• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng vui

Quân Thụy nghẹn họng nhìn Tư Đồ Nhữ xoay người rời khỏi, cả nửa ngày sau cũng không biết nên nói gì cho phải, quay đầu lại nhìn thấy Tư Đồ Bích vẫn đứng nguyên chỗ cũ liền không khỏi nhíu mày. Trương Đình Hải thấy thế liền vội vàng bước đến đỡ Tư Đồ Bích về giường, sau đó nháy mắt với Cam Đường, hai người đồng loạt lui ra ngoài, còn không quên giúp người đóng cửa.

Trong phòng yên tĩnh, chỉ mơ hồ nghe được tiếng hít thở của hai người bọn họ, Quân Thụy lại vì một câu “phải quyết định sớm” của Tư Đồ Nhữ mà không khỏi một phen suy nghĩ, mà Tư Đồ Bích cứ yên lặng ngồi tựa vào giường, cúi đầu nhìn cánh tay băng kín của mình. Hai người cứ thế trầm mặc đuổi theo những suy nghĩ riêng mình.

Một lát sau, Tư Đồ Bích rốt cuộc cũng mở miệng trước, nhẹ giọng gọi “Bệ hạ”, trong thanh âm tràn đầy cảm xúc không xác định, một lát sau lại tiếp tục nói một chữ “ta” rồi ngừng, có vẻ như không biết phải tiếp tục thế nào. Quân Thụy không khỏi thở dài, bước đến ngồi bên cạnh y, nhẹ giọng nói: “Những lúc riêng tư đừng gọi ta là bệ hạ. “

“Dạ…” Tư Đồ Bích cúi đầu, bộ dáng lo sợ bất an khiến Quân Thụy vừa thương vừa giận, hắn rất muốn hỏi vừa rồi Tư Đồ Nhữ rốt cuộc đã nói gì, thế nhưng lại không biết mở lởi thế nào. Hai người tuy đã mở lòng với nhau, thế nhưng chuyện này vẫn là rất mẫn cảm, trước đây bọn họ vẫn cẩn thận không đề cập đến việc này, hiện tại là muốn tránh cũng tránh không được.

“Hôm nay ta có gặp người nhà của ngươi.” Quân Thụy nói, “Ta đã nói chuyện với Tư Đồ gia và Uyển Tranh, còn muốn gặp Tư Đồ Cẩn, thế nhưng hắn đã rời khỏi. Dự định ngày mai mới đi tìm phụ thân ngươi, thế nhưng…”

Quân Thụy dừng lại cân nhắc một chút mới tiếp tục: “Thế nhưng không nghĩ tới phụ thân ngươi đã đến đây trước.”

“Ừ…” Tư Đồ Bích gật đầu, suy nghĩ một hồi rồi chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Quân Thụy, lại qua một lúc mới mở miệng: “Quân Thụy…”

“Ừ?”

“Phụ thân đến tìm ta là vì vị trí gia chủ Tư Đồ gia…” Tư Đồ Bích nhẹ nhàng nói, lại thấy Quân Thụy cũng không có biểu tình kinh ngạc hay tức giận gì mới tiếp tục, “Phụ thân nói, muốn… để ta… kế thừa vị trí gia chủ…”

“Hử?” Quân Thụy sửng sốt, cau mày suy nghĩ một phen rồi nở nụ cười. Tư Đồ Nhữ xem ra đích xác đã hiểu được thế cục, hiện tại Tư Đồ Bích chính là người vô cùng trọng yếu trong lòng mình, nếu giao vị trí gia chủ cho y, Quân Thụy hắn quả thực phải hết lòng bảo trụ Tư Đồ gia rồi.

“Phụ thân nói người làm gia chủ đã mấy thập niên, cũng sắp mệt mỏi không chịu nổi, hiện tại loại tình thế này đã không còn nằm trong dự liệu của người nữa. Vì vậy, người muốn ta đến thay thế…” Tư Đồ Bích chậm rãi nói, trên mặt chính là biểu tình mệt mỏi mờ mịt. Gia chủ Tư Đồ gia, trọng trách nặng nề như vậy nếu thật sự đã gánh lên vai liền phải chịu áp lực rất lớn. Hơn nữa, biểu tình khi phụ thân nói chuyện khiến y không khỏi cảm thấy trong lòng đau đớn một trận…

Phụ thân nói: “A Bích, nhiều năm qua vi phụ biết mình đã thua thiệt con. Thế nhưng, vi phụ làm như vậy còn không phải là vì muốn con phải kiên cường đối mặt với những trắc trở này sao —— bởi vì con chính là hai tử có thiên phú nhất của Tư Đồ gia. Gia tộc này không thể dung được những người mềm yếu vô lực, vì vậy phải khiến cho con trở nên cường đại, hết thảy những việc này cũng là muốn con thích ứng sớm một chút mà thôi. Thế nhưng, hiện tại vi phụ hối hận, con tuy rằng đã thực sự trưởng thành thế nhưng cũng không vui vẻ. Cho nên, ta chỉ là một phụ thân thất bại, hiện giờ không có mặt mũi nhìn con…”

Lúc nghe được mấy lời này, Tư Đồ Bích cảm giác hai mắt của mình cũng lên men, chỉ mấy ngày không gặp, tóc của phụ thân đã trở nên hoa râm, không biết là vì lo lắng an nguy của y hay đang lo lắng cho Tư Đồ gia? Trong lòng Tư Đồ Bích một mảnh mờ mịt, giống như bản thân mình đã hoàn toàn mất phương hướng, y thà rằng phụ thân chỉ trích y chứ không muốn nghe những lời này của người. Đã nhiều năm như vậy, mình ở trong nhà chịu cảnh huynh đệ xa lánh, phải xa rời quê hương đến chốn đế kinh, rơi vào cục diện đấu tranh hỗn loạn như vậy, chỉ bởi vì phụ thân muốn bồi dưỡng y thành thế hệ gia chủ tiếp theo. Đây có thể xem như cái gì? Là yêu thương sao? Như vậy bao nhiêu năm oán hận tích tụ, bao nhiêu năm thiệt thòi này y biết phải phát tiết với ai? Nếu y mới là người thừa kế xứng đáng được phụ thân bồi dưỡng, vậy đại ca thì sao? Đại ca làm người thừa kế danh chính ngôn thuận nhiều năm như thế, phải tính làm sao?

“A Bích, A Bích?” Quân Thụy lo âu vỗ vỗ gương mặt Tư Đồ Bích, đem người từ trong trầm tư gọi trở về. Tư Đồ Bích ngẩng đầu, có chút luống cuống, nước mắt đã đong đầy. Quân Thụy nghiêng người qua ôm lấy y, nhẹ nhàng vỗ lưng y, nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, không có gì, nếu không muốn làm thì cứ cự tuyệt.”

Tư Đồ Bích im lặng vùi sâu vào lòng Quân Thụy, tham lam hít lấy mùi hương trên người hắn. Trọng trách nặng nề như thế từ trong miệng người này nói ra liền trở nên dễ dàng, không muốn làm cứ không làm, giống như y là một hài tử bướng bỉnh làm nũng, chỉ cần mất hứng liền không them để ý đến. Bất quá người này chính là đế vương, là ngôi cửu ngũ tôn quý nhất khắp cả thiên hạ, vì vậy chỉ cần hắn nói có thể liền có thể thật sự không để ý đến. Ở trong ngực người này khiến cho y cảm giác được mình có một hậu thuẫn vô cùng kiên cố để dựa vào.

Đúng vậy, người này nói có thể , chính là có thể…

Tư Đồ Bích ngẩng đầu lên hôn nhẹ lên môi của Quân Thụy, đây là một hành động nằm ngoài dự liệu của Quân Thụy, cũng là lần chủ động vô cùng hiếm hoi của y, khiến cho Quân Thụy giống như bị định thân thuật chiếu đến căng cứng tại chỗ. Nụ hôn của Tư Đồ Bích rất nhẹ nhàng, còn có chút điểm do dự, giống như đôi cá bơi trong nước, vừa chạm vào liền tách ra, rồi lại chạm vào. Môi của y rất mềm mại, còn mang theo một chút vị thuốc đông y đắng chát, đầu lưỡi lành lạnh rụt rè chạm vào môi đối phương nhưng lại không xác định được bước tiếp theo nên làm thế nào, cứ ngây ngô vờn qua đôi môi của Quân Thụy rồi liền rụt lại. Tư Đồ Bích cứ thế dùng môi mình chậm rãi vuốt ve đôi môi Quân Thụy, giống như một chú mèo nhỏ an tường quấn quanh chủ nhân làm nũng, nhẹ nhàng quấn quýt mang theo thương mến cùng tín nhiệm, khiến Quân Thụy cảm thấy trong lòng ấm áp cùng với sự ấm ức được giải tỏa. Đúng vậy, là ấm ức, trạng thái tín nhiệm và tin cậy tuyệt đối này chính là thứ hắn đã hy vọng từ lâu nhưng chưa từng nhận được từ đối phương.

Quân Thụy cúi đầu nhẹ nhàng đáp lại Tư Đồ Bích, đầu lưỡi cùng y dây dưa một chỗ, giống như hai con cá nhỏ đang cùng nhau chơi đùa, lệ châu trong mắt Tư Đồ Bích lặng lẽ rơi lên ngón tay của Quân Thụy, lành lạnh. Quân Thụy buông tha đôi môi, nhìn những vệt nước mắt lăn dài trên má y liền cúi đầu hôn lên, hóa ra vị của nước mắt cũng không phải mặn đắng như người ta vẫn nghĩ. Đối với Quân Thụy, mùi vị này chẳng khác gì nước cam tuyền thấm vào gan ruột, khiến hắn tham lam vong ngã hôn lên mỗi một nơi trên gương mặt kia, dù là lông mi, mắt, mũi đều khiến người ta cảm thấy dịu dàng. Quân Thụy mang theo tâm tình gần như tôn thờ đặt vào mỗi nụ hôn, một đường hôn xuống đôi môi mềm mại, trực tiếp hạ gối quỳ trước mặt Tư Đồ Bích, nắm lấy bàn tay người nọ, thành kính hôn lên từng đầu ngón tay, giống như Tư Đồ Bích mới là đế vương chân chính, mà hắn bất quá chỉ là một thần tử cam nguyện phủ phục dưới chân y.

“A Bích… A Bích…” Quân Thụy thấp giọng gọi tên đối phương mà không mang theo bất kỳ hàm nghĩa nào, giống như trong cái tên kia là chú ngữ mang theo lực lượng cường đại, mỗi lần gọi lên đều khiến trái tim trống rỗng của hắn được lấp đầy. Quân Thụy không khỏi rướn người qua chậm rãi áp Tư Đồ Bích ngã xuống giường, ngón tay run rẩy cởi ra nút thắt trước ngực y.

“Ách…” Tư Đồ Bích nhẹ nhàng rên rỉ, chỉ một âm thanh này lại khiến Quân Thụy dừng lại động tác trên tay, hắn hít sâu một hơi, cúi đầu hôn lên trán Tư Đồ Bích, cẩn thận thả người nằm qua một bên ôm lấy y, dùng thanh âm khàn khàn tràn ngập dục vọng nói: “A Bích, ngươi phải nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng thân thể cho khỏe…”

“Quân Thụy…” Thanh âm của Tư Đồ Bích cũng có chút ấm ách, hai người đều bị dục vọng kích thích đến gian nan. Tư Đồ Bích coi như còn tốt, thân thể y vẫn còn bởi thiếu máu mà hư nhược, vì vậy cũng không bị loại dục vọng này khiến cho mê muội giống như Quân Thụy. Thế nhưng Quân Thụy lại khác, sự khô nóng của cơn sốt vẫn chưa lui hẳn kết hợp với dục vọng đang cố nén khiến lòng của hắn giống như đang bị mèo cào, vô cùng khó chịu, bảo bối giữa hai chân cũng cứng đến mức có chút phát đau. Bất quá thân thể của Tư Đồ Bích còn chưa khỏi hẳn, hắn thực lo y không chịu nổi hoan ái.

“Quân Thụy…” Tư Đồ Bích nghiêng người ôm lấy đối phương, trong ngực y hiện giờ đã bị những lời nói của Tư Đồ Bích đào cho trống rỗng, cấp bách cần tìm một thứ gì đó lấp đầy, tâm tình cấp bách này khiến cho trái tim của y cũng bắt đầu đau đớn. Tư Đồ Bích ôm lấy cánh tay Quân Thụy, trên mặt tràn đầy biểu tình chờ đợi ngước nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Quân Thụy… ta… ta… ta muốn…”

Quân Thụy bị những lời này kích thích đến nín thở, cánh tay đang ôm lấy Tư Đồ Bích không khỏi siết chặt, ngọn lửa trong ngực cũng hừng hực nổi lên gần như muốn đốt hắn thành tro. Mà Tư Đồ Bích lại càng áp sát Quân Thụy, vùi đầu vào hõm vai hắn không ngừng thổi khí, bàn tay lành lạnh luồn vào trong y phục vuốt ve khiến Quân Thụy không khỏi sản sinh một thứ khoái cảm kỳ lạ.

“Quân Thụy… Thụy ca… Thụy ca…” Thanh âm nhỏ vụn như mèo con Tư Đồ Bích của Tư Đồ Bích truyền đến, đôi tay ôm chầm lấy Quân Thụy, mặt vùi sâu trong ***g ngực hắn chẳng khác gì động vật nhỏ sợ lạnh muốn đi tìm hơi ấm.

Đùi của Quân Thụy hoàn toàn có thể cảm giác được vật nhỏ cứng rắn của Tư Đồ Bích đang ma sát, người kia lại cứ không ngừng di chuyển thôi động trong ngực hắn không chút an phận, khiến Quân Thụy cảm thấy mình cũng sắp bạo phát. Hắn cố kềm chế giọng nói của mình cảnh tỉnh Tư Đồ Bích: “A Bích, ngươi trước cứ dưỡng tốt thân thể… Ta… ta sợ… sẽ làm ngươi bị thương…”

“Ngươi… nhẹ nhàng một chút… là được rồi…” Tư Đồ Bích hờn dỗi nói, lại ngẩng đầu hôn lên đôi môi kia một chút, gương mặt nguyên bản đang tái nhợt lại đỏ ửng cả lên. Một Tư Đồ Bích chủ động cầu hoan như thế Quân Thụy chưa bao giờ thấy, thế nhưng như vậy cũng đã đủ khiến hắn điên cuồng, dục vọng thoát ra như hồng thủy tràn đê, hoàn toàn vô pháp khống chế.

Quân Thụy vẫn lo lắng Tư Đồ Bích sẽ chịu không nổi, khí trời tuy rằng vẫn còn rất nóng, thế nhưng thân thể của Tư Đồ Bích lại dễ nhiểm lạnh, vì vậy Quân Thụy liền áp y nằm nghiêng dưới người mình, dùng chăn phủ kín lên người cả hai, sau đó chậm rãi gặm cắn cái cổ của y. Từ góc độ của Quân Thụy mà nhìn, đường cong trên lưng Tư Đồ Bích thập phần tinh xảo, ngay cả mỗi đốt xương sống trong mắt hắn cũng mang một vẻ đẹp không sao tả xiết. Quân Thụy một bên không ngừng hôn, một bên luồn tay xuống trước ngực Tư Đồ Bích không ngừng ôn nhu vuốt ve, nhiệt độ cơ thể vẫn còn đang sốt nhẹ của hắn giống như có ma lực, khiến cả hai dấy lên một ngọn liệt hỏa hừng hực. Ngón tay của Quân Thụy chạm vào điểm hồng nhạt trước ngực Tư Đồ Bích, nhẹ nhàng xoa nắn, bàn tay còn lại thì đang bắt lấy hạ thân của y không ngừng vuốt ve, quả nhiên chỉ qua một chốc, Tư Đồ Bích liền rên lên một tiếng bất an uốn ép, vật nhỏ kia đã hoàn toàn tỉnh giấc.

Thể lực của Tư Đồ Bích dù sao cũng không quá tốt, Quân Thụy đã muốn giam chặt y vào trong ngực thì một cơ hội chống đối y cũng không có, ngay cả động tác giãy dụa cũng phi thường trắc trở, chỉ có thể bám vào cánh tay của Quân Thụy nhẹ nhàng run rẩy. Ngón tay của y gắt gao nắm chặt hiện ra khớp xương thanh tú, đôi chân khẽ di chuyển vài lượt, ngay cả ngón chân cũng cong lên,

Quân Thụy cúi đầu hôn lên môi Tư Đồ Bích, còn thừa cơ cắn vài ngụm, một tay vẫn tiếp tục ở trước ngực gây thị phi, tay còn lại liền hướng về phía sau hậu huyệt không ngừng mơn trớn.

Tư Đồ Bích rên rĩ hai tiếng, vô lực ngẩng đầu đưa đôi mắt mờ mịt sương mù nhìn về phía Quân Thụy, môi hồng khẽ nhếch, nhịp thở hổn hển, Quân Thụy chỉ có thể lập tức cúi đầu ngậm lấy đôi môi kia. Dùng móng tay gảy gảy lên hai tiểu hồng quả kia vài cái, hài lòng nghe được tiếng lầm bầm nhỏ vụn của đối phương, Quân Thụy liền vươn tay kia hướng về ngăn kéo đầu giường, bên trong quả nhiên có một cái tráp được Trương Đình Hải chuẩn bị trước.

Quân Thụy mở tráp, khăn lụa màu đỏ bao quanh một cái bình ngọc trắng, còn có vài cái ngọc thể1 lớn nhỏ khác nhau. Tư Đồ Bích vừa nhìn thoáng qua liền lập tức xấu hổ quay đi, Quân Thụy cười cười mở cái bình ngọc nọ ra, hương thơm thanh mát nhẹ nhàng truyền đến. Quân Thụy hơi nằm xuống, đem chân của Tư Đồ Bích mở rộng sang hai bên, tuy rằng có chăn che phủ, thế nhưng tư thế này vẫn khiến Tư Đồ Bích xấu hổ không thôi.

Quân Thụy dùng tay quệt một ít cao trắng bên trong bình, một bên hôn dọc theo cổ Tư Đồ Bích, một bên lần tìm dưới chăn đến nơi riêng tư của y. Ngón tay có thuốc cao cẩn thận tiến vào bên trong thăm dò, dược hiệu của chất cao kia khiến nơi đó không ngừng mấp máy, giống như là đang ngậm lấy đầu ngón tay của Quân Thụy không ngừng mời gọi.

“Ngô…” Tư Đồ Bích xấu hổ hừ một tiếng, đem mặt hướng sang chổ khác không dám ngẩng dầu, Quân Thụy mỉm cười nâng cằm của y lên trực tiếp hôn môi, đầu lưỡi khắp nơi thăm dò giống như muốn hút khô dịch thể trong cái miệng kia. Nụ hôn ôn nhu khiến người ta hít thở không thông khiến Tư Đồ Bích mê say, nhãn thần cũng dần trở nên phiêu hốt, mà miệng huyệt bên dưới cũng vô thức mấp máy càng nhanh. Ngón tay của Quân Thụy lại tiến sâu hơn một chút, sau khi lưu luyến dạo qua vài vòng liền chậm rãi rút ra.

“Ách…” Tư Đồ Bích đau đến cơ hồ phát khóc, lại xấu hổ khó nhịn, song trọng cảm giác khiến thân thể của y lại càng hư thoát, chỉ có thể cuộn thành một đoàn. Quân Thụy lại cầm lấy khối ngọc thể nhỏ nhất đặt vào dưới chăn, Tư Đồ Bích liền ôm cánh tay hắn không ngừng lắc đầu, Quân Thụy thấy vậy liền hiểu y bất quá chính là da mặt mỏng liền không khỏi buồn cười, ý xấu trào lên lại không ngừng dùng tay ngoạn nháo trước ngực y, lại còn cúi đầu không ngừng liếm cắn vành tai thanh mảnh kia, động tác bên dưới cũng không dừng lại, chậm rãi đưa khối ngọc thể kia tiến nhập.

“Ừ… A Bích ngoan… thả lỏng… tiếp nhận nó…” Quân Thụy thấp giọng thì thầm bên tai Tư Đồ Bích, vừa đem ngọc thể lạnh lẽo kia đưa vào sâu thêm một chút, vừa quan sát thần sắc của Tư Đồ Bích, vừa thấy y nhíu mày liền lập tức dừng động tác lại, không ngừng hôn môi âu yếm, chầm chậm gắng sức, thẳng đến khi Tư Đồ Bích hoàn toàn tiếp nhận thứ kia.

“A Bích… ngươi thật tốt…” Quân Thụy nhẹ giọng nói, lại bắt đầu hôn môi Tư Đồ Bích, hắn một bên hôn sâu, một bên còn không quên kéo chăn đắp lên người cả hai. Sau khi Quân Thụy lưu luyến một trận trên cái bụng bằng phẳng của đối phương, bàn tay rốt cuộc cũng có một cái rãnh rỗi đưa đến trước ngực của Tư Đồ Bích chậm rãi xoa nắn. Tư Đồ Bích quả thực đã muốn điên rồi, ôm lấy cánh tay của Quân Thụy bắt đầu nức nở, Quân Thụy liếm môi một cái hướng xuống bên dưới tìm kiếm, sau khi nhìn thấy vật nhỏ cương ngạnh kia liền trực tiếp ngậm vào trong miệng. tại trong miệng.

“A…” Tư Đồ Bích kêu một tiếng, thanh âm có chút run lên, Quân Thụy nhìn thấy đầu ngón chân của Tư Đồ Bích cũng thoải mái đến cong lên liền biết y hiện tại vô cùng khoái trá. Vì vậy Quân Thụy nhận được cổ vũ, trong miệng liên tục vận động phát ra âm thanh chậc chậc, đến khi Tư Đồ Bích đột ngột ngẩn đầu, thân thể cũng cong lên Quân Thụy mới dừng lại động tác trong miệng. Hắn cầm lấy ngọc thể đang ở trong người Tư Đồ Bích nhẹ nhàng rút ra, bởi vì hậu huyệt đột nhiên rống rỗng nên miệng huyệt liên tục co rút, hơn nữa độ trơn của chất cao lúc nãy càng khiến nơi đó thoạt nhìn ướt át quyến rũ vô cùng, Quân Thụy lại dùng một khối ngọc thể to hơn một chút chậm rãi đưa vào, cái miệng cũng không nhàn rỗi âu yếm thứ bảo bối của Tư Đồ Bíc , Quân Thụy liền dùng lưỡi xoa nắn linh khẩu của Tư Đồ Bích khiến tiếng rên rỉ của y càng lúc càng lớn, giống như thống khổ cực độ cũng giống như tuyệt đỉnh hưởng thụ. Quân Thụy đem ngọc thể đẩy mạnh vào trong, bàn tay còn lại nhanh chóng phối hợp bắt lấy bảo bối của Tư Đồ Bích, miệng vẫn không ngừng cử động hết sức chuyên chú phun ra nuốt vào, chỉ chốc lát sau trong miệng liền có một cổ vị mặn nhàn nhạt, Quân Thụy lại dùng đầu lưỡi gảy mạnh vài cái nơi phần đỉnh, liền nghe được Tư Đồ Bích kêu lên một tiếng, cả người đều run cầm cập, hai chân nỗ lực khép lại, thế nhưng y hiện tại làm gì còn khí lực, chỉ có thể cố gắng vô vọng.

Quân Thụy đem hết những thứ trong miệng nuốt vào, thuận thế rướn người lên hôn môi Tư Đồ Bích, hai người qua một trận mây mưa như thế, Quân Thụy nhìn thấy Tư Đồ Bích chỉ là sắc mặt ửng hồng, biểu tình hoảng hốt không ngừng thở dốc chứ hoàn toàn không có biểu hiện không khỏe gì liền triệt để thả lỏng, Quân Thụy nâng người Tư Đồ Bích lên để y ngồi trên người mình, hai chân co lên đem chân của Tư Đồ Bích đang vắt trên bắp đùi trực tiếp mở rộng ra, cái thứ cứng rắn của Quân Thụy trực tiếp ma sát vào đùi Tư Đồ Bích, khiến y xấu hổ đến mức hận không thể đem mình chon sống. Hai tay của Quân Thụy giao lại đặt trước ngực Tư Đồ Bích khiến y không có cách trốn tránh, bàn tay chậm rãi trượt theo đôi chân của Tư Đồ Bích không ngừng vuốt ve, thỏa mãn nhận lấy một cơn run rẩy của đối phương. Ngón tay của Quân Thụy không ngừng oa xoa vòng quanh ngọc thể, chậm rãi đem vật kia rút ra, cái ngọc thể này vừa vặn tương đương với chỗ đó của Quân Thụy, vô cùng to lớn, cơ thể của Tư Đồ Bích rất vất vả mới thích ứng được nó, hiện tại vừa bị rút ra liền cảm thấy giống như một bộ phận nào đó trong thân thể mình vừa bị lấy đi, vô thức lẩm bẩm như là đang kháng nghị. Quân Thụy lại trực tiếp đỡ lấy thứ của mình đặt trước miệng huyệt, chậm rãi tiến vào.

“Ư…” Tư Đồ Bích thở dài một tiếng, lông mi đều nhăn đến một chỗ, Quân Thụy vội vã dừng lại hỏi: “Đau sao?” Thanh âm kia rõ ràng là do ẫn nhẫn quá lâu mà mang theo một cổ áp lực khàn khàn, Tư Đồ Bích liều mặng lắc đầu cắn lấy môi mình không nói lời nào. Tư thế hiện giờ của y thật quá xấu hổ, Tư Đồ Bích thật sự muốn hận chết chính mình, thế nhưng không đợi y kịp phản ứng thì ngón tay của Quân Thụy đã đưa vào miệng y, thanh âm trầm khàn lại vang lên: “Không được cắn môi.”

Phía trong Tư Đồ Bích vừa nóng vừa chăt, Quân Thụy vừa vào đã có cảm giác mình không chịu nổi, đặt cằm lên đầu vai Tư Đồ Bích, dùng hết sức nhẫn nại mà duy trì tốc độ trừu cắm thong thả. Thế nhưng nơi này quả thực quá mê người rồi, Quân Thụy hô hấp dồn dập, thứ kia bị vách tường mềm mại non nớt không ngừng hút lấy, mỗi một lần thành vách co lại đều làm cho hắn vui vẻ thoải mái, phiêu phiêu như bay. Loại nhịp độ chậm rãi này tuy rằng khiến trong lòng ngứa ngáy thế nhưng cũng mang đến một loại hạnh phúc trong nay chưa từng có, Quân Thụy chỉ có thể cố gắng khắc chế dục vọng đẩy nhanh động tác. Hắn không dám quá thả lỏng, hắn sợ vách tường mềm mại này chịu không nổi vận động kịch liệt của hắn nên thế nào cũng phải cố nhẫn, nhẫn đến mức đầu đầy mồ hôi, hô hấp nặng nề, nhẫn đến mức trái tim dường nưh cũng hóa thành sương khói. Bên tai dần dần nghe được tiếng Tư Đồ Bích khóc lóc cầu xin tha thứ, bên trong thân thể nhẹ nhàng run rẩy, hai chân đặt ở trên đùi Quân Thụy cũng dần dầ kẹp chặt, đầu ngón chân thì cong lại tỳ chặt vào bắp chân của hắn.

“Ngô… Quân Thụy… Thụy… Thụy ca…” Thanh âm của Tư Đồ Bích gần như tan vỡ không thể nghe được, giống như đang cầu xin, “Thụy ca… Thụy ca… cầu ngươi… không… không được…”

Quân Thụy cúi đầu hôn y, bàn tay rất nhanh đã tiến đến bắt lấy cái vật nhỏ kiên định kia không ngừng chà sát, vật nhỏ rất nhanh liền trở nên vô cùng ẩm ướt, Quân Thụy vốn đã chuẩn bị trước, động tác dưới thân cũng không chậm lại, loại tâm tình kích động này giống như muốn hắn đem cả thế giới này đi hủy diệt, khiến hắn hận không thể gào thét muốn tăng nhanh động tác. Tiếng rên rỉ của Tư Đồ Bích càng lúc càng lớn, quả thực y cảm thấy có chút giống như sẽ trực tiếp chết đi, chỉ chốc lát sau bàn tay Quân Thụy liền nóng lên, một cỗ dịch thể nón hổi phun tới. Tư Đồ Bích đang nằm gọn trong lòng hắn liền rên lên một tiếng thật dài, cả người lệch qua một bên giống như đã ngất đi, thế nhưng cánh tay vẫn như cũ ôm chặt Quân Thụy, giống như đã toàn tâm toàn ý đem mình giao phó cho hắn. Quân Thụy trong lòng khẽ động, gắng đẩy mạnh thêm vài cái nữa cũng theo đó mà phóng ra.

——————————

1/ Ngọc thể: cái ấy ấy được làm bằng ngọc.

Published by: ổ mèo lười



đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười

Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK