Mục lục
Một Thái Giám Xông Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Một Thái Giám Xông Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý

Chương 99 : Hắc Bức tự bạch...

Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm


xem tại
- Biện pháp gì?
Trương Hắc Ngưu hỏi.

Tạ Trường Sinh đáp:
- Khác nhau lớn nhất giữa con người và trăm thú chính là con người biết sử dụng công cụ, trăm thú thì không.

Mọi người nghe vậy thì cảm thấy cực kỳ cổ quái, người này là Hắc Bức Tạ Trường Sinh sao? Có phải bắt lộn người rồi không? Hay là mình sinh ra ảo giác nghiêm trọng?

- Vì vậy trông nhờ vào bản thân không có hiệu quả, vãn bối lập tức mượn lực ngoại vật. Vãn bối nghe nói thời thượng cổ có người dùng trúc làm chim, bay ba ngày không hạ, lại dùng diều hâu gỗ để nhìn lén kẻ địch, những câu chuyện đó đã cho vãn bối một ý tưởng rất lớn. Sau này vãn bối đi khắp thiên hạ tìm kiếm phương pháp, cuối cùng cũng có chút thành tựu, nhưng dù thế nào cũng không được như cổ nhân, hơn nữa tạo ra những vật như vậy thường hao tổn rất lớn. Chỉ chớp mắt đã là mười năm, vãn bối có chút nản lòng thoái chí, đang định buông bỏ thì một đêm thấy cánh dơi bay qua rừng, vì vậy mà bừng tỉnh. Vãn bối lại bỏ ra mười năm thu thập tài liệu làm một bộ cánh dơi, sau đó dựa vào bộ cánh dơi mà có được chút danh tiếng.

Mọi người thầm nghĩ kẻ này rõ ràng là loại tàn độc, âm hiểm xảo trá, tàn khốc vô tình, hung tàn đến cực điểm, nhân phẩm kém đến mức khó thể hạ thấp thêm.

- Không ngờ cánh dơi hôm nay lại bị hủy, quả nhiên là đáng tiếc, đáng tiếc.
Tạ Trường Sinh cực kỳ thương tâm.

- Có thể làm lại được không?
Trương Hắc Ngưu hỏi.

- Vãn bối còn có đồ dự bị, chẳng qua để ở một vị trí cực kỳ bí ẩn...Nếu tiền bối có hứng thì vãn bối có thể tặng, nhưng cánh dơi này có yêu cầu rất lớn với độ nặng thân thể, tiền bối khó thể nào dùng nó để bay được.
Tạ Trường Sinh nói.


- Cái này ta không có hứng thú.
Trương Hắc Ngưu là người có thể phi hành giữa hư không, hắn không có hứng với thứ này. Nhưng Tạ Trường Sinh có thể sử dụng ngoại lực để bay lên cao, đây chính là điều làm hắn cảm thấy hứng thú, hắn nói:
- Chế tạo cánh dơi tốn bao lâu? Cần có yêu cầu gì với người sử dụng?

Lúc này trong đầu mọi người lóe lên tinh quang, nếu Hán Cô thành có một đám người bay lượn được trên bầu trời như Tạ Trường Sinh, như vậy sẽ có tình cảnh thế nào?

- Điều này...Cánh dơi có yêu cầu rất cao với tài liệu, đầu tiên là phải nhẹ, vì nhẹ mới dễ bay lên, hơn nữa phải cực kỳ rắn chắc, chỉ rắn chắc mới có thể chịu đựng được những cơn cuồng phong trên không trung, sẽ không vỡ tan. Vì thế một chiếc cánh dơi phí nhiều thời gian, mất nhiều tiền tài, chưa nói đến vấn đề nhân công, chỉ nói về tài liệu cũng đã là mười vạn lượng hoàng kim.
Tạ Trường Sinh cẩn thận nói.

Mọi người chợt chóng mặt, mười vạn lượng là gì? Bây giờ một lượng bạc có thể mua ba thạch lương, mười vạn lượng hoàng kim chính là một trăm vạn lượng bạc, có thể mua ba trăm vạn thạch lương thực. Một nhà ăn một tháng hai thạch lương, như vậy số bạc đó có thể ột trăm năm mươi vạn hộ ăn một tháng. Hán Cô thành trước nay chưa có đủ hai vạn hộ, nếu để số bạc đó mua lương thực thì đủ cho Hán Cô thành ăn trong sáu năm, số tiền này rõ ràng là rất nhiều.

- Vãn bối nhiều năm tích súc thì hao tổn một khoản tiền như vậy, những năm qua lại liên tục nhận vài mối làm ăn, thật ra cũng vì tích góp tiền tài, tiếp tục nghiên cứu. Hơn nữa vật đó có yêu cầu rất cao với người sử dụng, không những thể trọng nhẹ, hơn nữa vì muốn đối kháng với khí lưu mãnh liệt trên không, cũng cần phải có thân thủ như vãn bối.
Tạ Trường Sinh lại là một nhà nghiên cứu khoa học tay làm hàm nhai.

"Thần kỳ, quá thần kỳ!"
Lúc này Tạ Trường Sinh không còn là một người trong mắt mọi người, hắn phải là thần, giờ khắc này hình tượng của hắn lại cao vời hơn.

- Thì ra là thế, qua nhiều năm chỉ có một mình ngươi tiến hành nghiên cứu thôi sao?
Trương Hắc Ngưu nói.

- Đúng, vãn bối có nhiều cừu gia trên giang hồ, ngay cả vãn bối cũng không thể tính cho rõ, hơn nữa trước đó liên tục đắc tội nhiều môn phái, vì thế trước nay độc lai độc vãng, ngay cả đệ tử cũng không dám nhận. Nhưng những năm gần đây vãn bối rất có thành tựu, thay đổi công nghệ chế tác cung nỏ, tạo ra những lò xo có lực đẩy mạnh mẽ hơn, tu chỉnh phương pháp dệt tơ tằm, tinh luyện ra kim loại nhẹ nhưng tốt hơn sắt thép thường... ....
Tạ Trường Sinh nói đến chính đề thì thao thao bất tuyệt.

Tạ Trường Sinh đang nói thì bái một bái:
- Tiền bối ngàn vạn lần đừng nên giết vãn bối...Vãn bối đang nghiên cứu đến đúng thời điểm quan trọng thì thiếu tiền, vì vậy mới tiếp nhận đơn hàng lần này.

Trương Hắc Ngưu lắc đầu nói:
- Tất nhiên ta sẽ không giết ngươi, mau nói rõ những nghiên cứu của ngươi ra một chút.

Tạ Trường Sinh nói:
- Vãn bối dù có thể tự mình bay lượn trên không trung nhưng vẫn mơ tưởng đến một loại máy móc có thể đưa người bay lên, đạt đến cảnh giới của đám thợ thủ công thượng cổ, bây giờ đã có đột phá... ....

- Như thế thì tốt, ngươi ở lại Hán Cô thành đi...Ngươi cần tài chính, ta bổ sung cho ngươi, sau này chuyên tâm nghiên cứu, không cần quan tâm đến sự vụ giang hồ, nhưng những gì nghiên cứu ra nhất định phải cho ta xem xét rõ ràng.
Trương Hắc Ngưu cười lớn.

Đám người Nguyệt Hổ lúc này mới ý thức được tác dụng lớn của chuyện nghiên cứu, người bình thường có thể bay, đây là quan điểm gì?

Tạ Trường Sinh thở dài một hơi, khoảnh khắc sau đã cực kỳ mừng rỡ, hắn bái một cái rồi nói:
- Tiền bối, người chính là cha mẹ tái sinh vãn bối một lần nữa...Nếu tiền bối không chê, vãn bối tình nguyện bái tiền bối làm nghĩa phụ.

Mọi người muốn ói máu, vẻ mặt Hậu Bạch Y cũng rất cổ quái.

- Ta không có hứng thú với điều này.
Trương Hắc Ngưu lắc đầu, bộ dạng của Tạ Trường Sinh quá kém, mang ra ngoài cũng xấu hổ, hắn có một nghĩa tử là Tiểu Thanh, quá đủ rồi.

Đám người Nguyệt Hổ cảm thấy rất chán ghét, hắc đạo quả nhiên là nhân tài xuất hiện lớp lớp, Tạ Trường Sinh với bộ dạng bảy tám mươi, là nhân vật só một giang hồ nhưng lại làm ra chuyện đáng ghét như vậy, đúng là làm cho người ta khó thể chịu được.

- Đúng rồi...Tiếng nổ lớn trong Hán Cô thành là do ngươi làm ra sao?
Trương Hắc Ngưu hỏi.

- Điều này... ....
Tạ Trường Sinh khẽ gật đầu, ánh mắt mọi người nhìn về phía hắn cũng cực kỳ cổ quái, hắn nói:
- Đó là vãn bối ngẫu nhiên lấy được một bảo vật ở Tây Phương đại lục, vãn bối gọi nó là Lôi Hỏa Đạn, nó cùng loại với pháo của Đại Thu quốc nhưng uy lực vượt xa ngàn lần, cao thủ bình thường đụng phải sẽ tan thành bột, ngay cả tường thành cũng tạo nên một hố sâu.

Đám người trong phòng cảm thấy tận đáy lòng lạnh ngắt, thầm nghĩ thiên hạ có vũ khí lợi hại như vậy sao?

- Đồ chơi đó có thể tạo ra không?

Trương Hắc Ngưu nói.

- Không có gì để nghiên cứu, nhưng vì thấy nó thần kỳ nên vãn bối sưu tầm vài cái.
Tạ Trường Sinh đáp.

- Buông hắn ra.
Trương Hắc Ngưu nói, Hậu Bạch Y tiến lên giải tỏa cấm chế cho Tạ Trường Sinh, mà Tạ Trường Sinh cũng rất kích động, giống như một nhà khoa học nhiều năm nghiên cứu có được thành tựu và bây giờ được thừa nhận, vì thế trong lòng rất vui sướng, hắn nhìn vẻ mặt kỳ quái của mọi người mà nói không nên lời.

Tạ Trường Sinh lảo đảo đứng lên, tuy cấm chế đã được giải trừ nhưng bây giờ hắn vẫn rất suy yếu, phải được vài thân vệ nâng đỡ.

- Đa tạ.
Tạ Trường Sinh nói.

- Đúng rồi, còn một vấn đề muốn thỉnh giáo.
Lộ Dao không thể ngờ một kẻ địch biến thành chiến hữu chỉ trong nháy mắt như vậy.

- Mời.
Tạ Trường Sinh khá thành thật.

- Tạ huynh danh chấn giang hồ, không biết lần này tiếp nhận đơn đặt hàng của ai?
Lộ Dao đặt vấn đề.

Tạ Trường Sinh quẳng ra một cái tên:
- Chương Thừa Phong.

- Giáo chủ Đạo giáo Đại Thừa Chương Thừa Phong?
Lộ Dao ngạc nhiên nói.

- Đúng vậy.
Tạ Trường Sinh cũng không giấu diếm, hắn cũng không có đạo đức nghề nghiệp giữ bí mật cho khách hàng.

- Mục đích cụ thể thế nào?

- Bạch Bồ Tát, Cửu Linh Quang Ngọc.

- Còn ai đồng hành hay không?

- Không.

- Sau khi thành công thì liên lạc thế nào?

- Tạ mỗ đưa đến tay Chương Thừa Phong.

- Phí bao nhiêu?

- Mười vạn lượng hoàng kim, chi trước ba phần.
Tạ Trường Sinh nói, mọi người choáng váng, đúng là có người xem thường hoàng kim, vung tay đã ném ra mười vạn.

- Chương Thừa Phong này thế nào? Võ công, tính cách, sở thích?
Lộ Dao hỏi thăm.

- Chưa gặp, không biết.
Tạ Trường Sinh dứt khoát nói.

- Được rồi...Còn có một vấn đề, Khuyển Vương Ngự Hoàng Môn Chương Bảo Chung là do ngươi giết sao?

- Đúng!


- Đa tạ.
Lộ Dao lui xuống.

Tạ Trường Sinh lại nói với Trương Hắc Ngưu:
- Tiền bối đã nhận lời của vãn bối, lúc này đã muộn, vãn bối muốn tu dưỡng vài ngày, sau đó sẽ mượn một nhóm nhân thủ đưa một phần gia sản đến đây.

- Có thể, mọi chuyện bàn với Hậu Bạch Y.
Trương Hắc Ngưu nói.

- Vãn bối cả gan thỉnh giáo đại danh của tiền bối?
Tạ Trường Sinh khát vọng nói.

- Điều này, ta họ Trương, tên Hắc Ngưu!
Trương Hắc Ngưu nói.

Tạ Trường Sinh tỏ ra tuyệt vọng, rõ ràng hắn chưa đủ tư cách, tưởng rằng Trương Hắc Ngưu dối mình, vì vậy chỉ có thể nói:
- Đa tạ tiền bối.

Sau đó Tạ Trường Sinh được người dẫn xuống, Hậu Bạch Y lại tự mình đi tiễn. Tạ Trường Sinh trở nên vui vẻ, hắn hỏi Hậu Bạch Y:
- Chúng ta đều đã cùng thuyền, Hậu huynh có thể nói cho ta biết nữ nhân quái vật đả thương ta được chưa?

Hậu Bạch Y nhìn Tạ Trường Sinh, hắn nói:
- Nghe nhiều hỏi ít thì hay hơn, sau này sẽ tự biết rõ.

Tạ Trường Sinh không hỏi thêm được gì, bị mang đi.

- Có thể tin được hắn sao?
Nguyệt Hổ hỏi, tình cảnh khi trước vẫn còn rất mới mẻ với hắn.

- Có lẽ không có vấn đề.
Sơn Vạn Trọng nói:
- Tạ Trường Sinh có vẻ chân tình, không giống giả vờ.

Lộ Dao lại cười nói:
- Trong thiên hạ không có gì tin được hay không tin được, chúng ta có thể cho Tạ Trường Sinh thứ mà hắn cần, như vậy hắn sẽ thành thật đi theo chúng ta. Thiên hạ rộn rã cũng vì lợi ích, thiên hạ đại loạn cũng vì lợi ích.

Tống Bình Hòa nói:
- Nói rất đúng.

Vân Quan Nguyệt cũng tỏ ra đồng ý, nhưng Lí Thập Di lại chẳng quan tâm, vì chẳng có gì liên quan đến lão.

- Họa lớn đã trừ, chúng ta nên uống một trận no say, sau đó luận công ban thưởng.
Trương Hắc Ngưu đứng lên nói, mọi người xưng vâng, nhưng vấn đề ai làm cho Tạ Trường Sinh trở thành bộ dạng thế này thì lại bị quên lãng.

Tên lính mặt đen tiềm phục bên ngoài phủ đã sớm cởi bỏ lớp ngụy trang lộ ra hình tượng một lão nhân, lão há hốc miệng khó tin, Hắc Bức Tạ Trường Sinh bị bắt, Hán Cô thành này nhất định sẽ danh dương thiên hạ.

"Đi hay ở?"
Đây là một vấn đề, hiếu kỳ mãnh liệt kèm theo sợ hãi, lão vốn đã hạ quyết tâm phải đi nhưng phát hiện Tạ Trường Sinh bị bắt nên mới quay lại xem, bây giờ lại tiến thoái lưỡng nan.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK