Lần giao chiến này, trừ Thiên Tung ra, Bạch Ngân, Phi Dạ, Tiểu Hồ và U Minh đều bị chút nội thương nhẹ hoặc nặng, phải lập tức an dưỡng. Thiên Tung vội vã dẫn mấy người tới động cây lần trước nàng và hai anh em Bạch Tử Nhan tìm được. Nơi đó bí mật, là một nơi ẩn thân rất tốt.
Giờ phút này, bên trong động cây.
Thiên Tung đang trong trạng thái tu luyện. Đại chiến liên tiếp khiến thực lực vừa mới đạt tới Kiếm Tiên của nàng càng thêm vững chắc, đồng thời, còn mơ hồ cảm thấy một loại khuynh hướng sắp đột phá. Chẳng qua hiện giờ nàng cần tiêu hóa gấp năng lượng Thiên Dương châu và Bích Hải châu truyền lại. Lúc đó, trong tháp Thánh môn thời gian cấp bách, Thiên Tung chỉ kịp tiến hành dung hợp với Thiên Dương châu. Kỳ thực, phần lớn năng lượng của nó và Bích Hải châu truyền tới đều dự trữ trong kinh mạch và nội tạng của Thiên Tung. Mà bây giờ phần năng lượng này vừa vặn có thể thỏa mãn yêu cầu lên cấp của Thiên Tung.
Chỉ thấy theo những năng lượng kia tuần hoàn quanh người Thiên Tung, một loại lực lượng dồi dào chảy vào trong cơ thể của nàng. Tức khắc, luồng khí xoáy màu trắng bạc, nguyên tố ánh sáng và luồng khí xoáy màu thủy lam, nguyên tố thủy xoay tròn tốc độ cao, càng ngày càng nhiều tinh thể không ngừng ngưng tụ, cho đến tràn đầy bên trong luồng khí xoáy. Ngay tại lúc dung lượng luồng khí xoáy không đủ để chứa đựng số lượng tinh thể thì một luồng năng lượng cường hãn lại từ kinh mạch Thiên Tung chảy về phía nội tạng. Hai luồng khí xoáy tụ kia trong nháy mắt đã bị luồng năng lượng làm cho lớn ra gấp đôi. Thiên Tung cứ như vậy không ngừng hấp thu và luyện hóa năng lượng Thiên Dương châu và Bích Hải châu còn sót lại.
Ba canh giờ sau, trên người Thiên Tung đột nhiên hào quang màu bạc tỏa sáng cực đại, năng lượng nguyên tố ánh sáng mênh mông chiếu sáng toàn bộ động cây. Kỳ thực, ở trên người Thiên Tung còn lóe ra ánh sáng xanh hơi yếu, bất quá dưới hào quang màu bạc cường thế, tầng ánh sáng xanh kia căn bản không đáng kể.
Thiên Tung chậm rãi mở mắt, một đôi mắt đẹp càng thêm lung linh tràn ngập các loại màu sắc, thậm chí còn phảng phất một màu bạc sáng bóng. Có lẽ là bởi vì mới vừa đại chiến cơ thể đột phá cực hạn, hoặc giả bởi vì được Thiên Dương châu hoặc Huyết Ma châu cải tạo thân thể, tốc độ tu luyện của Thiên Tung không ngờ được tăng cao lên gấp mười lần có thừa!
Theo phán đoán của nàng, lần lên cấp này, muốn luyện hóa toàn bộ năng lượng, ít nhất phải chừng ba ngày. Thế nhưng bây giờ, chỉ ba canh giờ đã làm xong, điều này có thể không khiến cho nàng kinh hỉ sao! Thiên Tung đem thần thức chìm vào trong nội tạng, cảm thụ cấp bậc hiện giờ của mình.
Nguyên tố ánh sáng, cấp bậc Kiếm Tôn cao nhất!
Nguyên tố thủy, cấp bậc Kiếm Tông cấp năm!
Nguyên tố bóng tối, cấp bậc Kiếm Tiên cấp bốn!
Lại là một cái nhảy sáu cấp, một cái nhảy bốn cấp, ngay cả nguyên tố bóng tối cũng nhảy lên một cấp! Nhìn đến cấp bậc hiện giờ của bản thân, ngay cả Thiên Tung cũng không nhịn được muốn la lớn: Con mẹ nó, ta thật sự là một thiên tài!!
Phải biết rằng, kỳ thực kiếm tu giả từ cấp Kiếm Thánh trở lên, tu luyện sẽ ngày càng khó khăn. Kiếm Tôn trở lên phải nhờ vào cảm ngộ và kỳ ngộ. Về phần Kiếm Đế đến Kiếm Tiên càng khó có thể lên cấp, rất nhiều người đến cuối đời, vẫn quanh quẩn ở cấp bậc Kiếm Đế cao nhất không tiến thêm được. Phải nói cường giả Kiếm Tiên toàn bộ đại lục cũng chẳng được 20 người. Hơn nữa, một khi trở thành Kiếm Tiên, muốn lên cấp quả thực là khó càng thêm khó. Thế nhưng, mỗi khi tiến vào một cấp Kiếm Tiên, thực lực cũng sẽ tăng vọt về chất. Không thể không nói, vận may của Thiên Tung thật sự khiến người ta ghen tỵ đến tận xương. Chuyến đi tháp Thánh môn, ngẫu nhiên lấy được ba viên minh châu, đại chiến Thánh môn lại thêm vào Thiên Tung thân là huyết thống Ám Ma Tộc thiên phú hơn người, mới khiến cho thực lực của Thiên Tung một đường mạnh mẽ, ngắn ngủi thời gian một năm, không ngờ đặt chân đến cảnh giới Kiếm Tiên, thực sự là. . . . . . Ngồi tên lửa cũng không tiến nhanh đến vậy đâu!
Thế nhưng khi kinh hỉ dần dần qua đi, đáy mắt Thiên Tung từ từ trở nên lạnh như băng. Nàng nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy thân thể Tiểu Hồ và U Minh đều bị bao bọc trong một tầng ánh sáng như chiếc kén khổng lồ. Nhìn tình cảnh này, tuyệt đối là bị thương không nhẹ. Thiên Tung lại nhìn về phía Bạch Ngân. Quanh người Bạch Ngân cũng bao phủ một vầng sáng thánh khiết, thoạt nhìn giống như Thần Đế, Thiên Tung có thể cảm giác được thực lực của Bạch Ngân đang nhanh chóng khôi phục, không hổ là dị thú tu luyện tới cấp Thần, năng lực khôi phục cũng cường hãn. Nhưng mà. . . . . .
Thiên Tung đi tới trước mắt Phi Dạ đang hôn mê bất tỉnh.
Nàng vươn tay dọc theo đường nét khuôn mặt Phi Dạ, từ từ vuốt ve. Ngón tay ngọc chạm vào da thịt nhẵn nhụi của Phi Dạ, một luồng cảm giác tê liệt từ đầu ngón tay truyền vào trong tim Thiên Tung, kích động lên tiếng lòng của nàng. Trí nhớ như thủy triều tràn vào trong đầu Thiên Tung, Thiên Tung nhớ lại cuộc sống ở đáy cốc cùng với Phi Dạ và Bạch Ngân. Mỗi ngày ‘ma thú tranh sủng’ sinh động, ánh mắt Phi Dạ cưng chiều nhìn nàng, nụ cười tức giận như đứa trẻ gọi nàng Tiểu Diệp. . . . . .
Thiên Tung vẫn cảm thấy Phi Dạ là một nam tử rất mâu thuẫn, hắn rõ ràng trời sinh dung mạo xinh đẹp đa tình, tính cách hết lần này tới lần khác thô cuồng ngây thơ, thích giận dỗi, thích làm nũng, thích chơi xấu. Cho đến giờ phút này, Thiên Tung đột nhiên phát hiện, mình thế nhưng lại thích Phi Dạ như thế.
Việc Thiên Tung đã làm cho tới bây giờ đều chưa từng hối hận qua, nhưng lúc này nàng hối hận! Có lẽ nếu mình ẩn nhẫn một chút, cũng sẽ không khiến cho Phi Dạ lâm vào hôn mê!
Thiên Tung chưa bao giờ biết đến cái gọi là tình cảm, sau khi xuyên qua đến thế giới này, là Mục Tiêm Tuyết và Diệp Phong cho nàng sự quan tâm săn sóc đầu tiên, có lẽ là phần quan tâm săn sóc này cắm rễ quá sâu trong lòng nàng, khiến nàng không có sức để ý tới tình cảm khác. Nhưng hiện giờ, đau lòng chân thật lại khiến nàng phát hiện mình đã bỏ lỡ cái gì đó.
"Không cần tự trách, đây không phải lỗi của muội!" Chẳng biết lúc nào, Bạch Ngân đã kết thúc chữa thương, đi tới bên cạnh Thiên Tung.
"Bạch Ngân, huynh không sao chứ?" Thiên Tung quay đầu nhìn Bạch Ngân.
"Không sao, đệ muội lo lắng rồi." Bạch Ngân ôn nhu sửa sang vài sợi tóc rơi trên trán Thiên Tung, giống như chỉ cần một câu quan tâm của nàng có thể khiến cho hắn bệnh gì cũng toàn bộ tiêu tán.
"Bạch Ngân, chỉ cần tìm được kỳ bảo nguyên tố hỏa là có thể. . . . . . làm cho Phi Dạ tỉnh lại sao?" Thiên Tung không dám tự tin hỏi.
"Cái này. . . . . . Bởi vì Phi Dạ là dị thú nguyên tố hỏa thuần chính, muốn chữa trị căn nguyên của hắn, phải là năng lượng cấp bậc linh bảo mới có thể. Thậm chí cấp bậc phải cao hơn so với hạt sen Liệt Diễm Hồng Liên!" Bạch Ngân lo lắng nhìn Thiên Tung, hắn sợ nhìn thấy vẻ mặt suy sụp trên mặt nàng.
Đáng tiếc, hắn đối mặt là Thiên Tung, Thiên Tung ý chí vững như bàn thạch, "Muội nhất định sẽ làm Phi Dạ tỉnh lại! Nhất định!" Lúc này, trong mắt Thiên Tung lộ ra thần thái sắc bén.
Nhưng Bạch Ngân nhìn ở trong mắt lại cực kỳ đau lòng, "Tiểu Thiên, " Bạch Ngân đột nhiên ôm Thiên Tung vào trong ngực, "Kỳ thực, muội không cần kiên cường như vậy. Nhớ kỹ, muội vĩnh viễn đều không phải một mình!" Muội còn có huynh mà!
Thiên Tung tựa vào lồng ngực ấm áp của Bạch Ngân, giống như được ánh mặt trời ấm áp bao quanh, khiến người ta thư thái.
Lúc này, thân thể Bạch Ngân đột nhiên chấn động, Thiên Tung cũng đã nhận ra sự khác thường của hắn, "Sao vậy?" Thiên Tung hỏi.
"Đã bắt đầu phát động truy đuổi rồi, thần trí của huynh cảm giác được hai cường giả bậc Kiếm Thần, mười cường giả Kiếm Tiên đã bắt đầu lục soát Ma Thú Sâm Lâm! Cửu Trọng Cung này xem ra chịu tốn kém rồi!" Đáy mắt Bạch Ngân trở nên sắc lạnh.
Thiên Tung nhìn hai người Tiểu Hồ và U Minh, nhíu mày một cái nói, "Hai người bọn họ nói không chừng sẽ giữ vững trạng thái này ít nhất một tháng! Giờ chúng ta nên làm gì đây?"
"Tiểu Thiên, huynh thấy không bằng đem hai người bọn họ cùng với Phi Dạ thu vào bên trong nhẫn Ám Ma Huyễn. Ám Ma Huyễn là bảo vật kỳ bí của Ám Ma Tộc muội, có thể chứa đựng bất cứ thân thể sinh vật nào, hơn nữa, huynh nhớ muội còn vài đóa Huyết Phách ở bên trong, nó đều có thể trợ giúp cho thương thế của ba người bọn họ!"
Thiên Tung nghe Bạch Ngân nói thế, dĩ nhiên cũng không do dự nữa, đem ba người Phi Dạ thu vào bên trong nhẫn Ám Ma Huyễn.
"Tiểu Thiên, muội có nghĩ tới chúng ta phải trốn theo hướng nào hay không?" Bạch Ngân hỏi.
"Chúng ta dĩ nhiên không thể mù quáng trốn chạy, hơn nữa, bị động cho người đánh không phải phong cách của muội, " Thiên Tung dường như lại khôi phục vẻ lạnh như băng, "Bạch Ngân, huynh có biết nơi nào có khả năng xuất hiện linh bảo nguyên tố hỏa nhất hay không?"
"Cái này?" Bạch Ngân trầm ngâm chốc lát, "Đúng rồi, Vạn Linh cốc!"
Bạch Ngân nhìn ánh mắt Thiên Tung lộ vẻ nghi vấn, cũng nhớ tới Thiên Tung chính là một kẻ cuồng tu luyện, căn bản cũng không biết đến chuyện bên ngoài Thánh Thiên, cho nên kiên nhẫn giải thích: "Những nơi thần bí trên khắp Đại lục Thánh Thiên, theo thứ tự là núi Thiên Can, động Xích Viêm, Vạn Linh cốc và Ngọc Ma lâm. Bất quá từ tám năm trước, Ngọc Ma Lâm đã mất đi sắc thái thần bí của nó rồi." Bạch Ngân sợ Thiên Tung thương tâm, chỉ nói lướt qua về Ngọc Ma lâm. "Núi Thiên Can cùng động Xích Diễm theo truyền thuyết nằm ở phía tây Thánh Thiên Đế quốc, một là hẻm núi trùng điệp vạn dặm, một là huyệt động trong lòng đất sâu không thấy đáy. Nhưng có rất ít người tận mắt thấy qua hai địa phương này, cho dù có người đã đến, đoán chừng cũng không còn sống trở về, trình độ hung hiểm kia không cần nói cũng biết. Ngược lại Vạn Linh cốc, nằm ở vùng biên giới Thánh Thiên Đế quốc, chúng ta chỉ cần đi xuyên qua Ma Thú Sâm Lâm, tiếp tục xuyên qua thành Ô Mộc ở biên giới Thánh Thiên là có thể tới."
"Vạn Linh cốc, tên như ý nghĩa, trong đó linh bảo đếm không hết, người thám hiểm hàng năm đông vô cùng. Thế nhưng những người đó bất quá cũng chỉ lấy được một chút kỳ hoa dị thảo bên ngoài cốc mà thôi. Bởi vì ma thú trong Vạn Linh cốc dường như đều đột phá cấp chín, cho nên, có rất ít người dám xông vào bên trong cốc. Nhưng Vạn Linh cốc này dường như trăm năm sẽ xuất hiện một loại linh bảo mạnh mẽ, mỗi lần đều dẫn đến phong ba khiến toàn bộ đại lục biến sắc. Tính toán thời gian, còn chừng mười ngày nữa chính là kỳ hạn trăm năm, nói không chừng sẽ có hi vọng cứu tỉnh Phi Dạ! Hơn nữa, một khi chúng ta tiến vào phạm vi Thánh Thiên Đế quốc, Cửu Trọng Cung cũng không thể ở ngoài sáng đuổi giết chúng ta!"
"Được, chuyện này không nên chậm trễ, chúng ta phải đi Vạn Linh cốc!" Thiên Tung nhìn cửa động, cảm nhận được khí tức cực lớn dần dần tiến tới gần, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, "Chỉ là, trước khi đi còn có một phần đại lễ muốn tặng!"