Ánh sáng dịu nhẹ tươi tắn xuyên qua cửa sổ vào phòng, chiếu lên gương mặt cô gái nhỏ, làm cho khuôn mặt trẻ con mũm mĩm nhỏ nhắn càng thêm hồng hào.
Vẻ mặt nàng rất chuyên chú, đuôi mày khóe mắt đều mang đậm nét trẻ con nhưng trên đầu lại là kiểu vấn tóc của cô nương đã có phu quân. Có chút khôi hài, lại ẩn chứa vô vàn hấp dẫn mê người.
Trước bàn đọc sách lớn bằng gỗ lim, Diệp Tô dời một chiếc ghế cao nhỏ tới góc bàn, trong tay cầm một cây bút, nghiêm nghiêm túc túc viết chữ lên giấy trắng.
Một thiếu niên đội mão ngồi chính giữa bàn, tay đang điều chỉnh màu mực, trước mặt là bức tranh hải đường được vẽ một nửa.
Diệp Tô viết một hồi rồi hạ bút, cắn chặt cán bút.
"Thiếu gia, thành ngữ bắt đầu bằng chữ nhất (一) rất nhiều nha."
Nàng đã học xong《Thiên Tự Văn》, Kỷ Hằng lại bắt đầu để cho nàng học thành ngữ, dựa theo trình tự các nét, trang thứ nhất trong《Thành ngữ tập lục》là thành ngữ bắt đầu bằng chữ nhất.
"Ừ." Kỷ Hằng trả lời, xoay bút trên giấy vẽ từng cánh hoa hải đường.
Diệp Tô để bút xuống, lật một tờ《Thành ngữ tập lục》ở trước mặt.
"Thành ngữ bắt đầu bằng chữ nhất có nhất phàm phong nhuận (thuận buồm xuôi gió), nhất minh kinh nhân (gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc), nhất tâm nhất ý (toàn tâm toàn ý), nhất túy phương hưu (đến say mới ngừng), nhất vô thị xử (cái gì cũng sai), nhất tâm nhị dụng, nhất như ký vãng (trước sau như một), nhất mã bình xuyên (vùng đất bằng phẳng), nhất xúc nhi tựu (một lần là xong), nhất triêu nhất tịch (một sớm một chiều), nhất trần bất nhiễm (không nhiễm bụi trần), nhất thành bất biến (đã hình thành thì không thay đổi), nhất trù mạc triển (hết đường xoay trở), nhất xúc tức phát (chạm vào là nổ ngay), sao nhiều như vậy chứ."
Ý nói là ngươi bắt ta chép mười lần thì phải tới lúc nào mới hết đây.
Kỷ Hằng nhúng bút vẽ vào nước, màu trên bút vẽ lan vào trong nước, trông như là một bức tranh thủy mặc.
Người thông minh thi họa đều tinh thông đương nhiên có thể nghe ra được ẩn ý trong lời nói của vị tiểu thiếp không ham học của mình, anh vẫn không ngẩng đầu: "Cái này vẫn còn thiếu, nhanh viết đi, lười biếng nữa thì viết mười lăm lần, buổi tối ta sẽ kiểm tra ý nghĩa của từng thành ngữ."
"Ơ..." Diệp Tô dẫu môi, gãi đầu một chút, bắt đầu cầm bút lên sao chép lần nữa.
"Thiếu gia, người mới vừa nói thành ngữ bắt đầu bằng chữ nhất vẫn còn ... Vậy thì, còn cái gì nha?" Nàng không chịu được rảnh rỗi, vừa xiêu xiêu vẹo vẹo viết thành ngữ vừa tìm chuyện nói với Kỷ Hằng.
Kỷ Hằng chọn một cây bút lông nhỏ, lòng bàn tay đè lên trên giấy, cảm thấy mực trên giấy đã khô hơn phân nửa, bắt đầu tỉ mỉ phác hoạ nhị hoa hải đường.
Hắn vừa vẽ nhị hoa vừa trả lời: "Có biết ý nghĩa câu nhất kiến chung tình không?"
"Đúng ha, nhất kiến chung tình cũng mở đầu bằng chữ nhất." Diệp Tô nhìn Kỷ Hằng gật đầu, dáng vẻ như bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Kỷ Hằng nở nụ cười: "Nhất sinh nhất thế (trọn cả một đời) cũng vậy."
"Đúng!" Bây giờ Diệp Tô vô cùng sùng bái Kỷ Hằng, thân thể ra sức hướng về phía Kỷ Hằng: "Thiếu gia người thật là lợi hại, thật là lợi hại a, biết nhiều như vậy, trong sách không có người cũng biết."
Nàng cười có vẻ hơi nịnh nọt, lúc cần thiết hay là muốn có phiếu cơm lâu dài thì phải chân chó một chút.
Kỷ Hằng đã coi như vẽ xong nhị hoa, buông bút xuống, cầm lấy một cây khác trên giá bút.
"Đưa sách đây! Ta viết thêm hai thành ngữ này vào cho nàng, nàng chép lại luôn."
Diệp Tô: (o_o)
"Đừng, đừng mà, " cô cầm quyển《Thành ngữ tập lục 》 giấu ra sau lưng.
Kỷ Hằng nhìn dáng vẻ trợn mắt hốc mồm của nàng thì tâm tình không tệ, hơn nữa xế chiều hôm nay hắn vẽ rất tốt, nên nảy sinh lòng tốt: "Nàng nói thêm một thành ngữ mở đầu bằng chữ nhất, nói được ta sẽ không viết thêm vào, những câu đang có nàng cũng chỉ cần chép 8 lần, thế nào?"
Điều kiện tốt mê người!
Diệp Tô không khỏi nuốt ngụm nước miếng, thế nhưng, còn muốn một câu thành ngữ bắt đầu bằng chữ nhất, đối với đầu óc hiện giờ của nàng, thật là rất rất khó, ô ô ~
Kỷ Hằng vươn một tay về phía nàng: "Ta cho nàng thời gian đếm đến năm để nghĩ."
"Năm."
"Bốn."
Mỗi một số hắn cụp một ngón tay xuống.
"Ba."
"Hai."
Diệp Tô gấp đến độ vò đầu bứt tai, bắt đầu bằng chữ nhất, bắt đầu bằng chữ nhất, nơi nào còn có thành ngữ bắt đầu bằng chữ nhất (t_t)
"Một."
"Một tay nuôi lớn!" Diệp Tô và hắn đồng thời mở miệng.
"Một tay nuôi lớn, một tay nuôi lớn!" Nàng hưng phấn lặp lại câu thành ngữ tự mình vất vả nghĩ ra.
Chân mày Kỷ Hằng cau lại: "Một tay nuôi lớn cũng tính là thành ngữ?"
"Tính tính tính! Chắc chắn là tính!" Diệp Tô vội vàng nói, một tay nuôi lớn chắc chắn được tính là thành ngữ, lúc vị cô cô kia mang cô đi bán đã nói, nha đầu ngươi là do ta một tay nuôi lớn, bây giờ bán ngươi, coi như ngươi trả lại ngân lượng mấy năm nay ta đã dùng trên người ngươi.
Kỷ Hằng suy nghĩ, lắc đầu: "Một tay nuôi lớn không thể tính là thành ngữ, nhiều lắm cũng chỉ là tục ngữ." Hắn xòe bàn tay về phía Diệp Tô: "Đưa sách đây."
"Không muốn ~" Diệp Tô dùng sức lắc đầu, giãy giụa vô lực lần cuối.
"Hửm?" Hắn nâng ngữ điệu lên, bàn tay vẫn giữ như cũ.
"Ai ~" Phản kháng không thành, Diệp Tô tự nhận mệnh khổ, thở dài một hơi, bất đắc dĩ lấy cuốn sách từ sau lưng ra.
Kỷ Hằng không muốn để Diệp Tô kì kèo nữa, đột nhiên lấy tay giựt sách trên tay nàng.
"Ôi." Diệp Tô không ngờ hắn đột nhiên giật lấy, siết chặt sách, sau khi hai người lôi kéo vài cái thì cùng bị tuột tay, quyển 《Thành ngữ tập lục》 đánh một vòng tròn rồi rơi xuống đất, trong góc bàn sách.
Kỷ Hằng liếc mắt nhìn Diệp Tô, trên mặt hắn là một nụ cười lịch sự lại không hề gượng gạo.
Diệp Tô co vai rụt cổ lại: "Thiếp nhặt ngay, nhặt ngay đây."
Nàng luống cuống tay chân khuỵu xuống, bò vào trong gầm bàn tối om, sau khi dùng hai tay lục lọi kĩ một hồi mới tìm được quyển sách kia, nàng thở phào một cái, lại bò về chỗ sáng có Kỷ Hằng.
"Hì hì, thiếu gia, tìm được rồi." Nàng ngồi chồm hổm trên mặt đất, chui nửa người ra trước, ngẩng đầu lên cười với Kỷ Hằng.
"Ừ." Kỷ Hằng gật đầu, nhận cuốn sách từ tay cô, tiện tay ném lên bàn.
Diệp Tô muốn đứng dậy, nhưng khi cúi đầu lại đột nhiên có chút xấu hổ.
Kỷ Hằng ngồi trên ghế, chân hơi mở ra, cô ngồi chồm hổm ở trước mặt hắn, thân thể ở giữa hai chân hắn, mặt nàng đang rất gần với bộ phận nào đó.
Bằng mắt thường Kỷ Hằng có thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Tô đỏ bừng lên lấy, nàng muốn lui về phía sau để chui ra ngoài từ chỗ khác, thân thể lại bị đùi người ai đó giữ lại, không lui được.
Kỷ Hằng mỉm cười, vươn tay sờ mặt nàng, rồi sờ lên đầu nàng.
Diệp Tô giương mắt, sợ hãi nhìn nụ cười của hắn, cả người run lên một cái.
Một tay nuôi lớn, đúng là một câu rất rất đáng ghét -- Sau này Diệp Tô tức giận nghĩ.
Bởi vì ngày đó khuôn mặt nàng trở thành 囧, bị ép buộc, phải 'một tay nuôi lớn' tiểu Kỷ Hằng.
Sau đó Kỷ Hằng ôm người lên trên mặt bàn.
Hắn nhìn bức tranh hải đường mới vẽ bị mình tùy tiện quét qua một bên, lại nhìn nàng đã rối bời mà nở nụ cười.
Mùa xuân ~
Trên người nàng cũng có một đóa hải đường nhỏ xinh đẹp, bao lấy hắn, từng ngụm từng ngụm, chật vật phun ra nuốt vào.