• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mâu thuẫn

Vết thương của Quân Thụy tương đối sâu, có vài chỗ mơ hồ có thể thấy cả xương trắng, da thịt đều bị kéo ra ngoài, vừa nhìn đã biết không dễ xử lý. Bất quá hiện tại Tư Đồ Bích cũng không còn cách nào, chỉ có thể giúp Quân Thụy xử lý qua loa, sau đó lại dùng vải xé từ áo lót ra bang bó cho hắn

Bình rượu Thiêu đao tử1 tìm được trên thi thể trước tiên để cho Quân Thụy uống một ngụm, sau đó thấm lên vải sạch lau miệng vết thương để sát trùng, sau đó Tư Đồ Bích nhẹ nhàng cẩn thận dùng vải sạch băng bó lại: “Bệ hạ trước tiên nhịn một chút, hiện tại chúng ta chỉ có thể làm như vậy, đợi đến khi thoát hiểm sẽ xử lý lại cho tốt.”

“Ừ.” Quân Thụy ậm ừ một tiếng, thanh âm hình như cũng đã thả lỏng hơn lúc nãy, Tư Đồ Bích biết vừa rồi khi xử lý vết thương Quân Thụy khẳng định vô cùng đau đớn, bởi vì chỉ vừa đơn giản xử lý như thế nhưng trên người hắn cũng đã thấm ướt mồ hôi. Bất quá đế vương dày dạng kinh nghiệm sa trường như hắn hiển nhiên định lực cũng rất mạch, suốt cả quá trình cũng chưa hề kêu đau, ngay cả nét mặt cũng không thề thay đổi, điều này khiến Tư Đồ Bích thực sự thập phần bội phục.

Tư Đồ Bích chậm rãi bang bó vết thương trên người Quân Thụy, tay y hiện giờ cũng không tiện cử động vì vậy một chút việc như thế cũng làm đến vô cùng trắc trở, đợi đến khi băng bó xong y cũng mệt mỏi đến mức chỉ có thể dựa vào tường thở dốc, ngay cả một lời cũng không thốt ra nổi. Thế nhưng hiện tại nào còn thời gian để nghỉ ngơi? Nhân thủ cả hai phía sợ rằng đều đang điên cuồng tìm kiếm hành tung của bọn họ, nếu không nhanh chóng tìm ra cách liên lạc với người của mình mà để đối phương phát hiện trước, sợ rằng hậu quả không thể tưởng tượng được.

“Mặc…y phục của bọn họ vào đi…” Tư Đồ Bích gian nan nói, trước mắt y đều là một mảnh trắng xóa, bệnh nặng lâu ngày đã khiến thân thể yếu ớt này có điểm không chống đỡ nổi, thế nhưng y chỉ có thể cứng rắn chống cự cầm lên một bộ y phục.

“Ừ.” Quân Thụy gật đầu, nhìn cánh thay bị thương của Tư Đồ Bích lại nhìn bả vai đang bị “trói gô lại” của mình một chút, vươn tay đến giúp Tư Đồ Bích cởi phục, “Ngươi mặc trước, ta đến giúp ngươi. Một lát ngươi đến giúp ta.”

Tư Đồ Bích có chút buồn cười, hai người hiện tại đều là hành động bất tiện, muốn thay một bộ y phục cũng phải giúp đỡ lẫn nhau mới xong. Nếu đổi thành lúc trước, bộ dạng chật vật này nhất đinh sẽ bị Quân Thụy triệt để cười nhạo.

“Được.” Tư Đồ Bích xỏ cái tay bị thương vào áo, sau đó chậm rãi xỏ tay còn lại, bởi vì gãy xương nên mỗi hành động của y lúc này đều đau thấu đến xương cốt, đợi đến khi mặc xong quần áo thì tay đã đau đến run run, ngay cả dây lưng cũng không thắt lại được.

“Lại đây.” Quân Thụy kéo Tư Đồ Bích lại gần, đưa tay chỉnh lại quần áo giúp y, hắn có chút do dự nhìn người trước mặt đã trở nên trắng bệch, ngay cả hô hấp cũng rối loạn không đều. Quân Thụy biết, Tư Đồ Bích đã đến cực hạn.

“Ta nghe Tư Đồ Cẩn nói ngươi từ nhỏ đã rất sợ đau, xem ra quả nhiên là như vậy.” Quân Thụy nhàn nhạt nói. Những đau đớn thế này đối với hắn chẳng qua cũng chỉ như một bữa cơm, nhẫn một chút liền xong. Thế nhưng Tư Đồ Bích lại không giống, trước đây y đã từng vô cớ bị đau, bộ dạng lúc đó của y khiến hiện tại Quân Thụy nghĩ đến đã khó chịu, tuy rằng đến bây giờ hắn vẫn không biết rốt cuộc cái gì đã khiến y đau nhưng Quân Thụy vẫn vô cùng chú ý. Vì vậy hắn đột ngột hỏi, “Lần trước ở trong cung ta thấy ngươi vô cùng đau đớn, rốt cuộc là bị làm sao? “

“Không có gì.” Tư Đồ Bích đạm nhiên trả lời, hoàn toàn tỏ ra xa cách. Quân Thụy bất đắc dĩ đành bảo y giúp mình mặc y phục, sau khi chỉnh trang xong liền đứng lên nói với Tư Đồ Bích, , “Ngươi chờ ở đây một lát, ta đi ra ngoài xem trước một chút.”

“Cùng nhau đi.” Tư Đồ Bích khẽ nói, mở to mắt nhìn Quân Thụy, lúc ánh mắt giao vào nhau hai người bỗng nhiên đều yên lặng nhìn thẳng vào đối phương, Quân Thụy ho khan một tiếng, hắn vốn muốn nói “Ngươi đi theo chỉ gây cản trở thôi”, thế nhưng nghĩ kỹ một chút lại thấy hiện tại cả hai đều bị thương, đi cùng không chừng có thể hỗ trợ lẫn nhau. Hơn nữa, nếu để Tư Đồ Bích một mình ở chổ này, vạn nhất bị kẻ địch phát hiện thì ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.

“Đến đây.” Quân Thụy cúi người dìu Tư Đồ Bích đứng dậy, hai người cứ thế một trước một sau đi ra ngoài. Trước khi ra khỏi sơn động, Quân Thụy ra hiệu cho Tư Đồ Bích dừng lại, tự mình nắm chặc vũ khí tiến về phía trước vài bước, sau khi xác định bên ngoài không có động tĩnh gì mới quay đầu lại ra hiệu cho Tư Đồ Bích đi theo.

Địa hình ngọn núi này hết sức phức tạp, khắp nơi đều là cây cỏ um tùm cùng với đá nhọn lởm chởm, bất quá cũng nhờ như vậy mà hai người có thể ẩn mình vào trong rừng cây, rất khó bị người phát hiện. Quân Thụy vẫn một mực đi ở phía trước dò thám tình hình, sau một hội lâu cũng không phát hiện có kẻ đi tìm kiếm hai người, xem ra tình thế giằng co ở ngoài kia vẫn còn rất quyết liệt. Dù sao Hoàng đế đang gặp nạn, những kẻ dẫn quân ngoài kia cũng không dám tiến công quy mô, chỉ có thể chia nhỏ binh lực đi khắp nơi tìm kiếm, chỉ có điều kẻ địch hiển nhiên cũng sẽ đồng dạng dốc sức truy tìm, hiện tại việc duy nhất họ có thể làm chính là nhanh chóng tìm ra người của mình.

“Xem ra con ngựa đó đã chạy khá xa.” Tư Đồ Bích nhẹ giọng hỏi. Quân Thụy gật đầu: “Chạy một đoạn không ngắn, sau đó lại rơi xuống vách núi, thế nên bây giờ mới phiền toái. Nếu chúng ta vẫn không tìm được người, vậy thì chỉ có thể tìm cách xuống núi trước.

“Được, xuống núi có vẻ an toàn hơn một chút, dù sao nhân mã hai bên đều đang dồn sức tìm kiếm trên này, cứ xuống núi trước không chừng lại tránh được một kiếp. Rừng cây ở đây tương đối rậm rạp, thuận tiện để ẩn nấp, chúng ta cứ quyết định như thế, chờ sau khi xuống núi lại bàn bạc tiếp.” Tư Đồ Bích gật đầu nói.

“Ngươi nghĩ chuyện lần này là do Hắc Phong trại gây nên sao?” Quân Thụy hỏi.

“Ta thấy không giống, những người này đều được huấn luyện nghiêm chỉnh ăn khớp, hoàn toàn không giống một đám tặc phỉ ô hợp. Chỉ sợ là do người khác. ” Tư Đồ Bích nhíu mày hỏi, “Không biết việc lần này bệ hạ xuất cung có bao nhiêu người biết?”

“Ngươi đang nói trong cung có nội gian?”

“Sợ rằng không chỉ là nội gian, đại khái là có người muốn đưa bệ hạ vào chỗ chết.”

“Soán vị.” Quân Thụy bình tĩnh tiếp lời.

“Đúng vậy.” Tư Đồ Bích gật đầu, lập tức nói thêm, “Nếu bệ hạ thực sự gặp chuyện, ai sẽ là người có lợi nhất?”

“Có lợi nhất?” Quân Thụy nghĩ ngợi nói, “Những người trong tay nắm thức quyền thật ra cũng có vài kẻ, thế nhưng trước khi xuất cung trẫm đã an bày ổn thỏa hết, quân đội trên dưới đều chỉ nhận hổ phù trên người ta, ngoại trừ do chính trẫm hạ ý chỉ, không có ai có thể điều động một binh một tốt, cho nên việc muốn dùng binh quyền soán ngôi ắt hẳn không được. Như vậy thì liền dính đến vấn đề thừa kế ngôi vị, trẫm vẫn chưa có con nối dòng, nếu thật phải truyền ngôi, thì chỉ có thể tính đến huynh đệ đồng lứa với trẫm. Người có uy vọng nhất hiện nay chính là Quân Trạch và…” Quân Thụy dừng một chút, dừng bước lại quay đầu lại nhìn thẳng vào Tư Đồ Bích, nghiêm túc nói: “Chính là Quân Trạch và Quân Thái.”

“Không phải là Thái ca!” Tư Đồ Bích lập tức mở miệng phản bác, nhưng nhìn thấy nụ cười trào phúng trên mặt Quân Thụy lại không biết phải giải thích như thế nào.

“Tại sao không thể là Quân Thái? Hắn là tiền Thái Tử, trong các Vương gia thì danh vọng của hắn trong triều là cao nhất.” Quân Thụy nói, “Huống hồ hắn đã làm Thái tử nhiều năm như vậy, mạng lưới giao thiệp cũng rộng, nếu trẫm băng hà hắn đương nhiên là người có khả năng thượng vị nhất.”

“Một đường nhân mạch của Thái ca không phải đều bị người chèn ép hết rồi sao!” Tư Đồ Bích hừ một tiếng, y chú ý được từ đầu đến giờ Quân Thụy vẫn tự xưng “ta”, thế nhưng vừa nhắc đến việc triều chính liền bất tri bất giác sửa thành “trẫm”, loại thay đổi vi diệu này khiến trong lòng Tư Đồ Bích cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Ngươi làm sao biết được?” Quân Thụy hỏi tới, “Làm sao ngươi biết trẫm đã chèn ép người của hắn?”

“Đây là tất nhiên.” Tư Đồ Bích thuyết, “Bệ hạ muốn ngồi vững trên ngôi vị Hoàng đế thì tất yếu phải đã kích những kẻ có khả năng gây bất lợi cho mình. Người làm sau để yên cho những tai họa ngầm kia ở bên cạnh chứ. “

“Thế nhưng Tư Đồ khanh, ngươi cũng biết, trong dĩ vãng kết cục của tất cả phế Thái tử là như thế nào?” Quân Thụy nói, đột nhiên hắn cảm thấy tiếng xưng hô “Tư Đồ khanh” này nghe thực chói tai, thế nhưng trong tình huống này lại thực sự không biết phải dùng cách xưng hô nào khác, vì vậy chỉ đành ho khan một tiếng để che lấp tâm tình bối rối của mình, sau đó nói tiếp, “Các phế Thái tử trước đây, sau khi sung quân biên cương đều trước sau gặp phải đủ loại tình huống mà ngoài ý muốn bỏ mình, có thể là tai nạn, có thể là chết bệnh, có thể là vì nước vong thân, không có một ai có thể hưởng hết tuổi trời, ngươi có biết là tại vì sao không? Bởi vì hắn chính là kẻ từng tiếp cận gần nhất với ngôi vị Hoàng đế, sự tồn tại của hắn tạo nên uy hiếp rất lớn cho kẻ đang tại vị, thế nên, tất cả bọn họ đều phải chết. Nếu so sánh như thế, không phải trẫm đã rất nhân từ với Quân Thái rồi sao? Trẫm chưa từng làm khó hắn, thực sự để mặt hắn an ổn thoải mái ở nơi xa xôi kia làm một Vương gia nhàn tản, trẫm tự hỏi mình đã hết lòng rồi, lẽ nào trẫm không nên chèn ép thế lực của hắn mà cứ tùy ý để hắn uy hiếp ngôi vị của mình sao? “

Tư Đồ Bích thật sự không còn lời nào để nói, những lời vừa rồi của Quân Thụy đều hoàn toàn chính xác. Nếu đổi thành người khác chỉ sợ Quân Thái đã sớm bỏ mạng tha hương rồi, vì sao Quân Thụy vẫn không động thủ với Quân Thái chứ? Cái người này trên chiến trong vốn nổi danh sát phạt quyết đoán, có lần trong chiến dịch bình định biên quan đã từng chém hơn trăm cái thủ cấp của quân định chỉ trong một trận chiến, lúc đó toàn thân hán đẫm máu, thật sự giống như la sát hung tợn đến từ địa ngục, rõ ràng là bộ dạng một kẻ ngoan tuyệt.

“A Bích, trẫm nói cho ngươi biết, kỳ thực trẫm thập phần coi trọng thân nhân của mình. Năm đó lúc trẫm không ở kinh thành, Quân Thái đối với mẫu phi của trẫm và Quân Tiễn vẫn luôn tận tâm chiếu cố, vì vậy trẫm mới buông tay bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy. Chỉ cần hắn an phận làm một Vương gia nhàn tản ở nơi đó, trẫm có thể giữ mạng giúp hắn, thậm chí còn có thể bỏ qua những việc Chân hậu trước kia đã làm với mẫu phi của trẫm.” Quân Thụy nói, “Trẫm trước kia vẫn luôn cảm thấy mâu thuẫn, tuy rằng bỏ qua cho hắn thế nhưng vẫn không thể không để ý những việc Chân hậu đã gây ra, vì vậy mới giận chó đánh mèo lên người ngươi. Bất quá hiện tại trẫm đã thông suốt, mẫu phi đã mất, trẫm cũng không muốn dây dưa trong những thù hận hỗn loạn này khiến người vô tội bị liên lụy. Người đã chết liền không thể sống lại, có truy cứu cũng chẳng làm được gì.”

Quân Thụy khi nói những lời này trong mắt tràn ngập nhu tình mềm mại, hơn nữa hắn còn gọi Tư Đồ Bích là “A Bích”, lại nói “không muốn tiếp tục liên lụy người vô tội “, những lời này dường như là cố tình muốn nói cho Tư Đồ Bích nghe, khiến viền mắt của y tựa hồ có chút lên men. Thế nhưng y lại cảm thấy mọi việc dường như không đúng lắm, chẳng lẽ Quân Thụy đã biết việc mình âm thầm bang trợ Thái ca rồi? Bèn mở miệng hỏi: “Bệ hạ vì sao lại nói những việc này với vi thần? Lời nói tâm huyết như thế không phải nên nói trước mặt Thái ca sao? Nói cùng vi thần như thế vốn cũng không có tác dụng gì.”

Tư Đồ Bích đối với việc của Quân Thái vốn là vô cùng lo lắng, trong lòng lại trước sau không bỏ được thái độ đối đãi của Quân Thụy trước đây với mình, cùng với những chuyện khuất nhục hắn đã ép buộc y, vì vậy những lời cảm động vừa được nói ra chậm rãi cũng biến thành có chút ẩn ý: “Hơn nữa, vi thần cũng hoàn toàn có thể hiểu được những lời này của bệ hạ đều chỉ là văn vẻ bề ngoài, người để Thái ca sống không phải là muốn mượn đod biểu thị trạch tâm nhân hậu của mình sao? Bệ hạ là thiết huyết đế vương xuất thân từ lưng ngựa, một tay chấp chưởng binh quyền không hề nhẹ dạ, thế nhưng văn thần sợ rằng sẽ không chịu nằm trong sự khống chế của người, nếu người thật sự giết Thái ca chỉ sợ liền khiến văn thần mạnh mẽ phản kháng. Cho nên, thay vì nói rằng người từ bi buông tha cho Thái ca không bằng nên nói rằng người bắt buộc phải buông tha cho huynh ấy. Cái gì mà không truy cứu, không liên lụy, nghe vào tai đúng là vô cùng cảm động! Sợ rằng đợi đến khi văn thần đều quy phục thì sinh mạng của Thái ca cũng không giữ được nữa!”

“Tư Đồ Bích!” Quân Thụy hơi tức giận, rõ ràng thái độ của hắn đối với Tư Đồ Bích đã ôn nhu hơn rất nhiều, lại còn luôn tạo ra ngoại lệ vì y, hắn chỉ còn kém không để cho y biết hắn rốt cuộc đối xử với y khác biệt như thế nào. Không hiểu vì sao người này lại cứ giống như mèo hoang nhút nhát đề phòng, chỉ cần có chút sai lầm liền xù lông giương buốt, thật sự khiến không ai có thể nhẫn nại được với y mà.

Nét mặt của Quân Thụy trầm xuống, vốn còn muốn mở miệng nói thêm điều gì nửa, thế nhưng vừa giương mắt nhìn lại ngoài ý muốn phát hiện, phía sau bọn họ không xa bất ngờ xuất hiện hai hắc y nhân đang cưỡi ngựa, rõ ràng là người của đối phương!

——————

1/ Thiêu đao tử: Tên một loại rượu trắng của TQ, loại rượu này giá rẻ nồng độ lại cao, uống vào gần như cháy cả gan ruột. Giới bình dân TQ rất chuộng rượu này, một phần vì rẻ tiền, phần còn lại là vì rượu có tác dụng cực tốt trong việc giữ ấm, sát trùng cấp cứu lúc bị thương hoặc lau người hạ nhiệt lúc bị sốt.

Published by: ổ mèo lười



đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười

Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK