Chỉ thấy Thiên Tung cầm trong tay tỏa hồn chủy, cả người tựa như một thanh kiếm sắc bén xông thẳng tới Tần Mộ Ngôn. Tần Mộ Ngôn xoay người lại chợt lóe, vừa vặn chặn lại tấn công của Thiên Tung. Đột nhiên, Thiên Tung hạ eo, một chân ngọc bay lên đá về phía cổ Tần Mộ Ngôn. Điều này khiến Tần Mộ Ngôn khiếp sợ không thôi, hắn vội vàng lui về phía sau vài mét, mới tránh thoát lần tấn công này. Thiên Tung không lưu lại cho Tần Mộ Ngôn chút thời gian để thở dốc, toàn bộ cơ thể nàng đến từng khớp xương dường như cũng có thể làm thành vũ khí, bổ, gọt, chém, bắt, hơn nữa tỏa hồn chủy, quả thật phối hợp không chê vào đâu được. Tần Mộ Ngôn đối mặt với thế tấn công giọt nước cũng không lọt của Thiên Tung, mặc dù hơi rơi vào thế hạ phong, nhưng cũng là vững vàng ổn định, không thấy xu hướng suy tàn.
Giờ phút này, tất cả mọi người dưới đài đều nhìn không chớp mắt, kinh ngạc cực kỳ. Tất cả mọi người cho rằng võ kỹ đối với kiếm tu mà nói tuyệt đối là sự tồn tại vô bổ. Thế nhưng võ kỳ của Thiên Tung quả thật hoàn toàn đã phá vỡ suy nghĩ này của bọn họ. Điều này cũng khó trách, nguồn gốc võ kỹ của Thiên Tung là từ huấn luyện của sát thủ hiện đại, hoàn toàn vì giết người mà tồn tại. Mỗi một sát chiêu đều hết sức xảo trá quỷ dị sắc bén, khiến người ta khó lòng phòng bị, võ kỹ đơn giản thời đại này há có thể so sánh.
"Trời ạ! Võ kỹ làm sao lợi hại được như vậy?"
"Nếu để cho ta đụng phải, thật là ngay cả một chiêu cũng không tránh khỏi!"
Tất cả mọi người không tự chủ mà sinh ra một loại cảm giác với tiểu cô nương ở trên đài đang ép Tần Mộ Ngôn liên tiếp lui về phía sau: đó chính là không cách nào vượt qua! Ngay cả đám người Tề Thiên Ngạo và Mục Nhạc Ca chưa từng thấy qua Thiên Tung chân chính vận dụng võ kỹ, cho dù trước kia đã gặp qua, thì cũng chẳng qua là tảng băng ngầm. Cho tới bây giờ, bọn họ mới cảm thấy Thiên Tung toàn thân tràn đầy sức lực nổ tung, sát khí, thậm chí là lửa nóng có lẽ mới thật sự là Thiên Tung!
Tần Duyệt trưởng lão đứng trên tháp Thánh môn lúc này sắc mặt cũng càng ngưng trọng. Ông mặc dù tức giận với cách làm của Tần Mộ Ngôn, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới Tần Mộ Ngôn sẽ thất bại, thế nhưng giờ khắc này ông không thể xác định được nữa.
Bốn canh giờ rồi! Từ lúc tranh tài bắt đầu đến giờ toàn bộ đã qua bốn canh giờ!
Hai người Thiên Tung cũng đã đến cực hạn, nhưng, tốc độ của hai người thật không giảm chút nào. Đột nhiên, hai người trong nháy mắt đồng thời tăng tốc vọt tới trước, đồng thời chém ra binh khí trong tay. Cuối cùng bọn họ cũng muốn một chiêu quyết định thắng bại!
Vào lúc này, tất cả mọi người nín thở mà đợi. Nhất là đám người đứng trên tháp Thánh môn Tần Duyệt, Tề Thiên Sách, Mục Thiên Thành đều kích động phát run.
"Keng!"
"Keng! Keng!"
Tức khắc, trên trận trong nháy mắt yên lặng, an tĩnh dường như có thể nghe được tiếng của gió.
Trên trận, hai người vẫn duy trì tư thế mới vừa đánh ra, đối lập nhau mà đứng. Một chiêu cuối cùng này, binh khí của hai người đồng thời bị lực của đối phương đánh bay. Bất kể là Thiên Tung hay Tần Mộ Ngôn đều đã tiêu hao hết chút sức lực cuối cùng của mình trong chiêu tấn công này.
"Cuộc so tài này rốt cuộc tính thế nào? Không phải là ngang tay chứ!"
"Trời ạ! Quá mạnh mẽ!"
Đúng lúc này, không biết là ai kêu một câu, "Mau nhìn cổ của Tần Mộ Ngôn kìa!"
Tất cả mọi người hướng trên đài nhìn, lúc này mới phát hiện ra, trên cổ của Tần Mộ Ngôn đột nhiên có một vết máu, có thể tưởng tượng nếu vết máu này sâu hơn một chút, có lẽ Năm anh tài của Thánh môn sẽ trở thành Tứ anh tài của Thánh môn rồi!
"Ta thua!" Tần Mộ Ngôn trên mặt thoáng hiện lên vẻ khổ sở, nhanh đến khiến người ta không dễ dàng phát giác. Hắn sờ sờ cổ của mình, "Cám ơn nàng đã xuống tay lưu tình."
"Ta không có xuống tay lưu tình!" Thiên Tung cố chấp nói, "Ta vừa vặn chỉ có thể làm được đến mức đó, ta nói rồi, nếu cùng huyng đánh một trận, ta sẽ toàn lực ứng phó! Khi ta toàn lực ứng phó thì sống chết cũng không nằm trong phạm vi suy tính ta muốn!"
Nghe Thiên Tung giải thích không tính là giải thích, vẻ mặt lạnh như băng của Tần Mộ Ngôn không ngờ dần dần hòa tan, "Chúng ta thật sự rất giống nhau. . . . . ."
Lúc này, Thiên Tung và Tần Mộ Ngôn như đôi bạn thân hiểu nhau, bèn nhìn nhau cười.
Trên tháp Thánh môn.
"Ha ha, Tần Duyệt lão đầu, ông xem có phải nên tuyên bố kết quả cuộc đấu rồi không!" Mục Thiên Thành vuốt mái tóc trắng như tuyết của ông, cười đến ‘đơn thuần hiền lành’.
"Hừ!" Tần Duyệt thiếu chút nữa bị vẻ mặt của Mục Thiên Thành làm nội thương, thế nhưng kết quả trận đấu bày ra đó, cũng đành phải tuyên bố: "Trận khiêu chiến giữa Tần Mộ Ngôn và Tề Thiên Tung, Tề Thiên Tung thắng!"
Mọi người ở đây còn chưa kịp cao hứng thì đã nghe Tần Duyệt nói tiếp: "Phía dưới tiếp tục tiến hành tranh tài, có ai muốn khiêu chiến với Tề Thiên Tung?"
Lời này vừa nói ra, mọi người đều xôn xao, người sáng suốt cũng nhìn ra được, lúc này Thiên Tung đã kiệt sức, tuyệt không có sức tái chiến. Nếu là cuộc so tài khiêu chiến bình thường tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại tình huống hao hết chân lực này. Hiện giờ, Tần Duyệt rõ ràng muốn tiến hành đánh luân phiên. Mục Thiên Thành dĩ nhiên là người đầu tiên không đồng ý!
"Đợi đã...! Bây giờ đã trễ lắm rồi, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục tranh tài sao? Huống chi hiện giờ tranh tài không công bằng!" Mục Thiên Thành căn cứ vào đạo lý mà tranh luận.
"Không công bằng? Đây chính là quy tắc của cuộc so tài khiêu chiến, nếu Tề Thiên Tung tiếp nhận khiêu chiến, thì nàng ấy nên biết sẽ gặp phải đánh luân phiên, trách thì trách nàng ấy là người đầu tiên tiếp nhận khiêu chiến!"
"Ông!" Mục Thiên Thành dường như tức giận muốn sùi bọt mép.
"Được rồi! Mau mau quyết định, các con ai muốn khiêu chiến Tề Thiên Tung?" Tần Duyệt xông lên hỏi tám người Tề Thiên Ngạo, Bạch Tử Nhan, Bắc Thần Diêm.
"À. . . . . ." Tề Thiên Duyệt đứng dậy đầu tiên, "Cái đó Tần cái gì trưởng lão, thực lực của con ngài cũng biết, tiểu muội của con ở trong trường thi đấu cũng không phải là hung ác bình thường phải không, cho dù con làm ca ca cũng là rất sợ. Cho nên, vì lo nghĩ cho an toàn của con, con quyết định từ bỏ tranh tài!"
"Cái gì?!" Tần Duyệt cũng biết Tề Thiên Duyệt sẽ không động thủ cùng Thiên Tung, nhưng nghe hắn nói ra lý do như vậy, Tần Duyệt chỉ cảm thấy ngột ngạt khó thở. Ai không biết, bây giờ Thiên Tung căn bản không có sức đánh một trận, ai động thủ cũng có thể dễ dàng giành chiến thắng, hắn sợ? Hắn là tam ca của Tề Thiên Tung, hắn sợ cái quỷ! Tần Duyệt chỉ đành phải chuyển ánh mắt hướng về những người khác.
"Tần Duyệt trưởng lão, con cũng không muốn nói nhiều, để cho con và tiểu muội động thủ, trừ phi con chết!" Tề Thiên Ngạo càng thêm dứt khoát, nói xong cũng không quay đầu lại bỏ chạy đến bên cạnh Thiên Tung, hoàn toàn không thèm để ý đến hồi đáp của Tần Duyệt.
"Con cũng rút lui khỏi tranh tài!" Bạch Tử Nhan theo sát phía sau, chỉ sợ chạy trốn chậm.
Tần Duyệt hiện giờ dường như tức giận muốn ói máu, như vầy là sao? Thánh môn đại hội top 10 từ lúc nào thì trở nên không đáng giá như vậy, không ngờ một hai người đều muốn rút lui?!
"Các con thì sao?" Tần Duyệt chịu đựng kích động thở gấp lại hỏi mấy người Mục Nhạc Ca.
"Tần Đại trưởng lão tôn kính, ngài cũng biết Mục Nhạc Ca con vẫn luôn tương đối thương hương tiếc ngọc. Tiểu Thiên là hồng nhan tri kỷ của con, con sao có thể đi khiêu chiến nàng ấy?! Cho nên, con chỉ có thể lựa chọn rút lui thôi!" Mục Nhạc Ca biểu diễn phen này thật có thể nói như con hát chuyên nghiệp, không biết hắn tìm đâu ra mảnh khăn tay nhỏ còn tượng trưng xoa xoa khóe mắt.
Lúc này, Nguyệt Nhiên Tiêu cũng không để ý ánh mắt ném tới của Nguyệt Lâm, dứt khoát đi ra, "Tần Đại trưởng lão, Tiêu Nhiên tư chất nông cạn, tự đánh giá tuyệt đối không phải là đối thủ của Tần Mộ Ngôn đại ca. Nếu Thiên muội ngay cả Tần đại ca cũng đánh bại, vậy con tất nhiên không thắng được rồi. Đại trượng phu biết rõ không thể làm mà còn làm, chính là ngu ngốc. Cho nên Tiêu Nhiên quyết định rút lui khỏi tranh tài, kính xin Đại Trưởng Lão tha lỗi!"
"Hay cho câu trượng đại phu biết rõ không thể làm mà còn làm, chính là ngu ngốc! Bắc Thần Diêm bội phục! Tần Duyệt trưởng lão, Bắc Thần Diêm cũng không nên bêu xấu, vì vậy rút lui!" Bắc Thần Diêm vừa nói vừa cùng Nguyệt Tiêu Nhiên trao đổi một ánh mắt ‘cấu kết với nhau làm việc xấu’.
Không ngờ rằng, loại ‘hào phóng đúng mức’ của Nguyệt Tiêu Nhiên và Bắc Thần Diêm quả thật so với ý tưởng đâu trên chín tầng mây của Mục Nhạc Ca và Tề Thiên Duyệt càng khiến người ta muốn phun ba lít máu!
Thiên Tung lẳng lặng ở một bên nghe mọi người xảo biện lý do, tâm ngoài cảm động cũng không khỏi có ý nghĩ xấu: một người hai người cùng đều rất tổn hại, xem ra hôm nay Tần Duyệt không nội thương cũng không được rồi.
Lúc này, ánh mắt Tần Duyệt đã chiếu đến trên người Tiêu Ngọc Thương và Lục Vận. Đối với hai người này, Thiên Tung trong bụng không khỏi chợt lạnh. Dù sao hai người này, một người đối với nàng không có chút qua lại nào, một người thì nàng coi như là ‘cừu gia’. Ai cũng không có lý do bán phần nhân tình này cho nàng.
"Các con thì sao?" Tần Duyệt dường như nghiến răng hỏi ra những lời này.
"Con đã đáp ứng với một người bạn vừa mới quen biết quyết không cùng muội muội giao chiến, đối với danh thứ cấp bậc, con càng coi trọng bạn của mình hơn, cho nên, Tần Duyệt trưởng lão, xin lỗi!" Tiêu Ngọc Thương ôn nhuận như ngọc nói, tất cả mọi người đều biết bằng hữu trong miệng hắn chỉ sợ chính là Lục Thăng.
“Được! Được! Thật đúng là rất tốt!" Tần Duyệt tức giận như muốn phát điên. Dưới đài, mọi người cũng bị loại tình huống quỷ dị này chấn động không dứt. Tin tưởng đây tuyệt đối là tình huống trăm năm có một trong đại hội Thánh môn!
"Lục Vận, con cũng muốn rút lui sao?" Tần Duyệt trưởng lão cuối cùng không nổi điên, bởi vì ông cũng biết một chút chuyện đụng chạm giữa Lục Vận và Thiên Tung. Coi như là tặng cho Lục gia, Tần Duyệt cũng không mong muốn thấy bảo vật của bổn môn chảy vào trong túi Mục Thiên Thành!
Lúc này ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Lục Vận. Thế nhưng, ánh mắt của Lục Vận lại rơi vào trên người Tề Thiên Sách. Mà Tề Thiên Sách thì sao? Ánh mắt của hắn vẫn dừng trên người Thiên Tung, chưa từng rời đi.
Trên mặt Lục Vận không ngừng thoáng qua thần sắc phức tạp, cuối cùng nàng nhìn Thiên Tung một chút, rồi lại nhìn Tề Thiên Sách một chút, trên mặt thoáng qua vẻ thoải mái, "Con quyết định. . . . . . rút lui khỏi tranh tài!"
"Cái gì?! Con. . . . . . Các con!" Tần Duyệt thật cảm thấy máu huyết dâng trào, nếu không phải cứng rắn ngăn lại thế nào cũng phải phun ra một búng máu!
Kết quả này, ngay cả Thiên Tung cũng không nghĩ đến. Nàng không hiểu, tại sao Lục Vận vì Tề Thiên Sách mà hận nàng giờ lại giúp đỡ nàng. Không thể không nói, hiểu biết của Thiên Tung về tình cảm thật sự là thấp đến đáng thương, có lẽ, chỉ có trải qua đau đớn khắc cốt ghi tâm, nàng mới có thể chân chính hiểu được mùi vị của tình yêu.
"Ha ha ha ha! Tần Duyệt lão đầu, xem ra đại hội Thánh môn năm nay thật đúng là không ngờ. Top 10 chỉ còn lại hai người. Bất quá, chỉ cần quyết định người hạng nhất là tốt rồi!" Mục Thiên Thành mặt tươi như hoa nói, "Tần Duyệt lão đầu, vẫn là mau mau tuyên bố kết quả đi chứ!"
Tần Duyệt cho dù không cam lòng, cũng không có nửa phần biện pháp. Cuộc so tài này đều là mọi người chủ động rút lui, ông có thể nói gì? Chỉ đành phải nâng gương mặt xanh xao, nhức nhối tuyên bố: "Bởi vì nửa đường mấy tuyển thủ rúi lui, ta tuyên bố hạng nhất của đại hội Thánh môn lần này chính là Mục thị Thánh môn Tề Thiên Tung! Hạng hai là Tần thị Thánh môn Tần Mộ Ngôn. Hai người này đạt được tư cách tiến vào tháp Thánh môn! Hạng nhất Tề Thiên Tung sẽ nhận được bảo vật kỳ kí của bổn môn: một hạt sen Liệt Hỏa Hồng Liên!"