Mục lục
Khuynh Đảo Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cứu mạng...”

Đằng Quảng Nguyên nhẹ nhàng thở ra, sau đó bất đầu kêu cứu.

Ông trời phù hộ, thế mà không chết!

Mộng Thiên Nguyệt... Đệch tổ tông ngươi, hôm nay ngươi nhục nhã ta như thế... Tra tấn ta như thế, ta làm sai cái gì?

Tại sao ngươi phải làm như vậy?

Ta đi theo làm trâu làm ngựa cho tập đoàn Mộng Thị các ngươi, lại đổi lấy kết cục như vậy?

Ngươi nhiệt tình mời ta đi theo như thế chỉ vì nhục nhã ta sao?

Chỉ vì nhục nhã ta ngay trước mặt vợ con ta? Đánh ta sao?

Ta và ngươi tuyệt không yên!

Trong tay tập đoàn Mộng Thị các ngươi có tài liệu về ta, có nhược điểm của ta?

Chẳng lẽ trong tay ta không có nhược điểm của các ngươi?!

Cùng lắm thì cắt đứt, ngọc vỡ ngói tan, một kẻ chân trần như ta còn sợ đám đi giày các ngươi chắc!?


“Cứu mạng!"

Đằng Quảng Nguyên lại ra sức hét lên một tiếng: “Chúng ta ăn quỵt cơm... Ăn cơm không mang tiền... Bị đánh thảm... Ai thương xót xin giúp đỡ gọi xe cứu thương với..."

...

Giờ ăn cơm giữa trưa.

Căng tin.

Vạn Lý Tú thoải mái đặt cái sọt sạch sẽ lên: "Đầu bếp, làm phiền cho một trăm cái bánh mỳ.”

Nói xong, nàng đưa thẻ cơm ra: "Thêm hai bát thịt, mười miếng xương to, hai bình tương ớt, một bát canh, thêm mười quả dưa chuột, thêm cả mười bát rau xanh, rau gì cũng được, miễn ăn được là được.”

Đầu bếp mập mạp đứng sau tủ kín trợn tròn mắt nhìn cái giỏi có thể đánh heo trong nhà mình, hẳn vô thức run rẩy, sau đó bắt đầu đưa bánh mỳ ra ngoài.

Dù sao cũng là đầu bếp trong căn tin võ giáo, từng gặp không ít trường hợp thế này, sức ăn của võ tu vượt xa người thường, người tu luyện ở một cấp độ đặc biệt nào đó, thậm chí còn hơn thế nữa, cho dù lượng cơm của cô gái trước mặt có hơi nhiều nhưng vẫn có thể tiếp thu được!

Không thấy ở phía sau nàng... Đúng, phía sau Vạn Lý Tú chính là Long Vũ Sinh, Lý Trường Minh, Lý Thành Long và Dư Mạc Ngôn, cảm đám ai nấy đều mang theo một cái giỏ lớn.

Trong bếp, vài người đàn ông to lớn ra sức đang nhào bột.

“Đậu má... kiếp trước tạo nghiệp gì mà bây giờ lại bị phân đến căn tin Nhị Trung làm bánh mỹ thế này, nhìn lượng yêu cầu này, đúng là muốn lấy mạng già mà..."

Keng.

Có tiếng đi lên cầu thang.

Người chưa đến nhưng giọng nói đã chạy đến trước.

“Ta muốn một trăm năm mươi cái bánh mỳ! Mười cân xương thịt heo, năm bình tương ớt... Trời, các ngươi nhanh thế! Ăn nhiều vậy cơ, các ngươi là heo à? Còn tụ tập thành đoàn đi cùng nhau?”

Đúng là Tả đại gia đến đây!

Vạn Lý Tú lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai phun mấy ngụm nước miếng vào sọt bánh mỳ ở trước. mặt mình.

“Phụt! Phụt! Phụt!”

Sau đó đắc ý dạt dào nhìn Tả Tiểu Đa: “Có ngon thì cướp đi?"

Tả Tiếu Đa đang muốn thị uy, vươn tay lại đây muốn đoạt bánh mỳ nhưng nhìn thấy vậy thì lập tức trợn tròn mắt, sau đó nhảy cao ba mét: "Ôi đệch, Vạn Lý Tú ngươi được, ngươi có gan... Mẹ nó, ngươi nghĩ ra được biện pháp lưỡng bại câu thương này cũng không.


Ngươi chờ đó, ngươi và Long Vũ Sinh cẩn thận với ông, ngươi cứ chờ đó cho Tả đại gia!"

Ở bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Vũ Sinh tức khắc suy sụp: "Việc này có liên quan gì đến ta đâu?"

“Vợ ngươi chọc giận ta, đương nhiên có liên quan đến ngươi!”

Tả Tiểu Đa trơ mắt nhìn đống bánh mỳ của Vạn Lý Tú càng ngàng càng chất cao, liên lục nuốt nước miếng, chân chính cảm nhận được cái gì gọi là đói bụng.

“Thật sự không ngờ Vạn Lý Tú ngươi thân là con gái của Tổng đốc, thiên kim tiểu thư mà lại ghê như thế! Lại đám phun nước bọt vào bánh mỳ, ngươi được lầm...” Tả Tiểu Đa vẫn còn tức giận bất bình.

“Không phun ngươi sẽ cướp mất của ta... Ai còn không biết tính xấu của ngươi chứ.”

Vạn Lý Tú khinh thường nói, lại đưa thẻ cơm ra: “Đầu bếp, thêm một trăm hai mươi cái bánh mì nữa.”

Tuy nhiên ngay cả bánh mỳ của Long Vũ Sinh cũng bị phun nước miếng, vẻ mặt đắc ý dào dạt hăng hái.

Tả Tiểu Đa giận sôi lên, trên nhanh dưới tránh.

“Được lắm được lắm, ngươi chờ đó..."

“Long Vũ Sinh, thân là một thẳng đàn ông thế mà lại ăn bánh mỳ dinh nước bọt của người ta, ta thấy mất mặt thay ngươi, sao ngươi không biết xấu hổ như thế... Có buồn nôn hay không!”

Long Vũ Sinh 'cho' hẳn một ánh nhìn xem thường: “Đó là nước bọt của vợ ta, ta không cảm thấy ghê chút nào cả.”

Tả Tiểu Đa giận không có chỗ trút. Dư Mạc Ngôn, Lý Trường Minh và Lý Thành Long cũng không nói nên lời. Vốn di đã đói đến mặt mày xám ngắt, kết quả đi lấy cơm còn phải ăn 'cơm tró'.

Vạn Lý Tú quay đầu hỏi ba người Dư Mặc Ngôn: “Muốn ta lấy cơm giúp các ngươi không?”


Tả Tiểu Ta lập tức dùng ánh mắt muốn ăn thịt người nhìn ba bọn họ, nghiến răng ken két.

Dự Mạc Ngôn tức khắc giật mình: “Không cần không căn, Tả lão đại, ngươi lấy trước đi."

Lý Trường Minh cũng tức giận nhưng không dám nói, chỉ có thể đứng ở một bên. Tả Tiểu Đa uy phong lẫm liệt đi lên, nhận lấy vị trí của Vạn Lý Tú:"Một trăm lẻ năm... Không, hôm nay ta tức giận, một trăm lẻ bảy!”

Chỉ có Lý Thành Long người mạng trí thức, đầu óc linh hoạt xoay chuyển nhanh chóng nhất, hắn lặng lẽ nói: “Tả lão đại, ngày thường thấy ngươi thông minh. lanh lợi, sao bây giờ lại làm ra chuyện ngu xuẩn thế, ngươi là ai? Ngươi chính là Tả đại sư, người có danh tiếng lừng lẫy khắp thành Phượng Hoàng, chỉ căn ngươi nói một câu, bao nhiêu người bên ngoài muốn mời ngươi xem tướng, chuẩn bị nhiều đồ ăn còn không phải là chuyện trong phút chốc sao, mà giờ ngươi lại muốn tranh đồ ăn với bọn ta, mất thân phận, mất phẩm cách, mất phân vị nữa, haizz... Vô cùng thê thảm, vô cùng thê thảm!”

Tả Tiểu Đa nghe vậy không khỏi sửng sốt.

Hả?

Phù Phủ nói có lý đó.

Mỗi buổi trưa mình sẽ bớt chút thời gian ra xem tướng cho mọi người, chỉ cần mình tung ra vài tin tức, in chắc sẽ có cả tá người mang đồ ăn ngon đến tìm mình, hoàn toàn có thể kết hợp vừa ăn uống vừa xem tướng, càng tiết kiệm thời gian, lại không cần đi cướp miếng ăn với mấy tên này, điều này thực sự có thể cân nhắc!

Ừm, chẳng qua có cân nhắc cũng phải đợi hôm. nay ăn no đã, ăn xong rồi nói sau!

...

Chiếc bàn lớn có thể chứa hai mươi người dùng bữa cùng nhau lại bị sáu người Tả Tiểu Đa chiếm cứ, chỉ riêng bánh mỳ trên bàn đã chồng lên thành tòa núi nhỏ, thêm các loại đồ ăn vào, quả nhiên rực rỡ muôn màu.

Nếu để người không biết chuyện thì thấy, cái này phải là đồ ăn đủ cho cả nhà ăn một năm chứ chẳng đùa?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK