2 tiết học nhàm chán cuối cùng cũng đã qua đi. Vào lớp công việc của cô không phải học mà là ngủ. Học thì ít mà ngủ thì nhiều.
Mộc Hạ đợi Minh Nhã từ phòng hội trưởng đi xuống đi bèn kéo cô lại. Nũng Nũng nịu nói "Nhã Nhã mình có chuyện muốn nói với cậu" giọng nói của Mộc Hạ làm cho Minh Nhã nghe mà muốn phát nôn để tôi xem cô định sẽ làm gì.
Minh Nhã quay sang nói với Diệp Dao" Dao Dao cậu đi xuống trước đi lát mình xuống sau".
"Nhưng mà mình..." không đợi Diệp Dao nói hết câu thì Mộc Hạ đã kéo Minh Nhã đi chỗ khác rồi dừng ở chỗ cầu thang gần đó Minh Nhã ngầm hiểu. Diệp Dao không yên tâm nên đã lặng lẽ đi theo sau Minh Nhã.
"Chuyện hôm qua là mày cố tình làm như vậy để Thiên ca ca hiểu lầm tao phải không?" Mộc Hạ vẫn còn ấm ức chuyện hôm qua.
Minh Nhã cười chế giễu" đúng là tôi làm đó thì sao. Cô làm gì được tôi đi méc Thiên ca ca của cô đi nhưng Thiên ca ca của cô sẽ không tin cô nữa đâu".
"Mày...mày..." Mộc Hạ không nói nên lời.
"Đây chỉ là 1 phần nhỏ thôi. Trước kia cô đã làm gì tôi thì tôi sẽ dần dần trả lại cho cô nhanh thôi". Lúc này Minh Nhã đột nhiên thay đổi thái độ cô cực kì lạnh lùng khiến Mộc Hạ sợ hãi lùi về sau mấy bước.
Minh Nhã định quay bước đi thì đột nhiên Mộc Hạ chạy đến nắm lấy tay cô 2 người giằng co qua lại.
Mộc Hạ chợt thấy Thiên Vũ chàng thiếu niên vạn người mê cô ta vì muốn lấy sự đồng cảm của cậu nên muốn lợi dụng Minh Nhã.
Nhưng Mộc Hạ không ngờ rằng Minh Nhã lại nhanh hơn cô ta 1 bước. Minh Nhã thuận thế hơn nên cô đã làm như là Mộc Hạ đã đẩy ngã mình.
Minh Nhã té xuống cầu thang đầu đập vào tường chảy máu. Cô vẫn còn sức đứng dậy nhưng cô đây là đang diễn tuồng nên cô sẽ nằm bất tỉnh nhân sự.
Mọi người thấy vậy quay quanh lại xem. Còn Thiên Vũ vội chạy lại bế Minh Nhã lên xe của mình rồi đưa cô đến bệnh viện ngay. Lúc bế Minh Nhã có chạy ngang qua Minh Thiên và Mộc Hạ. Thiên Vũ lườm Mộc Hạ khiến cho cô ta lạnh run người.
Minh Thiên có cảm giác như là cô được ai đó bế chạy ngang qua mình nên anh đã chạy tới đó hỏi Diệp Dao. Sau khi nghe Diệp Dao kể hết đầu đuôi Minh Thiên nổi cơn thịnh thịnh nộ từ ngày hôm qua tới nay.
Minh Thiên 1 tay bóp lấy cổ Mộc Hạ" tôi đã cảnh cáo cô rồi mà hay là những lời tôi nói cô nghe không lọt lỗ tai".
Mộc Hạ bị Minh Thiên bóp chặt cổ đến khó thở "kh...không...ph...phải...em".
"Cô còn chối bao nhiêu người ở đây bộ đui hết rồi hay sao mà không nhìn thấy cô làm. Cô tưởng rằng mình có thể 1 tay che trời hay sao. Đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt em gái tôi và tránh xa em tôi ra. Cô hãy cầu nguyện cho em tôi không xảy ra chuyện gì đi nếu em tôi mà có bị gì thì ngày hôm nay là cũng là ngày xác của cô được chôn đó".
Minh Thiên bỏ tay ra khỏi Mộc Hạ rồi tìm đến bệnh viện mà Minh Nhã đã đến. Mọi người gần đó đều bày tỏ thải độ khác nhau. Có người thì chỉ trích, có người thì thương cảm cho cô ta. Nói chung thì chỉ trích là nhiều nhất. Chuyện Mộc Hạ đã nhanh chống lan ra rất rộng và cũng đã tới tai Nam Cung Ngạo.
Nam Cung Ngạo không tin Mộc Hạ đã đẩy Minh Nhã nhưng không tin cũng phải tin. Vì cả trường giờ đây đều đang đồn ầm cả lên. Anh bắt đầu cảm thấy chán ghét Mộc Hạ. Giờ đây anh chỉ muốn bù đắp lại những lỗi lầm mình đã làm với cô .
Nhưng Nam Cung Ngạo không biết rằng Minh Nhã mà anh biết đã thay đổi thành 1 người khác.