Liều mạng
Phía bên Cảnh Nguyên, Cam Đường đã thu thập xong tất cả mọi thứ chuẩn bị xuất phát, bởi vì lúc bọn họ từ Giang Châu đến Cảnh Nguyên vô cùng gấp gáp, gần như là bị Quân Thụy ‘bắt cóc’ đến đây, cho nên những thứ cần phải mang theo thật ra cũng chỉ là vài bộ quần áo cũng với thuốc uống hằng ngày của Tư Đồ Bích. Bọn họ hai người vội trước vội sau suốt một buổi, đồ đạc cũng chỉ cần một chiếc xe ngựa là chở đi hết, bất quá bởi vì bảo đảm an toàn, Cam Đường nhất quyết muốn Tư Đồ Bích mang theo bốn người thị vệ Quân Thụy lưu lại.
Lúc bọn họ khởi hành trời cũng đã trưa, kế hoạch nguyên bản vốn là khởi hành vào lúc sáng sớm, bất quá Tư Đồ Bích thực sự quá yêu ngủ nướng, Cam Đường lay gọi nhiều lần cũng không chịu dứt khoát đứng lên, cứ trì hoãn như vậy không ít lượt, đến khi bọn họ chân chính ra khỏi cửa thì trời cũng đã vào trưa rồi.
“Công tử, người ngủ ít lại một chút không có phải tốt rồi không? Hơn nữa ngủ ở trên xe ngựa cũng vậy thôi!” Cam Đường vừa ôm hành lý ra ngoài xe ngựa vừa quay đầu oán giận nói với Tư Đồ Bích, thế nhưng Tư Đồ Bích lại hoàn toàn không hề để ý đến hắn, chỉ thản nhiên ngáp dài nhìn Cam Đường một mình sắp xếp đồ đạc. Tại sao không ngủ trên xẹ ngựa? Hiện tại chỉ cần Tư Đồ Bích vừa nhìn thấy xe ngựa liền nghĩ đến những việc mờ ám Quân Thụy đã làm với y trong núi, thật sự quá xấu hổ, một khi bước lên xe trong đầu y chỉ còn những thứ đó, làm sao có thể ngủ được?
“Ngươi như vậy là thiếu hiểu biết, xuân mệt, thu buồn, hạ lim dim, đông đến lại càng không muốn dậy. Cam Đường, một năm bốn mùa đều lý tưởng để ngủ.” Tư Đồ Bích rãnh rỗi nhón lấy một khối điểm tâm bày trên bàn bỏ vào miệng, thờ ơ nói, “Chờ đến khi trở về kinh thành, sợ rằng sẽ không có thời gian ngủ ngon như bây giờ. Kẻ nào đó mỗi năm chỉ phát cho ta một chút bổng lộc, lại muốn ta làm đến mệt chết, thực sự không chút ý tứ.”
“Công tử, người đây là đang có ý kiến với Hoàng thượng sao? Tại sao lại không nói trước mặt ngài ấy? Người ở đây oán trách với ta cũng chẳng có ích lợi gì!” Cam Đường làm một cái mặt quỷ hướng đến Tư Đồ Bích, lại dường như sợ công tử gia của mình nổi giận mà nhanh chư chớp chạy ra khỏi cửa.
Oán trách? Tư Đồ Bích ngây người, từ lúc nào y lại bắt đầu oán trách những hành vi của Quân Thụy chứ? Từ lúc nào y bắt đầu để ý những thứ như vậy? Sự việc tiến triển đến mức này rốt cuộc là tốt hay xấu đây? Tư Đồ Bích nghĩ mãi vẫn không ra, có lẽ từ trong thâm tâm y cũng đang nổ lực né tránh những điểm mấu chốt này.
Tư Đồ Bích còn đang tự hỏi những nan đề này thì một tiếng rơi vỡ đột ngột từ bên ngoài truyền đến, sau đó chính là tiếng kêu la thảm thiết của Cam Đường. Tư Đồ Bích giật mình nhìn ra ngoài cửa liền thấy được Cam Đường ngã chỏng vó trên mặt đất, bên cạnh là một nam tử mặc y sam màu thâm lam căn bản không để ý đến hắn mà nôn nóng vọt vào đứng trước mặt Tư Đồ Bích.
“Tư Đồ đại nhân! Người thật sự phải đi sao?” Người đến chính là chủ bộ của phủ nha Cảnh Nguyên, cũng là người cùng Tư Đồ Bích phụ trách tình hình thiên tai ở nơi này, Tống Tử Mặc. Trên người của Tống Tử Mặc hiện tại còn mang theo nhiệt khí, khuôn mặt dính đầy mồ hôi và bùn đất, rõ ràng là hắn đã chạy vội từ cánh đồng vào, ngay cả mặt cũng chưa kịp rửa.
“Tống đại nhân.” Tư Đồ Bích gật đầu chào hỏi Tống Tử Mặc, sau đó lại bình thản uống một ngụm trà rồi mới hỏi, “Tống đại nhân tìm ta có việc sao?”
“Tư Đồ đại nhân, tình hình thiên tai hiện tại đang có xu thế mở rộng, người không thể phủi tay ra đi như vậy!” Tống Tử Mặc vỗ mạnh lên cái bàn trước mặt Tư Đồ Bích, bộ dạng giống như hung thần ác sát, Tư Đồ Bích chỉ cười cười mang theo vẻ bất đắc di nói: “Tống đại nhân, người hẳn là nên đi tìm phủ doãn Cảnh Nguyên, xin ngài ấy viết công hàm cầu cứu ti nông đại nhân, bỉ nhân1 đảm nhiệm chức vụ tại Thái Thường tự, thực sự không có biện pháp trợ giúp chuyện này.”
“Đại nhân không phải là khâm sai sao! Làm sao có thể mặc kệ!” Tống Tử Mặc lại rống lên một câu, Tư Đồ Bích không dấu vết nhích ra sau một chút, hy vọng thoát khỏi âm thanh hùng hậu của hắn, cười nói “Bỉ nhân đúng thật là khâm sai, bất quá nhiệm vụ chỉ là hộ tống sính lễ giúp Hoàng thượng mà thôi.”
“Vậy nếu ngài chỉ hộ tống sính lễ thì tại sao lại đến Cảnh Nguyên! Nếu như Hoàng thượng viết việc này sợ rằng người tránh không khỏi trách tội đi!” Tống Tử Mặc hung hăng nói, vẻ mặt tràn đầy lo lắng nhìn Tư Đồ Bích. Đã nhiều ngày nay Tư Đồ Bích vì việc khắc phục hạn hán mà đưa ra không ít ý kiến tốt, thế nhưng phương diện chấp hành thì vẫn còn nhiều nghi vấn, nếu Tư Đồ Bích rời khỏi đây thì hắn biết đi tìm ai mà hỏi! Vì vậy Tống Tử Mặc bèn nghĩ ra biện pháp này muốn “áp chế” Tư Đồ Bích.
Tư Đồ Bích ho khan một tiếng cố dằn xuống xúc động muốn cười, y nâng chung trà lên nhẹ giọng hỏi, “Lẽ nào Tống đại nhân muốn uy hiếp ta?” Tống Tử Mặc cũng không biết y là được Quân Thụy mang đến, bằng không cũng sẽ không ngu ngốc nói ra những lời kia.
“Không phải là uy hiếp! Tư Đồ đại nhân, mạng sống của bá tánh Cảnh Nguyên đều trông cậy vào ngài! Ngài ngẫm lại một chút, nếu hạn hán năm nay ảnh hưởng đến thu hoạch, như vậy sang năm bọn họ phải ăn cái gì? Còn có hạt giống cũng sẽ thiếu thốn, đến lúc đó bọn họ phải trồng cái gì?” Tống Tử Mặc cơ hồ là đang gào thét.
“Tống đại nhân, người là đang nói nếu ta rời đi tình hình thiên tai của Cảnh Nguyên sẽ không thể khắc phục sao? Ngài đây là đang muốn định tội bổn quan hay muốn tạo áp lực cho bổn quan đây?” Tư Đồ Bích có chút mất hứng, nét mặt cũng trầm xuống vài phần, lại lạnh nhạt nói, “Đại nhân là đã quên thân phận của mình hay quên mất thân phận của bổn quan ? Có cần bổn quan nhắc lại một chút, ngài bất quá chỉ là một tiểu lại2 cửu phẩm mà lại dám dùng khẩu khí này đến nói chuyện với khâm sai, việc này có thể xem như đã bất kính với Hoàng thượng rồi!”
“Đại nhân…” Thanh âm của Tống Tử Mặc cũng hòa hoãn hơn một ít, cúi đầu thấp giọng nói, “Đại nhân, cũng không phải là ta có ý mạo phạm, chỉ vì sự tình quá khẩn cấp, người đối với những việc này có không ít kiến giải, nếu người đi khỏi, sợ rằng không có ai có thể làm tốt hơn. Lão bách tính thật sự cũng không dễ dàng, nếu hạn hán sâu bệnh cứ tiếp tục thế này, năm sau sợ rằng bọn họ không sống nổi!”
“Bổn quan đã để lại cho phủ doãn đại nhân một bản công văn, các người cứ theo đó mà làm là được. Bổn quan còn phải về kinh phục mệnh.” Tư Đồ Bích thẳng thắng lên tiếng.
“Thế nhưng cho dù có công văn cũng sẽ có chỗ không hiểu rõ, hạ quan mong rằng đại nhân có thể ở lại đây thêm một hai ngày, giúp chúng ta giảng giải rõ ràng mọi việc.” Tống Tử Mặc căn bản dường như cũng không bị lời nói lúc nãy của Tư Đồ Bích hù dọa, vẫn kiên nhẫn khẩn cầu y ở lại. Tư Đồ Bích không khỏi bất đắc dĩ, trong lòng cũng biết Tống Tử Mặc chẳng qua là một lòng vì bách tình, vậy nên cũng không tiện tiếp tục trách cứ hắn.
“Được rồi, ta ở lại thêm hai ngày.” Tư Đồ Bích thở dài, tính toán một chút thì thời hạn Túy sinh mộng tử phát tác đại khái sẽ là tám ngày nữa, nếu y ở lại Cảnh Nguyên thêm hai ngày cũng không quá mạo hiểm, lộ trình từ đây về Giang Châu cũng không xa lắm.
—————————————-
“Các vị khách quan, đây là trà lạnh do tiểu nhân tự pha, vị đạo tuy rằng không so được với những tửu lâu lớn trong đế đô, thế nhưng dùng để giải khát vẫn tương đối tốt. Các vị cũng dùng thử một ít.” Ông chủ quán trà vẻ mặt tươi cười lau lau cái bàn mời bọn người Quân Thụy ngồi xuống, sau đó lại đưa qua một bình trà lạnh, cười nói, “Khách quan cứ uống thoải mái, nếu không đủ tiểu nhân sẽ pha thêm một ít.”
Quân Thụy gật đầu ngồi xuống, một thị vệ bên cạnh liền lấy ra vài mẩu bạc vụn để trên bàn, thế nhưng không ai động thủ rót trà mà chỉ lấy túi nước từ trên lưng ngựa xuống uống ừng ực vài ngụm, sau đó tìm chỗ bóng mát ngồi nghỉ ngơi
“Khách quan có muốn ăn chút gì đó hay không?” Ông chủ tiếp tục nói, “Hôm nay có màn thầu được làm từ bột mì vừa thu hoach, hương vị tuyệt đối không kém.”
“Không cần đâu ông chủ.” Kim Thiện trực tiếp ngắt lời, lại phẩy tay ra hiệu để lão lui ra, “Chúng ta muốn nghỉ ngơi một, ngươi cứ làm việc của mình là được, “
“Được… được rồi… Khách quan cứ tự tiện, ấm trà này ta để lại đây, các ngài cứ nếm thử một chút…” Ông chủ vẫn kiên nhẫn mời mọc trà lạnh của mình, khóe miệng của Quân Thụy chậm rãi lộ ra nụ cười, ngẩng đầu có chút nghiền ngẫm nhìn người nọ, hời hợt hỏi “Ông chủ, ngươi cứ không ngừng mời mọc như vậy, chẳng lẽ trong ấm trà của ngươi có gì đó đặc biệt hơn những nơi khác? Là bỏ thêm thứ gì đó sao?”
“Này… vị khách quan này đang nói cái gì vậy, trong nước trà làm sao có thứ gì đặc biệt chứ?” Ông chủ có chút mất tự nhiên nở nụ cười xoay người định rời đi, Quân Thụy thấy vậy liền nháy mắt một cái, thị vệ bên cạnh lập tức rút kiếm ra!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay khi kiếm của thị vệ vừa xuất ra đâm về phía ông chủ thì người nọ cũng lập tức xoay người, thân thủ dứt khoát, cử động mạnh mẽ hoàn toàn không giống bề ngoài tuổi già sức yếu. Người nọ rút ra từ ống tay áo một thanh trủy thủ, mũi chân nhẹ điểm một cái liền tung người lên không tránh được đường kiếm nếu thị vệ, thân thủ của gã vô cùng mẫn tiệp, thoắt cái đã nhảy lên nóc quán trà, lại đạp mạnh vào xà ngang mượn lực đâm xuống, trủy thủ hướng thẳng về phía Quân Thụy!
“Hây!” Quân Thụy cũng cấp tốc rút kiếm ra bổ thẳng về phía trủy thủ đang đâm tới, trong nháy mắt binh khí hai bên tương giao, bàn trà bên cạnh đã bị kiếm khí ảnh hưởng đánh văn ra ngoài. Quân Thụy bị chấn động lùi về sau hai bước, nhìn thanh kiếm của mình bị người nọ đánh gẫy, Quân Thụy cười lạnh hỏi: “Thời gian đã không còn nhiều lắm, các ngươi muốn liều mạng rồi sao?”
“Ngày hôm nay ngươi nhất định phải chết!” Người nọ hung tợn nói, trong ánh mắt lộ ra biểu tình điên cuồng, sau đó lại ngoan cố nhào tới giơ chủy thủ đâm thẳng về hướng Quân Thụy.
“Đương đương đương!” Toán thị vệ lập tức vây quanh người Quân Thụy, thay hắn ngăn cản từng đường công kích nếu người nọ, những người này đều là thị vệ có thân thủ tốt nhất bên người Quân Thụy, bất quá võ công của đối phương cũng không tệ, giao thủ qua lại vài chiêu cư nhiên cũng không rơi xuống thế hạ phong.
“Đầu hàng đi, trẫm đã biết ai là chủ tử của ngươi, nếu hiện tại ngươi đầu hàng trẫm có thể tha cho ngươi tội chết!” Quân Thụy đứng ở một bên xem chiến, lại không ngừng dùng giọng điệu châm chọc nói với đối phương, “Ngươi vẫn nên bỏ tối theo sáng thì tốt hơn, chủ tử nhà ngươi vô năng như vậy, đã vài lẫn ám sát trẫm đều không thành công, theo bên cạnh chủ tử ngu xuẩn như thế thì có chỗ tốt gì?”
“Câm miệng! Cái gì đã ám sát vài lần chứ, hiện tại ta sẽ lấy mạng của ngươi!” Người nọ rống lớn một tiếng, lại giống như đang liều mạng mà vọt về phía Quân Thụy, mấy thị vệ đang vây công trước mặt cũng bị gã coi như không thấy, bởi vì toàn bộ sự chú ý của gã đều đã tập trung lên người Quân Thụy, đôi mắt đỏ rực trực tiếp nhìn thẳng về mục tiêu, thậm chí đôi mắt đó dường như sắp trừng đến đổ máu.
“Chim khôn chọn cành mà đậu, thân thủ của ngươi tốt như vậy hà tất lại đi theo kẻ không có điều kiện để ngươi phát huy!” Quân Thụy cười nhạt, khi người nọ lao đến thêm lần nữa thì trên người gã đã tản ra vị đạo tiên huyết tanh nồng, đó là do thị vệ bên cạnh đã tạo ra không ít miệng vết thương trên người gã. Bất quá người nọ vẫn giống hệt như dã thú phát rồ nhìn chằm chằm vào mục tiêu của mình, thẳng tắp kiên quyết lao về phía Quân Thụy, Quân Thụy canh đúng thời cơ vung kiếm lên, lưỡi kiếm sắc bén cắt vào trên vai người nọ, tay còn lại chụp vào trên mặt gã, một miếng mặt nạ da người liền cứ thế trực tiếp bị bóc ra.
“Đầu hàng đi.” Quân Thụy nhàn nhạt mở miệng, thế nhưng khi nhìn đến gương mặt kia thì biểu tình không nhịn được có chút biến hóa. Gương mặt của người đó gần như đã hoàn toàn biến dạng, không có một tất da nào là không có vết thương, thế nhưng chính đặ điểm đó cũng đã tố cáo thân phận của gã —— Hạ Ly.
“Nói cho trẫm biết, là ai phái ngươi tới? Không nói trẫm liền giết ngươi. ” Quân Thụy lạnh lùng nhìn Hạ Ly. Từ việc Hắc Phong trại bị cố tình khuếch đại để dụ mình xuất cung cho đến việc bị ám sát sau đó, toàn bộ đều chỉ ra chủ mưu là người có thể xâm nhập hành động trong Hoàng cung, trong lòng Quân Thụy đã sớm có đáp án, bất quá, hắn muốn tìm ra một bằng chứng.
“Hừ…” Hạ Ly gằn giọng cười một tiếng, sau đó từ trong cổ họng lại không ngừng phát ra tiếng cười âm lãnh, ánh mắt của gã dừng lại trên sợi dây đỏ trên cổ tay Quân Thụy, trên sợi dây đó còn cột một cái bình nhỏ bằng mặc ngọc. Biểu tình trên mặt của Hạ Ly đột nhiên trở nên dữ tợn, tiếng cười của gã lại càng giống như điên cuồng, nghiến răng nghiến lợi không ngừng lẩm bẩm, “Kẻ phản bội… quả nhiên… Kẻ phản bội…”
“Ai là kẻ phản bội?” Quân Thụy truy hỏi, hắn cũng cúi đầu nhìn thứ đang buộc trên tay mình, thần sắc có chút chần chờ. Ngay trong sát na điện quang hỏa thạch3 đó, Hạ Ly đột nhiên giãy khỏi ràng buộc của thị vệ, dùng tay không chộp vào vai Quân Thụy, ngón tay mạnh mẽ dùng sức tươi sống cắm thẳng vào sâu trong da thịt!
——————————
1/ Bỉ nhân : Cách tự xưng có ý khiêm nhường, Từ cổ, nay ít dùng.
2/ Tiểu lại : Người ta hay nói quan lại, quan là người trực tiếp hưởng bổng lộc triều đình, lại chẳng qua là người trong biên chế của nha môn, đôi khi là do quan địa phương tự mình đứng ra thuê mướn, không coi như thuộc biên chế triều đình, địa vị cao hơn nha sai một bậc. Cụ thể một chút giống như trong Bao thanh thiên, Bao Chửng là quan, Công Tôn tiên sinh là lại, Triển Chiêu và Trương, Triệu, Vương, Mã là nha sai, bộ đầu, chỉ là Triển chiêu có tước vị ngự miêu, được đặc cách làm ngự tiền thị vệ nên cũng xem như đã là quan.
3/ Sát na, điện quang hỏa thạch : Điện quang hỏa thạch nghĩa là tia điện phát ra khi hai mẩu đá lửa va vào nhau, hàm nghĩa là rất nhanh. Sát na lại là một thuật ngữ phật giáo, Sát na là thuật ngữ nhà Phật hay sử dụng, chỉ đơn vị ngắn nhất của thời gian; hay nói cách khác, sát na chỉ thời gian chớp nhoáng của mỗi biến đổi. Một ngày 24 giờ được tính bằng sáu ngàn bốn trăm tỷ, chín vạn, chín ngàn, chín trăm tám mươi sát na. Tóm lại nghĩa của cả cụm chính là vô cùng nhanh chóng.
Published by: ổ mèo lười
đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười
Danh Sách Chương: