Nghĩ đến câu nói “thế giới này thật nhỏ” của Từ Tán vừa rồi, cô chợt nổi hứng viết một dòng trạng thái: [Hai người bạn mà tôi quen vừa mới lên chương trình kinh tế cùng một kỳ tối qua, thế giới này nhỏ thật đấy!]
Đèn đỏ mới qua hơn 30 giây, cô lại lên mạng tìm hình của chương trình hôm qua, tải xuống lấy làm hình đăng kèm. Xong đâu đấy, đăng.
Đèn đỏ bắt đầu đếm ngược sang xanh, Điền Điềm đặt điện thoại xuống, tiếp tục lên đường.
Đến ngã tư tiếp theo dừng lại, cô cầm di động lên lần nữa, thấy dưới dòng trạng thái của mình đã có thêm vài cái bình luận, còn nhận được thêm vài tin nhắn, trong đó có một cái là từ người quản lý của Khổng Hi Thần, hỏi rằng: Chị Điềm, ngoại trừ Hi Thần, chị còn quen ai à?
Điền Điềm trả lời: Từ Tán, cậu ấy là bạn của anh chị.
Người quản lý đang ở cùng Khổng Hi Thần, thế là lập tức nói tin này cho cậu ta.
–
Đặt cái túi đựng vịt muối cay và cá muối cay vào ghế phó lái, Từ Tán không lập tức khởi động xe, mà suy nghĩ xem có nên tiếp tục sang nhà Lam Thiên Nhiên ăn ké nữa không. Anh nhìn cái túi bên cạnh mình, tính ra thì hôm nay có thể tự mang đồ ăn theo nữa ấy. Nhưng mà đã hẹn cuối tuần này cùng tụ tập rồi, bây giờ mà anh đi ăn ké nữa có vẻ hơi quá đáng? Liên tục làm phiền liệu có khiến Lam Thiên Nhiên ghét mình không?
Từ Tán cứ có cảm giác Lam Thiên Nhiên bây giờ lạnh nhạt với mình hơn trước, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy nó là ảo giác. Tuy vậy, tiềm thức vẫn mách bảo anh phải thận trọng hơn. Sau khi suy nghĩ, cuối cùng anh quyết định chờ đến cuối tuần.
Về đến nhà, Từ Tán làm đại một chút gì đó để ăn. Trong lúc ăn, lại có người gọi cho anh. Lần này vẫn là số gọi qua mạng.
Từ Tán nuốc thức ăn còn trong miệng, uống một hớp nước rồi mới bắt máy.
Đầu kia vẫn là giọng quái dị: “Từ Tán?”
Nếu Từ Tán không tin tưởng vào kỹ thuật của mình, anh sẽ rất khó liên hệ âm thanh này với Khổng Hi Thần. Anh tưởng tượng một chút về dáng vẻ của cậu ta lúc này, có lẽ sẽ giống như người vợ hiện tại của cha anh, nói bằng giọng léo nhéo?
Từ Tán: “Là tôi, chào buổi tối.”
“Lần trước chưa nói xong, bây giờ tiếp tục.”
“Nói đi.” Từ Tán đã không còn “yêu cầu” gì với cậu ta nữa, nên thái độ bên giờ rất bình thản.
“Tại sao anh tìm tôi?”
Từ Tán: “Muốn hỏi cậu có quen Vương Khắc Cửu hay không, hiểu bao nhiêu về hắn ta.”
“Tại sao anh muốn biết về hắn?”
Từ Tán: “Tôi có mâu thuẫn với hắn, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nên muốn tìm hiểu thêm một chút.”
Nếu đã không thể khuyên người kia tố cáo Vương Đình, anh cũng không định nhắc đến video mình đang có, thứ đó ai nghe đến cũng khó chịu, coi như nó không tồn tại đi.
Từ Tán: “Phải rồi, hắn đổi tên, bây giờ là Vương Đình, cách đây không lâu vừa về nước, cậu biết chứ hả? Tôi đã gặp hắn một lần, bây giờ trông hắn vẫn còn tốt lắm.”
Người kia im lặng.
Từ Tán cũng không lên tiếng, anh cầm đũa lên tiếp tục ăn.
Hành động của anh làm người bên kia giật mình, hỏi: “Anh đang làm gì?”
“Ăn cơm.”
Đối phương sững người.
“Anh biết bao nhiêu về tôi?” Một lát sau, cậu ta mới hỏi tiếp.
Thái độ của Từ Tán làm cậu ta nghi ngờ, nên có ý định tìm hiểu rõ nguyên nhân.
Từ Tán: “Không biết gì. Tôi không có hứng thú với cậu, người tôi chú ý là Vương Đình.”
Cậu ta im lặng, mất một lúc sau mới nói: “Hôm nay đến đây thôi, tạm biệt.”
–
Chiều thứ sáu, nhân viên của Khoa học Kỹ thuật Vô Cùng đóng gói hết đồ đạc của mình, sau đó công ty sẽ dọn sang cao ốc Lãng Nguyên. Mọi người không cần đi theo, ai về nhà nấy, sáng thứ hai sẽ lên thẳng văn phòng mới.
Trưa thứ bảy, Từ Tán mời Lam Thiên Nhiên và nhóm bạn đi ăn, hẹn tại Điền Nam Phủ. Bởi vì Phương Bồi Lâm nói anh ta chưa từng ăn ở đây. Lần trước anh ta tìm được quán này cũng là vì Từ Tán, nhưng chính mình lại chưa được nếm thử, vậy là quyết tâm phải ăn.
Tại nhà hàng, mọi người được giám đốc đích thân dẫn vào trong, đi xuyên qua hàng loạt đình đài, đến một căn nhà thủy tạ cạnh hồ nước ở sâu bên trong khu nhà, đây là nơi họ sẽ ăn trưa hôm nay.
Bên cạnh thủy tạ là một vườn hoa rất xinh đẹp, mặt bên kia là hồ nước trong xanh. Bờ hồ bên kia có một tòa nhà, cũng chính là sảnh ăn lớn.
Tống Mẫn Mẫn kinh ngạc vô cùng, trước kia cô đặt bàn toàn là ở sảnh ăn lớn bên đó. Cô hỏi giám đốc: “Tôi nhớ trên mạng không có phòng ở đây, là bản đồ ẩn sao?”
Giám đốc: “ Đúng là bình thường không mở cửa.”
Tiểu Đào nhìn quanh: “Em thích chỗ này!”
Lý Ngâm Thiên lập tức lên tiếng: “Anh chụp hình cho em nhé?”
Phương Bồi Lâm bấm gì đó trên điện thoại, nói: “Tra được rồi, người đứng tên Điền Nam Phủ là: Hạng Vãng.”
Tống Mẫn Mẫn nhìn Từ Tán: “Chính là cậu Hạng ấy hả? Thì ra là nhà hàng của người quen!”
Lam Thiên Nhiên và Đường Cư cũng nhìn sang.
Từ Tán cười: “Là cậu ấy, làm sao vậy?”
Anh đẩy Lam Thiên Nhiên một cái, hướng dẫn người ta ngồi vào chỗ, sau đó tự mình ngồi xuống bên cạnh luôn.
Phương Bồi Lâm vẫn còn bấm điện thoại: “Người này mở rất nhiều nhà hàng, chỗ này nổi tiếng nhất.”
Từ Tán nhìn giám đốc, ông ta lập tức vẫy tay cho phục vụ đến. Nước, điểm tâm và món ăn vặt được đưa lên.
Mọi người bị hấp dẫn vì thức ăn được sắp đặt tinh tế, Phương Bồi Lâm bỏ điện thoại sang một bên, Tiểu Đào và Lý Ngâm Thiên cũng không chụp hình nữa, mà xoay ống kính về phía bàn ăn.
Cả nhóm vừa ăn vừa tán gẫu.
Tống Mẫn Mẫn nói: “Từ Tán, anh lại có tin đồn này.”
“Hở?” Từ Tán tỉnh bơ điều chỉnh vị trí mấy cái đĩa nhỏ, dời món mà anh thấy ngon đến trước mặt Lam Thiên Nhiên.
Tống Mẫn Mẫn: “Đối tượng tin đồn là Khổng Hi Thần. Anh có xem video trên mạng chưa? Tuần trước cậu ta tham gia gameshow gì đó, có người hỏi chuyện khởi nghiệp, cậu ta không nói về mình hay Đường Cư, mà lại nhắc đến anh, còn khen không dứt miệng.”
Đường Cư: “Cái đó chỉ là trailer thôi mà, chắc cậu ấy còn nói cái khác nữa, nhưng đài truyền hình chỉ cắt một phần đăng lên.”
Lam Thiên Nhiên nhìn lên, nghiêm túc nghe họ nói chuyện.
“Để tôi xem.” Từ Tán lấy di động ra, lên mạng tìm thông tin liên quan.
Đã thấy, đó là một clip ngắn, Khổng Hi Thần nói khi Từ Tán vừa khởi nghiệp cũng quên ăn quên ngủ.
Từ Tán mở loa ngoài, Lam Thiên Nhiên nghe xong thì bình luận: “Cậu ta không nói sai, đều là những gì Từ Tán từng nói trong chương trình trước đó.”
Trong chương trình kinh tế trước đó, Từ Tán bị hỏi đến quá trình khởi nghiệp của mình, anh đã miêu tả khá tường tận về hoàn cảnh gian khổ khi mở công ty đầu tiên ở Nhã Châu.
Từ Tán nhìn Lam Thiên Nhiên cười, thì ra người ta có xem chương trình của anh. Nhưng sau khi vui xong thì anh lại thấy hơi lúng túng, tuy anh đúng là một khách mời trong đó, nhưng vẫn phải thừa nhận là không xem cũng chẳng mất gì.
Tống Mẫn Mẫn lắc đầu: “Thiên Nhiên, anh không nhạy cảm với đề tài này, với danh tiếng của Từ Tán hiện giờ, Khổng Hi Thần không nên nhắc đến như vậy, thế nào dân mạng cũng vây xem.”
Từ Tán quay lại: “Danh tiếng của tôi làm sao?”
Tống Mẫn Mẫn nói ngắn gọn: “Không thẳng.”
Lam Thiên Nhiên nắm lấy tay Từ Tán ở dưới bàn.
Từ Tán không có mất vui vì bị Tống Mẫn Mẫn “xúc phạm”, nhưng lại rất vui vì hành động của Lam Thiên Nhiên. Anh chỉ cười cười, không tiếp lời cô.
Lý Ngâm Thiên hòa hoãn không khí: “Có thể là do cậu ta tán thưởng Từ Tán quá thì sao, nên khó lòng quên được. Chúng ta không thể phủ nhận là Từ Tán rất có sức hút.”
Lam Thiên Nhiên đồng ý với nhận xét này. Suy nghĩ này vừa xuất hiện, anh liền cảm thấy bàn tay của Từ Tán trở nên nóng đến bỏng cả người, bèn vội vàng buông ra.
Từ Tán lật lại nắm lấy ngón tay của Lam Thiên Nhiên, sau đó mới lưu luyến trượt ra. Động tác vương vấn này khiến trái tim Lam Thiên Nhiên gợn lên từng vòng sóng lăn tăn. Nếu bây giờ hai người đang ở riêng, chắc chắn anh sẽ đứng lên đi nơi khác, cách Từ Tán xa một chút để bình tĩnh lại.
Ở đối diện, Tiểu Đào làm bộ giật mình: “Anh yêu, đừng nói anh sắp cong luôn nhé?”
Những người khác cùng bật cười.
Trong tiếng cười, Tống Mẫn Mẫn nhìn Từ Tán: “Chỉ cầnanh tìm một người bạn gái là có thể lập tức giải quyết vấn đề.”
“Chỉ vì chuyện này à? Không thể nào.” Từ Tán nói như đùa: “Ý chí của tôi không thể bị người khác làm dao động.”
“Được, anh giỏi!”
“Hội nghị Doanh nghiệp sáng tạo đó tổ chức lúc nào?” Phương Bồi Lâm hỏi.
“Đầu tháng sau.” Đường Cư hỏi thêm: “Cậu đi không?”
Tuy những công ty được chú ý chỉ khoảng 10 cái, nhưng đa số các công ty liên quan đến ngành kỹ thuật sáng tạo đều nhận thiệp mời, bên Phương Bồi Lâm cũng vậy. Dù không nhận được nhưng nếu họ muốn đi vẫn có thể lên trang web chính thức để đăng ký, thông thường sẽ được thông qua.
Phương Bồi Lâm lắc đầu: “Cho người khác đi.”
Tiểu Đào: “Hội nghị tổ chức ở Tập Phương, có thể đi chơi đấy.”
Tập Phương là một thị trấn du lịch, kết hợp thắng cảnh và nhân văn làm một.
Phương Bồi Lâm không có hứng thú: “Có gì vui đâu, phí thời gian.”
Tống Mẫn Mẫn lại nói: “Không phải miễn phí, ăn ở đều phải tự bỏ tiền mà.”
Tiểu Đào cười: “Hai người đúng là thực tế.”
Món ăn vặt xong đâu đấy rồi, món chính lần lượt lên bàn. Trong đó có một món trông như miếng thịt đen thùi lùi được tưới đầy những tương cay đủ màu sắc.
Từ Tán giới thiệu: “Vịt muối cay và cá muối cay, đặc sản của một người bạn tặng tôi, hôm nay mang đến đây cho nhà bếp chế biến thêm một chút. Món này cay lắm, mọi người ăn được không?”
Thật ra món này mở gói ra là có thể ăn luôn, nhưng bên nhà bếp hình như cho rằng chế biến thêm sẽ càng ngon, nên mới làm thêm tương cay.
Mọi người đều nói mình ăn cay được. Đường Cư ra tay đầu tiên, anh ta gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, sau đó mặt tái trắng, mồ hôi lạnh tuôn rơi, gục trên mặt bàn. Tất cả mọi người sững sờ, món này có độc chắc?
Đường Cư thều thào: “Quá cay.”
“Cay đến thế hả?” Ngoài Lam Thiên Nhiên, không ai tin chuyện này, lần lượt giơ đũa về phía đĩa thịt kia.
Từ Tán cũng gắp, nhưng anh không bỏ hết vào miệng mà chỉ nhắm một miếng thật nhỏ. Phần lưỡi chạm vào miếng thịt lập tức tê đi vì đau, cứ như bị dao đâm liên tục vào. Anh nhổ luôn mẩu thịt ra, cũng bỏ luôn phần còn đang gắp ở đầu đũa, quay sang dặn Lam Thiên Nhiên vốn không động đụa: “Đừng ăn.”
Rồi anh chụp ngay lấy ly nước, ngửa đầu dốc vào miệng như dập lửa.
Những người khác không cẩn thận như vậy, dù sao cũng chỉ là một miếng thịt, cay được đến đâu chứ, một tí thôi chứ gì? Một tích tắc sau, ai cũng như bị trúng độc, mặt mày tái mét, mồ hôi như mưa, có người đến độ như thoi thóp khi trúng nắng nghiêm trọng.
Từ Tán rót nước trái cây cho cả nhóm: “Uống đồ ngọt đi, bớt cay.” Rồi anh gọi phục vụ xuống nhà bếp hỏi xem vì sao món này lại cay như thế.
Vịt muối cay và cá muối cay ban đầu đã đủ cay rồi, nhưng không đến nỗi như vậy.
Sau khi dốc một lượng lớn nước trái cây, nhóm người mới dịu lại, thi nhau nói: “Cái thứ ớt quỷ gì đây, sao lại cay như vậy?”
Lam Thiên Nhiên: “Những loại ớt cay nhất đều sinh trưởng ở Vân Nam.”
“Nhưng tại sao lại cay thế này?”
Lam Thiên Nhiên hỏi ngược lại: “Tại sao không thể cay đến thế này?”
“…”
Tống Mẫn Mẫn cười nói: “Biết vì sao Thiên Nhiên luôn là người nắm các quyết sách vĩ mô không? Trong mắt anh ấy không có gì bất khả thi cả.”
Đường Cư ngoắc ngoải trên ghế như đã kiệt sức: “Thế giới trong mắt cậu ấy không giống như chúng ta.”
Ở đây chỉ có một mình Từ Tán là “người ngoài”, nên anh cũng hùa theo, phối hợp với lời khẳng định của mọi người: “Tôi biết, cậu ấy rất tài giỏi.”
Lam Thiên Nhiên: “Tôi chỉ cảm thấy vừa rồi Đường Cư đúng là bị cay quá mức thật, chứ không phải đang đùa.”
“…”
Mọi người quay ra nhìn nhau, hóa ra là do góc độ nhìn nhận sự việc bất đồng! Đây không phải chuyện đùa hay không đùa, mà bọn họ không tin món ăn có thể cay đến mức đó mà thôi.
Một lát sau, bếp trưởng đích thân lên giải thích, nói rằng theo ý ông ta thì món này phải cay mới ngon, vả lại bản thân nó đã cay rồi nên ông ta cho rằng mọi người đều ăn cay giỏi, thế là không hạn chế mức độ.
Sau cùng nhóm Đường Cư gọi phục vụ mang lên vài tô nước sôi, cùng nhau nhúng thịt qua đó rồi vừa ăn vừa than thở: “Ngon thì có ngon thật, nhưng quá cay.”
Từ Tán câm nín, mấy người này đúng là cố chấp, thà chịu đau chịu khổ cũng không chịu thua.
Lam Thiên Nhiên: “Các cậu còn ăn nữa sẽ tiêu chảy.”
“…” Cuối cùng cả bàn tức tối buông đũa đầu hàng.
Từ Tán nhịn cười, cho phục vụ mang đĩa thịt xuống.
–