Ôm tâm lý may mắn tìm được đường sống trong chỗ chết, ngoại môn đệ tử cảm kích ngắm nhìn phương hướng Trầm sư thúc rời đi, khi lại xoay người, đã thấy khuôn mặt nghiêm túc của chấp sự lão nhân, ánh mắt sắc bén dừng ở trên người bọn họ, dùng vài phần uy áp: “Từ trước đến nay hành tung của Trầm sư huynh mơ hồ bất định, chắc hẳn đều có tính toán riêng của mình. Ta hy vọng việc hôm nay, mọi người không cần nhiều lời đối người ngoài”.
“Đệ tử hiểu được”.
Vài tên đệ tử trong lòng cả kinh, vội vàng cúi đầu tỏ thái độ đã hiểu, nếu không có chấp sự nhắc nhở, chỉ sợ lát nữa về tới tông môn, bọn họ liền nhịn không được tuyên dương việc gặp được Trầm sư thúc ra ngoài, thậm chí còn bao gồm cái thiếu niên kia………
Lúc này có người ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn trong lòng chấp sự 1 cái, thiếu niên môi hồng răng trắng, lớn lên tuy là mi thanh mục tú, lại như cũ không che dấu được thể chất phàm tục kia, rõ ràng là 1 người thường chưa từng tiếp xúc qua tu luyện, lại như thế nào mà lọt vào mắt của Trầm sư thúc?
Ngoại môn chấp sự đáp tiểu bạch vân (mây trắng nhỏ) xuống, dẫn đầu đi xuống mặt đất trước, “Được rồi, ngươi chờ dẫn bọn họ đi dưới chân núi Ngọc Hoàng tông, ta đưa thiếu niên này đi tông môn trước”. Ngoại môn đệ tử gật đầu đáp vâng, bất quá trong lòng mọi người đều hiểu rõ, nếu chấp sự nói như vậy, chắc chắn cửa thứ nhất nhập môn cần phải leo núi Lê Chanh là không cần tham dự, chỉ còn chờ thí nghiệm tư chất sau đó là được.
Nhớ tới chính mình năm đó mệt chết mệt sống cả đêm mới khó khăn lắm đi tới đỉnh Ngọc Hoàng sơn, trong lòng mọi người đều có chút khó chịu.
Nếu người này thật sự có quan hệ cùng Trầm sư thúc thì cũng được thôi, nhưng nếu chính là không cẩn thận té xuống đám mây được Trầm sư thúc thuận tay cứu, đối bọn họ đồng dạng từ người thường thăng lên tới ngoại môn đệ tử mà nói, quá mức không công bằng.
Bất quá ngoại môn đệ tử thực lực thấp kém, tự do ngôn luận cũng bị giới hạn rất lớn, mặc dù trong lòng chứa bất mãn, cũng không ai dám đi chạm lông mày của chấp sự.
Vì thế liền tại dưới sự trông giữ nghiêm khắc của ngoại môn đệ tử, hơn một ngàn thiếu niên tham gia thi tuyển dùng đèn lồng trên vành nón soi đường, lưng đeo lương khô bổ sung thể lực gào khóc thảm thiết từ vách núi dựng đứng nắm dây leo bám víu leo trèo hướng về phía trước, gây sức ép cả đêm thanh âm này mới dần dần biến mất, cùng lúc đó, hơn 1 ngàn thiếu niên tới tham gia thi tuyển, chỉ có 131 người thông qua khảo nghiệm, có thể ở trên núi qua đêm.
Bất luận là thiếu niên thông qua hay là không thông qua, buổi tối hôm nay đột nhiên cảm khái rất nhiều, giới tu sĩ quá mức tàn khốc, đôi khi vừa nghĩ tới cái chết liền chết luôn.
Bất quá ý niệm cầu chết mới vừa sinh ra trong đầu 1 chút liền bị bóp chết ở trong tinh tử, hiện tại chỉ là ý tưởng tạm thời mà thôi, trong thời kì ngu ngốc dễ dàng phạm ý niệm não tàn không cần để ý dù sao nhân sinh còn rất dài, không phải sao?
Thân là người tham gia tuyển chọn như đám người kia, Lê Chanh không có giác ngộ nhiều như vậy, bởi vì hùng hậu bối cảnh khó hiểu nhảy bổ ra, lại trải qua thời gian dài hôn mê bất tỉnh, cậu bị sắp xếp ở trong phòng ngủ của 1 gian phòng gạch, ngủ tới vô cùng ngọt ngào, thậm chí còn mơ rất nhiều mộng đẹp, tuy rằng nội dung cụ thể không nhớ rõ lắm, nhưng loại ấm áp thoải mái này thật sự làm người ta không muốn tỉnh lại………
Trời ơi, cậu nhớ rõ chính mình bị ngón tay của 1 người bệnh thần kinh rõ ràng đông lạnh thành cây kem luôn!
Nguy hiểm của tâm lý ám chỉ còn đau đớn so với kim đâm, thiếu niên trên giường rốt cục ý thức được tối hôm qua tựa hồ đã xảy ra cái gì, thân thể khôi phục sức sống giãy dụa đạp lên tường mấy cái, Lê Chanh ngừng động tác lại, không nói gì nhìn cổ tay đỏ lên.
Mịa nó, vẫn là đừng tự mình hại mình, nhìn qua vô cùng may mắn chính là, bệnh thần kinh có vẻ cũng đã rời đi rồi.
Đây thật sự là tin tức tốt.
Sau khi xác định trong phòng chỉ có 1 mình mình, chim nhỏ trong tâm hồn Lê Chanh nhảy nhót một chút, hơi cảm nhận không khí yên tĩnh trong phòng gạch 1 chút, cậu thả lỏng thở phào, thản nhiên mở cửa ra, giật mình, ngoài cửa ngoại môn đệ tử mặc đạo bào của Ngọc Hoàng tông đang làm ra bộ dáng giơ tay phải sắp gõ cửa, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lê Chanh. Lê Chanh nhìn nhìn trang phục của đối phương, liền biết chính mình đã vào trong Ngọc Hoàng tông rồi, cậu không muốn biết tiền căn hậu quả (nguyên nhân hậu quả), dù sao cùng bệnh thần kinh tối hôm qua có liên quan.
Lê Chanh đè nén suy nghĩ phân tán, hơi chần chờ hỏi: “Vị sư huynh này?”.
“Lê sư đệ, ngủ ngon giấc không?”. Ngoại môn sư huynh lật lật danh sách, trên mặt lộ ra vài phần ý cười, chính là trong tươi cười này cũng mang theo vài phần ý vị phức tạp mờ ám, y làm 1 cái thủ thế, ý bảo Lê Chanh đi theo phía sau y, ngoại môn sư huynh trên đường đi cũng không nhiều lời, chỉ sau khi đi gần trăm bước mới hạ giọng nói: “Lê sư đệ chính là nhận biết Trầm sư thúc?”.
“……..”. Lê Chanh: “Không nhận biết”.
Vị sư huynh này thật đúng là hỏi sai người rồi, vấn đề của giới tu sĩ, cho dù là bất kì một người bình thường nào cũng biết rõ hơn nhiều so với Lê Chanh, cậu tới Đại Châu giới mới được 2 ngày thôi, ngay cả giới tu sĩ chung chung cũng chưa thăm dò, như thế nào sẽ quen biết Trầm sư thúc Lưu sư thúc gì chớ? Cho dù tổ sư gia của Ngọc Hoàng tông đứng ở trước mặt cậu, cậu cũng không gọi ra tên được.
“Trầm sư thúc tướng mạo anh tuấn, am hiểu nhất là dùng trọng kiếm, Lê sư đệ không nên không nhận biết chứ?”. Đối phương vừa rồi có thể đang lừa gạt chính mình, nhưng nghe lên lại không giống lời nói dối…….. Ngoại môn sư huynh nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Lê Chanh, trong ánh mắt không khỏi giảm vài phần độ ấm.
Đẹp trai xài kiếm tôi phải quen biết chắc? Cái này gọi là nói năng kiểu qué gì vậy!
Vốn Lê Chanh kỳ thật không hẳn quá mức phản cảm đối những lời này, chính là trước kia Trần Tử Thanh theo đuổi cậu 3 năm, mỗi ngày có bạn học ở bên cạnh lỗ tai cậu thay nhau oanh tạc Trần Tử Thanh đẹp trai chung tình, có lẽ lúc ấy đồng ý cùng cậu ta cùng một chỗ, cũng là trong tiềm thức cho rằng Trần Tử Thanh nhân phẩm thật sự rất tốt, đương nhiên sự thật chứng minh cậu bị hố rồi.
Vì thế hiện tại nghe được người khác đối chính mình đề cập người đàn ông khác thật là tốt, truyền vào trong cái lổ tai đều giống như đẩy mạnh tiêu thụ…….. Bởi vì cảm thấy khó chịu vô cùng, liên lụy Trầm sư thúc mà Lê Chanh chưa từng gặp qua cũng không có ấn tượng tốt gì.
Lê Chanh lắc đầu, bất đắc dĩ ôm quyền: “Vị sư huynh này có thể không biết, ta từ nhỏ sinh trưởng ở thôn quê chưa thấy qua việc đời gì, liền ngay cả đối giới tu sĩ cũng là nghe bằng hữu nhắc tới…….”
Bằng hữu? Môn sư huynh mày nhướn lên, giống như phát hiện bí mật mới gì đó, “Nga, ai nhắc tới đối với ngươi?”. Trong giọng nói của y mang theo hưng phấn mơ hồ, nếu Trầm sư thúc là bằng hữu của tiểu hài tử này, y cùng lắm thì chiết lễ tương giao (giúp đỡ kết bạn)ngày sau nói không chừng có thể có liên hệ với Trầm sư thúc…….. Trong mắt ngoại môn sư huynh hơi hơi tỏa ánh sáng, Lê Chanh nhìn địa phương trước mặt tụ tập hơm 100 thiếu niên, nâng ngón tay chỉ 1 người trong đó, “Sư huynh nhìn đến không, chính là Tống huynh vẫy tay với chúng ta, Tống Mục”.
Không khỏi nhìn qua theo ngón tay của Lê Chanh, ước chừng có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ôn hòa của Tống Mục cùng yêu bài của ngoại môn đệ tử vừa mới có được, ngoại môn sư huynh nghẹn họng á khẩu, không có hưng trí hỏi han nữa, qua loa ấn quy trình lạnh lùng dặn hai câu liền cũng không quay đầu lại đi rồi, quả thực cùng tiếp đãi vừa rồi như gió xuân là 2 người khác nhau.
“Lê huynh, mau tới tới tới, bên này là kiểm tra thể chất, kiểm tra xong lãnh ngoại môn yêu bài liền là có thể tự hành tu luyện”. Tống Mục kéo tay của Lê Chanh xuyên qua đám người, trước sau sắp xếp hai mươi mấy người, Lê Chanh vươn tay học người phía trước để ở bên trên kính lưu li, giữa khe hở chảy ra ánh sáng màu trắng thuần.
Phía sau không hề ít tiếng kinh hô, người tới kiểm tra có hơn 100 người, bình thường đều là màu sắc của ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ, kỳ lạ xuất hiện bạch quang lại thật đúng là hiếm thấy.
“Quang hệ thể chất?”. Chấp sự trẻ tuổi chuyên quản kiểm tra đệ tử có chút kinh ngạc liếc Lê Chanh 1 cái, “Cư nhiên là cái âm chúc? Âm chúc quang hệ thật đúng là hiếm thấy mà, tuy rằng tu vi của ngươi có thể vô pháp nâng cao, bất quá nếu là tìm được một tên dương chúc thành hôn (cưới nhau í), âm dương điều hòa có thể rất có ích đối với ngươi, như vầy đi, chỗ ta đúng lúc có danh sách hôn giới, ngươi có nguyện ý ghi danh tại hôn giới?
Lê Chanh nghe mà vẻ mặt hắc tuyến, ghi tên tại hôn giới? Ngành nghề của tông môn Đại Châu giới còn thật hoàn thiện, ngay cả giới thiệu hôn nhân đều bao thầu? Nhưng mà cho dù là mới vừa kết thúc một đoạn tình cảm, cậu cũng không muốn tùy tiện ở Đại Châu giới cưới vợ…….
“Đa tạ ý tốt của chấp sự, nhưng mà trước mắt bất quá còn chưa có ý nguyện thú thê (cưới vợ)“. Lê Chanh đương nhiên phải từ chối, cậu 1 người hiện đại, khẳng định ba ngày có 2 ngày không ở Đại Châu giới, nếu cưới vợ, vậy rất có lỗi với người ta?
“Thú thê? Ngươi làm sao còn thú thê được nữa?”. Chấp sự trẻ tuổi trực tiếp cười ra tiếng, mở miệng vừa định nói chút gì đó, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Lê Chanh, đột nhiên lại tức cười lắc đầu, trực tiếp đưa yêu bài ngoại môn đệ tử cho Lê Chanh cùng sách vở tu luyện căn bản, “Bỏ đi, có thể ngươi còn chưa lý giải, sau này ngươi liền hiểu rõ”.
Treo tốt yêu bài, ôm quần áo được phát chạy về phòng gạch, từ sau khi kiểm tra liền không chịu hé răng Tống Mục sắc mặt đỏ bừng đứng ở ngoài cửa phòng của Lê Chanh, tại Lê Chanh một câu muốn vào ngồi 1 lát hay không, sau 1 lúc lâu băn khoăn bất an cứng ngắc đứng ở bên ngoài, ấp úng nửa ngày, đột nhiên nói: “Thì ra ngươi…….. Đúng là âm chúc, này, này……..”.
“……..?”.
“Ban đầu ta cũng không biết, mạo phạm quá mức……… Hy vọng sau này vẫn như cũ là bằng hữu”. Nói xong lời nói mạc danh kỳ diệu (khó hiểu), thần sắc Tống Mục quẫn bách bước nhanh rời đi, Lê Chanh còn đắm chìm ở trong lời nói của đối phương, có ý gì vậy? Nhăn nhăn nhó nhó ấp a ấp úng, sao lại giống như dì Trương cách vách nhà họ Lê vậy………
Phát giác chỉ số thông minh của chính mình không đủ dùng, nhưng chung quy cảm thấy có chút bất thường, vẻ mặt Lê Chanh khó hiểu đóng cửa lại, cậu đã không phải lần đầu tiên nghe được từ âm chúc này, tối hôm qua người bệnh thần kinh kia chính là nói như vậy, nhưng mà có phải âm chúc cùng Tống Mục có mạo phạm quá mức lại có liên hệ gì hay không?
Cảm giác trước mặt xuất hiện lớp màng mông lung, chỉ cần đâm thủng nó, liền có thể biết được chân tướng rồi……..
Sau khi Lê Chanh suy nghĩ 1 lúc lâu, mở cuốn sách liên quan tu luyện xem, chỗ kỳ quái của Tống Mục dù sao sẽ có cách biết được, hiện tại đầu tiên phải làm chính là chiêm ngưỡng một chút hệ thống tu luyện của Đại Châu giới, cậu thật sự vô cùng tò mò đối giới tu sĩ, dời núi lấp biển? Xé nát hư không?
Những từ ngữ này nghe lên cùng điển cố tu đạo của Trung Quốc có thần kỳ hiệu quả như nhau.
Lê Chanh lật trang đầu tiên của cuốn sách, trang đầu viết 2 chữ luyện khí kiểu phồn thể, sau đó cả trang đều dùng hình thức hình vẽ con người trình diện, Lê Chanh gãi gãi đầu ôm sách ngồi ngay ngắn ở trên giường, từ minh họa trên sách phun nạp (thở ra, hít vào), thả lỏng toàn thân, hai canh giờ sau, người nhẹ nhàng phun nạp cư nhiên đang ngủ!
Lê Chanh mơ mơ màng màng té vào trên giường, trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, trước mắt giống như thật sự xuất hiện rất nhiều linh khí toát ra, thậm chí xa xa còn có một ít điểm sáng màu trắng giống như kim loại, thiếu niên đẩy lùi mạt vàng óng ánh kia, bất mãn nói mớ gì gì đó: “……. Tránh ra…….. Bệnh thần kinh……..”.
Tu luyện cũng không phải đơn giản như ăn cơm uống nước, đối lập với hơn 100 ngoại môn đệ tử mới nhập môn, Lê Chanh đột nhiên phát giác tư chất của chính mình thật sự vô cùng kém, người khác 10 ngày nửa tháng dẫn đường linh khí nhập thể, cậu mặc dù đang ngồi thiền thì cũng có thể nhìn đến linh khí, nhưng muốn dẫn linh khí dẫn vào trong cơ thể, tiêu hao công sức quả thật muốn đứt hết dây thần kinh trong đầu cậu luôn!
Như thế thẳng đến một tháng sau, Lê thiếu niên siêng năng tu luyện mới rốt cục dẫn vào linh khí, đột phá luyện khí tầng thứ nhất.
Trực giác tư chất của chính mình đã không thể cứu vớt, nghĩ muốn về nhà cầu an ủi, tâm tình xúc động lên, Lê Chanh cởi đạo bào của Ngọc Hoàng tông, thay áo phông và quần jean của chính mình, rốt cục lại một lần nữa khởi động chiếc nhẫn trở lại hiện đại.
Trên mặt đất tản ra mùi máu nồng đậm, có lẽ là linh khí nhập thể, ngũ cảm tốt hơn rất nhiều so với trước kia, Lê Chanh chậm rì rì từ trong góc phòng đi ra, phát hiện toàn bộ đại sảnh trong ngân hàng không có một bóng người, cho dù thời gian sai biệt rất lớn, lấy một tháng thời gian của Lục Châu giới, dù sao hiện đại đã qua năm sáu giờ rồi chứ? Cư nhiên còn chưa dọn sạch hiện trường……..
Lê Chanh không quên nhặt lên chi phiếu của Từ Hoằng Nghĩa trả ở trên mặt đất, bước ra ngoài cửa, bước chân thoải mái.
“Tiểu Từ tiên sinh!”.
“Tiểu Từ tiên sinh, cậu không sao chứ!”.
“Trời ơi, bọn cướp chết tiệt này, may mắn bọn họ không làm gì tiểu Từ tiên sinh……..”.
Mười mấy tiểu Từ tiên sinh ở bên cạnh cái lổ tai lúc ẩn lúc hiện, ong ong ong ong, Lê Chanh hiện tại đều cảm thấy chính mình đã thành tiểu Từ tiên sinh rồi, cậu cúi đầu mắt nhìn áo phông quần jean của chính mình, hít sâu một hơi, sự thật chứng minh cậu không phải, cậu vẫn là Lê Chanh.
“Mọi người trước nhường đường 1 chút……..”. Hai người cảnh sát đẩy đám người ra, trong đó 1 nữ cảnh sát cầm di động nhấn 2 cái, dán tại bên tai Lê Chanh.
“Tiểu Từ tiên sinh dũng cảm, muốn gọi điện thoại cho ba ba em trước hay không? Bọn chị đã thông báo tình huống bên này với Từ tiên sinh rồi, ngài ấy tỏ vẻ rất lo lắng đối an toàn của em……..”. Nữ cảnh sát đỏ mắt nói xong, tựa hồ nhìn ra thần sắc ngu ngơ của Lê Chanh, nghĩ đến khi viên chức kia trò chuyện thì nghe được tin tức đối phương có khả năng là con riêng, nữ cảnh sát hít hít mũi, lộ ra 1 nụ cười cổ vũ, “Tiểu Từ tiên sinh, có thể thân là cha mẹ, có đôi khi sẽ không nói ra, nhưng không thể phủ nhận, ba ba em thật ra là vô cùng yêu thương em”.
Ba ba! Lê Chanh lông tơ dựng thẳng, quả thật điên rồi, sẽ không là hắn cái ý tứ kia trong suy nghĩ của cậu chớ? Ba ba này hiển nhiên không phải ba ba ruột không chịu trách nhiệm kia của chính mình, mà là………Ông chủ Từ mua trân châu?
Chị hai cảnh sát à, chị hãm hại 1 chàng trai dũng cảm của tổ quốc như vậy, thật sự được sao?
“A lô?”. Loa di động truyền ra 1 giọng nói rõ ràng, cũng không quen thuộc lắm, tay của Lê Chanh thiếu chút nữa không cầm chắc, “Ặc……..”. Nên giải thích hiểu lầm như thế nào đây? Từ tiên sinh thật sự rất thật có lỗi, chưa được sự cho phép tôi đã giả làm con riêng của anh?
Lê Chanh há miệng thở dốc, không dám mở miệng.
Biệt thự số 2, cửa sổ tầng cao nhất, đã chuẩn bị xong rồi, đang chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa đi ra ngoài, Từ Hoằng Nghĩa nghe được tiếng nói non nớt của thiếu niên, động tác chậm rãi thong thả lại, trên mặt lạnh lùng lại bỗng nhiên treo 1 tia cười cượt, đầu ngón tay anh còn treo cái chìa khóa, chân dài nghiêng người tựa vào bên cửa sổ, khóe mắt hơi hơi nhếch, “Con trai của ba……Không sao chứ?”.
Lê Chanh: “……..”. Đã bị dọa ra bệnh tim rồi.