Người này nhìn qua vẫn là không tệ nha, không nguyện ý liền không ép buộc và vân vân, sẽ không nói ra đâu, thật ra……
Thoáng có một chút cảm động nha.
Hoàn toàn không biết chính mình ban đêm thân thể bị quấn thành nhân bánh Lê Chanh thông qua nội tâm não bổ, vui vẻ trải qua một cái sáng sớm, chờ sau khi đi theo Trầm Du tới chủ phong tập kết, phát hiện vừa liếc nhìn trên chủ phong kín người hết chỗ, nhướn mí mắt nhìn lên trên cơ hồ toàn bộ là đầu người đen thui.
“Lê Chanh……..?”. Bên người hạ xuống một cái bóng người mặc đạo bào, thanh âm của nam nhân hơi trúc trắc đọc cái tên này, Lê Chanh theo phản xạ nhìn qua, đứng đối diện chính là Minh Viễn sư thúc, không biết tại sao, Lê Chanh vẫn cảm thấy vị sư thúc này đang đồng thời nhìn chằm chằm chính mình, trong mắt chính là ý tứ tò mò chiếm đa số, giống như chính mình là một mâm thức ăn mới mẻ dùng nguyên liệu đặc biệt chế biến.
Minh Viễn hai bước áp sát qua, một tay nâng lên cằm của Lê Chanh, khiến ánh mắt cậu nhìn chính mình —— sau đó bên môi treo một tia ý cười thích thú, tấm tắc hai tiếng, khen ngợi nói: “Tuy rằng không coi nhu là một mỹ nhân, nhưng mà cũng đủ thanh tú rồi”.
Lê Chanh: “…….”.
Mỹ nhân và vân vân vẫn là bỏ đi, dù sao không có người đàn ông nào sẽ hy vọng người khác khen mình đẹp, về phần thanh tú….. Nếu dùng từ “đẹp trai” hình dung thì sẽ tốt hơn một ít.
Vì thế Minh Viễn sư thúc, anh rốt cuộc đang bình giám (bình luận + xem xét) gì vậy?
“Cùng một chỗ cùng Trầm sư huynh thật sự là lãng phí, không bằng thay đổi khẩu vị, cùng một chỗ cùng ta?”. Minh Viễn áp sát càng gần, một đôi mắt phượng khiêu khích độ cong càng gia tăng, sau đó vị thanh niên đạo bào này ánh mắt thăm thẳm, hai tay khoát lên trên vai thiếu niên tóc ngắn, như là muốn nói gì nửa hé miệng, mị hoặc nháy mắt mấy cái.
Lúc dụ dỗ ít nhất cởi bỏ quần áo na ná đạo bào này trước đi nha.
Lê Chanh: “…….”
Nhóm sư thúc tông môn đều không đáng tin như vậy sao trời.
Có lẽ là bởi vì trong tiềm thức cho anh ta là đồng loại, lúc Minh Viễn áp sát thì Lê Chanh hoàn toàn sẽ không mặt đỏ tim đập, thậm chí không né không tránh, chỉ thản nhiên nói: “Minh Viễn sư thúc, ta nghĩ đại khái vẫn là cần nói một chút, ngày hôm qua ta có mặt tại cuộc chiến thăng cấp, nếu không có nhớ lầm, ngươi kỳ thật là một âm chúc…….”. Liên tưởng tới đoạn kính lễ không tính tốt đẹp chính là trong phòng đấu giá kia, cậu nhịn không được cố ý nhắc nhở nói: “Nghe nói thân là âm chúc, tương lai còn có thể sinh hài tử (=sinh con)“.
Trầm Du bên cạnh buồn bực hừ một tiếng. Giống như trong bụng sớm cười tới nở hoa rồi, rốt cục không nhịn nổi từ bên môi tràn ra một tiếng cười —— một tiếng cười này nhất thời khiến tiểu vũ trụ của nội tâm Minh Viễn bíp một tiếng bùng nổ.
Thanh niên đạo bào mặt cứng ngắc cực kỳ xấu hổ, một lát sau chính mình lại bắt đầu thẹn quá hóa giận, vẻ mặt đỏ lên.
Lê Chanh cảm thấy một tầm mắt nóng rực giống như muốn tiêu diệt chính mình.
Trầm Du nâng tay kéo cậu ra đằng sau y, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn thoáng qua cùng đối phương, sắc bén phóng tới trong ánh mắt người nọ lập tức bị che dấu xuống, biến thành đôi mắt vô hại thủy nhuận, là một cô nương lam y thường, dung mạo xinh đẹp, dù sao cũng là nữ nhân mà, hơn nữa khóe môi trời sinh chính là nhếch lên, rát dễ dàng thu được thiện cảm.
Nàng đối mặt cùng Trầm Du sau một lúc lâu, rốt cục bị thần sắc lạnh lùng của đối phương đâm mình đầy thương tích, mâu quang vừa chuyển, tạm dừng ở trên người Lê Chanh một chút, mới phất ống tay áo xoay người đi.
—— Sắc mặt không được đẹp lắm.
Nếu nhớ không lầm, vị lam y phục này vị này chính là đệ thập chân truyền đệ tử Tru Lam, cho dù không lên lôi đài, chỉ ngồi xem ở tại một loạt chân truyền đệ tử, cũng đã là tiêu điểm chú ý của tông môn đệ tử.
Lê Chanh cũng từng hơi chú ý qua một chút, hơn nữa liền vừa rồi có lẽ góc độ kia là phong tình cố ý luyện ra khi chớp mắt, Lê Chanh liền đưa ra kết luận như vậy, tuy rằng thực lực của chân truyền đệ thập Tru Lam là thấp nhất trong chân truyền đệ tử, nhưng thật sự rất xinh đẹp.
—— Nhưng mà không hiểu tại sao căm thù chính mình.
Dù sao lòng phụ nữ……
Rất khó hiểu.
“Chẳng lẽ là có hiểu làm gì sao?”.
“Không cần để ý nàng”. Tựa hồ cũng không hiểu địch ý từ đâu của Tru Lam, ngữ khí đàm luận của Trầm sư thúc tựa như đang ăn một miếng bầu xào trứng, hắc mâu bình tĩnh xác định trạng thái, “Ta thấy nàng là có bệnh”.
Lê Chanh: “……. Nói một vị mỹ nữ như vậy chỉ sợ không tốt lắm đâu, nhưng mà, ta thấy cũng không sai lắm”. Lúc nói câu sau, cậu áp sát qua nói nhỏ giọng.
Nam nhân hơi hơi hạ cằm, trong ánh mắt chứa đầy ấm ấp, nhìn qua giống đang dựa sát vào lẫn nhau, có lẽ càng đang lặng lẽ hôn môi.
Quan hệ của hai người nhanh chóng hâm nóng lên, giống như thông qua một câu đạt thành quan điểm nhất trí, hình thành chính sách đồng minh đối ngoại thời chiến tranh, không có gì so với có người hiểu mình còn cùng mình cảm động lây càng dễ dàng làm tri kỷ.
Cẩn thận ngẫm lại, Trầm sư thúc ngoại trừ cao lớn quá, rất tính áp bách, giá trị vũ lực rất cao, cùng với không hiểu quy luật sinh hoạt hằng ngày của người hiện đại nên vẫn hay động tay động chân ra, cũng không có khuyết điểm gì. Về phần lần đầu tiên gặp mặt không tốt đẹp, tuy rằng trên trán có thêm một ấn ký, nhưng có thể tiêu trừ dược phấn hồng yêu vương rắc tới, chính mình cũng là bên có lợi, không có gì để trách móc.
“Này”.
“?”.
“Đều đi rồi”.
“……”
Có Minh Viễn lĩnh đội coi như khá tin cậy, người này một thân đạo bào như con gió tự tại xuyên qua giữa hàng đệ tử, thân hình hùng hùng hổ hổ, giống như một khắc đều không bình tĩnh được. Có thể suy ra, dưới bề ngoài quang phong tế nguyệt của đối phương là một tái tim nhiệt huyết.
*quang phong tế nguyệt (gió mát, trăng thanh): ý nói nhìn bề ngoài thì anh có vẻ là người bình thản, lạnh lùng.
Khi mọi người nghỉ ngơi tại dã ngoại, Lê Chanh vẫn sẽ lia mắt tới trên người Minh Viễn sư thúc.
“Ngươi cứ nhìn chằm chằm hắn làm gì”.
“Không có gì, trước kia nghe hắn thổi qua một thủ khúc (bài hát)“. Nhớ tới bài hát《 Phong Hoa 》 kia ở hiện đại đã thịnh hành, Lê Chanh khẽ cười một tiếng, hơi hơi ngẩng đầu lên, thả lỏng tựa vào trên rễ cây to khỏe lộ ra ở đằng sau, “Nói thề nào nhỉ, cảm giác căn cứ một thủ khúc có thể nghe hiểu thế giới nội tâm của một người, khi đó ở trong làn điệu mềm mại vẫn có thể cảm nhận được một loại thoát tục thanh lãnh, không nghĩ tới nhìn nửa ngày, Minh Viễn sư thúc cư nhiên chính là tính cách như vậy”.
Chân mày nam nhân giật giật, Minh Viễn hàng này còn có thể thổi khúc tử? Cho dù biết chỉ sợ cũng không lâu thổi rồi —— ngươi lúc nào nghe thấy? Hắn cố ý thổi cho ngươi nghe? Trầm Du nhẫn nhịn, cái gì cũng không hỏi, nhưng trong dạ dày bắt đầu trào nước chua (anh ghen), rốt cục mặt không chút thay đổi mao toại tự tiến*: “Ta cũng biết thổi khúc tử”.
*mao toại tự tiến: (Mao Toại tự đề cử mình): Tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử. Dựa theo tích: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng. Ở đó, may nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốn.
Y thổi biểu đạt tình yêu lâu như vậy, thiếu niên không phải đang ngủ chính là đang ngẩn người, Minh Viễn tùy tiện vừa thổi liền bị nhìn thấy, đối với Trầm Du mà nói, muốn nổi điên rồi.
“Ngươi?”. Thiếu niên tóc ngắn liếc mắt đánh giá Trầm Du một cái, trên mặt tràn ngập hoài nghi đối tính chân thật của nội dung.
Cậu vươn tay, vỗ vỗ đầu của nam nhân, không biết Trầm sư thúc rốt cuộc ăn cái gì lớn lên, tóc dài màu đen buộc lại, mềm nhẵn giống gấm lụa, mỗi một cọng đều trơn mượt mà khỏe mạnh.
Thiếu niên tóc ngắn giống như không tiếng động an ủi một chút.
Trầm Du: “……”
Cách đó không xa đang có đệ tử tông môn khác chạy tới, đi năm ngày mới nhìn thấy bên ngoài Tần Lĩnh bí cảnh, đệ tử của Ngọc Hoàng tông cũng là cực kỳ mệt mỏi, nhưng mà lúc này nghe được tiếng bước chân lại đều đứng lên, mở to hai mắt, ưỡn thẳng ngực.
Năm trăm đệ tử như hổ rình mồi nhìn về phía người tới.
Dẫn đầu đối phương chính là chân truyền đệ tử của Thiết Kiếm tông, phục sức (quần áo và trang sức) của tông môn này cực kỳ bắt mắt, tất cả đều là thuần một sắc trắng, sau lưng treo thiết kiếm bắt mắt, đệ tử phiêu dật tùy tiện lôi ra một tên đều giống thần côn hơn so với thần côn, bất quá người tới tuy rằng đỏm dáng, cũng không tới trăm người.
*thần côn: kiểu mấy ông bà thầy bói mượn danh thần thánh để lừa đảo ấy
Mấy chục người này nhìn thấy mấy trăm người của Ngọc Hoàng tông đều sợ ngây người.
Mịa nó, đây là nội tình của đại tông môn?
Quỳ lạy luôn đi!
“Không nghĩ lần này lĩnh đội dĩ nhiên là……Minh Viễn sư đệ?’. Vị chân truyền đệ tử của Thiết Kiếm tông này kỳ thật thiếu chút nữa khóc ra. Ánh mắt dò xét liếc mắt một cái nhìn trong đám người, rất dễ dàng phát hiện người quen đối địch hằng ngày, hơn nữa mưu toan ở trong lời nói áp chế quần hùng Ngọc Hoàng tông một chút.
“Không khéo tại hạ vừa mới đột phá trung kỳ luyện ý kì, nên chúng ta phải sửa xưng hô, gọi Bồ Diệp sư huynh là Bồ Diệp sư đệ rồi”. Minh Viễn cười dài đi khỏi đám người, ngón tay như có như không khẽ vuốt hai cái trên bát quái bàn ở giữa tay áo, ánh mắt xa xa nhìn về phía thiên ngoại: “Xem ra lại một vị sư đệ sắp tới rồi, ha hả”.
Bồ Diệp khóe miệng có rút, ha hả cái rắm, thật muốn đánh nát mặt ngươi.
Tuy rằng đội tông môn thứ ba tới vênh mặt hất mũi biểu tình lãnh đạm, hiển nhiên cũng bị nhân số của Ngọc Hoàng tông chấn động, cho dù tất cả mọi người là xuất động chiến lực của toàn bộ tông, tóm lại là có chênh lệch xa. Nhưng mà có thể suy ra, thân là tông môn đệ nhất của Đại Tần Ngọc Hoàng tông rốt cuộc chính là chết một tông chủ thực lực mạnh mẽ rồi, môn hạ đệ tử đều vẫn còn mà, không thể so sánh cùng tích lũy vạn năm của người ta.
“Đường Thiền sư đệ”. Minh Viễn ôm quyền, ôn hòa cười nói: “Trước đó vài ngày nhục thân (thân xác) của mấy tên đệ tử lệnh tông tắt thở dưới chân núi tông ta, cho tới bây giờ cũng thật là một vấn đề chưa giải quyết được, sư đệ có biết tại sao những đệ tử này sẽ đến dưới chân núi Ngọc Hoàng chứ? Ngẫm lại nhóm sư đệ sư điệt này chết không nhắm mắt, nhưng lại bị người ám hại dưới mí mắt chúng ta, ta cũng cực kỳ áy náy. Vẫn là mau chóng tra được hung thủ mới tốt”.
Lê Chanh rõ ràng thấy da mặt của Đường Thiền co rúm một chút, thần sắc cứng ngắc đáp lại, khóe mắt lại tràn ra một tia hàn quang: “Đệ tử xuống núi lịch luyện cùng là chuyện bình thường, ta không biết việc này, nhưng, nhất định sẽ không đẻeerhung thủ hại người tiêu diêu pháp ngoại (nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật).
Trầm Du hừ lạnh một tiếng.
Đường Thiền nháy mắt nhìn qua phương hướng này, ánh mắt âm hàn chạm tới khuôn mặt Trầm Du thì bỗng nhiên cả kinh, linh lực ngưng tụ ở quanh thân đều đứt gãy, sắc mặt giống như gặp quỷ, không nói hai lời, mang theo đệ tử vội vàng tránh xa.
“Hắn cũng tới rồi!”.
Không ít người tông môn khác khe khẽ thì thầm.
“Người nọ là ai, sao Đường Thiền e ngại như thế?”. Một chân truyền đệ tử tuổi không tính quá lớn của Thiết Kiếm môn hỏi chân truyền thủ tọa của tông môn nhà mình, sắc mặt Bồ Diệp có chút mất tự nhiên, “Ngươi không biết hắn cũng là bình thường, nghe đồn người nọ luôn luôn thích đi lại khắp nơi, đã rất lâu không ở tông môn, không nghĩ lần này sẽ xuất hiện ở Tần Lĩnh bí cảnh”. Nói tới đây Bồ Diệp biến sắc, “Đừng dây vào hắn, hắn chính là chân truyền đệ nhất của Ngọc Hoàng tông”.
“Vậy hắn chẳng phải chính là…….”.
“Đúng, chính là tên mấy ngày trước lấy lực bản thân xử lý yêu vương”.
Chân truyền đệ tử của Thiết Kiếm tông tựa hồ bị ngôn ngữ của thủ tọa trấn trụ rồi, nửa ngày mới tìm được thanh âm của chính mình, “Thật….. Thật là thực lực khủng khiếp”.
“…….”. Lê Chanh bình tĩnh quay đầu, Trầm sư thúc anh một ánh mắt liền uy vũ khí phách như thế, sợ tới mức chân truyền đệ tử tông khác sợ chết khiếp, thật sự là ngòi lầu lóa mắt nói không nên lời, “Ngươi làm gì hắn rồi?”.
Vẻ mặt Trầm Du không thèm để ý nghĩ nghĩ, cho ra một cái đáp án không xác định, “Không nhớ rõ, ta đã mười năm không giao lưu lôi đài cùng tông môn khác, đại khái chính là bại tướng dưới tay mười năm trước”.
Lê Chanh: “Mười năm a…….”.
Không phải thất bại một lần thôi ư, tâm nhãn nhỏ quá, có thể nhớ lâu mười năm như vậy cũng là say mê rồi.
Ánh sáng buổi trưa chiếu rục rỡ, Minh Viễn tri kỷ phân phối cho mọi người tông môn cơm trưa chuẩn bị trước, Tru Lam chân thành đi tới phụ cận Trầm Du, có linh lực hộ thân, cho dù đi mấy ngày đường, thân lam y phục vẫn như cũ vẫn mới tinh như lúc ban đầu.
“Sư huynh, thời gian trước Tru Lam dùng tám viên thượng phẩm linh thạch từ trong tay một vị tu sĩ mua bình thượng cổ linh dịch này, nói là đã ngừng sản xuất rồi, tất cả đều là thứ trước đây chưa từng có, liền vẫn muốn mang qua để sư huynh nếm thử”. Lam y mĩ nữ từ trong túi vật lấy ra một bình đóng gói cực kỳ nhìn quen mắt ——
—— rượu xái.
Bình thủy tinh nhét nút gỗ, bao bì in hoa hồng nhỏ, ba tệ chín một bình, nghe nói ngay cả trả giá đều ngại trong xó các siêu thị lớn gần như đã bắt đầu bán, rượu xái Sao Đỏ.
“Chờ chút ——”. Lê Chanh hoài nghi cái lổ tai chính mình có vấn đề: “……. Xin hỏi, tốn bao nhiêu?”.
Trầm Du: “Tám viên thượng phẩm linh thạch”.
Lê Chanh: “……..”.
Ông đây bốn mươi chín thùng mới khó khăn lắm bán cáo hơn một nửa so với giá của đối phương, rốt cuộc là đối phương là coi tiền như rác, hay là chính mình là coi tiền như rác??? Vẫn là đồ càng hiếm giá càng cao? Giống như phát hiện nguồn cung cấp đứt đoạn, sau đó giá liền liền tục tăng cao lại tăng cao?
—— Vẫn cảm thấy trái tim tĩnh mịch đã lâu trong cơ thể, bỗng nhiên bắt đầu tự dưng chấn động.