Từ Tán không kiểm soát được cảm xúc thì sẽ đến võ quán, Lam Thiên Nhiên thì chạy bộ, còn Tống Mẫn Mẫn thường sẽ uống rượu hoặc ăn cái gì đó.
Lam Thiên Nhiên không cho cô uống rượu, vụ việc video của Từ Tán còn chưa được giải quyết, thế là cô chỉ có thể ăn. Cô vừa lục tủ lạnh của Lam Thiên Nhiên tìm đồ ăn, vừa oán trách: “Sao anh chỉ có mấy thứ thực phẩm sạch này thôi vậy?”
Đến 10 giờ tối, Cao Bội Lan gửi lại đoạn phim mà bà ta và Từ Trường Minh đã quay cho Từ Tán. Trong đoạn video, Cao Bội Lan trang điểm và mặc rất đẹp, Từ Trường Minh cũng đã sửa soạn một chút, rồi hai người cứ như hai con rối dây đang ngâm thơ, cai ngợi Từ Tán hết lần này đến lấy khác.
Tống Mẫn Mẫn cười sằng sặc.
Từ Tán thở dài, vươn tay về phía Lam Thiên Nhiên tìm an ủi, lại bị Tống Mẫn Mẫn nhanh tay tinh mắt đập một cái bộp vang dội.
“Mẫn Mẫn.” Lam Thiên Nhiên nhíu mày không đồng tình, rồi nắm lấy tay Từ Tán, nâng lên trước mắt mình, đau lòng xoa xoa.
Tống Mẫn Mẫn trợn mắt.
Lam Thiên Nhiên: “Thế này không được, tôi đề nghị hai người đến Nam Am một chuyến, chỉ đạo tại hiện trường cho họ biết nên quay thế nào đi.”
“…” Từ Tán và Tống Mẫn Mẫn nhìn nhau, cả hai đều không muốn đi lắm.
Dù vậy, việc này vẫn là của Từ Tán, anh không muốn thì cũng phải làm, njên đành nói: “Vậy Mẫn Mẫn đi với tôi một chuyến? Lái xe đi thì khoảng hơn hai tiếng rưỡi là đến, còn ngồi tàu cao tốc thì hơn 50 phút, cô chọn cái nào?”
“Tàu cao tốc đi.” Tống Mẫn Mẫn tự hỏi không biết mình gây nghiệp gì mà hôm nay lại thê thảm như vậy!
Lam Thiên Nhiên: “Tôi đưa hai người ra ga tàu cao tốc.”
–
Ở đầu kia thành phố, trên một sân thượng, bộ sô pha được đặt giữa vườn cây tươi tốt, trên sàn nhà và bàn trà có vài chiếc đèn trang trí làm theo kiểu đèn Khổng Minh. Khổng Hi Thần nửa nằm trên sô pha, tay cầm di động: “A Đoạt, việc của Từ Tán thế nào rồi?”
Người ở đầu kia nói: “Đã tung tin cho những người quen với anh ta rồi, nhưng không ai đến tìm chúng ta cả, có thể anh ta có cách khác.”
Khổng Hi Thần cau mày: “Có khi nào người ta không chuyển lời không?”
“Không biết, cũng có thể là vậy.”
Khổng Hi Thần: “Trong mấy ông chú bà thím mà các cậu phỏng vấn có ai kỳ cục không?”
“Để tôi nghĩ xem, có, lúc chúng tôi đang quay, có một bà thím kia ném rác từ trên lầu xuống đất, suýt nữa là đập trúng người ta. Chúng tôi nói bà ta mấy câu, ai ngờ bà ta quay ra chửi nguyên nhóm luôn, trời đất, nghe chửi mà muốn sụp đổ.”
Khổng Hi Thần: “Có quay lại chưa?”
“Có, nhưng người ta không sợ chúng ta đăng lên, bà ta cũng chưa ném trúng ai.”
Khổng Hi Thần: “Nhưng bà ta là hàng xóm của Từ Tán, thông tin này vẫn đáng giá, tung lên là có thể cho bà ta hot một lượt.”
Là người trong làng giải trí, Khổng Hi Thần rất biết cách lăng xê, cũng hiểu làm thế nào để dời tiêu điểm ra khỏi hướng mình muốn. Một con sâu làm rầu nồi canh, một bà thím chua ngoa có thể thay đổi ấn tượng của tất cả mọi người về khu nhà đó.
A Đoạt: “Thất Cân, cậu muốn giúp Từ Tán à? Tại sao phải giúp anh ta?”
Khổng Hi Thần im lặng, hình như cậu ta không có lý do gì để giúp Từ Tán, cảm thấy anh rất đáng ghét, làm bộ làm tịch trước mặt người khác, còn sau lưng thì máu lạnh vô tình. Nhưng mà người đang chơi xấu Từ Tán có thể là Vương Đình, nếu cậu ta không giúp Từ Tán, thì lại thành ra tiếp tay cho Vương Đình rồi? Như vậy là không được!
Khổng Hi Thần: “Dù sao cũng là người quen, coi như có duyên đi.”
A Đoạt: “Lúc trước anh ta tìm cậu là vì chuyện gì?”
Khổng Hi Thần nhíu mày, nhưng miệng lại nói bằng giọng điệu vui vẻ: “Chỉ là việc nhỏ, nhưng không tiện để nói ra. Giúp tôi giữ bí mật việc này đó.”
Khi Anh Miêu đi dò hỏi cậu học sinh trung học trong hình mà Từ Tán cung cấp, đã tìm được rất nhiều người cùng tuổi: “XXX phải không, 7 năm trước, chắc cậu/cô đang học cấp hai phải không? Học ở trường nào thế? Có biết cậu nam sinh trong hình này không.”
A Đoạt là một trong số những người được hỏi, hắn ta nhìn là biết ngay người trong hình là bạn thuở nhỏ của mình. Dù vậy, hắn không nói ra ngoài, mà đi tìm riêng anh em của anh Miêu để dò hỏi xem thật ra là ai đang tìm. Anh Miêu đúng là không để lộ thông tin của Từ Tán, nhưng người bên dưới thì không kín miệng được như vậy, rất dễ dàng tiết lộ việc của Từ Tán.
Thế là Khổng Hi Thần lại tìm ngược Từ Tán trước. Tiếp đó, cậu ta nghe Từ Tán nhắc đến Vương Khắc Cửu lần nữa. Thực ra, ban đầu cậu ta cũng không biết Vương Khắc Cửu hay Vương Đình là ai, vì dù sao gã cũng không phải người nổi tiếng gì, mà khi Khổng Hi Thần thành danh thì nhà họ Vương đã chạy ra nước ngoài rồi. Nhưng mà Từ Tán nhắc đến quá khứ xa xôi đó, không, phải nói là cơn ác mộng đó. Từ Tán đã khiến cơn ác mộng của cậu ta xuất hiện trở lại trong hiện thực.
Về sau, Khổng Hi Thần bắt đầu hỏi thăm về Vương Đình từ đám bạn bè con nhà giàu, còn mạo hiểm đến Gypsophila dạo một vòng. Cậu ta không gặp Vương Đình, nhưng lại quen biết với Chu Vĩnh Dật, rồi từ đó nghe ngóng được rằng Vương Đình rất thích Tạ Khai Ngôn. Tiếp đến, cậu ta lại đến câu lạc bộ Sơ để tiếp cận Tạ Khai Ngôn.
Cùng lúc đó, Khổng Hi Thần cũng thành công tiếp cận với Vương Đình thông qua các bữa tiệc, gã đã không còn biết cậu ta là ai. Việc này cũng nằm trong dự kiến, thật ra cậu ta vẫn rất sợ hãi, nhưng lại ép bản thân phải đối diện.
Bước tiếp theo, phải có hành động rồi.
–
Buổi tối, 11 giờ, người trên tàu cao tốc đến Nam Am không nhiều. Từ Tán nhìn quanh, rồi hạ giọng trò chuyện với Tống Mẫn Mẫn: “Mẫn Mẫn, cô từng thích Thiên Nhiên hả?”
“…” Tống Mẫn Mẫn kiên quyết phủ nhận: “Không có!”
Từ Tán cười: “Thế thì tiêu chuẩn của cô hơi cao rồi.”
“Cũng phải, nếu không thì sao anh lại hưởng sái như vậy?”
“Ừ, cảm ơn nhé.” Từ Tán nheo mắt, anh rất hài lòng với câu trả lời của Tống Mẫn Mẫn.
Nếu lời cô nói là thật thì quá tốt, nhưng nếu cô chỉ mạnh miệng thì cũng không tệ. Người con gái có tính cách mạnh mẽ như vậy dù có phải nuốt ngược uất ức vào lòng, cũng không bao giờ làm trái lời mình, hơn nữa lời nói dối lặp đi lặp lại trăm ngàn lần cũng sẽ thành sự thật, rồi cô sẽ buông tay thôi.
Thấy Từ Tán cười đắc ý, Tống Mẫn Mẫn cảm giác tức ngực vô cùng, càng nghĩ càng tức. Vài phút sau, cô cùng nổ, trừng Từ Tán bằng ánh mắt hung ác: “Tiền công lần này, anh phải trả gấp đôi!”
Từ Tán giật mình, ánh mắt của Tống Mẫn Mẫn sao mà giống sói đói như vậy, có cảm giác nếu anh mà dám từ chối, cô sẽ lập tức nhào lên cắn ngay. Anh vội đáp: “Được, không thành vấn đề.”
Tống Mẫn Mẫn hậm hực ôm cánh tay, nhắm mắt lại ngủ.
Từ Tán lắc đầu ười, cô gái này đúng là… Nhưng thôi vậy, cũng không thể để người ta mất cả tình lẫn tiền.
–
Đến nhà họ Từ, Tống Mẫn Mẫn bắt đầu đứng ra chỉ đạo: cô giúp Cao Bội Lan trang điểm và phối quần áo, để bà ta trông bớt làm màu hơn, rồi dạy Cao Bội Lan và Từ Trường Minh cách nói chuyện, làm sao cho tình cảm tự nhiên, không nhưn đóng kịch, mà cũng không thể toàn lời hay, phải có vài khuyết điểm nhỏ, đương nhiên không phải lỗi nặng nề gì, mà là kiểu khen ngầm.
Mất bao công sức, cuối cùng thành quả là một đoạn video tương đối tự nhiên. Nội dung trọng tâm chủ yếu gồm có: Từ nhỏ Từ Tán đã sống trong gia đình đơn thân, nên thật ra là một bé đáng thương bị người ta ức hiếp và kỳ thị. Thành tích học tập của Từ Tán từ thời tiểu học đã rất tốt, việc này tạo cảm giác từ nhỏ anh đã ngoan ngoãn. Quan hệ giữa Từ Tán và cha cùng mẹ kế vẫn ổn, mấy ngày trước anh đã gửi rất nhiều đặc sản của Minh về nhà, còn chuyện “đập phá nhà cửa” chẳng qua là tân trang thôi, có luôn cả hóa đơn cho mọi người cùng xem. Quan hệ giữa Từ Tán và hàng xóm thật ra cũng không tệ lắm, nhưng vì nguyên nhân gia đình nên anh thường đánh nhau với lũ trẻ cùng tuổi; dù vậy nếu có trẻ con đi lạc trong khu nhà thì anh vẫn tích cực đi tìm; có bà cụ hàng xóm bị ngã anh cũng sẽ lại đỡ dậy. Tóm lại, Từ Tán là một đứa bé rất bình thường, có lúc nghịch phá, nhưng vẫn thường vâng lời.
Đoạn video được chỉnh sửa và đăng lên rồi, Từ Tán mới hỏi Tống Mẫn Mẫn: “Có cần tìm người đẩy lên không?”
Tống Mẫn Mẫn: “Không cần, càng đẩy càng mất tự nhiên, chúng ta chỉ cần thanh minh như vậy là đủ rồi, để những người thật sự quan tâm đến việc này tìm ra chân tướng đằng sau là đủ.”
Từ Tán gật đầu: “Trễ lắm rồi, chúng ta ở lại đây một đêm, sáng mai mới về Minh?”
Tống Mẫn Mẫn: “Bây giờ còn tàu cao tốc không? Còn thì bây giờ về luôn thôi.”
“Còn, vậy để tôi đặt vé.”
–
Về đến Minh, Từ Tán đưa Tống Mẫn Mẫn về nhà trước, sau đó trở về nhà mình. Anh không đến nhà Lam Thiên Nhiên là vì đã quá trễ, không muốn đánh thức người kia, nhưng anh cũng gửi tin nhắn báo tin mình đã trở lại.
Chờ khi Từ Tán ngủ một giấc xong thức dậy, anh thấy sáng nay Lam Thiên Nhiên nhắn tin cho mình, bảo anh nghỉ ngơi đi.
Từ Tán cười, đáp lại: Tôi nghỉ ngơi xong rồi!
Lam Thiên Nhiên không trả lời, có lẽ là đang bận.
Quả thực anh đang bận, nhưng không phải công việc như Từ Tán nghĩ, mà đang nghe một cuộc điện thoại cá nhân. Lam Yến gọi đến: “Thiên Nhiên, có thời gian gặp mặt không, dẫn theo bạn trai con nữa.”
Lam Thiên Nhiên: “Quách Tín lên thuyền rồi?”
“Quách Tín? À à…” Lam Yến nhớ ra, rồi nói: “Vẫn chưa.”
Lam Thiên Nhiên: “Xin lỗi, con không rảnh.”
Lam Yến: “…”
Ông Sáu nhà họ Lam nhận được lệnh từ ông già nhà mình, nên mới gọi cho Lam Thiên Nhiên. Ông cụ mắng thằng con trai một hồi: Mày dạy con thế nào, nhìn thử xem bây giờ nó ra làm sao kìa!!
Ông ta rất tủi thân, lần trước ông cụ có nói thế đâu, lần trước là thế này: Cũng may hai vợ chồng con không dạy dỗ thằng bé, nếu không thì Thiên Nhiên cũng bị dạy hư, làm sao mà lớn được như ngày hôm nay.
Ầy, cha thì mắng chửi, còn con trai thì không thèm coi ông ta ra gì, không thèm nhìn đến mình nữa chứ. Đường đường là ông Sáu nhà họ Lam mà không còn chút tự trọng nào cả! Nhưng lời của cha thì Lam Yến không dám cãi, vì ông cụ có tiền, còn ông ta thì chỉ biết ăn chơi bằng tiền của cha mình.
Dù vậy, phía bên con trai, ông ta cũng hết cách. À không, vẫn còn cách, Lam Thiên Nhiên không muốn gặp người cha này, nhưng cần gặp Quách Tín. Lam Yến tìm số điện thoại của Quách Tín, hẹn người lên thuyền của mình chơi, rồi bị người ta từ chối. Quách Tín rất bận rộn, không rảnh rỗi như ông ta.
Lam Yến không còn gì để nói, bình thường cảm thấy mình rất có thể diện, nhưng đến khi cần thì ông ta mới nhận ra chẳng ai nể mặt mình cả.
Lam Yến suy nghĩ, cuối cùng gọi cho mẹ của Lam Thiên Nhiên: “Văn Văn, cô quen vợ của Quách Tín không?”
Liên lạc thẳng với Quách Tín không được, thì chỉ có thể nhờ các vị phu nhân ngoại giao thôi.
Văn Văn hỏi chuyện gì, Lam Yến mới kể hết câu chuyện “con trai có bạn trai, ông già ở nhà giục mau quản lý nó”.
Văn Văn cười: “Cuối cùng thằng bé cũng có một điểm giống chúng ta rồi.”
Lam Yến: “Hả? Chúng ta đều không phải đồng tính mà? Ít nhất là tôi không phải.”
Văn Văn: “Tôi đang nói cuối cùng nó cũng không ngoan rồi. Nhưng mà, có phải tuổi dậy thì của nó đến trễ quá rồi không? Ừ, dù sao nó cũng vốn chậm hơn người khác mà, hồi còn nhỏ cứ ngơ ngác, tôi còn tưởng mình sinh ra một thằng ngốc chứ…”
Lam Yến ngắt lời: “Vợ của Quách Tín, cô lo liệu được không? Thiên Nhiên muốn gặp Quách Tín, có Quách Tín thì nó mới chịu gặp tôi.”
Văn Văn cạn lời: “Anh làm cha kiểu gì thế, còn không bằng một người ngoài…”
Lam Yến: “Cô tưởng mình thì hơn ai, cô thử đi hẹn Thiên Nhiên xem nó có chịu gặp cô không.”
Văn Văn không nhận lời khiêu chiến này, đổi giọng, quay trở về việc của Quách Tín: “Tôi rất thân với bà Quách, để hôm nay hẹn bà ấy xem sao.”
Lam Yến vội đáp: “Cảm ơn, chờ tin tốt của cô.”
–
Buổi trưa, mọi người ra ngoài ăn. Từ Tán đi cùng nhân viên của mình xuống dưới, trong thang máy, anh mở điện thoại ra xem. Thang máy xuống tầng trệt, anh tách khỏi mọi người, một mình đi về phía tòa nhà đối diện.
Phi Phi hỏi đồng nghiệp: “Mọi người có thấy hình nền điện thoại của anh Tán không?”
“Thấy rồi, hai con mèo, thì sao chứ? Không ngờ anh Tán còn trẻ con vậy?”
Phi Phi: “Em đang nghĩ, hai con mèo chắc có một là đại diện cho anh Tán, con còn lại là bạn gái đó.”
Một người đàn ông chưa có gia đình thì khi nào sẽ cài hình nền đáng yêu? Đương nhiên là khi đang yêu. Không ai ngờ Từ Tán có bạn gái thật, vì thấy không giống chút nào. Người có bạn gái sẽ trở nên tỉ mỉ hơn về mọi mặt, còn Từ Tán đôi khi rất xuề xòa.
La Tiểu Duệ lắc đầu: “Phụ nữ các cô toàn là Sherlock Holmes!”
Có đồng nghiệp nói: “Tuần sau đi chơi, bảo anh Tán dẫn theo bạn gái đi.”
La Tiểu Duệ: “Các cậu muốn dẫn vợ hay bạn gái theo chứ gì? Cứ dẫn đi, anh Tán không keo kiệt chút phúc lợi nhân viên này đâu!”
Cả nhóm cùng cười.
–
Từ Tán và Lam Thiên Nhiên gặp nhau ở đại sảnh tầng trệt của Hằng Thịnh. Lam Thiên Nhiên nói: “Hôm nay chúng ta đi ăn ở xa chút đi.”
Từ Tán cười đáp: “Nghe cậu hết.”
Hai người cùng xuống bãi đậu xe, Từ Tán thấy tài xế Ngô đã ngồi sẵn trên ghế lái rồi. Anh hơi bất ngờ, còn tưởng chỉ có khi nào đi làm, Lam Thiên Nhiên mới cần tài xế đưa đón, còn bình thường vẫn tự lái xe.
Thật ra Lam Thiên Nhiên không có quy tắc này, anh thuê người lái xe chỉ vì một nguyên nhân là thuận tiện thôi. Như bây giờ, có tài xế, anh và Từ Tán có thể nắm tay rồi. Còn nếu anh tự lái, rõ ràng là không tiện làm vậy.
Lam Thiên Nhiên hỏi về tình hình tối qua, Từ Tán kể lại cho anh nghe, còn khen Tống Mẫn Mẫn đủ điều, rồi mới hỏi: “Thiên Nhiên, ban đầu cậu đi đâu đào ra nhân tài này thế?”
Lam Thiên Nhiên: “Nhìn thấy trong cuộc thi hùng biện.”
Từ Tán cười, đúng là một câu trả lời bất ngờ.
Lam Thiên Nhiên đột nhiên nắm tay anh: “Hôm qua tôi quên mất, lẽ ra nên cùng cậu về Nam Am, gặp cha cậu.”
Hôm nay nhận được điện thoại của Lam Yến đòi gặp anh và Từ Tán, anh mới nhớ ra việc này.
Từ Tán ngây ra, rồi đáp: “Không cần gặp, có gì hay mà gặp chứ.”
Lam Thiên Nhiên: “Vậy bên cha tôi, cũng không gặp?”
“…”
Từ Tán vội nắm tay Lam Thiên Nhiên, thành khẩn nói: “Cậu muốn gặp thì chúng ta đi, tôi sao cũng được.”
Lam Thiên Nhiên lại nói: “Tôi cũng thấy chẳng có gì hay mà gặp, nhưng ông ấy muốn gặp cậu.”
“À, có thể, khi nào?”
“Còn chưa quyết định.”
“À.” Từ Tán đùa: “Chà chà, tôi hồi hộp lắm!”
Lam Thiên Nhiên: “Không sao, không cần hồi hộp.”
Anh vòng tay ra sau cổ Từ Tán, rồi như muốn truyền sức mạnh cho người kia, kề sát lại hôn một cái thật mạnh.
Tài xế Ngô ngồi đằng trước: “…”
Anh ta nhìn thấy Lam Thiên Nhiên hôn đến nỗi mặt Từ Tán méo cả đi. Tại sao trong xe lại có kính chiếu hậu! Cũng may là tốc độ xe trong nội thành không cao, chứ kiểu này thì quá nguy hiểm. Phó tổng Lam và Từ Tán phát triển thành quan hệ này từ khi nào? Sao anh ta không chú ý thấy? Việc này khiến cho tài xế Ngô nghĩ mãi mà vẫn không hiểu.
–
Lam Thiên Nhiên đặt một nhà hàng rất đẹp, trần nhà màu lam nhạt, đèn thủy tinh đơn giản, tường màu lam đậm, tranh sơn dầu màu sắc rực rỡ treo xung quanh, bàn đỏ, ghế xanh lam, thảm hoa văn lượn sóng đan xen xanh đỏ, cách phối màu đậm phong cách cổ xưa và lãng mạn.
Lam Thiên Nhiên và Từ Tán được dẫn vào một gian riêng nửa kín nửa hở, cách xa những thực khách khác.
Từ Tán đánh giá xung quanh, còn Lam Thiên Nhiên thì nhìn di động, lát sau anh nói: “Mẫn Mẫn nói có diễn biến mới về việc của cậu.”
“Hở?” Từ Tán ngồi sát lại bên cạnh Lam Thiên Nhiên, nhìn vào màn hình điện thoại.
Lẽ nào Từ Trường Minh và Cao Bội Lan có vấn đề? Nhưng không, mà là một bà thím trong khu nhà có chuyện. Một đoạn phim quay bà thím này ném rác từ trên lầu xuống, sau đó một mình chiến với cả nhóm người, bây giờ thì hot lên trên mạng rồi. Cư dân mạng ban đầu còn chú ý đến Từ Tán, bây giờ đã dời trận địa sang người này.
[Bà thím này quá lợi hại, một người cản đường, thiên quân vạn mã đều bị chặn!]
[Từ Tán ở với loại hàng xóm này từ nhỏ, không đánh nhau cũng lạ?]
[Má, bà già chua ngoa này mà dám đến trước mặt tôi, đảm bảo cho bà ta bầm mặt!]
[Mấy người còn quá trẻ, loại người này không đánh được đâu, chưa ai đụng tới bà ta thì bà ta đã bắt đầu lăn ra đất rồi, sau đó sẽ dội cho mấy người một đống nước bẩn…]
Từ Tán cười hỏi: “Mẫn Mẫn làm sao? Cô ấy thông minh thật. Phải thêm tiền thưởng!”
Lam Thiên Nhiên: “Không phải, cô ấy tưởng cậu làm.”
“Hả? Không phải, trong tay tôi không có tài liệu này…” Từ Tán dừng lại, sau đó sửa lời: “Tôi cũng chưa từng nghĩ đến cách vây Ngụy cứu Triệu này.”
Lam Thiên Nhiên mỉm cười.
Từ Tán cũng cười theo, rồi tựa đầu mình lên vai người kia, quan sát trong khoảng cách gần, thế là anh nhìn thấy mặt cùng tai của Lam Thiên Nhiên bắt đầu đỏ lên dần dần. Anh nhìn cái tai kia, âm thầm tính toán làm gì đó, nào ngờ Lam Thiên Nhiên đột nhiên quay sang, nâng mặt anh lên, hôn luôn.
Từ Tán: “…”
Rõ ràng trước đó Lam Thiên Nhiên đi chậm hơn anh rất nhiều bước, sao bây giờ đột nhiên đảo ngược tình thế rồi?
–
Cùng lúc đó, ở một thành phố khác, Tôn Triết nổi giận đùng đùng: “Cái tài khoản XiaoDuo Video này có bệnh hả?! Tại sao bọn họ lại đăng cái video cãi nhau đó lên?!”
Hà Văn Vũ: “Em hỏi rồi, bọn họ nói là không ngờ sẽ thành ra như vậy. Lúc bọn họ đăng đều đã che mặt người bên trong rồi, nhưng không ngờ là dân mạng giỏi như vậy, có thể đoán ra từ khung cảnh xung quanh, khẳng định được là cùng một khu nhà với cha của Từ Tán.”
Tôn Triết nổi giận: “Bọn họ không nên đăng cái video này!”
“Ừ, nhưng chỉ xem thôi cũng thấy buồn cười mà, nhìn là biết muốn câu view câu like, loại tài khoản như bọn họ chỉ cần có tương tác, chuyện gì cũng dám làm.”
Tôn Triết nhìn Hà Văn Vũ: “…Em thấy buồn cười lắm à?”
Vẻ mặt gã như đang đè nén điều gì, rất giống bầu trời sắp đổ mưa.
“Không có.” Hà Văn Vũ nghiêm túc lại: “Nhưng đám người trên mạng thích xem những trò này, cách nói không phải người già xấu đi, mà là người xấu già đi rất thịnh hành, ai cũng thích thảo luận chủ đề này.”
Sắc mặt Tôn Triết ngày càng tối tăm. Hà Văn Vũ không hiểu, cô cảm thấy Tôn Triết không nên giận dữ như vậy.
“Bảo bọn họ xóa đi.” Tôn Triết gằn giọng.
“Được rồi.” Hà Văn Vũ vội đi gọi điện thoại.
Tôn Triết nghiến răng, cúi đầu nhìn điện thoại. Gã nhìn chằm chằn người đàn bà đang quang quác miệng chửi bới đám đông trong video. Từ Tán không nhận ra đó là ai, nhưng Tôn Triết thì có, gã không thể nào không biết, vì đó chính là mẹ của gã.
~*~