Một Thái Giám Xông Thế Giới
Tác giả: Tuyết Lý
Chương 44: Tần Thường vấn đáp.
Dịch: Masta4ever
Sưu Tầm: Soái Ca
Vẻ mặt tên ăn mày rất căng thẳng, lại làm cho người ta cảm thấy rất đáng thương, không còn cảm giác nào khác, cũng không biết là thứ gì, nhưng khi thấy Trương Hắc Ngưu đại triển thần uy thì ánh mắt tên ăn mày cực kỳ khát vọng. Lúc này hắn rất căng thẳng, kinh nghiệm từ nhỏ đã làm hắn có tính cách nhát gan, rất sợ phiền phức và cực kỳ tự ti, nhưng sau khi có kinh nghiệm sóng gió thì đã trở nên kiên quyết hơn. Hắn nhìn Trương Hắc Ngưu, tuy vị đại thúc kia có bộ dạng cực kỳ dữ tợn nhưng lại là một người tốt rong lòng hắn, đây là vị đại thúc đã nhiều lần cho hắn bánh bao. Không những là hắn mà những tên ăn mày khác đều được như vậy.
Trương Hắc Ngưu sẽ không bao giờ khinh thường bất kỳ tên ăn mày nào, dù sao thì bọn họ cũng nhỏ yếu, nếu so sánh ra thì tất cả mọi người nhỏ yếu đều không có gì khác nhau. Chẳng qua điều làm hắn cảm thấy cần phải chú ý chính là những tên ăn mày này vất vả xin ăn ở đầu đường xó chợ nhưng tính cách rất quật cường, cũng không thiếu tình người. Nếu hắn đích thân cho đám ăn mày thứ gì đó, vài ngày sau trước cửa quán sẽ có vài bó củi khô, điều này có thể thấy được đám ăn mày kia làm người như thế nào.
Trương Hắc Ngưu trước nay còn cảm thấy thỏa mãn với đám ăn mày hơn cả Văn Trọng.
- Tất nhiên là có thể.
Trương Hắc Ngưu cũng không có vũ kỹ gì không truyền, chỉ sợ không học được mà thôi. Hắn vừa nói ra như vậy làm đám người cảm thấy hâm mộ, tên ăn mày nghe nói như thế cũng rất vui mừng, sau đó lại khẽ khóc. Đúng lúc này Tú Nương lôi tên ăn mày vào lòng, nàng nói:
- Khóc cái gì, hài tử, sau này ngươi cũng là hài tử của ta. Ngươi và đám ăn mày cũng giống nhau, bình thường rất quật cường, hôm nay lại sửa tính sao? Sau này có sư phụ và sư nương quan tâm, sẽ không ai ức hiếp ngươi.
Tên ăn mày càng khóc lớn.
Tiểu Thanh cũng kêu lên:
- Ái chà, con cũng muốn bắt chước.
Văn Trọng lúc này tiến ra kêu lên:
- Sư phụ, ta là đại đệ tử của ngài, ngài có công phu tốt sao lại cất giấu đi? Bình thường cũng không nói gì, điều này làm đại đệ tử ta đây chỉ nghĩ rằng ngài có thần lực kinh người mà thôi.
Văn Trọng vừa nói ra như vậy đã bị Tiểu Thanh tấn công, nhưng hắn tránh thoát được. Trước nay Văn Trọng và Tiểu Thanh náo loạn đã thành quen, tất nhiên cũng vì thế mà thân thể hắn đã linh hoạt đến một cảnh giới rất cao, hắn vô thức né tránh, thầm nghĩ mạng nhỏ đã được bảo vệ. Tiểu Thanh lại tức giận nói:
- Cái gì là đại đệ tử, ngươi là đại đệ tử, ta là gì?
- Ngươi là đại sư tỷ.
Văn Trọng chạy trối chết, Tiểu Thanh lúc này mới thỏa mãn.
Văn Trọng và Tiểu Thanh chơi đùa thành quen, mọi người cũng không cho là thật, nhưng ai cũng chúc Trương Hắc Ngưu thu được một đệ tử. Đây là chuyện đại sự trong giang hồ, tuy chưa thích hợp cử hành nghi thức tương quan, nhưng Lộ Dao lại cầm đầu mọi người đề nghị uống một chén trà kính sư. Mọi người vùa đi vừa nói đã đến đại sảnh, Tú Nương đưa tên ăn mày đi thu thập vài thứ, đây là thời điểm tôn sư trọng đạo, bái sư cũng không để toàn thân bẩn thỉu cho được.
Trên đường đi có vài quan viên trong thành hướng về phía Lộ Dao xin chỉ thị công việc, giống như các vấn đề về vật tư, sắp xếp nhân viên. Đám người Lộ Dao và Nguyệt Hổ cũng không thể không tạm thời xin cáo lui, nhưng Tống Bình Hòa lại vài lần căn dặn Trương Hắc Ngưu chớ quên những chuyện đã nhận lời, còn đề xuất có nên lựa chọn binh sĩ tinh nhuệ nhất để Trương Hắc Ngưu tự mình dạy bảo hay không, để làm lão sư chỉ dạy cho binh sĩ.
Trương Hắc Ngưu nghe vậy cũng cảm thấy có vài phần đạo lý, hắn đồng ý. Mà đám người Nguyệt Hổ nghe nói như vậy cũng hỏi có được tìm hiểu hay không, Trương Hắc Ngưu suy nghĩ một chút rồi trả lời, nếu bọn họ hứng thú thì hắn có thể sao chép ra vài bản, điều này làm mọi người mừng rỡ như điên.
Trương Hắc Ngưu cũng không thích nhiều lời, Tiểu Thanh và Văn Trọng tiếp tục náo loạn, hắn cầm Tàng Long cảm thấy bất tiện, vì vậy cắm ngay ở cửa ra vào. Tất cả mọi người đều đã đi, lúc này chỉ còn một mình Tần Thường ngồi đối diện.
Tần Thường liếc mắt nhìn Trương Hắc Ngưu, trong mắt nàng lộ ra cái nhìn khó hiểu, dù là xuất thân, võ công, cách làm người của hắn đều làm nàng mê muội, cũng vì mê muội mà sinh ra mị lực kỳ dị, thu hút sự chú ý của nàng. Lúc này nàng nhìn thân thể cường tráng của hắn, nàng mơ hồ nghĩ đến tình cảnh trong băng tuyết trước kia, thân thể cũng nóng lên. Nàng thầm nghĩ mạng mình do hắn cứu, mà thế nhân này có quan niệm rất rõ ràng về ân oán, tất nhiên nàng cũng khó thể quên.
Tần Thường nghĩ trái nghĩ phải, càng nghĩ càng thấy đầu óc hỗn loạn, nàng nghĩ rằng mình có thể giao dịch, hắn có thể cho cái nàng muốn, mà nàng có thể cho cái hắn muốn, chỉ như thế mà thôi. Sự thật chứng minh hắn là người duy nhất có thee giúp nàng vào lúc này.
Tần Thường suy xét vài lượt, cuối cùng nàng quyết định thử một phen. Nàng nhìn tình huống xung quanh, chỉ có hai đứa hài tử mà thôi, rõ ràng là một cơ hội tuyệt hảo.
Trương Hắc Ngưu lúc này cũng đang tự hỏi sau này mình đi theo con đường nào, lúc ban đầu hắn căn bản không có ý nghĩ như vậy, chỉ cần mỗi ngày được sống trong thành, không như cuộc sống trong cung trước đây là được. Trước đó cuộc sống càng lúc càng tươi đẹp, ít nhất mỗi đêm đều có một thân thể ấm áp ở bên cạnh, điều này làm hắn sinh ra cảm giác mình còn sống, hơn nữa lại có rất nhiều người vui vẻ nói cười ở bên cạnh, tuy hắn chưa từng biểu lộ tình cảm của mình, nhưng hắn rất thỏa mãn với cuộc sống bây giờ. Hắn không tu luyện khắc khổ như trước, không còn một mình cô độc lạnh lẽo, bây giờ là rất tốt.
Nhưng một trận chiến đã làm tất cả biến đổi, Lộ Dao ở trong ngục nói cho hắn biết về một cái nhìn mới với thế giới, nhưng rốt cuộc làm thế nào thì bản thân hắn cũng khó hiểu. Tất cả tất nhiên đều phải phát triển theo hướng tốt đẹp hơn, Trương Hắc Ngưu quyết định thuận theo lòng trời, mọi việc làm theo thiên định, như vậy thời đại sẽ không quá thống khổ.
Khoảnh khắc khi Trương Hắc Ngưu quyết định ý nghĩ của mình thì khí tức trên người cũng biến đổi, một hình tượng mây trôi nước chảy không phù hợp lại xuất hiện trên người hắn.
Tần Thường dụi mắt, Trương Hắc Ngưu vẫn là Trương Hắc Ngưu, nhưng Trương Hắc Ngưu bây giờ lại sinh ra chút khác biệt, là ảo giác sao? Nàng quyết định bỏ qua vấn đề này, điều quan trọng bây giờ chính là làm cho Trương Hắc Ngưu hiểu rõ ý nghĩ của mình, nàng mở miệng nói:
- Ông chủ Trương...Ta nhận đại ân của ngài, nếu không có ngài, sợ rằng Thường Nhi đã chôn vùi trong trời tuyết giá lạnh.
Một làn hương thơm bùng ra, cặp môi hồng của Tần Thường mở về phía Trương Hắc Ngưu.
- Tần cô nương không cần quan tâm, có câu nói cứu một mạng người còn hơn... ....
Trương Hắc Ngưu nói đến đây thì mắc nghẹn, lời này hắn nghe người ta nói ra nhưng bây giờ lại quên mất phần đuôi, đúng là kỳ quái, bình thường hắn sẽ không phạm sai lầm như vậy. Thật ra cũng khó trách hắn, bình thường hắn nghe quá nhiều, người ta nói gì cũng chỉ nghe phong phanh, cũng không ghi lại, bây giờ quên cũng khó tránh.
Tình cảnh có chút xấu hổ.
- Bảy tòa tháp... ...
Tần Thường trầm lặng nói, không biết Trương Hắc Ngưu vô tình hay cố ý, chẳng lẽ đang đùa giỡn mình? Nhưng nhìn bộ dạng của hắn thì không giống, nàng nói:
- Thường Nhi rất cảm kích và khắc ghi đại ân của ông chủ Trương vào trong lòng, nhưng không biết sau này ông chủ Trương sẽ sắp xếp cho Thường Nhi thế nào?
Tần Thường ra vẻ đáng thương, thật ra nàng muốn xem Trương Hắc Ngưu có ý đồ gì với mình hay không.
Trương Hắc Ngưu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Tần Thường, tất nhiên mức độ võ học của nàng chưa đến cấp bậc của hắn, không biết cảm quan của hắn đã đạt đến mức độ mà người thường khó thể sánh được. Nhưng không phải hắn nghi ngờ nàng, chẳng qua hắn cảm thấy kỳ quái vì Tần Thường cô nương không giống với người thường. Tú Nương mỗi khi như vậy thì trái tim sẽ đập nhanh hơn, máu huyết lưu thông mạnh, toàn thân nóng lên, vị này lại có biểu hiện khác biệt, chẳng lẽ có bệnh? Nhưng hắn không phải thầy thuốc, hắn kỳ quái thì kỳ quái nhưng lại nói:
- Tần cô nương nếu có nơi để đi thì cứ tự nhiên, muốn ở lại thì Trương mỗ sẽ có thêm một cái miệng, hơn nữa cô nương trù nghệ tinh xảo, có sự trợ giúp rất lớn với Trương gia lão điếm chúng tôi.
Tần Thường dùng sức liếc mắt nhìn Trương Hắc Ngưu, nàng muốn xem lời nói của đối phương là thật hay giả, vì lời nói lập lời nước đôi thường không có ý nghĩa gì. Nàng nói:
- Thường Nhi đã sớm không còn nhà để về, nhưng cửa hàng của ông chủ Trương cũng đã thành tro tàn, Thường Nhi muốn xuất lực cho ngài cũng là lực bất tòng tâm.
Trương Hắc Ngưu nói:
- Cửa hàng sẽ mở... ....
Lúc này trong mắt Tần Thường lóe lên cái nhìn kỳ dị:
- Chẳng lẽ ông chủ Trương còn tiếp tục ở lại Trương gia lão điếm?
Vẻ mặt Trương Hắc Ngưu chợt cứng đờ.
Danh Sách Chương: