Một chiếc Pullman dài màu đen, kiểu dáng khiêm tốn nhưng sang trọng, từ từ lái vào khu phố cổ.
Trong xe.
Người đàn ông trẻ đẹp ngồi ở hàng ghế sau, cà vạt luôn được thắt gọn gàng, đeo một chiếc kính màu bạc trên sống mũi, đôi môi mỏng, ánh mắt lạnh lùng, toát lên vẻ lịch lãm cấm dục, giống như một bức tượng băng áp đảo chúng sinh, không ai dám xúc phạm
Đang tùy tiện lật tài liệu.
Thư ký Tùng hoàn tất báo cáo công việc tại trụ sở trong mấy ngày nay, anh liếc nhìn điện thoại cá nhân liên tục sáng lên của sếp mình, anh nhẹ nhàng nhắc nhở: "Giám đốc Hạ, điện thoại của anh reo."
Hạ Linh Tế nghe thấy vậy, bình tĩnh liếc nhìn chiếc điện thoại ở bên cạnh mình.
Màn hình sáng lên:
Nguyễn Kỳ Chước.
Nguyễn Kỳ Chước và Hạ Linh Tế từng sống cùng một khu, bây giờ thành lập một công ty truyền thông, nắm bắt xu hướng phát sóng trực tiếp, vô cùng thành công, biết rõ các tin đồn trong ngành.
Thấy cậu ta không có việc gì quan trọng, chỉ gửi một đoạn video, ban đầu Hạ Linh Tế không định để ý đến.
Cho đến khi anh nhận ra gương mặt xinh đẹp quen thuộc trên video.
Đôi mắt lạnh lùng tối xuống.
Sau đó anh đưa tài liệu cho thư ký Tùng, đầu ngón tay thon dài mở video lên.
Trong video.
Nữ diễn viên mặc chiếc váy cổ trang phức tạp, dưới ánh mặt trời chói chang, trên ngọn lửa đỏ, treo lơ lửng như một vị thần, bay qua mái ngói như nước chảy mây trôi, cuối cùng rơi vào biển lửa.
Trông rất tiên khí, như là đã được chỉnh sửa bằng hiệu ứng đặc biệt.
Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng đạo diễn nói "Làm lại lần nữa."
Nữ diễn viên cũng không biết chán, sau khi bị treo lên, cô lấy lại tinh thần, thực hiện lại lần nữa.
Chỉ sau khi bay qua lửa đỏ dưới ánh nắng gay gắt bảy tám lần, mới nghe thấy đạo diễn hô "Cut".
Video đột ngột dừng lại.
Ánh sáng bên trong xe ảm đạm, lại yên tĩnh trở lại.
Người đàn ông cao quý lạnh lùng vẫn bình tĩnh, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, có thể thấy rõ đường quai hàm hoàn hảo.
Cũng không lên tiếng.
Tin nhắn của Nguyễn Kỳ Chước lại hiện lên.
Chị dâu không phải là đóng phim, mà là chơi liều.
Tôi nhận được tin, có người đang cố gắng giới hạn video trên nhiều nền tảng, nhưng video vẫn lan truyền trong một phạm vi nhỏ.
Đợi đã, không lẽ là anh giới hạn à? Để chị dâu biết khó mà lui?
Càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng.
Làm gì có nhà giàu nào chấp nhận nữ chủ nhân lại là một nữ diễn viên bình hoa, còn là nhà họ Hạ tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố Thâm.
Nguyễn Kỳ Chước nói luyên thuyên.
Lúc mới kết hôn, Tần Mang đã vào giới giải trí, cô nói quan điểm của công ty đối với cô là không có scandal, đương nhiên là sẽ ẩn hôn.
Hạ Linh Tế không có ý kiến gì với chuyện này.
Danh tính của bà Hạ cũng không tiết lộ ra bên ngoài.
Chỉ có người quen mới biết được.
Hạ Linh Tế rũ mắt xuống, con ngươi sâu thẳm như biển không nhìn ra được cảm xúc.
Một lát sau, anh thờ ơ gõ xuống: Không phải
Nguyễn Kỳ Chước: "..."
Chậc.
Không ngờ là người không có hứng thú gì khác ngoài công việc, máy bay và du thuyền như giám đốc Hạ lại thật sự trả lời.
Anh phản ứng rất nhanh.
Từ hai chữ này, đã thấy được một chút - Cơ hội!
Nguyễn Kỳ Chước bỗng hào hứng, trực tiếp gửi tin nhắn thoại sang, "Video truyền cảm hứng và tích cực của chị dâu nhất định phải được phổ biến rộng rãi trên nền tảng phát sóng trực tiếp tốt như của bọn tôi!!"
"Nên là, giám đốc Hạ cậu xem hay là xem xét đầu tư vào nền tảng phát sóng trực tiếp của bọn tôi, nền tảng 'quan trọng nhất trong toàn mạng lưới nhằm tôn vinh giá trị cốt lõi và định hướng chính xác cho khán giả' không?"
Hạ Linh Tế lời ít ý nhiều: Liên lạc thư ký Tùng.
Nguyễn Kỳ Chước: "!!!"
"Bệ hạ thánh minh!"
Hạ Linh Tế không thể hiện bất kỳ cảm xúc không cần thiết nào.
Như là tùy tiện, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt màn hình.
Đôi mắt đong đầy tình cảm của Tần Mang thường hòa quyện như sóng nước, lúc này lại rạng ngời sáng hơn cả ánh mặt trời chói chang, như thể xuyên qua màn hình, đánh cắp tất cả ánh sáng của thế gian.
Thư ký Tùng ở bên cạnh nhìn, giả vờ không thấy sếp mình đã xem lại video ba lần.
Trước khi đến nhà cũ.
Tình cờ, tin nhắn thoại cuối cùng của Nguyễn Kỳ Chước vang lên:
"Hihi, vừa rồi em nhìn thấy có người trên mạng bình luận rằng diễn xuất của chị dâu có thể kém, nhưng cô ấy thực sự rất xinh đẹp, làm người ta thương hoa tiếc ngọc, nên là —— "
Anh cố ý kéo dài giọng, trêu nói, "Bệ hạ, cậu cũng thương hoa tiếc ngọc đúng không?"
...
"Vậy nên, chị dâu, sao chị lại nhìn anh em thành người khác?"
Bên trong phòng khách.
Trước ba câu hỏi liên tiếp của cô em gái họ hết lòng bảo vệ anh trai.
Tần Mang buồn bã nhắm mắt lại, đầu ngón tay trắng trẻo đặt lên trán.
Kết hôn một năm.
Không thể nhận ra chồng.
Đây là cặp vợ chồng tình cảm nào vậy!
CPU não của Tần Mang sắp cháy rồi.
Phòng khách rộng như vậy chỉ có hai người họ, cô dứt khoát không giả vờ nữa.
Cảm giác căng thẳng của cô vừa được thả lỏng, cô yên tâm nghiêng người lên tay vịn ghế sofa, bộ sườn xám và mái tóc buông lơi tạo nên một bức tranh quyến rũ, hấp dẫn đến mức khiến người ta khó lòng thoải mái được, đôi mắt rũ xuống trông vừa ngây thơ vừa hồn nhiên, nhưng lời nói lại vô cùng táo bạo:
"Eo đàn ông, lưỡi dao câu hồn."
"Chị chiêm ngưỡng một chút thì làm sao?"
"Không nhận ra được chẳng phải vì anh em..."
Tần Mang dừng lại, như thể hơi khó mở miệng.
Hạ Hủ Trừng mở to mắt, như thể đánh hơi được tin sốt dẻo:
"Anh em thế nào?"
Đôi môi đỏ mọng của Tần Mang từ từ thốt ra một câu, "Anh ấy à, ở trên giường thiếu một chút —— "
Còn duỗi ngón tay út thon dài trắng trẻo ra, khoa tay múa chân.
Còn chưa nói xong.
Tiếng cười trầm trầm lạnh lùng vang lên.
Hai chị em nhìn nhau.
Đồng loạt nhìn về phía phát ra âm thanh.
Không biết từ lúc nào, người đàn ông đã bước vào, từ từ bước đến bên này.
Gương mặt đẹp trai của Hạ Linh Tế không hề mang theo ý cười, giống như sương lạnh của mùa đông, nhẹ nhàng và tĩnh lặng, nhưng cũng ẩn chứa một loại cảm giác uy hiếp, không thể thoát được.
Đầu tiên, Tần Mang chột dạ chớp mắt một cái, sau đó cô từ từ ngồi thẳng người, đầu ngón tay mảnh mai vuốt nhẹ những nếp gấp không tồn tại trên chiếc sườn xám, khép chân lại một cách tao nhã, để lộ làn da trắng sáng.
Giả vờ như không có chuyện gì.
Cô ngẩng đầu lên mỉm cười với người đàn ông: "Chồng anh đến rồi."
"Sao lại nghe lén vậy?"
"Nếu như em đang nói những chuyện bí mật của con gái với em ấy thì làm sao đây."
Cũng không quên đảo ngược tình hình.
Đối mặt với sự bình tĩnh chuyển từ phòng thủ sang tấn công của chị dâu mình với anh trai.
Hạ Hủ Trừng cảm thấy kính phục.
Trâu bò!
Tần Mang giơ tay lên, tỏ vẻ khiêm tốn.
Cũng không giỏi đến thế.
Anh nhìn thấy hết hành động nhỏ của hai người.
Hạ Linh Tế bình tĩnh bước qua tấm bình phong cổ trong phòng khách, đi đến ghế sofa.
Đầu ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng nới lỏng chiếc cà vạt.
Ngay trước mặt Hạ Hủ Trừng, anh hơi cúi người xuống, cánh tay đặt lên tay vịn ghế sofa của Tần Mang, ngay trước mắt anh là đôi mắt mang vẻ kinh ngạc của cô.
Ánh nước lấp lánh, nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên chóp mũi vừa đủ thanh tú, trông vừa tinh ranh vừa tinh tế.
Hoàn toàn không hề thất thế.
Khắc hẳn với đoạn video mấy phút trước.
Tần Mang trợn tròn mắt, đầu ngón tay vốn dĩ đặt trên đầu gối từ từ co lại, cảm giác xâm lược từ người đàn ông nhìn từ trên cao xuống đột nhiên xông tới.
Lúc này cô mới phát hiện hôm nay anh đeo mắt kính.
Dưới tròng kính mỏng, đôi mắt màu xanh lam bình tĩnh nhìn cô.
Trong đầu Tần Mang đều là hai chữ to:
Nguy hiểm!
Báo động cấp một!
Kẻ giết người biến thái trong truyện tranh thường là loại người thế này!
Nhìn đứng đắn hơn bất kỳ ai, thật ra nội tâm đều rất dã man!
Bây giờ trong đầu Hạ Linh Tế, chắc chắn đã nghĩ ra một trăm phương án để xử lý cô ngay tại chỗ!
Hơi thở đan xen, bầu không khí càng thêm nóng bỏng.
Cô lắp bắp nói: "Trẻ con còn ở đây, anh hãy chú ý..." Ảnh hưởng.
Hạ · học sinh lớp mười hai mười tám tuổi · trẻ con · Hủ Trừng lập tức nhảy lên sofa, "Không không không, em không có ở đây, hai người tiếp tục."
Hai tay che mắt lại.
Khe hở giữa các ngón tay đủ để chứa cả vũ trụ.
Nếu không phải ngại sự áp bức bình thường của Hạ Linh Tế, có lẽ cô bé muốn lấy điện thoại ra quay lại toàn bộ quá trình mới cam tâm.
Một giây sau.
Hạ Linh Tế đã đến gần.
Đôi môi mỏng dán lên vành tai nhỏ nhắn mềm mại của cô, giọng nói vẫn lạnh lùng:
"Có lẽ là ý trời
Nếu không làm sao Hạ mỗ biết được, bà Hạ lại ——
"Dục, cầu, bất, mãn như vậy."
Tần Mang ngây người:!!!
Nói bậy nói bạ, đổi trắng thay đen.
Á a a, tên chó má!
Hạ Hủ Trừng cũng vậy:!!!!
Á a a a!
Đây là thứ mà mình có thể nghe sao!!!
May mà.
Ba mẹ nhà họ Hạ đang chầm chậm đi tới, giải cứu mọi người.
Bà Lý toàn thân mặc bộ sườn xám màu xanh tao nhã, đeo vòng ngọc phỉ thúy, mỉm cười hỏi: "Mấy đứa đang nói gì vậy."
"Linh Tế, con bất mãn với ai vậy?"
Hạ phu nhân nghe được từ này.
Sau bọn họ, còn có những họ hàng khác của nhà họ Hạ, vừa mới đến thăm từ đường mới xây xong của nhà cũ.
Hạ Linh Tế bình tĩnh đứng dậy.
Nói chuyện thoải mãi: "Bất mãn với thành tích của Hạ Hủ Trừng."
Tần Mang nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, học theo theo Hạ Linh Tế đổ vỏ, "Tháng sau thi tốt nghiệp rồi, Trừng Trừng tạm thời đừng đu idol nữa, ngoan nhé."
Hạ Hủ Trừng: "..."
Tên hề cuối cùng lại là cô?
Vợ chồng hai người có phải là người không vậy!
Mạng của cô không phải là mạng à?!!
Vốn dĩ Hạ Hủ Trừng đang đứng bên cạnh hóng chuyện, suốt cả bữa tiệc, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, đều bị người lớn dạy dỗ.
*
Sau khi kết thúc bữa tiệc gia đình.
Tần Mang còn chưa kịp tìm Hạ Linh Tế tính sổ, cô đã nhận được điện thoại của Mạnh Đình.
Đầu tiên Mạnh Đình thở một hơi thật dài, sau đó nói: "Anh mới hỏi đội ngũ casting của 《Giấc mơ cũ Kinh Hoa》, phía chúng ta hình như bị ngưng rồi, bên trên nghiêng sang Thẩm Uyển Âm hơn, nghe nói mấy ngày nữa sẽ công bố."
Tần Mang mím môi, một lúc lâu sau, mới nhẹ nhàng bật cười, "Đoàn làm phim thật sự không có mắt nhìn."
"Thật sự không có mắt nhìn! Sau này chúng ta nổi tiếng rồi, để bọn họ với không tới!"
Mạnh Đình cũng hiểu rõ tính cách của Tần Mang, bây giờ cô càng bình tĩnh, có nghĩa là cô đang nén giận.
Anh nói, "Nhưng mà có tin tốt, video cảnh quay ngày hôm qua của em bị truyền lên mạng, bây giờ mọi người đều đang khen em là diễn viên tích cực, có cố gắng đấy."
Đó là —— tuy diễn xuất của bình hoa còn kém một chút, nhưng thật sự làm người ta thương cảm.
Mạnh Đình không dám đọc mấy bình luận phía sau lên.
Tránh để tiểu tổ tông càng thêm tức.
"Được rồi, chẳng phải là một bộ phim thôi sao."
Tần Mang lười nghe anh an ủi linh tinh.
Tiện tay cúp điện thoại.
Cô cũng không có hứng xem hot search của mình, đều là những lời sáo rỗng, dù sao thì nhắc đến cô, mấy người trên mạng ngoại trừ khen ngoại hình của cô ra thì không nói được mấy lời hay.
Trong mắt người đời, dường như những người xinh đẹp, đa phần đều là kẻ ngốc làm bình hoa.
Lối đi ở nhà cũ trải đầy hoa tử đằng, đúng lúc mùa hoa mở, những cành hoa tím quấn quanh giá nhẹ nhàng rũ xuống.
Gió vừa thổi.
Cành hoa xào xạc.
Tần Mang đang dựa lên cây cột làm bằng gỗ, hàng mi cong rũ xuống, đầu ngón tay cầm lấy điện thoại, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Dáng người mảnh mai, dưới bóng hoa, lại thêm vài phần đơn bạc.
Dù cô có tự do, tùy tiện thế nào đi chăng nữa, cô cũng chỉ là bạn nhỏ vừa tròn hai mươi hai tuổi.
Hạ Linh Tế đứng cuối đường hoa.
Dáng người cao ráo, cảm giác tồn tại rất mạnh, cho dù Tần Mang muốn lơ đi cũng không lơ được.
Tâm trạng cô không tốt, nhìn thấy tên đầu sỏ thì càng khó chịu hơn.
Cô khoanh hai tay lại, hơi ngước mắt lên, vẫn là bộ dáng kiêu ngạo kia, "Nhìn gì vậy, tên đàn ông tồi!"
Đôi chân dài của Hạ Linh Tế dừng lại, sau đó tiếp tục đi đến trước mặt cô.
Ánh mắt bình tĩnh.
Nhìn nhau vài giây, Tần Mang không chịu yếu thế, trợn mắt nhìn anh.
Hạ Linh Tế hơi cau mày: "Em đang giận à."
"Sao thế?"
Đôi môi xinh đẹp của Tần Mang mấp máy, cô không cười: "Em không giận, thậm chí ngay cả cơ hội cạnh tranh công bằng mà người nào đó cũng không cho em, giao vai nữ chính cho yêu tinh ở bên ngoài, nhưng tiểu thư đây tốt tính, cũng không phải kiểu tùy tiện nổi giận đâu..."
Vừa nói xong được nửa giây.
Cô càng tức giận, giọng cô càng bình tĩnh: "Dù sao chúng ta cũng là liên hôn thương mại, cùng lắm thì mạnh ai nấy chơi là được rồi."
Câu 'Mạnh ai nấy chơi' giống như không có vấn đề gì. Hạ Linh Tế nhớ đến lúc trưa cô nhắc đến 'đàn ông khác', đôi mắt cô sáng lên.
Vẻ mặt bình tĩnh dần biến mất.
Ầm ĩ một trận, tâm trạng của Tần Mang tốt hơn nhiều.
Cô dứt khoát đi ngang qua anh, rời đi.
Chưa được mấy bước, sau lưng bỗng vang lên giọng nói nhàn nhạt của Hạ Linh Tế: "Bà Hạ."
"Chi phí chìm của việc ngoại tình, không phù hợp với quy tắc làm việc của Hạ mỗ."
(*) Chi phí chìm là những khoản đầu tư tiền bạc và thời gian không thể thu hồi lại bởi những quyết định sai lầm của doanh nghiệp/ chủ đầu tư trong quá khứ. [Google]
Tần Mang cau mày:
Có ý gì?
Hạ Linh Tế đang giải thích với cô?
Anh là người mà ra nước ngoài vài ngày cũng không thèm nói với cô vợ bình hoa này một tiếng đấy.
Biết giải thích chuyện nhỏ 'không quan trọng' này à?
...
Lối đi hẹp và sâu, hai bên phủ kín những cây cổ thụ có từ ít nhất một trăm năm tuổi, nên ngay cả khi là mùa hè, vẫn có những làn gió mát mẻ dễ chịu thổi qua.
Vô cùng thích hợp để dưỡng lão.
Ra khỏi vườn hoa tử đằng, bên ngoài sôi động hơn nhiều.
Ven đường cũng có nhiều gian hàng nhỏ.
Ăn uống vui chơi đều có đủ.
Đúng lúc đi ngang qua gian hàng bắn bóng bay.
Giải nhất là một chú gấu bông sư tử rất đáng yêu, Tần Mang nhìn từ xa, con ngõ này rất sâu, phần lớn đều là người già, không có mấy người trẻ.
Cô nghĩ vài giây, đi sang bên này.
"Cô gái nhỏ, muốn chơi à?"
Quả nhiên, chủ sạp cũng không nhận ra cô.
"Muốn ạ, cảm ơn."
Cô nhận lấy súng, nhẹ nhàng kiểm tra, nhẹ hơn nhiều so với khẩu súng mà cô thường xuyên sử dụng khi tập bắn.
Nhớ đến bản thân mình đã chuẩn bị cho bộ phim điện ảnh thời Dân quốc.
Thậm chí cô còn đi học bắn súng, mỗi ngày bả vai đều đau nhức.
Tần Mang đeo kính bảo vệ dùng một lần, lúc cô giơ súng lên, đôi mắt xinh đẹp của cô bỗng trở nên sắc bén.
"Đoàng..."
Một chiếc xe sang màu đen đang dừng cách đó không xa.
Qua cửa sổ xe, có thể nhìn thấy gương mặt đẹp trai lười biếng của người đàn ông.
Cà vạt không biết đã đi đâu, áo sơ mi cởi vài cúc áo, bớt đi dáng vẻ lạnh lùng cao cao tại thượng, lại thêm vài phần xoa dịu lòng người.
Hạ Linh Tế nhìn bóng bay nổ tung.
Trên những phiến đá xanh dưới đường phố cổ, cô gái mặc sườn xám cầm súng, như thể người đẹp bước ra từ bộ phim cũ.
Dưới gam màu xám, cô giống như một viên ngọc quý toả sáng dưới ánh đèn, chỉ chờ được người ta khai phá là có thể tỏa sáng lấp lánh.
Thư ký Tùng khẽ ho một tiếng.
Mọi chuyện liên quan đến《Giấc mơ cũ Kinh Hoa》 đều được điều tra rõ ràng, bao gồm cả cái nhìn lúc đầu của Hạ Linh Tế khi tình cờ nhìn thấy Thẩm Uyển Âm đang thử vai. Bị đoàn làm phim hiểu lầm là nhà đầu tư đang muốn chọn cô ấy làm nữ chính.
Hạ Linh Tế xem chỉ số của hai nhân vật nữ chính.
Số liệu tổng hợp đều là: 95%.
Bỏ qua những số liệu khác, điểm quan trọng nhất là kỹ năng diễn xuất, hai người cũng giống nhau là 55%.
Ngang nhau.
Thảo nào cô nổi giận.
Ngón tay của người đàn ông co lại, nhẹ như không gõ lên bản khảo sát.
Một lần.
Một lần.
Thư ký Tùng nghe thấy mà trong lòng run lên.
Ngoài cửa xe.
Tiếng bóng bay nổ, từng cái vang lên.
Thư ký Tùng cố gắng suy nghĩ, khẽ ho, "Bộ phim này có nhiều cảnh bắn nhau, khả năng bắn súng của phu nhân tốt như vậy, hay là..."
"Tôi muốn đầu tư vào bộ phim này, không phải vì bất kỳ ai trong kịch bản, nhà sản xuất phim như Khương Dư Lẫm sẽ không đổi người như vậy đâu."
"Sắp xếp thử vai lần nữa, đạo diễn Châu chủ trì."
Bởi vì một cái nhìn của anh mà quyết định vai nữ chính.
Nực cười.
"Nhân viên cấp cao của đoàn làm phim, ngoại trừ đạo diễn, thay đổi toàn bộ."
Giọng nói của người đàn ông vô cùng lạnh lùng.
Sau lưng thư ký Tùng toát mồ hôi lạnh, anh nhanh chóng trả lời: "Vâng."
Rất sợ một giây sau.
Người bị đổi chính là anh.
*
Mười một giờ tối, trang viện Hoàn Hồ.
Tần Mang ở trong phòng tắm hơn hai tiếng rưỡi, mới từ từ đi ra, cũng không thèm nhìn người đàn ông đang ngồi đọc sách ở đầu giường, tự mình làm chuyện của mình.
Cô bước lên giường, mái tóc bồng bềnh xõa xuống.
Đôi môi đỏ mọng, làn da trắng trẻo, ngay cả khi không trang điểm, làn da cũng không có bất kỳ khuyết điểm nào, mịn màng như sú.
Chiếc váy ngủ mỏng màu vàng nhạt, vạt váy kéo dài xuống đất, mang theo vẻ đẹp nhẹ nhàng, tự do và quyến rũ, tay áo rộng rãi điểm những đường sọc màu đỏ sẫm như ngọn lửa đang cháy, uốn lượn đến vai.
Lúc đi ngang qua Hạ Linh Tế, tay áo vô tình lướt qua bộ ngực trần của anh.
Tần Mang vội vàng kéo tay áo về
Khuôn mặt nhỏ nhắn ghét bỏ.
Hạ Linh Tế bị dáng vẻ giận dỗi của cô chọc cười.
"Em..."
"Ngủ!"
Hạ Linh Tế nhìn cô cố ý cách xa mình, bình tĩnh đáp lại.
Ngay sau đó, anh đặt sách lên đầu giường.
Tắt ngọn đèn cuối cùng.
Vốn dĩ Tần Mang tưởng là mình không ngủ được, không ngờ rằng... Sau khi nằm im một lúc, chẳng mấy chốc cô đã chìm vào giấc ngủ say.
Lúc nửa đêm.
Hạ Linh Tế bất ngờ ôm lấy 'cái bếp nhỏ' lăn vào lòng mình.
Cơ thể cô gái rất nóng.
Như thể dưới lớp da non mỏng manh, đang giấu một ngọn núi lửa đang cháy.
"Hơ—— "
Tần Mang bị nóng nên tỉnh lại.
Nhưng không phải là do cô nóng nên tỉnh, mà là... ——
Hạ Linh Tế.
Hơi thở xung quanh người đàn ông, lạnh lùng như băng tan, lại kèm theo hương thơm huyền bí nhàn nhạt của máu, khiến người ta liên tưởng đến đóa hoa dục vọng bí ẩn trên đỉnh tuyết của ngọn núi lạnh.
Lạnh nóng đan xen.
Vừa dày vò vừa dính người.
Cảm nhận được gì đó, mí mắt Tần Mang vén lên, cổ tay không có sức đẩy anh ra, giọng nói hơi khàn, "Tránh ra, không có tâm trạng."
Lúc này.
Chuông điện thoại động nhiên vang lên.
Tần Mang lười nghe may, còn Hạ Linh Tế, bật loa cho cô.
"Cô Tần, tôi là Cổ Ngạn, đạo diễn ưchọn diễn viên của đoàn phim 《Giấc mơ cũ Kinh Hoa》, mời cô đến tham gia buổi thử vai cuối cùng cho vai nữ chính vào chiều ngày mốt."
Nghe thấy Giấc mơ cũ Kinh Hoa, Tần Mang hoàn toàn tỉnh táo.
Cô bật người ngồi dậy.
Gương mặt nhỏ nhắn đang ngái ngủ vô cùng ngạc nhiên.
"Chẳng phải các anh đã chọn xong nữ chính rồi sao?"
"Vẫn chưa."
Đạo diễn chọn diễn viên chắc như đinh đóng cột, "Ngày mốt sẽ quyết định, mời cô nhất định phải đến tham gia đúng giờ."
Cho đến khi cúp điện thoại, cô vẫn còn chưa hiểu.
Sao bỗng nhiên lại chuyển hướng như vậy?
Không phải là lừa đảo đấy chứ?
Chẳng hạn như Thẩm Uyển Âm đã hợp tác với đoàn làm phim và giới truyền thông để kéo cô xuống? PR trước khi quay?
Tần Mang không quan tâm đến việc bản thân đang không mặc gì cả, cô ngồi trên chiếc chăn màu đen, làn da trắng như tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.
Trong đầu cô đã xuất hiện hàng ngàn kịch bản về cuộc "đụng độ" vào ngày mốt.
Lúc này.
Hạ Linh Tế ôm lấy vòng eo thon của cô từ phía sau, giọng nói trong veo lạnh lùng như vọng vang bên tai cô: "Bây giờ có tâm trạng chưa?"
Tần Mang nghe vậy, cô mới nhận ra, ánh mắt cô sáng lên như dải ngân hà.
Đôi môi đỏ mọng cong lên, trong bóng tối, như thể một yêu tinh quyến rũ và huyền bí.
Quay lại nhìn anh.
Tần Mang đột nhiên nhớ tới vòng eo quyến rũ được phác họa bởi sợi dây lưng khi anh đứng cạnh chiếc trực thăng màu đen.
Đầu ngón tay mềm mại lướt qua, đặt lên môi anh, nói từng câu từng chữ:
"Em muốn ở phía trên."
- -------------------
Tên họ Hạ nào đó: Còn có loại chuyện tốt này sao?