• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trang viên Hoàn Hồ chìm trong bóng tối, giống như một thần thú cổ xưa ẩn mình trong đêm, vừa lười biếng lại tao nhã.

Trong trang viên có diện tích 10.000 mét vuông, đèn bên trong và bên ngoài đều được thắp sáng cùng một lúc.

Chớp mắt, ánh sáng lung linh và chói lóa bừng lên.

Tần Mang có thể nhìn rõ qua bức cửa kính khổng lồ của sân thượng.

Cô cũng coi như đã trải qua việc đời, nhưng một khung cảnh tráng lệ và lộng lẫy như vậy, vẫn khiến cô vô cùng choáng váng.

Nhìn vào đôi mắt huyền bí như vực sâu xanh thẳm của Hạ Linh Tễ.

Dường như đang muốn nói—

Ai bảo không có một tia sáng nào cho em.

Rõ ràng tất cả các ánh đèn đêm nay đều sách rực rỡ vì em.

Đầu ngón tay trắng nõn của Tần Mang giơ chiếc vòng cổ kim cương hình mặt trời lên xem, chiếc vòng có màu vàng nhạt, trong suốt như pha lê.

Đột nhiên, cô gái đang cụp mắt xuống nhìn chiếc vòng cổ, từ từ ngẩng lên đưa tay kéo mạnh cổ áo vest của người đàn ông.

Hạ Linh Tễ nhìn ánh mắt của cô đã khôi phục trạng thái tự tin như xưa, đôi mắt đen láy dường như được ánh đèn chiếu sáng, rực rỡ tràn ngập hy vọng.

Tầm mắt chuyển đến những đầu ngón tay trắng ngọc của cô gái, giọng điệu lạnh lùng lại lộ ra một chút quyến rũ từ tính: “Hửm?”

Thấy anh không nhúc nhích, Tần Mang lại kéo, giọng nói mềm mại, nhưng vẫn kiêu ngạo: “Bảo anh cúi đầu xuống.”

Từ góc độ của Hạ Linh Tễ, có thể dễ dàng nhìn thấy nốt ruồi màu đỏ thẫm vừa tinh xảo lại mê người kia, yết hầu khẽ lăn lộn.

Cuối cùng, anh cũng nghe lời cúi xuống theo sức kéo của cô.

“Em muốn làm….” cái gì?

Lời còn chưa nói xong.

Đột nhiên.

Cô gái đã kiễng chân lên hôn anh.

Trước đây, mỗi khi Tần Mang chủ động, sẽ luôn hoặc là nóng nảy vồ vập muốn tức chết anh, hoặc là có mục đích muốn nhờ vả.

Hạ Linh Tễ có thể cảm nhận rõ ràng được đôi môi mềm mại của cô chạm vào đuôi mắt anh.

Mang theo sức nóng thiêu đốt đặc trưng của thể chất bếp lò nhỏ.

Như mặt trời chói chang.

Từng chút từng chút một, từ làn da mỏng manh ở đuôi mắt, đi sâu vào mỗi tấc da tấc thịt của anh.

Một nụ hôn rất nhẹ.

“Cảm ơn anh.”

“Lời cảm ơn của bà Hạ có chút nhẹ.”

Lời nói chứa đầy ý cười của người đàn ông vang lên bên tai cô.

Sau đó.

Hạ Linh Tễ cách chiếc váy đuôi cá màu bạc phác thảo ra thân hình duyên dáng và lả lướt của cô, so với nụ hôn giống như trò chơi trẻ con của Tần Mang, nụ hôn đáp lại của anh mang đầy sự mạnh bạo và phóng túng giữa nam nữ trưởng thành.

Sau lưng Tần Mang là bầu trời tràn ngập ánh sáng.

Qua một thời gian dài.

Hạ Linh Tễ mỉm cười nhìn cô, đè thấp thanh âm xuống: “Hạ mỗ chỉ chấp nhận—-”

“Bà Hạ dùng thân thể để cảm ơn.”

Nói xong, Hạ Linh Tễ ôm Tần Mang ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn bên cạnh.

“Không phải em thích ngồi nhất sao?”

“Sao hôm nay lại không thích nữa?”

Hạ Linh Tễ có thể dễ dàng cảm nhận được phản ứng của Tần Mang.

So với ngày xưa ở trên giường.

Với tư thế tương tự, thì cô hôm nay có vẻ cực kỳ khẩn trương.

Tần Mang chớp chớp mi: “…..”

Ánh mắt liếc thoáng qua chiếc áo sơ mi không chút cẩu thả nào của người đàn ông.

Thậm chí đến cúc áo cũng được cài đến nút trên cùng.

Nếu không phải lúc này—-

Thì Hạ Linh Tễ có thể tổ chức cuộc họp mọi lúc mọi nơi.

Tần Mang lập tức hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của anh.

Chẳng trách Hạ Linh Tễ luôn nói cô thích ngồi—-

Ai lại thích cái này?

Rõ ràng như vậy, cô có thể càng đến gần hơn chiếc eo quyến rũ câu hồn mà cô thích nhất.

Bây giờ đang được che chắn kín mít.

Không đợi Tần Mang giải thích.

Hạ Linh Tễ đã ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, đổi phương hướng.

“Như này thì sao?”

“Thích không?”

Đầu ngón tay tinh tế của người phụ nữ và khớp xương ngón tay rõ ràng của người đàn ông trên cửa kính đang đan chặt vào nhau.

Sau một lát.

Cùng với giọng nói đầy ý cười của anh: “Ừm, em rất thích,”

“Vậy….anh thì sao?”

“Thích không?”

Cô gái cắn môi dưới, tựa hồ như đang lẩm bẩm hỏi.

Nào ngờ.

Trong trang viên rực rỡ và lộng lẫy.

Pháo hoa đột nhiên nổ tung khắp bầu trời.

Như đèn hoa rực rỡ, tràn ngập trước bức cửa kinh trong suốt.

Khiến hai chữ kia tan biến vào trong không khí.

“Em nói lại lần nữa.”

Môi mỏng của Hạ Linh Tễ dán sát bên tai cô.

Nhìn vào đôi mắt đầy ý cười của anh.

Vài giây sao.

Tần Mang dùng sức nhéo vào cánh tay của Hạ Linh Tễ: “Em nói—-”

“Anh cấn đến em rồi.”

“Em lấy đá cho anh đắp một chút nhé?”

“Hửm?”

“…..”

Tần Mang sống không còn gì hối tiếc nhưng lại cảm thấy rất may mắn.

May mà đồ chó này không nghe thấy.

Nếu không cô chắc chắn sẽ bị cười nhạo chết mất!

Làm gì có ai lại thích thế này?!!

*

Không giành được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.

Nhưng công việc thì vẫn phải tiếp tục.

Lần trước Tần Mang công khai dỗi cộng đồng mạng vì cô dùng tiền của mình để đi tham gia buổi đấu giá trang sức cao cấp. Sau Mạnh Thính và Phó Diên cùng nhau thảo luận, cuối cùng họ đã quyết định để Tần Mang tham gia một chương trình thực tế dự kiến sẽ hot trên đài truyền hình Lăng Thành trong năm nay.

Những cảnh đầu tiên sẽ quay ở nhà riêng của nghệ sĩ.

Đương nhiên là có thể vô tình nói cho mọi người biết về gia thế của Tần Mang, có thể mua được bất cứ món đồ trang sức cao cấp nào, cũng không có chuyện bị bao dưỡng.

Lại tăng tỷ lệ lộ mặt trước công chúng.

Phó Diên đích thân gọi điện tới nhắc nhở: “Chương trình thực tế này nổi tiếng như vậy vì nó dựa trên tiêu chí chân thật, phác họa hoàn toàn cuộc sống đời thường của người tham gia trong mùa đầu tiên. Đội ngũ đạo diễn cũng cực kỳ tùy hứng, vậy nên em nhất định phải chú ý.”

“Dù em nói hay làm gì, nhất định phải suy nghĩ thật kỹ.”

“Chị sẽ để Mạnh Thính đi cùng em trong suốt thời gian quay chương trình.”

Cái gì mà đi cùng cô trong suốt thời gian quay?

Rõ ràng là muốn đi để canh chừng cô mà.

Không giành được cúp, sự việc này vẫn để lại ám ảnh nhất định cho Tần Mang.

Vì vậy, khoảng thời gian này cô đã điên cuồng rèn luyện kỹ năng diễn xuất của mình.

Tính tình cô trước nay đều kiêu ngạo, thua một lần thì có thể, nhưng tuyệt đối không thể thua nhiều lần.

Mặc dù đã bước vào vòng tròn này, thì nhất định phải làm được như Hạ Linh Tễ đã nói trước đó.

Phải đứng ở trên đỉnh núi.

Nghĩ đến Hạ Linh Tễ.

Ánh mắt Tần Mang khẽ động, hiện lên một chút cảm xúc rất nhẹ, sau đó biến mất ngay lập tức.

“Hai ngày nữa sẽ bắt đầu ghi hình. Tổ tiết mục rất thích đột kích bất ngờ nên….em nhanh chóng kiểm tra xem, có đồ vật gì cần xử lý thì xử lý ngay đi.”

Tần Mang bình tĩnh đặt quyển sách hướng dẫn kỹ năng diễn xuất của mẹ xuống, từ phòng ngủ chính đi vào phòng thay đồ.

“Đồ vật” cần được xử lý nhất lúc này thì đang đi công tác.

Không đến 10 ngày nửa tháng thì chưa về được.

Chẳng trách ngày đó anh lại đòi hỏi tàn nhẫn như vậy, chính là tạm ứng trước cho những ngày tới bị cấm túc.

Khi đi ngang qua phòng thay đồ của Hạ Linh Tễ.

Tần Mang dừng lại một giây.

Ánh mắt lướt qua chiếc tủ kính vốn được sắp xếp rất ngăn nắp và gọn gàng của người đàn ông, chỗ này là nơi đựng những chiếc đồng hồ sang trọng, đắt tiền.

Lúc này lại có thêm một chiếc vòng tay của nữ, dưới ánh đèn, chiếc vòng màu vàng nhạt mỏng manh tinh xảo quấn quanh chiếc đồng hồ nam quý giá lạnh lùng. Tủ đồng hồ rõ ràng rất có khí chất, bỗng nhiên lại có thêm chút mềm mại nữ tính.

Ở một góc khác.

Đôi giày cao gót màu trắng bạc được khảm những viên ngọc trai lấp lánh, lười biếng mà bừa bãi đột nhập vào địa bàn trước nay luôn tỉ mỉ và ngăn nắp, giương nanh múa vuốt mà chiếm lĩnh vương vãi đầy mặt đất.

Ban đầu căn phòng này là phòng thay đồ của Hạ Linh Tễ.

Không biết từ khi nào.

Ở đây còn có nhiều đồ vật thuộc về cô hơn.

Mỗi lần Tần Mang lười đi vào phòng thay đồ của mình thì đều sẽ ném tụi nó vào đây.

Hạ Linh Tễ có ý thức về lĩnh vực này cực kỳ mạnh mẽ.

Mỗi khu vực khác nhau đều sẽ có những người phục vụ riêng, nhưng lại không cho phép họ được chạm vào đồ dùng cá nhân của mình.

Điều này dẫn đến việc những đồ vật mà Tần Mang ném ra vẫn được giữ nguyên vị trí ban đầu.

Không ai dám động vào.

Tần Mang dừng lại vài giây.

Đôi môi đỏ khẽ cong lên.

Đưa tay nhấc chiếc vòng tay lên, rồi lại đặt nó trở lại vị trí cũ.

Cũng không cầm nó đi.

Dịu dàng uyển chuyển mà đi tới phòng thay đồ của chính mình.

……

Khi biết chương trình thực tế của Tần Mang sẽ được quay nửa ngày tại trang viên Hoàn Hồ, những người hầu trong nhà đều hưởng ứng rất nhiệt tình.

Họ đều là những người bình thường, cực kỳ hào hứng khi biết mình sẽ được xuất hiện trên TV.

Nhưng mẹ chồng Tần Mang sau khi biết tin này lại cảm thấy rất tiếc nuối.

Nhà cũ của Hạ gia.

Trong lúc thử chiếc trâm cài đá hoa tử đằng mà Tần Mang tặng cho bà, lại nói: “Khi nào mẹ con mình có thể tham gia chương trình thực tế về mẹ chồng nàng dâu nhỉ?”

Là một quý phu nhân nhà hào môn, Hạ phu nhân lúc nào cũng rất rảnh rỗi.

Cả ngày ở nhà chỉ xem phim điện ảnh, xem phim dài tập, xem chương trình thực tế, gần đây bà còn rất thích một chương trình thực tế về mẹ chồng nàng dâu.

Nên cũng thường phê phán về các bà mẹ chồng khác với Tần Mang.

Cuối cùng nhất định vẫn là tự khen bản thân: “Mẹ chắc chắn không phải loại mẹ chồng như vậy.”

Càng thân thiết hơn, Tần Mang càng hiểu mẹ chồng mình hơn.

Hoàn toàn khác với tính cách lãnh đạm lạnh lùng của Hạ gia, bên ngoài thì tao nhã cao quý, phong thái hoàn mỹ, nhưng bên trong thì cực kỳ ôn hòa, chân thật.

Tần Mang khi nhìn thấy tấm poster lớn của mình được treo trong phòng khách của nhà cũ lúc cuối năm đó, mới từ từ hiểu ra.

Hạ phu nhân Uẩn Yên khi còn trẻ cũng là một người có xuất thân cao quý, nổi tiếng ở Thâm Thành. Bà và cha của Hạ Linh Tễ là thanh mai trúc mã, là một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối. Đám cưới hoành tráng của hai người lúc đó thỉnh thoảng vẫn được cư dân mạng lôi ra bàn bán.

Thỉnh thoảng trên internet sẽ có những bức ảnh về những quý cô với phong cách Hồng Kông ngày đó, mỹ nhân của thời đại thần tiên đại chiến, mỹ nhân của thế kỷ trước,….Và bức ảnh của Hạ phu nhân còn trẻ đều sẽ có mặt trong tất cả các danh sách đó.

Một khi bà xuất hiện trên chương trình thực tế, vậy thì chắc chắn bà sẽ có lợi thế áp đảo toàn bộ các bà mẹ chồng khác.

Tần Mang ôm cằm, chậm rãi nói: “Mẹ vẫn nên cho những bà mẹ chồng và nàng dâu khác một con đường sống đi.”

“Với khuôn mặt này, dáng người này, phong cách này, chẳng phải mẹ sẽ biến những bà mẹ chồng khác thành xấu xí ngay tức khắc sao?”

Quan trọng là.

Hạ phu nhân không thể tham gia bất cứ chương trình thực tế nào.

Vì dù sao Tần Mang vẫn còn đang ẩn hôn.

Dù sao cũng chỉ nói vài câu mà thôi.

Nhưng Hạ phu nhân lại được Tần Mang dỗ đến mức cười vui vẻ.

Hào phóng tặng cô một bộ trang sức ngọc lục bảo mà mình được thừa kế từ Uẩn gia.

Có thể coi là cấp độ gia truyền nhiều đời.

Vốn dĩ, ý của lão phu nhân Uẩn gia là muốn chờ Tần Mang sinh con, rồi mới để Uẩn Yên tặng bộ trang sức này cho cô.

Bây giờ, Uẩn Yên thoải mái tặng nó cho cô.

Nhưng không hề đề cập đến việc giục cô sinh con.

Tần Mang lập tức gửi tin nhắn wechat khoe với chú nhỏ nhà mình.

Tiểu sư tử kêu meo meo: [Đều là trưởng bối, chú nhỏ mau nhìn đi.]

[Cháu có mua một tý đá quý thôi mà chú cũng cắt tiền tiêu vặt của cháu! Mà mẹ chồng cháu, bộ trang sức ngọc lục bảo gia truyền thế này mà cũng thoải mái đưa cho cháu, một vừa hai phải cứ bắt cháu đeo. Aiya~]

[Chú nhỏ, chú có thấy hổ thẹn không?]

Tần Diễm: [Cháu hạ cổ gì cho Hạ gia thế?]

Tiểu sư tử kêu meo meo: [????]

[Đây gọi là sức cuốn hút, sức cuốn hút chú hiểu không!]

Tần Diễm: [Vậy cháu cố gắng phát huy sức cuốn hút của mình. Tranh thủ tiêu xài hết toàn bộ tài sản của Hạ gia.]

Tiểu sư tử kêu meo meo: [Thôi chú đừng nhắc đến nữa, chồng cháu nghèo quá.]

[Đến thẻ phụ cũng bị quẹt cháy rồi.]

[Làm gì có lão đại giới kinh doanh nào lại có thể để thẻ phụ bị quẹt cháy một cách dễ dàng như thế chứ……]

[Cháu phải thay anh ấy tiết kiếm tiền. Vậy nên, chú nhỏ, tiền tiêu vặt của 2 năm qua khi nào chú mới chuyển khoản cho cháu?]

Tần – lão đại giới kinh doanh từng bị quẹt cháy thẻ phụ – Diễm đột nhiên bị cue đến.

Vài giây sau.

Tần Diễm: [Để chú nhỏ giữ hộ cháu.]

Tần Mang: [Lừa đảo!!!]

Quả nhiên.

Để lấy được tiền từ trong tay chú nhỏ cô quả thật không hề dễ dàng.

Tần Mang buồn bã ngồi trong căn phòng sưu tập đá quý của mình.

Cuối cùng, cô vẫn cầm lên viên kim cương xanh trông giống màu mắt của Hạ Linh Tễ.

Đây là viên kim cương mà cô yêu thích, trân quý nhất.

Ngắm nhìn nó một hồi lâu.

Aiya~

Ai bảo chú nhỏ không kết toán tiền tiêu vặt cho cô chứ.

Tần Mang dùng thời gian rảnh rỗi của mình để tự tay thiết kế một chiếc ghim cài áo nam hình hoa bỉ ngạn bằng viên đá kim cương xanh kia, vừa tinh tế lại vừa sang trọng.

Lẽ ra, hoa bỉ ngạn thì nên cùng kim cương hồng ngọc để làm thì sẽ phù hợp với thẩm mỹ đại chúng hơn.

Nhưng khi cô chuẩn bị vẽ bản thiết kế.

Trong đầu cô tràn ngập hình ảnh đóa hoa bỉ ngạn màu đen đầy thần bí, lại cực kỳ phức tạp sau lưng của Hạ Linh Tễ.

So với màu đen.

Thì Hạ Linh Tễ càng thích hợp với màu xanh hơn.

Cũng là màu mắt của anh.

Chỉ cần nhìn vào bản thiết kế, cũng đã thấy nó đủ lộng lẫy và đẹp đến mức nào, đồng thời cũng tràn ngập cảm giác thần bí cuốn hút.

Cứ coi như là.

Quà đáp lễ đi.

Nghĩ đến buổi lễ chào mừng hoành tráng trong đêm trao giải đó.

Tần Mang lại cảm thấy thật đáng tiếc.

Không có bức ảnh nào cả.

Thậm chí sau này, cô vẫn thỉnh thoảng đi lên sân thượng vào ban đêm, có thể nhìn thấy ánh sáng rực rỡ của toàn bộ trang viên qua đài quan sát, nhưng vẫn thiếu đi ý nghĩa của đêm đó.

*

[Ai mới là hung thủ?] là chương trình thực tế kết hợp nhiều yếu tố khác nhau như trốn khỏi mật thất, truy tìm hung thủ, nhập vai và các yếu tố phổ biến khác từ mùa trước, để tổng hợp thành một mùa hoàn toàn mới.

Từ tập đầu tiên đã bắt đầu phân nhóm, phân chia thẻ nhân vật, sau đó bắt đầu truy tìm hung thủ, suốt chặng đường phải lần lượt giải quyết các khó khăn. Mỗi cấp độ và nhân vật khác nhau cần phải giải quyết vấn đề khác nhau, tương tự như xuyên không vào một quyển tiểu thuyết xuyên nhanh qua các thế giới khác nhau để truy tìm hung thủ thật sự.

Giả thuyết vô cùng thú vị.

Nhưng cũng vô cùng đau não.

Vốn dĩ Mạnh Thính lựa chọn thiết lập nhân vật cho Tần Mang là một người đẹp ngây thơ.

Vì có những vị khách mời ở mùa trước khi tập đầu tiên kết thúc rồi mà vẫn chưa hiểu quy tắc, dẫn đến việc quay chung với mọi người rất xấu hổ.

Vì vậy, khi tiết mục bắt đầu quay, đạo diễn đã đặc biệt tổ chức một buổi gặp mặt, để cho các khách mời làm quen với nhau, để khi lên hình không có những cuộc nói chuyện ngượng ngùng, gây nhàm chán cho người xem, và hậu kỳ bọn họ cũng khó để chỉnh sửa được.

Không có tư liệu, rất khó để làm hậu kỳ!

Khi Tần Mang đến hội quán đã thống nhất trước đó, thì đã 8 giờ tối rồi.

Lần đầu tiên bước vào phòng, đã nhìn thấy Đàn Quan Nam.

Người đàn ông vẫn tuấn tú lịch lãm, đường nét trên khuôn mặt không phải rất tinh xảo, nhưng lại có chút lạnh lùng mê người.

Nếu không Kỳ Nhung khi tận mắt nhìn thấy anh ta cũng sẽ không nói “Ngủ được với anh ta, đời này có chết cũng không hối tiếc.”

Vì hai người đã từng hợp tác chung trong một bộ phim, nên Tần Mang và Đàn Quan Nam cũng coi là quen biết.

Lúc này khi thấy người quen, còn rất bất ngờ.

“Đàn sư huynh, thật trùng hợp.”

Đàn Quan Nam cũng không ngờ anh ta và Tần Mang sẽ có duyên như vậy.

Chương trình mà đoàn đội anh ta chọn lựa kỹ càng như vậy mà vẫn có thể gặp được nhau, chắc chắn là duyên phận rồi.

“Tiểu sư muội, chắc hẳn là duyên phận.”

Khi hai người quay chung bộ [Phù Hoa] mới biết được, hóa ra hai người lại học cùng một trường cấp ba.

Mãi đến khi Đàn Quan Nam tốt nghiệp cấp ba, thì Tần Mang mới học lớp 10.

Cả hai người đều là giáo hoa giáo thảo trong trường, nhưng cứ như vậy mà bỏ lỡ lẫn nhau.

Tổng đạo diễn rất biết cách chơi.

Trực tiếp dùng tài khoản official để phát sóng livestream.

Thông báo chính thức những khác mời của hôm nay.

Một viên đá trúng mấy chú chim.

Sau khi nghe cuộc trò chuyện của họ, máy ảnh liền chuyển góc sang đó: “Đến xem tổ hợp huynh muội của chúng ta.”

Người xem cũng đã chán ngấy việc nhìn thấy khuôn mặt to tròn, râu ria xồm xoàm của đạo diễn.

“Cuối cùng cũng có thể được rửa mắt rồi!”

“Aaaaaaa, nam thần của em đẹp trai quá, nữ thần của em cũng rất xinh. Hú hú hú hú, đạo diễn thật biết cách chơi nha, tôi sẽ không bao giờ mắng mặt ông to nữa đâu. Có thể mời được hai vị này đến đây, kỳ này của chương trình xứng đáng hót hòn họt luôn!!!”

“Các chị em!!! Nhanh đến xem, bọn họ hình như mặc đồ đôi!!!!”

“Sư huynh sư muội, trời sinh một cặp!!!”

“Aaaaa, đồ đôi??”

“Tần Mang, cầu xin chị hãy nhìn tới người đàn ông chất lượng cao đang ở bên cạnh chị đi!”

“Từ từ, nếu như tôi nhớ không nhầm, Tần Mang trước kia từng nói bạn trai cô ấy rất đẹp trai? Có đẹp trai bằng Đàn Quan Nam không?”

“Ấy….. Chẳng nhẽ người đàn ông đó chính là Đàn Quan Nam? Mọi người mau nhìn xương quai hàm của Đàn Quan Nam đi! Mọe ơi, mọe ơi, góc độ này giống hệt với bức ảnh bạn trai của Tần Mang trong buổi ra mắt phim lần trước.”

“????”

“Đờ mờ?”

“Đờ đờ mờ mờ?”

Trước đây không ai nghĩ đến điều này, nhưng bây giờ càng nhìn thì càng thấy giống.

“Chẳng trách, hai người rõ ràng đã hợp tác bộ [Phù Hoa], nhưng trước sau hậu trường đều không có bất cứ tương tác nào, tôi vốn tưởng là để tránh bị nghi ngờ, nhưng bây giờ xem ra….nhất định là có vấn đề gì đó!”

Tần Mang cũng không ngờ được.

Vậy mà mình lại có thể đụng hàng cùng Đàn Quan Nam.

Đôi mắt cô gái khẽ nhếch lên.

Hai người cùng mặc chiếc áo hoodie màu xanh của mùa mới của cùng một nhãn hiệu.

Phòng này vốn tưởng là phòng riêng.

Ai ngờ được đại diễn lại chó như vậy, còn mở livestream.

Thậm chí Tần Mang còn để mặt mộc tới.

Thấy Tần Mang chuẩn bị mở miệng, Mạnh Thính bên cạnh đổ mồ hôi hột, sợ vị tiểu tổ tông này sẽ nói ra những lời kinh thiên động địa gì.

Nháy mắt điên cuồng ra ám hiệu cho cô.

Bình tĩnh!

Bình tĩnh!!

Em bây giờ đang là một nữ minh tinh!

Là nữ minh tinh đang được chú ý nhất trong này!!

Tần Mang phớt lờ đôi mắt nháy đến rút gân của Mạnh Thính, vừa mới chuẩn bị giải thích—-

Thì vị khách mời thứ ba đột nhiên xuất hiện ở cửa.

Một tiếng “đờ mờ” thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người.

Là người ngoài giới giải trí, dạo này Nguyễn Kỳ Chước rất rảnh rỗi, cũng tình cờ có hứng thú với trò chơi trinh thám nên đến đây làm khách mời thường trú.

Nào ngờ.

Vừa bước vào đã bị giật mình bởi hai bộ đồ đôi trước mặt.

Vì anh ta nhìn thấy đầu tiên chính là khuôn mặt xinh đẹp có độ nhận diện cao của Tần Mang, sau đó mới nhìn đến người đàn ông cao gầy, mặc một chiếc áo hoodie có cùng kiểu dáng với cô bên cạnh, phản ứng đầu tiên của anh ta là: “Anh Hạ—–”

Dù sao thì với người có tính chiếm hữu cao như Hạ Linh Tễ, làm sao có thể cho phép vợ mình mặc đồ đôi với người khác chứ?

Từ từ?

Anh ta dừng lại kịp lúc.

Đôi mắt lặng lẽ trợn to.

Chỉ vào đôi “thần tiên quyến lữ” trên sofa.

“Các…các người?”

Cứ như thể đã tình cờ chứng kiến hiện trường một vụ ngoại tình nghiêm trọng.

Dưới ánh mắt xa lạ của mọi người.

Anh ta lấy điện thoại ra, gõ nhanh một dòng tin nhắn rồi gửi đi.

Áo bông nhỏ tri kỷ của anh Hạ: [Vẫn là anh Hạ giỏi. Tiêu tiền nuôi vợ thì cũng thôi đi. Còn để vợ nuôi một thế thân!!! Hình ảnh đính kèm.]

————————-

Tác giả có lời muốn nói:

Ai thấy mà lại không khen Hạ tổng hào phóng cơ chứ =)))))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK