Lạc Sanh trầm mặc không trả lời.
Cuối cùng Tư Nam không thể duy trì vẻ bình tĩnh đập nồi dìm thuyền nữa, run giọng hỏi: “Rốt cuộc làm sao ngươi biết được?”
Lạc Sanh lại bước về phía trước một bước, gần như sắp tiếp xúc với thân thể đối phương.
Nàng càng nhỏ giọng hơn, âm thanh giọng nói nhẹ đến mức tựa như một trận gió nhẹ phất qua: “A Lí, ngươi tin chuyện mượn xác hoàn hồn không?”
Đồng tử của Tư Nam co rụt lại, nhìn Lạc Sanh không chớp mắt.
“Ta là Thanh Dương quận chúa, cho nên biết ngươi là A Lí.” Lạc Sanh nói từng chữ một.
Đối mặt với Tú Nguyệt, nàng không nói; đối mặt với Lý thần y, nàng vẫn là không nói; nhưng đối mặt với Tư Nam, nàng không thể không nói.
Tư Nam thân hãm lao ngục, ăn bữa nay lo bữa mai, không thể chờ đợi nàng từ từ mưu tính.
Nàng chỉ có thể nói ra, cược đối phương tin hoặc không tin.
“Chuyện hoang đường như thế, ngươi cho rằng ta sẽ tin ư?” Đáy mắt Tư Nam càng sâu hơn, ánh sáng lập loè lại thể hiện nội tâm dao động.
Lạc Sanh cười khổ: “Ta cũng cảm thấy hoang đường, nhưng mà đã xảy ra. Nơi này ta không thể ở lâu, chỉ sợ sau này cũng không có cơ hội đến nữa, ta có một câu muốn hỏi ngươi.”
Nàng vừa mới mời thần y đến cứu Lạc đại đô đốc tỉnh lại, ồn ào tới gặp tên trai lơ làm phụ thân bị thương, tuy rằng có chút tùy hứng nhưng cũng là nhân chi thường tình.
Nhưng dù sao Tư Nam cũng là tội phạm quan trọng, sau này nàng lại đến nữa thì rất khó khăn. Lạc đại đô đốc có yêu chiều nữ nhi nữa, cũng không có khả năng để nữ nhi coi nhà ngục của Cẩm Lân Vệ trở thành hậu hoa viên Lạc phủ.
“Ngươi nói đi.” Bất tri bất giác, khi Tư Nam đối mặt với Lạc Sanh, tư thái khinh thường đã lặng yên biến mất.
Hắn ta vẫn không thể tin, càng không dám tin một cách dễ dàng, nhưng tận sâu trong lòng lại có chút hy vọng là thật.
Nếu nàng là quận chúa, có phải là có thể báo thù cho Trấn Nam Vương phủ rồi hay không?
“Bảo Nhi… Còn sống không?” Lạc Sanh gian nan mở miệng, hỏi ra câu này xong đã gần như hao hết sức lực.
Xưng hô “Bảo Nhi” này làm sự dao động của Tư Nam lại thêm một phần.
Hắn ta nhìn Lạc Sanh thật lâu, cuối cùng lắc lắc đầu.
Ngay khi đối phương lắc đầu, trái tim của Lạc Sanh đã hoàn toàn chùng xuống, thế cho nên cũng không nghe rõ giọng nói của đối phương.
“Tiểu vương gia đã chết, ngã chết ở ngay con đường trước vương phủ…”
Lạc Sanh nhắm mắt, nước mắt rơi rào rạt.
Tư Nam nhìn chăm chú vào hàng nước mắt trên mi của thiếu nữ, có hơi tin rồi.
Nếu nàng chỉ hỏi cái này, vậy hắn nguyện ý tin tưởng nàng chính là quận chúa.
“Ngươi… Đừng khóc.” Bỗng nhiên Tư Nam không biết nên xưng hô với đối phương như thế nào, cuối cùng chỉ dùng một chữ “Ngươi”.
Lạc Sanh mở bừng mắt, đáy mắt là sự thống khổ không thể hòa tan.
Tư Nam quen sự thống khổ như vậy.
Đây là thứ mà sau khi vương phủ sụp đổ, hắn ta cảm thấy nhiều nhất.
Sau ngày hôm ấy, trong cuộc đời của hắn ta không còn vui mừng, ngoại trừ thống khổ thì là thù hận.
“Ngươi còn có gì muốn hỏi không?” Tư Nam hỏi ra lời này, trong lòng bắt đầu khẩn trương.
Nếu nàng giống như những người thẩm vấn đó, muốn hỏi rằng hắn ta có liên hệ với người sống sót của Trấn Nam Vương phủ hay không, vậy hắn ta chỉ có thể cho rằng hết thảy những gì nữ nhân này nói là một lời nói dối tỉ mỉ bịa đặt ra.
Thật ra dù là bịa đặt nói dối vì dẫn dụ hắn ta nói ra cũng chẳng sao cả, đúng là hắn ta không biết vương phủ còn có ai may mắn chạy thoát.
Thời điểm thảm họa xảy ra, chẳng qua hắn ta chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi.
Nhưng rốt cuộc vẫn là tiếc nuối, so với bất cứ người nào, hắn ta càng hy vọng người trước mắt thật sự là quận chúa hoàn hồn, tới tìm những kẻ đã hại vương phủ để lấy mạng.
Lạc Sanh lắc lắc đầu: “Không còn.”
Không còn gì muốn hỏi.
Nếu lúc ấy ấu đệ đã chết, nàng còn hỏi cái gì đây.
Hỏi những người may mắn còn sống sót như thế nào? Chẳng lẽ nàng muốn kéo bọn họ vào vực sâu báo thù sao?
Đôi mắt của Tư Nam hơi sáng lên, nhìn chăm chú Lạc Sanh thật lâu.
Thiếu nữ trước mắt, tựa như trùng lên bóng dáng quận chúa tôn quý lại không mất dịu dàng trong trí nhớ của hắn ta.
“Xin lỗi, ta không cứu được ngươi.” Lạc Sanh nói lời này, trong lòng chua xót.
Mặc dù là Lạc cô nương, vẫn có chuyện không thể làm.
Thân là Thanh Dương quận chúa, chuyện không cho phép nàng tùy hứng càng nhiều.
Dường như Tư Nam căn bản không để lời này của Lạc Sanh ở trong lòng, nhìn nàng tươi cười một cái.
Nụ cười này không có miệt thị, cũng không có câu hồn đoạt phách mà dung mạo cho, chỉ là một nụ cười vô cùng thuần tịnh.
“Ta muốn xin ngươi giúp một việc.” Tư Nam nhẹ giọng nói.
Hắn ta vẫn không gọi hai chữ “Quận chúa”, nhưng hắn ta hy vọng nàng là.
“Ngươi nói.”
“Giết ta.”
Tay Lạc Sanh bỗng run lên, hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Trong nụ cười của Tư Nam nhiều thêm một tia chua xót: “Gần như mọi hình cụ của nhà ngục đều đã dùng ở trên người ta, mỗi phút mỗi giây ta đều sống không bằng chết. Nếu ngươi nguyện ý giúp ta, vậy hãy giết ta đi.”
Ánh mắt Lạc Sanh dời xuống, dừng ở cổ tay của Tư Nam.
Cổ tay của hắn ta bị vòng sắt thít chặt, sắp có thể nhìn thấy xương trắng. Quần áo trên người rách mướp không nhìn ra màu sắc ban đầu, lộ ra những vết thương dữ tợn mưng mủ.
Nàng cách hắn ta rất gần, có thể ngửi được mùi hôi nhàn nhạt ấy.
Tư Nam nói không sai, tồn tại như vậy đúng là mỗi phút mỗi giây đều sống không bằng chết.
Cẩm Lân Vệ không có khả năng buông tha cho Tư Nam, đến cuối cùng không cần biết là hỏi ra được cái gì hoặc là không thu hoạch được gì, kết cục Tư Nam gặp phải đều giống nhau.
“Giúp ta giải thoát, được không?” Tư Nam nhẹ giọng hỏi, đôi mắt tinh xảo phong lưu lóe lên ánh sáng mong chờ.
Lạc Sanh trầm mặc hồi lâu, nhẹ nhàng gật đầu: “Được.”
Đại khái đây là chuyện duy nhất nàng có thể làm vì hắn ta.
“Đa tạ.” Tư Nam nhìn Lạc Sanh một cái thật sâu, dường như muốn ghi nhớ lại thật kỹ hình ảnh của nàng, chậm rãi nhắm mắt lại.
Lạc Sanh sờ tay vào ngực áo lấy ra một thanh chủy thủ, cắn môi dùng sức đâm vào ngực Tư Nam.
Nếu đã đồng ý, do dự chính là tra tấn với hắn ta.
Tư Nam bị đau nên mở to mắt, máu tươi uốn lượn chảy xuống theo khóe miệng.
“Quận ——” Hắn ta giật giật môi, cúi thấp đầu xuống.
Lạc Sanh lui hai bước về phía sau, đầu ngón tay run rẩy.
Vân Động nghe được động tĩnh thì tiến vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt không khỏi kinh hãi: “Tam cô nương!”
Lạc Sanh quay đầu lại, biểu tình có chút dại ra.
Vân Động bước lại đây, dò hơi thở của Tư Nam xong thay đổi sắc mặt: “Muội đã giết hắn?”
Lạc Sanh giơ tay túm chặt ống tay áo của Vân Động, lẩm bẩm nói: “Hắn nói phụ thân ta đáng chết, ta tức quá…”
Vân Động không biết nói gì mới tốt.
Cai ngục cũng đi vào theo hoang mang lo sợ: “Tam gia, việc này làm thế nào cho phải đây?”
Vân Động phục hồi tinh thần lại, lạnh lùng nhìn cai ngục một cái: “Phạm nhân không chịu tra tấn nổi nên tử vong, nhớ kỹ chưa?”
Người là hòn ngọc quý trên tay nghĩa phụ giết, trên dưới Cẩm Lân Vệ trừ việc hỗ trợ che giấu thì không có lựa chọn nào khác.
Chẳng qua Bình Lật phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Đương nhiên, hắn ta cũng vậy.
Vân Động nhìn chằm chằm bàn tay trắng nõn như ngọc túm ống tay áo của mình thở dài: “Tam cô nương, ta đưa muội hồi phủ đã.”
Chỉ nhìn bàn tay này một cách đơn thuần, có thể tưởng tượng chủ nhân nó là một thiếu nữ yếu đuối mong manh, nhưng ai có thể nghĩ rằng lúc giết người lại lưu loát như vậy chứ.
Thanh chủy thủ kia chính xác đâm vào tim Tư Nam, vậy người nọ không có mấy phản ứng đã tắt thở.
Hắn ta thật đúng là sợ vị tam cô nương này.
“Ừm.” Lạc Sanh buông ống tay áo của Vân Động ra, ngoan ngoãn gật đầu.
Nàng theo Vân Động chậm rãi ra khỏi phòng giam, trước sau không quay đầu lại.
Nàng muốn lau máu tươi ở khoé miệng cho hắn ta một chút, sửa sang lại quần áo rách nát cho hắn ta một chút, nhưng chung quy không thể làm.
A Lí, kiếp sau ngươi nhớ làm một người bình thường không liên quan gì đến vương quyền phú quý, người một nhà sống vui vẻ bên nhau.
Danh Sách Chương: