Trở lại với Mộc Hạ
Ả thấy ai ai cũng đều cười nhạo ả, ả tức giận đến đỏ mặt. "Các người là cái thá gì mà dám cười tôi các người có biết tôi là ai không? Tôi là Nam Cung thiếu phu nhân tương lai của Nam Cung gia đó". Ả đứng dậy lấy giấy lau mặt của mình.
"Cô mới là cái thá gì của Nam Cung gia thì có. Chưa vào cửa đã làm chuyện bại hoại gia đình của tôi". Nam Cung lão gia lên tiếng.
"Không phải như vậy, mẹ... mẹ tiểu Hân là cháu gái mẹ thương nhất mà". Ả nắm lấy tay Nam Cung phu nhân.
"Cháu gái của tôi sao? Uổng công tôi thương yêu nó vậy mà không phải giọt máu của Nam Cung gia". Bà hất tay Mộc Hạ.
"Chuyện này chắc có hiểu lầm". Giang Uyển Tình là mẹ của Mộc Hạ lên tiếng.
"Đúng vậy". Mộc Hùng cũng đồng tình.
"Ông, ba mẹ nhất định là con nhỏ Minh Nhã hãm hại con. Hình có thể ghép được mà". Ả đang tự tìm đường thoát cho mình.
"Cô im đi ngay từ đầu khi cô bước vào nhà tôi thì tôi đã thấy cô thật chướng mắt. Lúc nào cũng đổ mọi tội lỗi cho Nhã Nhi. Con bé có làm gì cô đâu chứ?" Bà không thể chịu được khi Mộc Hạ làm tổn thương đến Minh Nhã. Bà thương cô thậm chí còn muốn cô mai sau có thể trở thành con dâu của bà. Nhưng từ khi Mộc Hạ xuất hiện thì giấc mơ đó liền tan biến.
"Mẹ luôn nói tốt cho nó vậy nó có bằng chứng gì mà cáo buộc con". Tôi không tin hôm nay tôi sẽ thua cô Lâm Minh Nhã.
Cô nãy giờ coi kịch vui đột nhiên bị triệu hồi. Thôi thì cứ thuận theo ý của cô ta. "Đây là bác sĩ Lãnh, anh ấy cũng là giám đốc của bệnh viện Thiên Ái". Cô bước đến giới thiệu cho mọi người cùng biết.
"Chào mọi người tôi là Lãnh Thiên Hàn .Chuyện xét nghiệm ADN thật đúng như những gì mọi người đã thấy". Nếu em đã kéo anh cùng diễn thì anh sẽ diễn thật tốt.
Trên con tàu có 1 số ít người biết anh, nên họ đã đứng ra nói anh làm việc rất uy tín. Điều đó làm tăng lên sự đồng tình của những người đang có mặt ở nơi đây.
Thật đúng như cô dự tính chỉ cần lợi dụng danh tiếng của Thiên Hàn thì ngay lập tức sẽ có người tin vào bảo đảm cho cô.
"Vậy còn việc hình thì sao cô cũng có thể ghép mà". Tôi vẫn chưa thua cô đâu Minh Nhã.
"Việc này tôi cũng có nhân chứng". Cô lại nhìn về phía Diệp Dao, Mẫn Nhi cùng bạn trai của họ.
Ngay từ đầu cô nàng có ý muốn xem kịch không ngờ thành ra thế này. "Tôi làm chứng lúc đó chính mắt tôi thấy Hạ L... Ý lộn Mộc tiểu thư cùng 1 ông chú đi vào khách sạn trong có vẻ rất ân ái". Theo thói quen cô nàng định kêu Hạ Lưu. Ây da thật là bậy quá đi mà.
"Tôi cũng làm chứng vì tôi là bạn của Hạ Hạ nhiều năm. Nên cô ấy đã kể chuyện cùng người khác ân ái và chuyện Nam Cung Hân không phải con của Nam Cung thiếu đây". Mẫn Nhi tôi sẽ lấy lại công bằng cho chính mình. "Lúc trước cô ấy còn muốn cho người cưỡng ép tôi nếu tôi nói ra chuyện của Nam Cung Hân".
"Mẫn Nhi đừng buồn mọi chuyện đã qua rồi" Mặc Lâm 1 bên an ủi.
"Tôi cũng từng bị Mộc tiểu thư đây dụ dỗ. Nhưng nhờ có Dao Dao mà tôi đã thoát khỏi ma trảo của Mộc tiểu thư". Dạ Lãnh Nam nhân cơ hội tuyên bố Diệp Dao là người con gái của anh.
Có cần như vậy không cha nội, cô ngao ngán trong lòng. Thôi thì sẵn làm việc tốt luôn.
"Không các người thông đồng với nhau để hại tôi". Ả bùng phát cơn giận chạy về phía cô ả giơ tay định tát cô.
Thiên Vũ có dự cảm không tốt nên đã nhanh chống bắt được tay của Mộc Hạ. "Mộc tiểu thư tôi là nhân chứng rõ nhất 1 tháng trước cô cố tình tìm tôi chỉ vì muốn trèo lên giường với tôi không phải sao?".
Nam Cung phu nhân núi lửa dâng trào so với Mộc Hạ, bà còn dữ hơn. Bà tán Mộc Hạ bên còn lại, lần này ả chao đảo té về phía Nam Cung Hân.
"Đủ rồi Mộc Hạ đã làm sai rồi cũng không thừa nhận. Tôi không thể nhịn cô thêm 1 lần nào nữa. Ngày mai cô mau dọn đồ biến khỏi Nam Cung gia cho tôi".
"Ông nội ơi! Ông mau cản bà nội lại đi, sao bà lại đánh mẹ cháu". Nam Cung Hân nhìn bà nội tán mẹ mình liền chạy đến chỗ Nam Cung lão gia.
"Ta không phải ông nội của con, vợ ta cũng không phải bà nội của con. Ba con cùng gia gia cũng vậy. Sau này con không được gọi như thế nữa". Cho dù Nam Cung lão gia có giận Mộc Hạ đi chăng nữa thì đứa bé này cũng không có tội.
"Mau chống cho tàu quay lại mau lên". Nam Cung gia gia nhìn cảnh này không khỏi phiền lòng. Ông cảm thấy có lỗi với Minh Nhã. Ông bước đến nắm tay Minh Nhã vỗ vỗ. Cô chỉ cười dịu dàng không nói gì hết.
Cô lặng lẽ đi tìm 1 chỗ khuất lấy điện thoại ra gọi cho cảnh sát chờ đến khi con tàu vừa cập bến là có thể bắt Mộc Hùng cùng gia đình của lão ngay.
Lúc cô gọi điện thoại xong quay ra giật hết cả mình. "Mấy người muốn giết tôi đấy à".
Cả 5 vị nam chủ điều mỉm cười thật tươi. "Vở kịch thật đặc sắc" cả 5 người cùng nói.
"Chưa xong đâu còn 1 cái kết rất thú vị nha. Đi ra đó thôi các diễn viên tài năng".
Rồi 6 người cùng nhau quay lại đại sảnh. Con tàu rất nhanh quay lại rồi cập bến. Khi con tàu vừa cập bến lực lượng cảnh sát đã nhanh chống lên con tàu.
"Cho hỏi ở đây ai là Mộc Hùng?" Vị cảnh sát trưởng hỏi.
"Là tôi" Lão bước ra hiên ngang, lão cứ tưởng cảnh sát tìm lão chắc để biểu dương gì đó.
Cho đến khi vị cạnh sát trưởng lấy cái còng được móc ở bên hông. Cái còng móc vào tay lão khi lão không biết chuyện gì đang xảy ra. "Xin làm phiền chúng tôi nhận được tin có người tố cáo ông nhận tiền hối lộ cùng những phi vụ làm ăn phi pháp. Mời ông đi cùng chúng tôi về đồn".
"Khoan đã" Lão nhìn về phía Minh Thiên nói. "Minh Thiên hãy nể tình chúng ta là họ hàng xa. Cháu hãy nói vài lời giúp cho ta".
"Xin lỗi tôi không quen ông ấy, các vị có thể dẫn ông ấy đi". Minh Thiên phủ nhận mối quan hệ họ hàng xa này.
"Các vị ở đây còn 2 kẻ đồng lỏa nè" Thiên Vũ tốt bụng nhắc nhỡ.
Nghe vậy những vị cảnh sát bắt 2 mẹ con Mộc Hạ. Vì 2 mẹ con biết mình khó tránh khỏi tội đồng lỏa nên đã tháo chạy.
"Nè Mộc Hạ cô bỏ quên cô con gái nhỏ của mình nè. Cô đừng bỏ của chạy lấy người chứ". Diệp Dao lớn tiếng gọi nhưng Mộc Hạ chẳng quan tâm mà chạy mất.
1 giờ sau Giang Uyển Tình bị bắt lại rồi đưa về đồn cảnh sát. Còn Mộc Hạ may mắn được 1 người đàn ông thần bí cứu đi.