Khi đi ăn sáng, anh gặp hai người Vương Chương và Lam Thiên Thanh.
Vương Chương hỏi Lam Thiên Thanh: “Không phải anh đã nói là không có thói quen ăn sáng à?”
Lam Thiên Thanh thì nhìn sang Lam Thiên Nhiên rồi nói: “Hôm nay muốn ăn.”
Vương Chương: “Tôi đang nói chuyện với anh, anh nhìn Thiên Nhiên làm gì?”
Lam Thiên Thanh: “Tôi tham khảo xem cậu ta ăn gì.”
Lam Thiên Nhiên đến nơi bán mì, Lam Thiên Thanh cũng đi theo.
Vương Chương câm nín: Anh không phải là anh người ta à? Làm gì mà như fanboy.
Mì rất đa dạng, Lam Thiên Thanh hỏi Lam Thiên Nhiên: “Cái nào ngon? Cậu giới thiệu cho anh đi?”
Lam Thiên Nhiên mặc kệ hắn, dường như không muốn tham gia vào chủ đề vô nghĩa này, nhưng cũng giống như đang ngẩn ngơ suy nghĩ việc của mình.
Cuối cùng là đầu bếp nhiệt tình giới thiệu cho Lam Thiên Thanh sự khác biệt giữa các loại mì. Lấy mì xong, hắn chỉ ăn một miếng rồi ngồi chơi điện thoại, hắn nhắn tin trong một nhóm chat tên là Anh chị em một nhà: Lam Thiên Nhiên là gay đó!
Chẳng mấy ai thèm trả lời, chỉ có:
Ờ.
Có đâu, năm ngoái mời cậu ta tham gia buổi công diễn thời trang của em mà, người mẫu nam đầy ra, có thấy cậu ta để ý đâu, xem show mà còn xém ngủ gật.
Lam Thiên Thanh: Nói thật đó, cậu ta là gay!
Rồi hắn tung ra mười mấy tấm hình kèm theo một đoạn video rất dài. Lần này người trả lời đông hẳn lên, như giọt nước bắn vào chảo dầu.
Má ơi!!!
Người đó là ai? Tôi có quen không?
Bọn họ đang ở ngoài đường hả? Ố mài gót, là ở trong nước, sao to gan quá vậy?
Có ai xem video chưa? Lâu quá đáng luôn… nhìn phát bực…
Xem rồi đây, chỉ có một cảm giác: mau thiêu sống cặp đồng tính này!
Mọi người liên tục kéo xuống, tin nhắn thì cứ xuất hiện như bong bóng nước, Lam Thiên Thanh sắp không đọc kịp nữa. Sau cùng, hắn thấy được một câu: Ông nội mà biết thì sao đây?
Mọi người lập tức như bớt hơi mất, trên màn hình chỉ còn lại vài hàng chữ chơ vơ.
Ừm ừm…hừm…
Tức xỉu luôn? Nếu ai dám đi mách lẻo, nhớ dẫn theo cả bác sĩ.
Lam Hữu Sinh là loại đàn ông thích gieo giống khắp nơi, thích con đàn cháu đống, đương nhiên là không cho phép con cháu mình là gay. Suy ra Lam Thiên Nhiên không có duyên với gia sản rồi.
–
Buổi sáng, Lam Thiên Thanh và Lam Thiên Nhiên đi tham gia một cùng một sự kiện, hắn để ý thấy Lam Thiên Nhiên hai mắt đờ đẫn thả hồn lên mây, rồi khi có ai đó đến hỏi ý kiến, anh sẽ ngơ ngác trong một tích tắc, rồi mới bắt đầu bài phát biểu rất “ra dáng”.
Hoạt động buổi sáng kết thúc, đến giờ cơm trưa, Lam Thiên Thanh lại theo sát Lam Thiên Nhiên.
Vương Chương đánh giá hắn: “Anh làm sao thế, tự nhiên thương em trai quá vậy?”
Lam Thiên Thanh: “Tôi bỗng nhiên phát hiện ra thằng bé cũng là người trần, à không, người bình thường.”
“…” Vương Chương thầm nhủ Lam Thiên Nhiên bình thường, nhưng anh thì quá bất thường.
Lam Thiên Nhiên cũng nhìn anh họ mình: “Khi nào thì anh đi?”
“Ừ? Không, có thể anh sẽ ở lại Minh một thời gian, ở nhà cậu được không?” Lam Thiên Thanh hỏi.
“Không được.”
“Tại sao?”
“Em không quen.”
Lam Thiên Thanh cố ý hỏi: “Có phải cậu giấu mỹ nhân nào trong nhà không?”
“Không có.”
Nhưng nếu Từ Tán đồng ý dọn đến ở thì đương nhiên là được.
–
“Em xem bài diễn thuyết của anh rồi, tuyệt cú mèo!” Tại công ty, La Tiểu Duệ chạy vào văn phòng của Từ Tán nói.
Từ Tán cười: “Ờ.”
La Tiểu Duệ đánh giá anh: “Hình như anh rất vui?”
Trong Từ Tán vô cùng rạng rỡ, dường như cả người được đặt trong hiệu ứng phát sáng đặc biệt.
“Đúng là rất vui. Anh Duệ, cậu có thích ai đặc biệt không?”
“Vợ tương lai của em? Em còn không biết cô ấy đang ở đâu, nói không chừng năm nay mới thi đại học thôi.” La Tiểu Duệ cố ý buồn bã thở dài.
“Cậu đúng là lạc quan, có khi người ta vừa vào tiểu học.”
“Hứ, anh đừng có trù em. Em thấy anh đắc ý như thế này, là tìm được đối tượng rồi à? Là người lần trước đi hẹn hò, hay là đổi người rồi?”
Từ Tán cau mày: “Đổi cái gì, anh đây chỉ thích một người.”
“Á à!” La Tiểu Duệ nói đùa: “Em còn tưởng là anh đi hội nghị rồi cua được em nào mới chứ, thì ra vẫn người trước kia à. Nếu quyết định rồi, thì khi nào mời mọi người ăn một bữa?”
“Từ từ rồi tính.” Từ Tán cười, quay về nhìn máy tính: “Không nói nữa, anh còn công việc.”
Rõ ràng là chính anh không nhịn được muốn nói, nhưng rồi thấy lửa cháy quá đà thì vội vàng tát ngay một gáo nước. Muốn khoe khoang mà không thể khoe khoang, đúng là cô độc.
–
Từ Tán nói có việc phải giải quyết, thì đúng là có việc thật.
Anh Miêu gọi điện tới.
Từ Tán nghĩ, có khi nào anh Miêu điều tra được học sinh trung học kia là Khổng Hi Thần rồi không?
Anh bắt máy: “Anh Miêu?”
“Là tôi đây, anh Từ, tôi vừa nghe nói một việc liên quan đến anh, tôi thấy là nên báo anh biết một tiếng.” Anh Miêu nói bằng giọng điệu tranh công.
“Sao? Anh nói đi.”
“Có một cái tài khoản Weibo tên là XiaoDuo Video, chuyên đăng mấy cái đoạn phim này nọ ấy, của một công ty đang vận hành. Một người anh em của tôi làm việc trong đó, cậu ta chuyên quay phim, ngày nào cũng chạy ra ngoài, quen biết cũng rộng, nên trước đó tôi có nhờ người này hỏi thăm chuyện mà anh nhờ…”
Từ Tán: “Tìm được người rồi?”
Anh Miêu: “Chưa, nhưng hôm nay anh ta nói với tôi một việc, là có ai đó đến công ty họ mua tin về anh.”
Thật ra những thứ này cũng không hẳn là tin tức, mà là người nào đó thuê họ đến phỏng vấn cư dân trong khu nhà của cha Từ Tán, yêu cầu bọn họ kể lại ấn tượng về anh. Đương nhiên, những thứ được nói đến toàn là “việc xấu”, hoặc đúng hơn thì video sau khi được chỉnh sửa sẽ chỉ còn lại toàn “chuyện xấu xa”.
Từ Tán không còn gì để nói, chắc chắn lại là Tôn Triết, cái tên này… Từ Tán lại âm thầm ghi thêm một món nợ cho gã.
“Tin này có thể rút về không?” Từ Tán hỏi. Nếu đã gọi điện tìm anh, thì hẳn là có thể bỏ tiền ra để xóa tin.
“Tôi hỏi rồi, anh ta nói xóa thì không dễ xóa lắm, nhưng có thể quay thêm một cái khác, gọi là gì nhỉ, à bôi đen trước rồi tẩy trắng sau.”
Từ Tán nghĩ, phương thức này không hẳn là tẩy trắng, mà giống như tự lăng xê bản thân hơn, ảnh hưởng không quá tốt.
“Khi nào thì bọn họ đăng lên?” Từ Tán hỏi.
“Để tôi hỏi lại thử.”
Anh Miêu rời khỏi ống nghe một lúc, sau đó quyay lại nói: “Không hay, anh ta nói đã đăng rồi! Ầy, cũng chỉ là nhân viên thôi, đăng khi nào anh ta không can thiệp được.”
Từ Tán: “Không sao, để tôi xem thử trước.”
Anh lên Weibo tìm tài khoản XiaoDuo Video kia, ừm, một giờ trước bọn họ đăng tin tức liên quan đến anh, hiện giờ vẫn còn chưa có nhiều người chú ý đến. Từ Tán mở lên xem thử, trong đó là một vài ông chú bà bác đã được che mặt đang nói về anh.
[Từ Tán? Cái thằng bé hay đánh nhau ở nhà Lão Từ ấy à?]
[Thằng đó đúng là phá kinh người!]
[Cách đây không lâu, nó còn dẫn người về nhà ba nó đập phá kìa, chà chà, Lão Từ tội nghiệp lắm, nuôi ra một thằng con như thế…]
[Đúng là đập, thuê người ta dọn mấy thứ bị hư hỏng mà cả ngày mới hết!]
Tôn Triết cho người đăng loại tin này để làm gì? Chọc cho anh buồn nôn à?
Từ Tán vừa nghĩ vừa kéo xuống những bài đăng khác của XiaoDuo Video, toàn là các thứ “tin tức” xảu ra tại Nam Am, nào là ông già nào say xỉn rồi chửi nhau với chó, hay bà bác nào đó đã vượt đèn đỏ còn tát cả cảnh sát giao thông… Đột nhiên, anh nhìn thấy tài khoản này bấm thích một trạng thái liên quan đến Khổng Hi Thần. XiaoDuo Video này có liên hệ gì với Khổng Hi Thần?
Sau đó Từ Tán lại nhớ ra một việc, anh vội gọi cho anh Miêu: “Người anh em của anh lúc đi hỏi thăm tin tức của học sinh kia, anh có nói là do tôi nhờ không?”
Anh Miêu: “Không có đâu, đương nhiên tôi không thể nói là anh được, tôi chỉ nói tôi cần tìm.”
Từ Tán: “Vậy hôm nay tại sao anh ta lại báo cho anh biết việc có tin của tôi?”
“À à, anh nói cái này à! Không phải là cố ý nói riêng đâu, chỉ là trong lúc trò chuyện linh tinh thì nhắc đến gần đây bọn họ đi phỏng vấn khu nhà nào đó, rồi có nói đến tên anh, nên tôi mới hỏi kỹ thêm, vậy là anh ta kể lại hết.”
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn nhiều, anh Miêu.”
–
Từ Tán tìm Triệu Hồng bàn bạc: “Anh nói xem Tôn Triết thật ra muốn làm gì?”
“Phá hoại danh tiếng của cậu.”
Từ Tán cười: “Dựa vào thứ này à?”
Triệu Hồng: “Bài diễn thuyết mới nhất của cậu được đăng lên mạng rồi mà, rất nhiều dân mạng tán dương, cậu không đọc bình luận à? Tôi có xem thử, nhận ra có loại ngôn luận thế này: Dù Từ Tán là người thế nào, thì đúng là có tài.”
Từ Tán nghĩ ra: “Có tài vô đức.” Có tài vô đức là tiểu nhân, là thứ nguy hiểm, là loại người bị kỳ thị và xa lánh.
Triệu Hồng nói tiếp: “Có thể là giống như lần trước, đây chỉ là khởi đầu thôi, tiếp theo sẽ còn hành động khác nữa.”
“Ừ. Tôn Triết mấy ngày nay đang làm gì?”
“Đi công tác, đến Hải Bình rồi.”
Hải Bình? Từ Tán suy tư. Hải Bình rất gần Nhã Châu.
–
Khoảng 5 giờ chiều, Lam Thiên Nhiên về đến Minh. Anh không quay lại Hằng Thịnh, mà đi thẳng về nhà mình, sau đó nhắn tin cho Từ Tán: Tôi đến nhà rồi.
Từ Tán trả lời ngay: Vậy tối nay sang nhà cậu ăn cơm?
Lam Thiên Nhiên: Được.
Từ Tán vốn định giải quyết chuyện của XiaoDuo Video, anh gọi cho cha mình trước, nhưng ông ta đang đi làm nên cũng hết cách, chỉ có thể chờ đến tối. Thấy vậy, Từ Tán dứt khoát tan làm luôn.
Lần này anh mua một bó hoa hồng đỏ, vốn là anh định chọn màu trắng cho nhẹ nhàng tươi mới, nhưng nghĩ lại thì màu đỏ mới chói mắt, ai cũng biết hoa hồng đỏ tượng trưng cho cái gì.
Cả ngày hôm nay, Lam Thiên Nhiên hoàn toàn không có cảm giác chân thực, chỉ khi Từ Tán ôm hoa hồng xuất hiện trước cửa nhà, như hình ảnh trên phim chụp được hiện lên rành rành trên giấy, anh mới dám xác nhận rằng sự việc buổi sáng nay đã xảy ra.
Dù là vậy, anh vẫn còn thấy lâng lâng, anh nắm tay Từ Tán: “Cậu đến rồi.” Câu này vừa thốt ra, anh đã có cảm giác như không phải giọng nói của mình, mà là một cụm kẹo bông gòn trắng tinh, rất mềm, rất nhẹ.
Từ Tán nắm ngược lại, kéo anh vào nhà, đặt hoa hồng xuống, rồi hôn anh.
Lần này họ ở trong nhà, muốn làm thế nào cũng được. Nhưng thời gian lại không kéo dài như sáng nay. Buổi sáng, Lam Thiên Nhiên còn ở trong trạng thái hoảng hốt, nhưng bây giờ thì chỉ thoáng qua, về cơ bản là anh vẫn còn tỉnh táo, nên mới đỏ mặt tía tai. Đến khi cảm xúc quá mức kích động, họ rất tự nhiên tác nhau ra.
Từ Tán mang bình hoa đi lấy nước, Lam Thiên Nhiên lập tức theo sát bên.
Khi dừng tất cả mọi hành động lại, Lam Thiên Nhiên cảm thấy mình bắt đầu căng thẳng, thật ra là vì não của anh không còn lơ mơ nữa nên mới như thế. Trước đó tình cảm làm cho lý trí tê dại đi, còn bây giờ cảm xúc đã ổn định, lý trí được trở lại dưới ánh mặt trời rồi, tiếp đó nó nhận ra mình không biết xử lý hiện trạng này ra sao, kết quả là Lam Thiên Nhiên lúng túng.
Từ Tán không biết việc này, bây giờ trong lòng anh đang có một người tí hon, mỗi hành động của nó đều theo một nhịp điệu nhất định, thậm chí còn chuẩn bị sẵn sàng để cất tiếng hát.
Khi rửa bình hoa, Từ Tán vung tay lên, búng vài giọt nước lên mặt Lam Thiên Nhiên. Người kia sững sờ. Từ Tán ôm bình hoa bước ngang qua, hôn lên mặt anh một cái rồi mới đi cắm hoa.
Lam Thiên Nhiên lại đi theo.
Từ Tán vừa cắm hoa vừa cười. Xong đâu đấy, anh nhìn quanh tìm nơi bày bình, rồi ánh mắt lướt qua vị trí thường dùng trên tủ trưng bày, và hai mắt anh sáng lên, vì trên kệ chính có một chú mèo trắng và một chú mèo vàng được mang về từ Tập Phương.
Anh bước đến mang chúng nó về đặt cùng với hoa hồng, vừa chụp hình vừa lẩm bẩm hỏi Lam Thiên Nhiên góc độ này có đẹp không? Đổi góc khác thì sao?…
Lam Thiên Nhiên nhìn theo, tình cảm như thủy triều dâng. Anh bước lên một bước, ôm lấy Từ Tán rồi hôn.
Ngoài cửa vang lên tiếng động, hai người tách ra rồi cùng quay đầu nhìn, thì ra là dì giúp việc.
Lam Thiên Nhiên chào hỏi như bình thường, còn bà ấy thì đi vào nhà bếp như bị mộng du.
Từ Tán thầm nhủ không biết cơm tối nay có ngon miệng như ngày thường không, biết đâu dì giúp việc trong lúc lơ mơ lại cho muối hai lần, hoặc là quên không cho muối thì sao.
Lam Thiên Nhiên tiếp tục công việc vừa bị gián đoạn: hôn Từ Tán.
Từ Tán không nghĩ đến như vậy, bị động một lúc rồi mới từ từ chủ động phối hợp.
Lát sau, hai người tách nhau ra. Từ Tán mỉm cười, tiếp tục chụp hình. Lam Thiên Nhiên dựa vào bàn nhìn anh.
Lam Thiên Nhiên cảm thấy mình không còn căng thẳng như vừa rồi nữa, có thể là vì anh đã chủ động. Chủ động hành động, vậy có nghĩa là nắm chắc mọi việc trong tay, sẽ không dễ bị hồi hộp nữa; ngược lại, nếu chỉ biết chờ đợi, bạn sẽ không biết được việc gì sắp xảy ra, vậy là sẽ cứ mãi bất an.
“Cậu thấy tấm nào đẹp?” Từ Tán hỏi.
Lam Thiên Nhiên nhìn vào di động của Từ Tán, trên đó có vài tấm hình tương tự nhau, đều là mèo sứ và hoa hồng đỏ. Anh nghiêm túc đánh giá, rồi chỉ vào một tấm theo cảm giác.
Từ Tán chọn tấm đó làm hình nền điện thoại.
–
Cơm tối mặn nhạt vừa miệng, nhưng Từ Tán cảm giác hình như có hai món hơi chín quá.
Ăn xong, hai người vào phòng sách.
Từ Tán vẫn cần phải giải quyết vấn đề cái video kia, kéo đến bây giờ, Weibo kia đã bắt đầu hot lên rồi, có thể là đội ngũ seeding đang hoạt động. Hiện tại anh có hai lựa chọn, một là về phòng mình (phòng ngủ cho khách) để lén xử lý, còn thứ hai đương nhiên là làm ngay trước mặt Lam Thiên Nhiên.
Anh suy nghĩ, đã bên nhau thời gian dài, có nhiều việc sẽ không thể che giấu được.
Anh bèn hỏi: “Thiên Nhiên, cậu rảnh không? Giúp tôi xem thử chuyện này nên giải quyết thế nào thì tốt.”
Lam Thiên Nhiên đến cạnh anh, sau khi tìm hiểu tình hình thì hỏi: “Ai làm?”
“Chưa biết.” Từ Tán nghĩ là Tôn Triết, nhưng chưa có chứng cứ gì.
Lam Thiên Nhiên: “Hiện giờ cậu có phương án giải quyết chưa?”
“Có.” Từ Tán nói sơ qua về tình hình của cha mình và Cao Bội Lan: “Nếu tôi đề xuất cho họ đứng ra thanh minh, chắc họ sẽ đồng ý.”
Lam Thiên Nhiên cụp mắt suy nghĩ, Từ Tán nhìn anh, sau đó ghé lại hôn một cái. Lam Thiên Nhiên không phản ứng gì, lát sau mới nói: “Để Mẫn Mẫn thay cậu giải quyết đi.”
Từ Tán: “Vì sao?”
“Thanh minh cũng cần có chiến lược, phải tự nhiên, nếu không tốt sẽ giống như đóng kịch, có nguy cơ trở thành trò cười.” Lam Thiên Nhiên nói: “Để Mẫn Mẫn thay cậu trông chừng, cho đến khi nào giải quyết triệt để.”
“…Vậy có phải là phiền cô ấy không?”
“Cậu thỏa thuận giá trước, cô ấy thu phí không rẻ đâu.”
“Vậy thì tốt.” Từ Tán không muốn lại nợ ơn Tống Mẫn Mẫn lần nữa.
Lam Thiên Nhiên liền gọi Tống Mẫn Mẫn đến đây một chuyến. Nghe xong chuyện, Tống Mẫn Mẫn không do dự gì mà đồng ý giúp ngay, cũng chịu nhận tiền, giá không quá đắt, có lẽ là giá ưu đãi.
Cô nói: “Việc của anh, theo tôi thấy để ba anh tự quay một video giải thích là đủ rồi.”
Từ Tán gật đầu: “Thế thì được.”
Nói rồi Từ Tán gọi điện về nhà, Lam Thiên Nhiên và Tống Mẫn Mẫn ở bên cạnh nghe.
Từ Trường Minh và Cao Bội Lan xem xong video. Từ Trường Minh thì nói mấy câu như là hàng xóm thì không nên như vậy, còn Cao Bội Lan thì mắng chửi thẳng thừng, nói bọn họ bao đồng lắm chuyện, chỉ biết soi mói cái chưa tốt của người ta.
Từ Tán đề nghị họ quay một đoạn video thanh minh. Cao Bội Lan lập tức đồng ý.
Kết thúc cuộc gọi, Tống Mẫn Mẫn bình luận: “Mẹ kế của anh cũng dễ nói chuyện chứ hả.”
Từ Tán: “Ừ.”
Anh không giải thích Cao Bội Lan thật ra là người như tyế nào, có đôi khi không tự mình trải qua thì rất khó để hiểu. Tuy vậy, Cao Bội Lan quả thật rất biết điều, cứ cho tiền là làm việc thôi.
Lam Thiên Nhiên nhìn Từ Tán, sau đó bước đến bên cạnh anh, cúi người ôm lấy đầu anh, hôn một cái.
Tống Mẫn Mẫn đờ ra một lúc mới ré lên: “Hai người đang làm gì đó?!”
“…”
Lam Thiên Nhiên gnẩng lên, chần chừ thoáng chốc rồi đáp: “Xin lỗi, vừa rồi tự nhiên quên em cũng có ở đây.”
Từ Tán rất vô tội, anh hoàn toàn không biết trước Lam Thiên Nhiên sẽ làm vậy, anh vốn còn đang đau lòng việc nhà mình, rồi bất thình lình bị tập kích. Tuy vậy, anh vẫn thay Lam Thiên Nhiên nhận trách nhiệm: “Xin lỗi, Thiên Nhiên chỉ muốn an ủi tôi.”
“…” Tống Mẫn Mẫn muốn phát khùng: “Không, không phải, ai lại an ủi người ta như thế!”
Ấy, không phải, cô không định nói cái này… Cô tức tối giậm chân, đầu óc cũng bị hai người này làm nhiễu sóng! Đây rõ ràng không phải vấn đề an ủi hay không!
“Hai người yêu nhau? Sao hai người lại yêu nhau được?”
~*~