Diệp Kiến Minh ngồi trên ghế sô pha chủ vị, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt trừng lớn, lồng ngực tựa hồ vì vừa vận động quá nhiều mà phập phồng lên xuống. Bên cạnh ông là Tô Vân với dáng ngồi văn nhã, hai chân bắt chéo nhau, hai tay đặt trên đầu gối, sống lưng thẳng tắp, đôi mắt không trừng lớn giống như chồng mình, mà chỉ bắn ra ánh mắt bén nhọn.
Đứng trước mặt vợ chồng họ là hai người trẻ tuổi.
Diệp Tô giống như một đứa bé phạm lỗi bị ba mẹ bắt được, đứng rất nghiêm chỉnh, đầu sắp gập xuống tới bụng, hai tay buông thõng trước bụng, các ngón tay xoắn vào nhau chẳng khác nào cái bánh quai chèo đang không ngừng vặn vẹo.
Còn vị đứng bên cạnh cô, gương mặt thật xuất sắc.
Mắt phải của Kỷ Hằng bị Diệp Kiến Minh dùng nắm tay vẽ thành một con mắt gấu trúc lớn thật lớn, khóe môi hơi sưng, có chút tơ máu, nhưng vẻ mặt của anh bình thản hơn Diệp Tô rất nhiều, chẳng qua mấy ngón tay nắm chặt vẫn cho thấy nội tâm khẩn trương của anh.
Diệp Kiến Minh nhìn hai người trước mắt, lồng ngực lại bắt đầu phập phồng mạnh hơn, nắm chặt nắm tay.
Diệp Tô nhận ra động tác của Diệp Kiến Minh, trước khi ông đứng lên một giây cô đã chạy tới chắn trước người Kỷ Hằng: "Ba, đừng đánh."
Diệp Tô nhìn khuôn mặt bầm tím giống như mặt vải vẽ tranh sơn dầu của Kỷ Hằng thì muốn khóc, người được nuông chiều từ bé đến lớn, Kỷ đại lão gia ngay cả mắng cũng chưa từng trải qua lại bị ba của cô đánh thành thế này, vừa nãy cô có cản cũng cản không được, Kỷ Hằng cứ thế bị đánh đến sống chết, nhưng cổ họng chưa từng rên lên một tiếng.
"Thôi đi." Tô Vân nhẹ nhàng mở miệng.
Diệp Kiến Minh lập tức buông nắm tay ra, trừng mắt nhìn Diệp Tô: "Con còn cầu tình thay cho nó, con cũng nên bị đánh!" Còn không phải vì con là con gái ba, ba không nỡ đánh, nên tất cả tức giận đều trút lên người thằng nhóc khốn kiếp kia.
"Ba ơi con sai rồi, hu hu..." Diệp Kiến Minh rống khiến Diệp Tô run lên, sợ tới mức nắm lỗ tai mình.
"Ở bên nhau từ khi nào?" Tô Vân nói, cầm ly trà trên bàn lên, nhấp một ngụm.
"Ách..." Đại não của Diệp Tô bắt đầu suy nghĩ.
"Hơn nửa năm." Kỷ Hằng trả lời thay cô.
"Hừ!" Diệp Kiến Minh bắt chéo chân, quay mắt qua chỗ khác, liếc Kỷ Hằng một cái.
Diệp Tô mở phát sóng trực tiếp, ông hưng phấn xem, lúc đầu còn dùng tên "Diệp Tô tiểu mê muội" quét quà tặng con gái mình, nào ngờ xem một hồi thì có chuyện. Diệp Kiến Minh thật sự phát điên, con gái bảo bối trong sạch của ông lại gạt bọn họ kết giao với Kỷ Hằng, một người cha như ông phải thông qua truyền thông mới biết được chuyện yêu đương của con gái.
Diệp Kiến Minh bỗng nhiên nhớ tới buổi sáng ngày đó, ông đi ra ngoài mua đồ ăn gặp phải Diệp Tô dậy sớm một cách kỳ lạ, con gái và Kỷ Hằng kia đều mặc đồ ở nhà, tóc tai lộn xộn như vừa mới tỉnh ngủ.
Quan trọng là ngày đó ông thấy biểu cảm của Kỷ Hằng khi nhìn Diệp Tô, nụ cười thần thần bí bí kia, lúc ấy ông đã cảm thấy kỳ quái, bây giờ nhớ lại, đó cmn chính là gương mặt thỏa mãn sau khi xong việc a a a!
Khi ông nhìn thấy Kỷ Hằng lấy ra một đống áo mưa trên phát sóng trực tiếp thì mắc phải bệnh tim.
Lúc xem hai người ôm nhau, thằng nhóc thúi kia vừa hôn vừa gặm con gái, tay còn không an phận mò lung tung, suýt chút nữa ông đã muốn theo dây điện bò qua bắt gian.
Cả người Diệp Kiến Minh có một cảm giác hiu quạnh thật sâu, như là một cao thủ võ lâm già cả bị bạn bè xa lánh, trong gió cát đầy trời, cô độc đi trên sa mạc lớn.
Ông nuôi hai mươi năm, một cây mầm xinh đẹp non nớt sinh sôi, tới lúc hái được một cành rau xanh mọng nước, không biết từ khi nào đã bị con heo sát vách ủi mất.
Tuy rằng hàng năm Diệp Kiến Minh và Tô Vân đều kinh doanh ở nước ngoài, nhưng tư tưởng từ trong xương cốt đều rất truyền thống, hơn nữa điều kiện đối với con rể tương lai hà khắc đến cực điểm, đặc biệt là Diệp Kiến Minh, hận không thể giữ Diệp Tô nhà ông ở bên cạnh suốt đời, vì ông cảm thấy tất cả đàn ông thúi trên thế gian này, không có một ai xứng với hòn ngọc quý Diệp Tô trên tay ông.
Bây giờ thì tốt rồi, con gái được hun đúc dưới sự giáo dục truyền thống, không chỉ lén nói chuyện tình yêu sau lưng hai người, mà còn, trên cơ sở những gì thấy được, thì đã bị ăn sạch sẽ rồi.
Hai vợ chồng muốn nói chuyện riêng với Diệp Tô và Kỷ Hằng.
Diệp Tô bị Tô Vân đưa lên phòng ngủ trên lầu, mỗi bước đi đều lưu luyến nhìn Kỷ Hằng, đôi mắt nhỏ lưu luyến kia khiến Diệp Kiến Minh suýt nữa thì ngất xỉu tại chỗ.
Rốt cuộc Diệp Tô cũng bị Tô Vân túm vào phòng, Kỷ Hằng và Diệp Kiến Minh cùng thu tầm mắt vẫn luôn dính trên người cô.
"Ngồi xuống đi." Diệp Kiến Minh liếc Kỷ Hằng, lạnh lùng nói.
"Cảm ơn bác trai." Kỷ Hằng gật gật đầu, vừa định ngồi, Diệp Kiến Minh đã hắng giọng.
Khóe môi Kỷ Hằng giật giật, anh... Vẫn nên đứng đi.
Diệp Tô bị Tô Vân lôi kéo thúc giục nói chuyện hồi lâu, tổng kết sơ sơ lại là cô đã lớn thì tự làm chủ chuyện tình cảm của mình, ba mẹ không thể quyết định thay cô, nhưng chuyện yêu đương sau lưng ba mẹ lại còn bị quăng lên giường thì ba mẹ thật sự rất tức giận, đã là con gái lớn rồi, không phải ba mẹ cổ hủ, chỉ là nó nói các con mới kết giao bao lâu? Nửa năm. Quả thật là qua loa đến mức làm người ta tức giận, chỉ cần có chuyện gì ngoài ý muốn, thì người chịu thiệt mãi mãi là con.
Có ba mẹ nào lại nhẫn tâm trơ mắt nhìn con gái mình chịu thiệt chứ.
Diệp Tô rụt cổ, liên tục gật đầu.
Cô rất muốn nói thật ra cô và Kỷ Hằng biết nhau đã lâu, nửa năm này, chẳng qua là một việc ngoài ý muốn trong cuộc đời của bọn họ, đối với cô là một việc ngoài ý muốn tốt đẹp, nhưng đối với Kỷ Hằng... Trong lòng Diệp Tô không rõ. Dù sao người đang tiếp nhận thẩm vấn ở dưới lầu, Kỷ Hằng, cũng từng là một đại lão gia, con buôn hoàng gia có thể đi ngang tại kinh thành.
Cuối cùng cũng nói xong, Diệp Tô thở phào một hơi, ra khỏi phòng ngủ, nhìn dưới lầu thấy Kỷ Hằng đã đi rồi, Diệp Kiến Minh ngồi một mình trên ghế sô pha, vẻ mặt đang nghiền ngẫm suy nghĩ.
"Ba." Diệp Tô kêu lên.
Diệp Kiến Minh ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Tô, biểu cảm trên mặt rất cổ quái, nét mặt nhìn con gái mình, tựa như đang nhìn một người thiểu năng trí tuệ.
"Người đàn ông ngay cả ba mẹ của mình đang làm gì, ở đâu cũng nói ấp a ấp úng, bằng tốt nghiệp nhà trẻ thì không có, không thuộc bảng tuần hoàn hóa học, cho rằng mặt trăng là vật phát sáng, không biết tốc độ vũ trụ cấp một, cấp hai, cấp ba, không giải thích được quá trình phân chia nhiễm sắc thể của tế bào, rốt cuộc là con coi trọng nó ở điểm nào?"
Diệp Tô dựa vào tường, rồi lại tách ra.
**
Từ sau khi phơi bày chuyện tình yêu, Diệp Tô cảm nhận được độ nổi tiếng của mình giống như ngồi hỏa tiễn, một bước lên trời.
Nếu nói trước kia là nổi tiếng, thì hiện tại, đã là nổi tiếng bùng nổ.
Hot search qua đi, có fans cẩn thận chú ý tới người dùng "Tiểu Hào theo đuổi em" vẫn luôn quét quà tặng cho Diệp Tô trong quá trình phát sóng trực tiếp, sau một hồi đào sâu, chủ nhân của tài khoản này được nhắm thẳng vào Tống Minh Mặc, người sau khi đóng xong《Dẫn hỏa》thì danh tiếng càng tăng lên trong thời gian gần đây.
Có chút tin tức bị tuồn ra ngoài, nói trong lúc quay《Dẫn hỏa》Tống Minh Mặc vẫn luôn theo đuổi Diệp Tô, trong lúc phát sóng trực tiếp điên cuồng quét quà tặng là vì thổ lộ với Diệp Tô, thậm chí lần trước phát "Tim vì em đập không ngừng" trên Weibo cũng chính là nói với Diệp Tô, nào ngờ quét quà tặng đến mức hô mưa gọi gió, lại thình lình bị bạn trai chính thức cầm áo mưa của người ta đột nhiên xuất hiện, vả vào mặt.
Cho dù công ty của Tống Minh Mặc vẫn luôn phủ nhận "Tiểu Hào theo đuổi em" không phải là anh ta, nhưng theo chân Diệp Tô và Kỷ Hằng không ngừng rải đường trên Weibo, "Hôm nay, em đau lòng cho Tống Minh Mặc sao?" Đề tài này đến đúng thời điểm, nhiệt độ tăng vọt không hạ, vì thế hiện tại Tống đại lưu lượng lại nhiều thêm một cái nhãn -- người đàn ông khổ vì tình theo đuổi bạn đời không được thì yên lặng bảo vệ, không nói đến số fans vốn có đau lòng la hét muốn ôm ôm hôn hôn, lại còn hút một số lớn fans nam không theo đuổi được nữ thần của mình giống anh ta.
Có một bài quảng cáo viết như thế này: Tống Minh Mặc, chưởng môn liên minh lốp xe dự phòng, người đàn ông có nhiều fans nam nhất trong giới giải trí.
Có đánh chết Tống Minh Mặc cũng không ngờ được, tự mình theo đuổi Diệp Tô theo đuổi không thành thì thôi đi, vậy mà còn cọ nhiệt với cô và Kỷ Hằng, tăng đâu một đống lớn fans nam, hiện giờ các kịch bản trong tay đều là phim hành động chiến tranh nhân vật kiên cường, bên bộ phim nhắm thẳng đến số lượng fans nam khổng lồ của anh ta.
Trong tay Diệp Tô cũng có mấy bộ phim không tệ mời. Phim thần tượng, chính kịch, võ hiệp gì đều có, Trần Dương hỏi ý kiến xem cô muốn đóng bộ nào, Diệp Tô lật những kịch bản mẫu được gửi đến, không đưa ra được lựa chọn nào.
Thật ra tiền thù lao đóng phim cũng không tệ lắm, nhưng cô cảm thấy nhân vật đều như kiểu nghìn bài hát một điệu nhạc, là nhân vật và tác phẩm được sinh ra từ dây chuyền sản xuất biên kịch, số tập thì không ít, chỉ là nội dung kéo dài, phim truyền hình bong bóng [1].
[1] Bong bóng: dùng để so sánh một chuyện, một vật ở ngoài mặt thì phồn vinh, thịnh vượng nhưng trên thực tế lại là phù phiếm không có thật. (Theo Baidu)
Mãi đến khi Trần Dương gọi điện thoại đến, vui mừng nói cho cô biết phim điện ảnh《Mê vụ chi thành》quăng cành ô liu về phía cô, phim điện ảnh chiến tranh gián điệp thời dân quốc, cô đóng nữ chính, đạo diễn là đạo diễn cấp quốc gia Trương Nghị Quần, góp mặt trong phim còn có Lương Sùng Thâm, chính là người đoạt giải Ảnh đế quốc tế.
Thiếu chút nữa thì Diệp Tô đã cảm thấy mình nghe nhầm, từ phim thần tượng màn ảnh nhỏ đến phim điện ảnh trên màn ảnh rộng, đây là chuyện một bước lên trời, tuy mọi người đều nói cô có gương mặt điện ảnh, nhưng Diệp Tô cũng vẫn luôn tự mình hiểu lấy, ngay cả phim truyền hình còn không diễn tốt thì sao có phim điện ảnh lớn đến mời. Tiểu hoa hô mưa gọi gió trong giới truyền hình, liên tục chiến đấu ở chiến trường điện ảnh bị ngã nhào không ít, tốt một chút chính là đều từ vai phụ đi lên, sau khi biểu hiện không tồi mới có đạo diễn lớn nhìn trúng.
"Là sự thật, không lừa em, nhưng người chỉ đích danh em không phải là đạo diễn, mà là nhà đầu tư." Trần Dương nói qua điện thoại, ngữ khí lại trở nên nghiêm túc, "Gần đây em và Kỷ Hằng thế nào? Không được chia tay, tuy rằng lần này chị không biết vì sao phía nhà đầu tư lại chỉ đích danh muốn em, nhưng nếu để chị biết em dựa vào phú thương, chị đánh không chết em (*)."
(*) Chỗ này cứ thấy sao sao, nhưng bản raw là như thế đấy ạ. (我打不死你)
Diệp Tô đánh giá chương kịch bản đi thử vai《Mê vụ chi thành》, nói là thử vai nhưng thật ra chỉ là đi ngang qua sân khấu, đã sớm ngầm định là cô rồi.
Lần thử vai này được bố trí cao hơn lần thử vai《Dẫn hỏa》 nhiều, có thể là vì nguyên nhân cô đang nổi tiếng, Diệp Tô có một phòng nghỉ nhỏ, có nhân viên công tác đến lúc thì gọi cô ra thử vai.
Diệp Tô cột tóc lên thành một búi, áo hoodie, quần jean, giày thể thao, trang điểm rất đơn giản, khi vào phòng thử vai thì cúi đầu chào hàng ghế bình thẩm.
"Được rồi đừng khách khí, bắt đầu diễn đi, diễn cảnh đầu tiên."
Diệp Tô vừa nghe giọng có tính 'thanh khống' này đã biết người nói là ai, cô bỗng trợn to mắt, thẳng lưng, phát hiện Kỷ Hằng rất ra dáng ngồi ở hàng ghế bình thẩm, trước mặt còn cố ý đặt một cái thẻ màu đỏ nhỏ.
Trên đó viết... Nhà đầu tư?!
Mấy bình thẩm ngồi bên cạnh Kỷ Hằng nhìn dáng vẻ trừng mắt chó ngốc của Diệp Tô thì che miệng cười.
Trần trụi không hề che dấu cấp tài nguyên cho bạn gái mình như vậy, Kỷ Hằng không phải là người đầu tiên trong giới, nhưng lại là người đàn ông đẹp trai nhất làm ra chuyện này.
"Bắt đầu đi." Kỷ Hằng hất cằm với Diệp Tô, xoay bút một vòng, ngón tay thon dài như là đang khiêu vũ.
Diệp Tô nuốt một ngụm nước miếng, ép buộc mình phải tỉnh lại, cô như lọt vào trong sương mù mà diễn xong hết một đoạn.
Lúc cô ra khỏi tòa cao ốc Ảnh Thị thì cả người lẫn bước chân đều lưng lửng, mãi cho đến khi trước mặt vang len tiếng còi xe.
Cửa sổ xe được hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Kỷ Hằng, dưới con mắt của Diệp Tô thì là nhà tư bản hình người dạng chó [2] có mùi tiền nồng nặc.
[2] Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Chỉ những người nhìn có vẻ nghiêm túc nhưng thật ra đang suy tính gì đó.
"Lên xe, chúng ta cùng về."
Diệp Tô không chút khách khí mà mở cửa xe ngồi vào ghế phụ lái.
Vừa ngồi xuống đã bị kéo đầu qua hôn.
"Đi chết đi." Diệp Tô bị hôn đến thiếu oxy, cô đẩy Kỷ Hằng ra.
"Em đối xử với nhà đầu tư của em như vậy sao?" Kỷ Hằng nhướng mày cười.
"Em muốn đánh bạn trai của em, nhà đầu tư anh cũng quản sao?" Diệp Tô cũng học Kỷ Hằng nhướng mày, chiếc cằm nhỏ hất lên.
Đối với Kỷ Hằng, Diệp Kiến Minh và Tô Vân, chậc, vô cùng đau đầu. Con gái mình đã bị anh quay quanh, cũng không thể bắt hai người họ chia tay, nếu không thì thật tiện nghi cho Kỷ Hằng, vì vậy hai vợ chồng lựa chọn nhắm một con mắt mở một con mắt với chuyện yêu đương của hai người, nhưng mỗi lần Diệp Kiến Minh nhìn thấy con gái nhà mình ôm điện thoại thân thiết với cái tên kia thì đều nghiến răng nghiến lợi.
Chẳng qua Kỷ Hằng và Diệp Tô bị hạ một quy định ngầm, không cho làm chuyện xằng bậy nữa.
Quy định này được thể hiện cụ thể ở cửa sổ phòng ngủ của Diệp Tô, chỗ này đột nhiên nhiều thêm một cái camera phòng trộm.
Kỷ Hằng lái xe về khu biệt thự, vết cắn trên cổ tay còn hằn mấy dấu răng.
Diệp Tô có nghĩ trăm lần cũng không ra: "Sao anh lại lấy tiền để làm nhà đầu tư? Rốt cuộc anh có làm việc gì trái pháp luật ở sau lưng em không?"
Kỷ Hằng vô cùng khinh miệt: "Coi thường anh như vậy hả?"
Diệp Tô cười còn khinh miệt hơn anh: "Đương nhiên coi thường anh, nhà đầu tư điện ảnh ngay cả bằng tốt nghiệp nhà trẻ cũng không có, không thuộc bảng tuần hoàn hóa học, cho rằng mặt trăng là vật phát sáng, không biết tốc độ vũ trụ cấp một, cấp hai, cấp ba, không giải thích được quá trình phân chia nhiễm sắc thể của tế bào."
Kỷ Hằng bị chọc tới chỗ đau, cắn răng nói: "Em đừng đắc ý, hôm nay chỉ là thử vai, anh còn chưa quyết định có muốn dùng em hay không đâu, trước em cũng có mấy diễn viên nhỏ thử vai không tệ, chẳng những xinh đẹp hơn em, mà kỹ thuật diễn cũng tốt hơn em."
Làm tổn thương nhau đúng không, tuy rằng Diệp Tô biết anh vì tức cô nên mới nói vậy, nhưng rất không có tiền đồ mà bị chọc giận, đạp một cái lên sàn xe.
"Không dùng thì không dùng!"
Kỷ Hằng vui vẻ: "Đừng dứt khoát như vậy, tuy rằng em không ưu tú bằng người ta, nhưng nếu dựa theo nguyên tắc trong giới, anh vẫn sẽ dùng em."
"Anh có ý gì?"
Kỷ Hằng đột nhiên chạy xe đến ven đường, tốc độ rất chậm, dưới sự đè ép của dây an toàn tiến đến trước mặt Diệp Tô: "Làm nguyên tắc ngầm với anh một chút, nữ chính chính là của em."
Diệp Tô nhìn Kỷ Hằng hồi lâu, da mặt căng lên, thổi một hơi lên mặt Kỷ Hằng: "Em đồng ý lặn (là chữ 'ngầm' phía trên ấy ạ) với anh, anh cũng không có năng lực đó, ha ha."
Diệp Kiến Minh trông coi con gái bảo bối của mình chặt chẽ, bình thường Kỷ Hằng muốn nắm tay Diệp Tô cũng sẽ bị một cái liếc mắt của ông, còn hôn môi, cũng chỉ có giống vừa rồi nhân lúc Diệp Kiến Minh không biết mới làm.
Kỷ Hằng cảm thấy tôn nghiêm đàn ông của mình đã bị khiêu chiến. Có ai có thể hiểu nỗi đau của anh, vất vả ăn no chưa được vài lần, lại bị cho nhịn đói.
Anh cười lạnh một tiếng, đột nhiên chạy xe vào một con hẻm nhỏ ít người.
Diệp Tô nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ xe càng lúc càng yên lặng, cô hoảng sợ nói: "Anh, anh sẽ không chơi thật đó chứ."
Kỷ Hằng tháo dây an toàn, hạ lưng ghế nằm ngang xuống.
Hiện giờ anh thấy mình thật may mắn khi mua chiếc SUV này, không gian cũng đủ lớn.
Diệp Tô hét chói tai bị Kỷ Hằng mò qua.
Một lát sau, anh ngồi trên ghế, cô ngồi trên người anh, hô hấp dồn dập, quần áo xộc xệch, đến lúc vận sức chờ phát động.
Kỷ Hằng đột nhiên nhớ tới cái gì, mắng một câu.
Trong xe không có áo mưa.
"Như thế nào, không dám lặn à?" Diệp Tô cười khẽ, cách lớp vải mỏng, cô cảm nhận được thứ nóng rực của anh.
Kỷ Hằng vô cùng nản chí, có lòng trả thù cắn lên bờ vai mềm mại của Diệp Tô một cái.
"Đừng cắn mà." Diệp Tô tránh khỏi mặt Kỷ Hằng, nhìn anh cười: "Không có cũng không sao, chu kỳ của em vừa mới qua."
"Lặn em, nữ chính chính là của em, đừng chơi xấu." Diệp Tô hôn lên hầu kết của Kỷ Hằng, đương nhiên cô cũng muốn, sau khi đã được Kỷ Hằng cho ăn nhiều ngon ngọt như thế.
"Tất cả đều cho em." Kỷ Hằng xoay người lên trên.
...
Bốn bề vắng lặng, chiếc xe an an tĩnh tĩnh mà dừng lại, thân xe có lay động rất nhỏ, tốc độ bằng không, mà bên trong xe, gió mạnh siêu tốc.