Diệp Tô nhu nhược hay khóc của Kỷ phủ, tiểu thiếp Diệp Tô nghe lời hắn nhất, Diệp Tô thường ngày bám theo tìm mọi cách lấy lòng hắn bây giờ giống như con thú nhỏ bị nhổ lông nhe hàm răng sữa non nớt nhưng sắc bén về phía hắn, múa may cặp móng vuốt nhỏ kêu gào trước mặt hắn.
Hắn nhìn Diệp Tô, nhìn cô nghiến răng bẻ tay hắn đang nắm cổ tay mình, tư thế vô cùng mạnh bạo, thiếu điều chưa đưa lên miệng cắn mà thôi. Nhưng mà lực tay giữa nam và nữ thua kém quá xa, cô bẻ hai lần không được lại bắt đầu vung tay lên, cẳng tay của Kỷ Hằng cũng bị cô vung theo.
“Anh buông tôi ra! Tôi không quỳ, anh dựa vào đâu mà bắt tôi quỳ!” Diệp Tô vừa vung cánh tay tránh sự trói buộc của hắn vừa lải nhải: “Anh đừng cho là tôi sợ anh, tôi đã sớm trữ rất nhiều bạc, nửa đời sau cũng không cần anh nuôi.”
“Tôi biết anh xem tôi như món đồ chơi, anh đừng cho rằng tôi là kẻ ngốc, mỗi lần làm tôi khóc lại đưa cho tôi hai món đồ, xì, ai hiếm lạ mấy thứ đó chứ.”
“Đến chỗ người khác rồi lại đến chỗ của tôi, trên người toàn là mùi phấn son của người khác, hôi muốn chết, tôi mới lười thân thiện với anh, tất cả đều là giả bộ, giả bộ thôi.”
“Anh muốn là phải được, tôi khóc nhưng anh vẫn làm, anh không thể bỏ qua một chút sao? Tỷ tỷ của anh đã mắng tôi vài lần, nói nếu biết anh còn ở chỗ tôi tới hơn nửa đêm thì sẽ trừ bạc của tôi! Con mẹ nó còn trách tôi ư?”
Diệp Tô nói với Kỷ Hằng trong mộng tất cả những uất ức mấy năm nay, cô nó vô cùng thoải mái, cảm thán nằm mơ có đôi khi thật là sảng khoái. Nếu như thật sự còn ở Kỷ phủ, cô nào dám nói chuyện với Kỷ Hằng như vậy, một ánh mắt không vui của hắn không dọa cô khóc đã là không tệ rồi.
Kỷ Hằng càng nghe càng đen mặt, hơn cả đáy nồi, giống như Bao Công.
Xem ra mấy năm nay nàng bất mãn hắn không ít.
“Dừng!”
Một chữ ngắn ngủn thành công khiến cho tay và miệng đang bận rộn của ai đó dừng lại cùng lúc.
Diệp Tô dừng lải nhải như một phản xạ có điều kiện, sau đó lại hung hăng trừng mắt nhìn hắn, trong lòng lại cảm thấy mất mặt vì vừa nghe hắn nói dừng thì lập tức không có đầu óc mà dừng lại.
Kỷ Hằng buông tay Diệp Tô ra, dù sao ở trước mặt hắn thì cô cũng không chạy đi đâu được.
Diệp Tô xoa xoa cánh tay bị hắn siết đến đau nhưng vẫn tiếp tục trừng mắt.
Kỷ Hằng hít sâu một hơi, tự nhủ mình phải bình tĩnh, không nên chấp nhặt với một tiểu cô nương 14 tuổi gả cho hắn ngay cả chữ còn không biết viết, hắn cố gắng dịu dàng nói: “Mấy ngày nay nàng chạy đi đâu vậy?”
Những lời chống đối vừa rồi hắn xem như không nghe thấy, đưa nàng về trước rồi thu thập sau. Không có Diệp Tô ở Kỷ phủ hắn đột nhiên cảm thấy thật sự không thú vị, không thú vị chút nào cả.
Giọng nam trầm nghe như là kéo đàn cello vậy, Diệp Tô cảm thấy giọng của Kỷ Hằng so với giọng thấp ‘phúc lợi thanh khống’ của Lục Thừa trong miệng fans còn dễ nghe hơn.
Giọng điệu của hắn chậm lại, vừa rồi Diệp Tô quá táo bạo nên cô cũng không muốn nổi nóng với hắn.
“Tôi đi…” Cô không biết phải nói như thế nào.
“Ừm?”
“Ây da, anh đừng như vậy được không?”
Kỷ Hằng trong mộng này sao hỏi nhiều như đứa trẻ đang tò mò vậy.
“Có phải nàng đã chết rồi không?”
“Anh mới chết đó! Anh già hơn tôi nhiều như vậy, muốn chết thì cũng là anh chết trước, thầy toán số nói tôi có thể sống thọ đến 96 tuổi lận.”
Thì ra là không chết, Kỷ Hằng tốt tính không tranh luận với cô, hắn nhìn như muốn đục lỗ trên người cô: “Nàng mặc quần áo gì vậy?”
Diệp Tô cúi đầu nhìn áo ngủ có hình Doraemon, trên mông quần ngủ còn có Doraemon đuôi đỏ.
“Đồ ngủ.”
“Hả?”
“Chính là đồ ngủ.”
“Đừng mặc, rất khó nhìn.”
“..., cũng không phải cho anh xem.” Có thể nói chuyện khác hay không.
Không khí dịu đi rất nhiều, Kỷ Hằng nhìn khuôn mặt nhỏ không có một chút son phấn nào, hắn cảm thấy so với lúc mình đi thì nàng trưởng thành hơn, thành thục hơn.
Có thể nói như vậy bởi vì hắn nhìn Diệp Tô lớn lên.
“Nàng trở về với ta đi, lần này ta ra ngoài đã chỉnh đốn lại hầu hết các cửa hàng, sau này không cần thường xuyên ra ngoài nữa.”
Hắn muốn nói sau này ta có nhiều thời gian ở cùng nàng, tiếp tục dạy nàng hết quyển 《Luận ngữ 》, nhưng lời đến miệng bị bị yết hầu của hắn nuốt trở lại.
Diệp Tô vừa nghe đến “trở về” thì lập tức cảnh giác, lông tơ trên người dựng hết cả lên.
Trở về cùng hắn? Cô về đâu đây?
Kỷ phủ ư?
Trên chùa Vân Sơn cô ngã từ trên núi xuống chắc hẳn đã không còn chút xương cốt nào rồi.
Nhưng lời Kỷ Hằng vô cùng thành khẩn, Diệp Tô thật sự thụ sủng nhược kinh (được yêu mà sợ), cô không đành lòng nói mình không muốn trở về.
Giấc mơ này sao còn chưa tỉnh nữa? Diệp Tô đột nhiên bắt đầu bực bội.
“Đi thôi.” Kỷ Hằng nắm tay Diệp Tô, bắt đầu tìm đường trong thế giới trắng xóa không có điểm cuối này để mang cô về Kỷ phủ.
Phía sau không ai lên tiếng.
Kỷ Hằng đi lên phía trước hai bước mới phát hiện lòng bàn tay mình trống không, rỗng tuếch.
Hắn xoay người, người phía sau hắn đã sớm không còn bóng dáng, một mảnh mênh mông trắng xóa chỉ còn một mình hắn.
Người mới ở đây đã đi đâu rồi?
“Diệp Tô!” Hắn hoảng hốt gọi lớn trong khoảng không bao la.
“Ây da ~” Diệp Tô ôm miệng ngáp bừng tỉnh rồi bật ngồi dậy, tim đập khá nhanh, bên tai dường như vẫn còn văng vẳng tiếng gọi cuối cùng của Kỷ Hằng.
Cô căng thẳng nhìn xung quanh, vẫn là kiểu bài trí trong khách sạn, có ánh sáng dìu dịu lọt qua khe hở của bức màn dày cộm, trời đã sáng rồi.
May quá, may quá, chỉ là một giấc mơ thôi. Diệp Tô gãi gãi đầu, cô cảm thấy tay mình hơi đau, khi nhìn kỹ lại thì hình như còn lưu lại dấu tay.
Giấc mơ này cũng quá chân thật rồi, Diệp Tô nhếch nhếch khóe miệng, ngay cả trong mơ Kỷ Hằng cũng thích áp bức cô, nếu cô trở về cùng hắn thì đúng là một tên ngốc.
“Diệp Tô!” Kỷ Hằng mở to mắt gọi tên, đập vào mắt hắn là nóc giường chạm khắc hoa văn cầu kỳ tinh xảo. Thì ra chỉ là một giấc mơ. Kỷ Hằng muốn làm dịu sự hoảng loạn của mình sau khi Diệp Tô giống như quỷ đột nhiên biến mất trong giấc mơ, nhưng lại nghĩ đến hiện tại, Diệp Tô biến mất thật sự giống như quỷ vậy thì lòng hắn lại càng thêm hoảng loạn.
Kỷ Hằng ngồi dậy sắp xếp lại suy nghĩ, sau đó trong nháy mắt ‘trứng’ cũng không yên.
Diệp Tô dám nói những lời như vậy với hắn?! Diệp Tô dám cãi nhau với hắn?! Diệp Tô dám đối nghịch với hắn như vậy?!
Trong mơ đúng là nàng dám.
Kỷ Hằng nghĩ đến trong mơ sau khi nàng trách móc còn dùng lời ngon tiếng ngọt với nàng mà còn bị nàng khinh thường, tức giận đến ‘trứng’ cũng đau.
Hắn đấm một tay lên giường, cắn chặt răng, có bản lĩnh thì đừng để bị ta tìm được, nếu không cả đời này ta sẽ chỉ cho nàng làm một thiếp thất.
“Hắt xì!”
Diệp Tô ngồi trên giường đột nhiên hắt xì, rõ ràng là cửa sổ đang đóng nhưng hình như có một cơn gió lạnh thổi qua người khiến cô không khỏi rùng mình.
Ai đang nhắc tôi vậy? Diệp Tô ôm lấy tay mình.
“Diệp Tô, Tô Tô, mở cửa!”
Ngoài cửa lập tức có người gọi cô, người nọ đập vào cánh cửa chất lượng kém của khách sạn khiến nó lung lay sắp đổ.
“Tới đây, tới đây! Mới sáng sớm còn chưa bắt đầu công việc đâu!” Diệp Tô bước xuống giường mang đôi dép lê vào rồi mở một cánh cửa, Tiếu Vũ đang dựa người trên cửa lập tức ngã vào.
Rầm rầm, loảng xoảng, bịch!
“Tô Tô cậu đánh chết mình đi~” Tiếu Vũ thuận thế ngồi dưới đất ôm đùi Diệp Tô.
“Sáng sớm mình đánh cậu làm gì?” Cô lại không phải là người thích bạo lực như Kỷ Hằng.
Khuôn mặt Tiếu Vũ nước mắt nước mũi giàn giụa: “Trên, trên hot search.”
“Cái gì trên hot search?” Diệp Tô bật cười: “Là mình được lên hot search? Đây không phải chuyện tốt sao, cậu vui quá mà khóc đấy hả?
‘Diệp Tô” trước kia có nằm mơ cũng muốn được hot search, giống như được hot search thì sẽ lập tức nổi tiếng.
Tiếu Vũ sụt sịt mũi, sợ sệt nhìn Diệp Tô: “Cậu là người trên hot search, nhưng mà, không phải tên cậu.”