Một Thái Giám Xông Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý
Chương 81: Hàng phục hai người.
Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm
Lí Thập Di thua, thua không giải thích được, lão tự cho rằng mình thua dưới yêu thuật. Lão nằm khốn khổ dưới đất, Vân Quan Nguyệt được thả ra và chạy đến bên cạnh dùng giọng quan tâm nói:
- Lý huynh, Lý huynh, huynh thế nào rồi? Vừa rồi xảy ra chuyện gì?
Sau khi thấy Lí Thập Di thất bại thì Vân Quan Nguyệt đã mất đi nhiều phần hy vọng về chiến thắng của mình, hắn đã không còn tự tin, chỉ biết chữa thương cho đám người Lí Thập Di. Trần Đạo Đồng thì vẫn đứng vững bên trong, điều này thật sự khó tin, dù là Vân Quan Nguyệt cũng không dám nói có thể yên ổn thắng Lí Thập Di, mà thắng một cách không hao tổn một sợi lông tóc như Trần Đạo Đồng là không thể.
Đám người Nguyệt Hổ cũng không thể giải thích được, chỉ còn cách hỏi Trương Hắc Ngưu:
- Trương huynh đây là có ý gì? Trần Đạo Đồng sao có thể đánh bại Lí Thập Di người Thiên Ý môn.
Vì Trần Đạo Đồng tuy mạnh nhưng cũng có chênh lệch rất nhiều khi so với Lí Thập Di.
Trương Hắc Ngưu lại không nói một lời, hắn nói:
- Vân Quan Nguyệt, ngươi chuẩn bị xong chưa?
Lí Thập Di ghé sát tai Vân Quan Nguyệt dùng giọng không chút sức lực nói:
- Yêu thuật thật sự lợi hại...Có lẽ là một môn huyễn thuật nào đó, lão Vân nên cẩn thận, nếu không sẽ chẳng thể làm gì được.
Lí Thập Di nói xong thì bị thân binh giữ lại, Liễu Thanh Yên và Liễu Thanh Vân ở bên cạnh cũng hô lên, cả hai cũng bị thân binh chặn lại. Vân Quan Nguyệt khẽ gật đầu với Lí Thập Di, hắn chuẩn bị nghênh đón một trận chiến quỷ dị trong đời.
Cấm chế trên người Vân Quan Nguyệt được giải khai, trường kiếm cũng được trả lại đặt bên hông, hắn dùng ánh mắt tràn đầy kỳ quái và nghi ngờ nhìn Trần Đạo Đồng nói:
- Vị huynh đài, tại hạ là Vân Quan Nguyệt người Cửu Tiêu kiếm phái, trận chiến hôm nay không phải ý muốn của Vân mỗ, nếu có gì đắc tội thì xin tha lỗi.
Trần Đạo Đồng lại hoàn toàn không quan tâm.
- Ngươi nói gì với hắn cũng uổng công.
Trương Hắc Ngưu nói:
- Đã quyết định ra tay thì đừng quên những gì chúng ta đã đánh cuộc. xem tại
Vân Quan Nguyệt gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó hắn khẽ nhắm mắt. Sau cuộc chiến vừa rồi dù Vân Quan Nguyệt không phát hiện ra vấn đề gì nhưng có lẽ có một huyễn thuật nào đó, thường thì huyễn thuật muốn phát huy tác dụng đều phải thông qua mắt, làm người ta tràn đầy ảo giác cổ quái. Vì vậy mà lúc này Vân Quan Nguyệt nhắm mắt lại, với công lực của hắn thì nhắm mắt lại cũng không có vấn đề gì.
- Sư phụ, cố gắng lên.
Liễu Thanh Vân và Liễu Thanh Yên cùng kêu lớn, Nguyệt Như và Nguyệt Phong ở bên cạnh lại nói:
- Xem ra lão đầu kia khó thắng nổi.
- Lão già này chết chắc rồi, các người cứ ở lại đây đi.
Nguyệt Phong nói:
- Phong cảnh Hán Cô thành rất đẹp, khí hậu cũng tốt...Là chốn nuôi người rất tốt.
- Nói bậy.
Liễu Thanh Yên tức giận kêu lớn.
Vân Quan Nguyệt nhanh chóng biết mình phán đoán sai, một trảo của Trần Đạo Đồng chụp đến, Vân Quan Nguyệt yên lặng cảm giác được, rõ ràng cảm nhận được khí tức dao động. Vì thế mà một luồng chân khí từ trong bàn tay phóng vào trường kiếm, một âm thanh trong trẻo vang lên, những luồng kiếm quang phóng ra từ vỏ kiếm xỏ qua không gian giữa hai người, một luồng kiếm khí bạch sắc bắn ra như đạn pháo.
- Vụt... ....
Một âm thanh xé gió vang lên, một kiếm đánh trúng hòn non bộ, lúc này hòn non bộ cũng mất đi một góc.
Sau khi đánh trật thì Vân Quan Nguyệt với kinh nghiệm tung hoành giang hồ lập tức nghiêng người, đúng lúc một trảo quét qua sau lưng, cảm giác đau đớn sau bao năm chưa từng có chợt bùng khắp toàn thân. Hắn cực kỳ hoảng hốt, không rõ vì sao có chuyện như vậy phát sinh.
Trương Hắc Ngưu thầm đắc ý, xem ra phương pháp của mình có hiệu quả.
Liễu Thanh Vân và Liễu Thanh Yên chợt kêu lớn, bọn họ không tin Vân Quan Nguyệt bị đánh trúng đơn giản như vậy.
Vân Quan Nguyệt dùng chân khí hùng mạnh để cảm ứng những biến đổi xảy ra ở xung quanh nhưng không có tác dụng, ảo giác liên tục xuất hiện, sai lầm nặng nề. Hắn đổ mồ hôi ròng ròng, nếu tiếp tục như vậy thì sẽ giẫm vào vết xe đổ của Lí Thập Di, chỉ có ra tay trước mới nắm được thế chủ động. Vì vậy Vân Quan Nguyệt hừ lạnh một tiếng, hắn không quan tâm nhiều, trên người bùng ra những luồng bạch quang nhàn nhạt, trường kiếm trong tay được múa vun vút xung quanh cơ thể tạo nên một tầng kiếm dày đặc, kiếm khí mãnh liệt ngưng tụ chung quanh cơ thể, những dòng khí bị chia năm xẻ bảy, khắp trời là một mảng lưới do kiếm quang tạo thành.
Thiên la địa võng, phạm vi công kích rất lớn, khoảnh khắc sau lưới kiếm đã cát nát mặt đất, vô tình cát bay đá nát, kiếm quang khủng bố giống như còn lấn át thái dương. Lúc này coi như mọi người đã kiếm thức sự lợi hại của cao thủ kiếm đạo, đã đến mức không còn thấy Vân Quan Nguyệt vung kiếm, tất cả thiên địa giống như bị kiếm khí bao phủ.
Một chiêu này có vẻ thật sự hiệu quả, thân hình Trần Đạo Đồng phải lui về phía sau.
Bảo trì kiếm trận như vậy tiêu hao rất lớn, dù Vân Quan Nguyệt cũng không thể kiên trì được lâu, sau khi tìm được cảm ứng thì kiếm quang lóe sáng truy đến vị trí của Trần Đạo Đồng, kiếm khí làm cho người ta phải run rẩy, ngay cả những người cách đó không xa cũng dễ dàng cảm nhận được uy lực khủng bố, mặt đất mà kiếm khí rạch qua đều bị chia thành hai nửa.
Một luồng kiếm quang dâm xuyên qua thân thể Trần Đạo Đồng rồi chĩa vào mặt đất, kiếm quang mãnh liệt làm ặt đất nổ tung thành một hố đất sâu, một tiếng nổ ầm vang lên, mặt đất rung rung nhưng thân hình của Trần Đạo Đồng đã biến mất, một kiếm của Vân Quan Nguyệt lại trật mục tiêu.
Lúc này Vân Quan Nguyệt lại phất tay, mười tám luồng kiếm quang xoay vòng chém về phía sau nhưng lại không có mục tiêu. Kiếm quang tán đi, Vân Quan Nguyệt giẫm lên mặt đất vài dấu chân rất sâu, hắn dùng kiếm chống xuống đất, thân thể đứng vững.
Trần Đạo Đồng lại đứng ở vị trí ban đầu của Vân Quan Nguyệt, hai tay duỗi thành hình ưng trảo, trên mặt lóe lên hàn quang, một dòng máu tươi từ bên trên chảy xuống, mà Vân Quan Nguyệt thì bưng kín lồng ngực của mình, liên tục thở hổn hển cực kỳ dữ dội.
Ngay cả Vân Quan Nguyệt cũng không phải là đối thủ, Liễu Thanh Vân và Liễu Thanh Yên đều ngây dại, trong thiên hạ sao có cao thủ mạnh mẽ như vậy?
Trương Hắc Ngưu nhìn Trần Đạo Đồng không biết từ đâu chạy đến đánh xuyên qua tầng kiếm khí làm cho Vân Quan Nguyệt bị thương, hắn thỏa mãn nói:
- Thế nào? Vân Quan Nguyệt còn muốn tiếp tục không?
Vân Quan Nguyệt nhìn Trần Đạo Đồng, lại nhìn Trương Hắc Ngưu, cuối cùng hắn lắc đầu, hắn biết rõ nếu không phá giải được điều huyền bí bên trong thì sẽ chẳng có chút cơ hội nào, vì vậy nói:
- Vân mỗ nhận thua, chỉ là muốn thỉnh giáo, vị này là cao thủ xuất thân từ Ngự Hoàng Môn sao?
Trần Đạo Đồng vẫn dùng Ưng Trảo Công sở trường của mình, nhưng Vân Quan Nguyệt với sự từng trải của mình lại không thấy như vậy.
Trương Hắc Ngưu khẽ gật đầu.
Vân Quan Nguyệt nói:
- Vân mỗ tung hoành giang hồ vài chục năm, đối với Ngự Hoàng Môn cũng có chút hiểu rõ, nhưng lại là lần đầu tiên được thấy công phu quỷ dị thế này, không biết vị tiền bối này là vị cao thủ nào trong Ngự Hoàng Môn.
Trần Đạo Đồng giống như gỗ khô, bộ dạng già nua, nếu chỉ cần nhìn thoáng qua sẽ thấy lớn tuổi hơn nhiều so với đám người Vân Quan Nguyệt. Hơn nữa lão lại có công lực quỷ dị mà tinh xảo, bị Vân Quan Nguyệt xưng là tiền bối cũng là chuyện bình thường.
- Hắn chính là Trần Đạo Đồng của Ngự Hoàng Môn.
Trương Hắc Ngưu cũng không giấu diếm.
Vân Quan Nguyệt chợt chấn động:
- Không có khả năng, ta nhận ra Trần Đạo Đồng, sao lại có bộ dạng này, hơn nữa hắn không phải đang truy tung Bạch Bồ Tát sao? Thế nào lại? Thật là hắn sao?
Tuy ngay từ đầu Vân Quan Nguyệt đã không thể tin được nhưng càng nhìn càng giống, cuối cùng hắn cũng phát hiện ra đây chính là Trần Đạo Đồng đã già đi vài chục năm, vì vậy hắn kinh ngạc nói:
- Sao hắn lại già đi như vậy? Hơn nữa còn học đâu công phu quỷ dị như thế? Đúng rồi...Trần Đạo Đồng ở trong tay các người, tất nhiên Cửu Linh Quang Ngọc cũng sẽ ở trong tay các người.
Trương Hắc Ngưu cười nói:
- Mọi người bây giờ là người một nhà, cũng không cần nói hai lời, nếu muốn học công phu này thì Trương mỗ cũng có thể dạy, còn chuyện liên quan đến Cửu Linh Quang Ngọc thì không trả lời.
Vân Quan Nguyệt chợt chấn động, hắn nhớ đến những gì đã nói trước đó, nhưng không tin Trương Hắc Ngưu sẽ thật sự dạy cho công phu, vì vậy mà trên mặt có rất nhiều biểu cảm:
- Như vậy...Vân mỗ tất nhiên là nhất ngôn cửu đỉnh, đã thua thì ba năm sau sẽ quấy rầy Trương huynh, nhưng Vân mỗ đều có những suy nghĩ của mình, có một số việc Trương huynh có thể hỏi, Vân mỗ biết nhưng chưa chắc sẽ nói.
Trương Hắc Ngưu cười ha hả nhưng không quan tâm, Vân Quan Nguyệt bị hắn cười làm cho khó chịu.
Đám người Nguyệt Hổ thấy Trương Hắc Ngưu vung tay nhấc chân đã hàng phục hai vị cao thủ đứng đầu mà không khỏi cảm thấy bội phục, Nguyệt Hổ nói:
- Chúc mừng Trương huynh.
Lộ Dao lại tỏ ra lo lắng, hai người này ở lại đây chính là hai quả bom hẹn giờ, hơn nữa căn cứ theo lời nói của Vân Quan Nguyệt thì tất nhiên có vấn đề gì đó còn ẩn giấu. Nguyệt Như và Nguyệt Phong thì cực kỳ vui sướng, Vân Quan Nguyệt không được đi, như vậy Liễu Thanh Yên và Liễu Thanh Vân sẽ không thể đi.
- Khẩu khí rất lớn.
Tống Bình Hòa nở nụ cười lạnh lùng.
Lúc này Vân Quan Nguyệt cũng quỳ xuống trước mặt Trương Hắc Ngưu, hắn nói:
- Bái kiến chủ nhân, chỉ là không biết có thể cho ba đồ đệ của Vân mỗ đi được không?
Trương Hắc Ngưu lắc đầu, Liễu Thanh Yên chợt hét lên thê thảm, nàng cảm thấy bất hạnh vì cuộc sống sau này của mình.
Hai vị cao thủ Vân Quan Nguyệt và Lí Thập Di tuy đã hàng phục nhưng một dưỡng thương và một không muốn bước ra khỏi nhà. Sau này nhân vật giang hồ đến Hán Cô thành ngày càng nhiều nhưng không ai có cấp bậc như hai người Vân Quan Nguyệt, lợi hại nhất cũng chỉ đến mức như Nguyệt Hổ mà thôi. Lúc này đại chiến ở Trung Nguyên càng thêm dữ dội, các thế lực lớn giao chiến với nhau cũng không thể phái cao thủ đến Hán Cô thành, Cửu Linh Quang Ngọc dù được đặt nặng nhưng dù sao cũng chỉ là một tín vật mà thôi, hơn nữa dù là Võ Thần tam bảo nhưng nếu không có hai cái khác thì chẳng khác nào phế vật. Vì vậy bây giờ đám người cảm thấy nên cũng cố thực lực của mình, những thứ khác không cần quan tâm, Cửu Linh Quang Ngọc giống như một đóa hoa dệt trên vải gấm, không có cũng chẳng sao.
Khi chiến tranh và nội loạn liên tục xảy ra thì có rất nhiều dân chúng chạy nạn đến Hán Cô thành, xử lý những vấn đề này chính là điều khó khăn nhất của Hán Cô thành vào lúc này, vì thế mà chuyện liên quan đến Cửu Linh Quang Ngọc dần phai nhạt. Chỉ còn một mảng tối, đó chính là Hắc Bức Tạ Trường Sinh nằm trong thập đại cao thủ với công lực thậm chí còn hơn cả Vân Quan Nguyệt và Lí Thập Di, kẻ này chưa xuất hiện, khi thấy sự hùng mạnh của Vân Quan Nguyệt và Lí Thập Di thì đám Nguyệt Hổ càng cảm thấy không hy vọng cho sự an toàn của mình.
Theo đề nghị của Lộ Dao, tất cả cao tầng của Hán Cô kể cả Lý Vịnh đều phải chuyển đến sống trong phủ đệ hiện tại của Trương Hắc Ngưu.
Danh Sách Chương: