình. Hắn bây giờ, chỉ muốn ngủ một giấc thật khỏe mà thôi.
Ngày mai dậy, có lẽ Cổ lão đã thức tỉnh rồi cũng nên.
“Thật là chờ mong tương lai a …!” – Lẩm nhẩm một câu, Triệu Thiên Dương ngả đầu xuống và chìm vào trong mộng đẹp.
Một giấc mơ huy hoàng chỉ thuộc về chính hắn.
P/S: Mấy bữa nay, tác cần định hình nội dung cốt truyện để gửi bản thảo cho BTV, bởi vậy có thể thiếu hàng một chút. Mong mọi người thứ lỗi ( Ta cx sẽ thông báo ngoài chat box kia cho các độc giả khác cùng rõ …)