• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại cô nương Thịnh Giai Ngọc và nhị cô nương Thịnh Giai Lan đang đi dọc theo con đường nhỏ lát đá xanh về phía Lạc Sanh.

Hai thiếu nữ tuổi xuân, áo hoa sặc sỡ, chầm chậm bước tới khiến cho hoa viên thêm một phong cảnh xinh đẹp.

Hai người nhìn thấy Lạc Sanh, bước chân đồng thời dừng lại.

Thịnh Giai Ngọc nhăn mày lại, lòng tràn đầy đề phòng nhìn chằm chằm Lạc Sanh.

Thịnh Giai Lan thì nhẹ nhàng uốn gối với Lạc Sanh: “Biểu tỷ, chào buổi sáng.”

Lạc Sanh đáp lễ, nhấc chân đi về phía trước.

Thịnh Giai Ngọc nhịn không được la lên: “Ngươi đi đâu đó?”

Lạc Sanh ngoái đầu nhìn nàng ấy một cái, nhàn nhạt nói: “Lúc này đương nhiên là đi thỉnh an ngoại tổ mẫu.”

“Thỉnh an tổ mẫu ta?” Sự đề phòng trong mắt Thịnh Giai Ngọc càng rõ ràng, nàng ấy hạ giọng chất vấn, “Lạc Sanh, đến tột cùng ngươi lại nghĩ ra ý tưởng quỷ quái gì?”

Thịnh Giai Lan nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo Thịnh Giai Ngọc: “Đại tỷ, tỷ từ từ nói với biểu tỷ.”

Lạc Sanh nhìn Thịnh Giai Ngọc, lại nhìn Thịnh Giai Lan, đột nhiên cười: “Vẫn là đại biểu muội hiểu ta.”

Nàng dứt lời liền lướt qua hai tỷ muội, bước nhanh về phía trước.

Hồng Đậu vội vàng đuổi theo, ngẫm lại thấy lời Thịnh Giai Ngọc nói có chút tức giận không thể chịu được, nàng ấy quay đầu lại làm mặt quỷ với Thịnh Giai Ngọc.

Thịnh Giai Ngọc tức giận, vò khăn tay nhăn nhúm, căm giận nói: “Nàng ta vậy là có ý gì?”

Thịnh Giai Lan khuyên Thịnh Giai Ngọc, nghĩ đến câu nói Lạc Sanh vừa mới nói với Thịnh Giai Ngọc, ánh mắt có chút bất an.

“Nhị muội, muội có nghe thấy không, nàng ta nói vẫn là ta hiểu nàng ta, đây là có ý còn muốn gây chuyện thị phi hả?”

Thịnh Giai Lan nhẹ nhàng nhíu mày: “Chắc là biểu tỷ chỉ nói mấy lời cho hả giận.”

“Nói cho hả giận gì, nàng ta chính là một ngày không gây hoạ sẽ chịu không nổi. Không được, ta phải nhắc nhở tổ mẫu một tiếng, đừng có bị bộ dáng hiện tại của nàng ta lừa.” Thịnh Giai Ngọc kéo Thịnh Giai Lan vội vàng đuổi theo.

Việc Lạc Sanh đến không thể nghi ngờ làm cho Thịnh lão thái thái lắp bắp kinh hãi.

“Thân thể Sanh Nhi còn chưa khoẻ, sao lại tới đây vậy?” Thịnh lão thái thái nói rồi dư quang khóe mắt lén nhìn ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ ánh sáng mặt trời nhàn nhạt xuyên qua, gió ấm nhè nhẹ.

Mặt trời không mọc từ phía tây mà.

Thịnh lão thái thái càng kinh ngạc hơn, đương nhiên không tiện hiện rõ trên mặt.

Dù sao cũng là ngoại tôn nữ ruột thịt, có ghét bỏ nữa cũng không thể đuổi.

Lạc Sanh khẽ mỉm cười: “Đã khá hơn nhiều, nên tới thỉnh an ngoại tổ mẫu.”

Môi Thịnh lão thái thái giật giật, rất muốn nói không đến thỉnh an thì trong lòng bà càng an ổn, lời nói đến bên miệng lại thay đổi: “Sanh Nhi có lòng.”

Thịnh Giai Ngọc ở một bên cười nhạo một tiếng.

Thịnh lão thái thái bắn một ánh mắt hình viên đạn qua, lúc này Thịnh Giai Ngọc mới ngậm chặt miệng.

Đợi Lạc Sanh rời đi, sắc mặt Thịnh lão thái thái trầm xuống: “Giai Ngọc, không được trợn mắt dựng mày với biểu tỷ của cháu, còn có quy củ hay không?”

Tuy tính tình trưởng tôn nữ hoạt bát, trước giờ lễ nghi nên có lại không thiếu, nhưng từ khi ngoại tôn nữ tới đã nhiều lần thất thố, chẳng lẽ là gần mực thì đen?

Thịnh Giai Ngọc uất ức cắn môi: “Tổ mẫu, không phải cháu không có quy củ, thật sự là không thể tôn trọng với loại người như Lạc Sanh được. Chẳng lẽ bởi vì cô phụ (chồng của cô, dượng) quyền cao chức trọng, nên cháu phải cúi đầu khom lưng với cái người biểu tỷ không đàng hoàng như vậy?”

Thịnh lão thái thái lập tức bị hỏi đến ngơ ra.

Thịnh gia và Tô gia giống nhau, đều là nhiều đời vừa làm ruộng vừa đi học, trong xương cốt ít nhiều đều có chút ngạo khí.

Bọn họ làm trưởng bối không tiện so đo cùng một tiểu cô nương không hiểu chuyện, nhưng cũng không thể nhìn con gái nhà mình sợ quyền thế mà khom lưng uốn gối với Lạc Sanh.

“Tổ mẫu, trên đường tới Phúc Ninh Đường bọn cháu chạm mặt Lạc Sanh, người cũng không biết nàng ta nói thế nào đâu.”

Thịnh Giai Ngọc kể lại chuyện trên đường, lắc lắc cánh tay Thịnh lão thái thái: “Tổ mẫu người nghe một chút, rõ ràng là nàng ta chứa một bụng ý nghĩ xấu lại muốn gây ra chuyện xấu đó. Người đừng cho rằng sau khi nàng ta một khóc hai nháo ba thắt cổ là an phận, vậy sai rồi.”

Thịnh lão thái thái nghe được thì mí mắt nhảy lên, khô khan hỏi: “Thật à?”

Bộ xương già của bà không thể chịu được ngoại tôn nữ lăn lộn nữa.

Thịnh Giai Ngọc gật đầu mạnh, đẩy đẩy Thịnh Giai Lan: “Nhị muội, không phải muội cũng nghe được sao.”

Thấy Thịnh lão thái thái nhìn qua, Thịnh Giai Lan khẽ gật đầu.

Thịnh lão thái thái thở thật dài, nhìn hai cháu gái như hoa, bất đắc dĩ nói: “Cho dù biểu tỷ các cháu như thế nào, hai cháu quy quy củ củ là được, trở về đi.”

Thịnh Giai Ngọc và Thịnh Giai Lan rời khỏi Phúc Ninh Đường, đi về nơi mình ở.

“Đại tỷ, tỷ thật sự cảm thấy biểu tỷ còn muốn gây chuyện sao?”

“Không phải ta cảm thấy, là khẳng định nàng ta sẽ!” Thịnh Giai Ngọc cười lạnh một tiếng, đột nhiên kéo Thịnh Giai Lan ra phía sau một cái cây, hạ giọng nói, “Lạc Sanh ở bên hồ.”

Hoa viên Thịnh phủ có một cái hồ nhân tạo nho nhỏ, bên hồ cắm hạnh trồng liễu, hồ nước trong suốt xanh mướt, là nơi phù hợp để ngắm cảnh.

“Không phải ngay cả một cành cây cọng cỏ của Thịnh phủ chúng ta nàng ta cũng coi thường à, sao mà còn có lòng rảnh rỗi ngắm cảnh ở bên hồ?” Thịnh Giai Ngọc cảm thấy kỳ quái, thăm dò đi xem.

Lạc Sanh đứng nhìn về phía mặt hồ, khi thì nghiêng đầu nói chuyện với Hồng Đậu.

Thịnh Giai Lan khẽ kéo ống tay áo Thịnh Giai Ngọc: “Đại tỷ, chúng ta đi thôi, như vậy không được tốt.”

“Có gì mà không tốt, ta đi nghe một chút xem bọn họ nói cái gì!” Thịnh Giai Ngọc tránh khỏi Thịnh Giai Lan, nhờ cây hoa che giấu lén lút đi qua.

Thịnh Giai Lan vươn bàn tay trống rỗng, chậm rãi nắm chặt bàn tay cũng đi qua.

Cuộc đối thoại của hai chủ tớ truyền tới trong tai hai tỷ muội rõ ràng.

“Cô nương, ngài thật sự không có hứng thú với Tô nhị công tử?”

Nghe Hồng Đậu nhắc tới Tô Diệu, sắc mặt Thịnh Giai Ngọc và Thịnh Giai Lan căng thẳng, lỗ tai dựng thẳng lên.

Một tiếng cười khẽ truyền đến, mang theo vài phần không thèm để ý, lại vô cùng dễ nghe: “Ai nói?”

Hồng Đậu mở to mắt, tràn đầy khó hiểu: “Vậy vì sao ngài còn đến Tô gia ngăn cản việc hôn nhân chứ?”

Lạc Sanh cầm cành liễu tùy ý đập xuống mặt hồ, liếc xéo tiểu nha hoàn một cái: “Hồng Đậu, có phải ngươi ở nơi này đến váng đầu rồi hay không? Tô nhị công tử sinh ra rất tuấn tiếu, nhưng nếu như ta thành thân với hắn ta, lỡ gặp được lang quân càng tuấn tiếu thì làm sao đây?”

Hồng Đậu bừng tỉnh đại ngộ: “Cô nương nói có lý, không thể để Tô nhị công tử chậm trễ ngài!”

Cái cằm trắng nõn của Lạc Sanh hơi nhấc lên, có vẻ kiêu căng lại tùy ý: “Đúng là như thế.”

Hồng Đậu chớp chớp mắt, có chút chần chờ: “Nhưng trước mắt ở Kim Sa còn không nghe nói có nam tử nào đẹp hơn Tô nhị công tử.”

Lạc Sanh cười: “Cho nên ta cũng không định buông tha hắn ta mà. Chờ thân thể ta khoẻ hơn một chút, ngươi hãy lặng lẽ đánh Tô nhị hôn mê rồi mang tới đây, xem đến lúc đó hắn ta còn cự người ngoài ngàn dặm thế nào!”

Thịnh Giai Ngọc nghe được thì mày liễu dựng ngược, rất muốn lao ra tìm Lạc Sanh lý luận, lại bị Thịnh Giai Lan dùng một tay túm chặt cổ tay, một tay khác thì che miệng lại.

Thịnh Giai Ngọc nhìn Thịnh Giai Lan, chớp chớp mắt khó hiểu.

Thịnh Giai Lan khẽ lắc đầu, hạ giọng nói: “Đại tỷ đừng xúc động. Lỡ biểu tỷ thẹn quá thành giận, nói không chừng sẽ muốn bất chấp tất cả lập tức đi tìm Tô nhị công tử gây phiền toái.”

Hai tỷ muội nơi này thì cảm xúc đang kích động, Lạc Sanh lại ném cành liễu vào trong hồ, vân đạm phong khinh nói: “Đi thôi.”

Tựa như đối với nàng mà nói gây tai họa cho Tô nhị công tử cũng như vứt bỏ cành liễu này, không đáng giá nhắc tới.

“Nàng ta thật là quá không biết xấu hổ rồi!” Chờ chủ tớ Lạc Sanh đi xa, Thịnh Giai Ngọc tức giận đến mức đá cây hạnh một cái.

Hoa hạnh như tuyết, rào rạt rơi xuống.

Cách màn mưa hoa hạnh, ánh mắt Thịnh Giai Lan vẫn luôn truy đuổi bóng dáng càng lúc càng xa kia, ánh mắt dần dần lạnh băng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK