• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tú Nguyệt đang nhào bột, Lạc Sanh thì đang xào thịt thái.

Nhào bột rất cần chú ý, nhưng mà mọi người chỉ biết ăn nên nhìn không ra, thứ hấp dẫn bọn họ vẫn là mùi hương phát ra từ bên xào thịt thái.

Một cái nồi sắt to đặt ở trên đống lửa, thịt ba chỉ sáu mỡ bốn nạc xào lên cho ra dầu thì cho hành thái khúc, ớt khô và gia vị rồi tiếp tục xào, chờ đến khi mùi hương nồng đậm tản ra lại cho ớt bột vào, mùi hương hỗn hợp cay nồng kia càng nồng đậm hơn.

Thấy mỗi một miếng thịt ba chỉ đều được bọc một lớp ớt bột đỏ tươi, Thịnh Tam Lang nhịn không được nuốt nước miếng: “Biểu muội, nhìn rất cay đó.”

Lạc Sanh cho dấm thơm vào trong nồi lại tiếp tục đảo đều, trong miệng nói: “Ăn mới ngon.”

Câu trả lời như vậy thật sự làm Thịnh Tam Lang không lời nào để nói, nhưng mà lại không nỡ chuyển chỗ, liền ngồi xổm cạnh nồi, mắt trông mong nhìn.

Thấy Lạc Sanh thêm nước trong xong thì đậy nắp nồi lên, không nhìn thấy được một nồi thịt ba chỉ cắt lát đỏ rực béo ngậy kia nữa, Thịnh Tam Lang lại không nhịn được hỏi: “Biểu muội, bao lâu mới có thể ăn được?”

Khi nấu ăn Lạc Sanh rất có kiên nhẫn, nhẹ giọng giải thích: “Ít nhất phải đun ba mươi phút.”

Mùi thơm lượn lờ ra ngoài từ khe hở của nắp nồi, càng ngày càng có thể khơi gợi con sâu thèm trong bụng người ta, đến khi Lạc Sanh múc thịt thái đã nấu xong vào một cái âu gốm sâu lòng thì mới bắt đầu nấu nước dùng chua, Tú Nguyệt bên kia đã bắt đầu cắt sợi mì.

Lòng hiếu kỳ của Thịnh Tam Lang lại nổi lên: “Biểu muội, vì sao còn phải nấu nước dùng khác thế?”

Động tác trên tay Lạc Sanh không ngừng, hỏi ngược lại: “Biểu ca có biết mì thịt thái muốn ngon thì cần phải chú ý gì hay không?”

Thịnh Tam Lang lắc đầu.

Hắn có biết đâu, hắn biết mỗi điều rằng chỉ cần là biểu muội làm thì nhất định sẽ ngon.

Lạc Sanh cười cười: “Muốn nấu mì thịt thái đến mức mỹ vị, thì thịt thái phải mềm, nước lèo phải trong, mì sợi phải nóng. Nước lèo này cũng không thể là nước lèo luộc mì, cần phải nấu nước dùng chua một lần nữa mới được.”

Thịnh Tam Lang chậc lưỡi: “Thì ra có nhiều chú ý như vậy.”

Lạc Sanh rũ mắt đem dầu từ thịt thái đổ vào trong nước dùng, nhàn nhạt nói: “Bất cứ một chuyện gì muốn làm được tốt đều phải phá lệ dụng tâm.”

Vệ Hàm vẫn luôn không lên tiếng, nghe vậy thì nhìn Lạc Sanh một cái, rồi sau đó tầm mắt lặng lẽ chuyển xuống, dừng ở trên nồi nước dùng chua mới nấu xong kia.

Cảm thấy có vẻ ăn rất ngon.

Lúc này Tú Nguyệt đã nấu mì sợi xong, sau khi vớt lên thì bỏ vào từng tô sứ men xanh, múc thịt thái lên, chan nước dùng chua vào, một tô mì thịt thái chua cay thơm ngon đã xong.

“Ăn cơm thôi.” Hồng Đậu vui sướng hô một tiếng.

Mặt Vệ Hàm không biểu cảm nhìn chằm chằm mấy cái tô to, trong lòng thầm đếm: Một, hai, ba…

Nếu hắn không đếm sai, thiếu hai chén.

Mắt thấy đám người Thịnh Tam Lang bắt đầu vây lại, mỗi người đoạt một tô mì thịt thái ăn ngấu nghiến, Vệ Hàm càng thêm trầm mặc.

Thạch Diễm nhịn không được nói: “Lạc cô nương, vì sao không có của ta và Vương gia vậy?”

“Vậy hả?” Lạc Sanh mang vẻ mặt vô tội nhìn về phía Hồng Đậu.

Hồng Đậu bê tô to, đôi mắt mở tròn xoe: “Vương gia hộ tống cô nương của chúng vào kinh không phải là dùng chuôi chủy thủ nạm đầy đá quý của cô nương đổi lấy sao, lại không phải cô nương chúng ta thuê, sao lại còn phải lo cả cơm chứ?”

Thạch Diễm bị nghẹn đến á khẩu không trả lời được, không khỏi nhìn về phía Vệ Hàm.

Vệ Hàm rũ mắt, vẻ mặt lạnh nhạt.

Đồ ngu này, chẳng lẽ muốn hắn ra mặt lý luận chỉ vì muốn ăn ké một tô mì thịt thái của người ta?

Nhưng mì thì vẫn muốn ăn, nếu hôm nay không ăn được, trở lại kinh thành sẽ tống cổ Thạch Diễm đi chà bô, sau này có ra ngoài thì đổi thành huynh đệ của Thạch Diễm.

Thạch Diễm âm thầm run lập cập.

Không được, hôm nay nhất định phải để chủ tử ăn được tô mì thịt thái này, bằng không chủ tử quay đầu lại sẽ tống cổ hắn ta đi chà bô, đến lúc đó cơ hội đi theo chủ tử ra cửa sẽ bị một trong các huynh đệ của hắn, đại ca Thạch Hỏa, nhị ca Thạch Viêm, Tứ đệ Thạch Diệc cướp lấy.

Cảm giác nguy cơ mãnh liệt khiến cho tiểu thị vệ linh quang chợt lóe, buột miệng thốt ra: “Chúng ta đưa tiền!”

“Đưa tiền?” Hồng Đậu chỉ vào tô to trong tay, “Ngươi nhìn một cái, sợi mì trắng mỏng dai màu sáng, nước dùng đậm đà thơm vị chua cay, mì thịt thái ngon như vậy là thứ mà tiền có thể mua được sao?”

Thạch Diễm theo bản năng nhìn thoáng qua, nước miếng lại trào ra, cười nịnh nói: “Chúng ta đưa thêm tiền.”

Hồng Đậu ăn đến phồng má, thấy cô nương nhà mình không có ý phản đối, sau khi nuốt mì sợi xuống thì bĩu môi nói: “Vậy ngươi nói xem một tô đưa bao nhiêu tiền?”

Thạch Diễm nhanh chóng bắt đầu tính toán.

Tính ra một chén mì thịt thái tầm mười lăm văn, mì thịt thái Lạc cô nương làm rất đáng giá, đưa một lượng bạc chắc là không ít rồi nhỉ.

Thạch Diễm vươn một ngón tay.

“Một trăm lượng?” Hồng Đậu nhíu mày, nghiêng đầu xin chỉ thị của Lạc Sanh, “Cô nương, ngài xem ——”

Lạc Sanh mỉm cười: “Có thể. Tú Cô, nấu thêm hai tô mì.”

Tâm can Thạch Diễm đều run lên.

Một trăm lượng bạc một tô mì thịt thái? Đây là ăn mì à? Thứ ăn vào chính là bạc thì có!

Chủ tử có thể xẻo hắn ta hay không?

Thạch Diễm rưng rưng nhìn Vệ Hàm một cái.

Vệ Hàm vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt như cũ.

Đau lòng thì đau lòng, biểu hiện ra ngoài là không có khả năng.

Hai trăm lượng bạc hắn có, nhưng dùng để đổi hai chén mì sợi thì có gì khác với kẻ ngốc chứ? Thôi, lĩnh giáo lòng dạ đen tối của Lạc cô nương, sau này chuẩn bị chút lương khô là được.

Có lẽ Thạch Diễm lĩnh hội ý của chủ tử nhà mình, nhịn đau đưa ra hai tấm ngân phiếu.

Hồng Đậu một tay lấy tiền một tay đưa tô, vẻ mặt không tha: “Cũng chỉ là xem ở phân thượng của Vương gia, bằng không một trăm lượng bạc một tô là không thể bán, rốt cuộc thì cô nương chúng ta không thiếu tiền.”

Cổ tay Thạch Diễm run lên, âm thầm hút khí.

Nếu không phải một tô mì thịt thái dùng một trăm lượng mua, lại còn đói bụng, thật muốn ụp cái tô to lên trán nha đầu này.

Thật sự là quá đáng giận!

Tiểu thị vệ tức giận đến đau phổi bưng tô to bắt đầu xì xụp ăn.

Thật thơm ngon!

Tướng ăn ưu nhã nhưng động tác lại tuyệt đối không chậm, rất nhanh Vệ Hàm đã ăn hết một tô mì thịt thái, liếc nhìn Thạch Diễm một cái.

Thạch Diễm đang liếm tô không.

U hu hu, đây thật sự là mì thịt thái sao? Thật sự ăn quá ngon! Hắn ta cho rằng tô mì to như vậy là có thể ăn lửng dạ, ai biết chỉ đủ nhét kẽ răng.

Vệ Hàm ho nhẹ một tiếng.

“Chủ tử?”

Giọng Vệ Hàm hờ hững: “Đi mua một tô nữa.”

Cuối cùng tình huống là như thế này, Thịnh Tam Lang ăn sáu tô, Vệ Hàm ăn năm tô, Thạch Diễm ăn ba tô.

Vệ Hàm lấy khăn tay màu trắng tuyết lau lau khóe miệng, hơi có chút tiếc nuối.

Hắn còn có thể ăn hai tô nữa, nhưng mà đã ghi nợ…

Đều do Thạch Diễm đồ thùng cơm này ăn ba tô!

Khai Dương Vương cao lãnh liếc tiểu thị vệ một cái.

Lòng Thạch Diễm tràn đầy ủy khuất.

Hắn ta còn có thể ăn năm tô nữa, nhưng ngay khi hắn muốn ăn tô thứ tư, sắc mặt chủ tử như là kết băng sương, hắn ta đành phải đói bụng.

Cũng ăn ba tô mì to là Hồng Đậu, thần sắc bễ nghễ nhìn qua ba người, trong lòng hừ lạnh: Đúng là ba cái thùng cơm! Còn may tới kinh thành thì không cần phải lo cơm nữa.

Có lẽ là bên đuổi giết Lạc cô nương chưa phát hiện người phái ra đã thất thủ, càng có có thể là Khai Dương Vương gia nhập làm kẻ xấu lén lút kinh sợ. Sau mấy ngày gió êm sóng lặng, đoàn người thuận lợi đến kinh thành.

Cửa thành đã ở phía xa xa, Vệ Hàm thít chặt dây cương nói với bên trong xe ngựa rèm xanh: “Lạc cô nương, đã đến kinh thành, chúng ta bái biệt ở đây thôi.”

Mành cửa sổ xe hơi loáng lên, lộ ra khuôn mặt trầm tĩnh của thiếu nữ.

“Được.” Lạc Sanh lời ít mà ý nhiều, chỉ nói một chữ.

Hồng Đậu chen qua, dò đầu ra ngoài cửa sổ, trong tay giơ một quyển sổ: “Vương gia, tiền cơm mấy ngày nay tổng cộng ngài nợ 3500 lượng, thỉnh mau chóng đưa đến phủ Đại đô đốc.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK