Ảnh chính thức công bố là những bức hình chụp ngẫu nhiên trong buổi thử vai.
Cô gái xinh đẹp mang nét lạnh lùng và bí ẩn, chiếc sườn xám màu đen thêu hoa văn đơn giản làm nổi bật vẻ đẹp của cô, chỉ cần nhìn vào ánh mắt, cũng có thể tưởng tượng ra một câu chuyện hoàn chỉnh.
Không giống với những bình luận trong hot search lần trước cô mặc sườn xám, lần này có thêm nhiều lời khen chân thành và kỳ vọng về kỹ thuật diễn xuất của cô.
"Quả nhiên, có thể đánh bại được Tần Mang chỉ có Tần Mang tiếp theo."
"Cậu đừng nói, cậu vẫn là đừng nói nữa, ánh mắt của Tần Mang rất có linh khí, lập tức có cảm giá mình là nhân vật."
"Diễn viên vừa xinh đẹp vừa có cố gắng, ai mà không thích."
"..."
Bên trong thẩm mỹ viễn, sau khi Tần Mang thử vai bộ phim của đạo diễn Châu xong, hiếm khi cô thả lỏng, hẹn Ổ Vũ Tây cùng đi làm đẹp.
Vừa mới xong, trên người cô vẫn còn mặc áo ngủ, lười biếng ngồi trong phòng nghỉ.
Nghe bậc thầy hóng hớt Ổ Vũ Tây đang ngơ ngác mỉm cười, đọc mấy bình luận trên mạng bên tai cô.
Bỗng nhiên vẻ mặt cô thay đổi.
"Con ngốc này ở đâu ra vậy, lại còn nói cậu không có thực lực mà có chỗ dựa trong đoàn phim."
Nghe lời Ổ Vũ Tây nói, Tần Mang miễn cưỡng ngước mắt lên, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của mình mà không nói tiếng nào: "Phải không?"
Chỗ dựa?
Người nào cơ?
Cái người 'đi ngang qua' á?
"Cái này nằm trong top comment trong Weibo của cậu đó, cần xóa không?"
"Xóa gì mà xóa?"
Tần Mang cười, sau đó trực tiếp trả lời bằng tài khoản chính của mình:
"Nói rõ nào, tôi dựa vào ai?"
Câu trả lời này vừa được gửi.
Tần Mang đếm ba cái.
"Một "
"Hai."
"Ba —— "
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Mạnh Đình gào thét: "Tổ tông ơi, phòng PR của chúng ta sắp bị em chơi hỏng rồi!"
Tần Mang bình tĩnh trả lời đôi câu.
"Vốn dĩ phế,
Nếu không sao lại bị Thẩm Uyển Âm đè hai năm."
Thấy Tần Mang cúp máy, Ổ Vũ Tây hít một hơi, "Sao lúc đó cậu ký với một công ty nhỏ như vậy, không có nguồn lực, phòng PR cũng thường."
Tần Mang cũng sắp quên tại sao ban đầu cô lại ký với công ty này rồi.
Có lẽ là lúc bắt đầu ký hợp đồng, Mạnh Đình đã cam kết sẽ cho cô được tự do tối đa, không ép cô làm bất kỳ chuyện gì cô không thích, hai năm nay, anh cũng đã làm được rồi.
Ổ Vũ Tây không hiểu lắm: "Đúng rồi, chẳng phải giám đốc Hạ muốn đầu tư vào phim điện ảnh và phim truyền hình sao, bảo anh ta sắp xếp cho cậu một studio?"
"Anh ấy?"
Tần Mang nghĩ đến tác phong thường ngày của Hạ Linh Tế, không nhịn được mà 'chậc' một tiếng, "Sếp Hạ không bao giờ làm từ thiện đâu."
Ổ Vũ Tây liếc nhìn vết hôn dưới áo ngủ của Tần Mang, đôi mắt đào hoa cong thành hình trăng lưỡi liềm, giả vờ vô tội chống tay lên cằm, chỉ vào xương quai xanh cô: "Tình cảm của hai cậu tốt lắm mà?"
Tần Mang uống một ngụm rượu vang đỏ do nhân viên đưa đến, cô nghĩ một chút, đôi môi ẩm ướt cong lên, "Friend with benefit... hợp pháp?"
"..."
Tần Mang nhấn mạnh, "Eo của sếp Hạ rất được."
"Thỉnh thoảng chời đùa một chút."
Ổ Vũ Tây: Qủa nhiên là cậu.
Dám đem giám đốc Hạ ra chơi đùa.
*
Gần đây "đồ chơi" đi sớm về khuya, còn bận hơn cả nữ diễn viên sắp vào đoàn là Tần Mang.
Dưới một mái nhà.
Cứ thế hai ba ngày không gặp nhau.
Nhưng mà Tần Mang cũng không rảnh.
Là nữ chính của mộp IP điện ảnh lớn cấp S+, rất nhiều lời mời đến tay Mạnh Đình.
Sau nhiều lần cân nhắc, cuối cùng Mạnh Đình chọn lễ khai mạc của một liên hoan phim lớn, đánh dấu sự xuất hiện lần đầu tiên của Tần Mang sau khi được công bố nhận vai nữ chính.
Anh nhấn mạnh lần nữa: "Nhất định phải đẹp bùng nổ!"
Làm mù mắt chó của antifan!
Rửa nhục trước đã.
Cô mặc một chiếc váy đuôi cá màu trắng bạc, tôn lên dáng người duyên dáng mảnh mai của cô, trông có vẻ khiêm tốn, nhưng thật ra toàn là dây phụ kiện nặng trịch, mỗi bước đi, chiếc váy sáng lấp lánh, vô cùng thướt tha, hoàn toàn khác biệt so với cảm giác cổ điển của chiếc sườn xám lúc trước, như thể nàng tiên trừ trên thần đàn bước xuống, để tất cả mọi người đều thấy được tiềm năng vô hạn trên người Tần Mang.
Có thể nói kỹ năng diễn xuất của cô không tốt, nhưng không ai có thể chê ngoại hình của cô không đẹp, cách cô điều chỉnh bản thân mình, thu hút ánh nhìn của nhiều phương tiện truyền thông trên thảm đỏ.
Không nghi ngờ gì, vẻ đẹp của cô lấn át tất cả mọi người.
Đối mặt với nhiều ánh nhìn, Tần Mang bình tĩnh ngồi xuống hàng thứ ba, cô không có tác phẩm nào lọt vào danh sách, đây là vị trí mà Mạnh Đình đã cố gắng giành được cho cô.
Nếu dùng lời của Mạnh Đình để nói thì là trải đời.
Lần sau được đề cử Nữ chính xuất sắc nhất, còn có kinh nghiệm.
Tần Mang rất đồng tình.
Dù sao sau này cô muốn giành được giải thưởng Nữ chính xuất sắc nhất.
So với các nữ diễn viên khác ngồi bên cạnh, cố gắng ngồi thẳng, rất sợ tư thế không đẹp bị chụp được sẽ có ảnh xấu, Tần Mang không có gánh nặng tâm lý nên tự nhiên hơn nhiều.
Nhưng mà dáng vẻ đã khắc vào tận xương tủy thì cũng không thay đổi được, thêm vài phần tùy tiện.
Thích thú thưởng thức màn biểu diễn vũ đạo của nhóm nhạc thần tượng trên sân khấu.
Ai cũng eo thon chân dài, động tác mạch lạc, tràn đầy năng lượng.
Lúc đó sao cô có thể nhận nhầm Hạ Linh Tế thành người khác chứ. Truyện Tổng Tài
Hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Thảo nào Hạ mỗ chỉ dựa vào một đoạn video phỏng vấn, làm vô số người hâm mộ yêu mến anh, nhớ mãi không quên.
Đôi mắt Tần Mang hơi ngơ ngác.
Đến gần cuối.
Bỗng nhiên cảm nhận được có người ngồi xuống bên cạnh, cảm giác tồn tại rất mạnh.
Cô liếc nhìn, đập vào mắt cô là một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo vest mang giày da, mái tóc đen dài tùy tiện buộc lên.
Tần Mang ngạc nhiên nói, "Đạo diễn Lâm?"
Lâm Trần Huyên có vẻ ngoài thanh tú, cũng khiến người ta không thể không nghĩ đến lúc anh để tóc dài trông nữ tính.
Khi nhận được kịch bản《Hồn Dạ》 lần trước, Mạnh Đình đã cung cấp thông tin của đạo diễn này cho Tần Mang, khó mà tin được anh ta trông trẻ như vậy.
Lâm Trần Huyên chăm chú nhìn gương mặt của Tần Mang.
Đây là một gương mặt —— có câu chuyện.
Như thể được tạo ra cho nhân vật của anh ta.
"Kịch bản lần trước gửi cho cô, đã nghĩ kỹ chưa?"
"Nếu như thời gian bị trùng với《 Giấc mơ cũ Kinh Hoa 》, tôi có thể hoãn vì cô, nhân vật đó rất có tính thử thách."
Anh không thích lòng vòng, đi thẳng vào vấn đề.
Tần Mang nhớ đến nội dung của kịch bản kia.
Uyển chuyển nói, "Về mặt quy mô, tôi không có kinh nghiệm."
Dần dần, có người chú ý đến bọn họ.
Có thể nhìn ra được Tần Mang bị làm khó, EQ của Lâm Trần Huyên hiếm hoi online một giây, anh lấy điện thoại của mình ra đưa cho cô, "Ở đây không tiện, lần sau chúng ta liên lạc."
...
Thật ra thì Tần Mang xem việc để lại thông tin liên lạc cho Lâm Trần Huyên là việc quan trọng, dù sao cũng là đạo diễn lớn hàng đầu, sao có thể thiếu diễn viên nữ được.
Chỉ nghĩ người ta khách sao thôi.
Sau khi về nhà, đã gần rạng sáng.
Có lẽ là càng mệt, cô càng không ngủ được.
Tần Mang nằm trên giường, cô lăn qua lăn lại không ngủ được, cô bật người ngồi dậy, định ra ngoài giải tỏa một chút, tăng cảm giác buồn ngủ.
Lúc đi ngang qua bàn trà nhỏ, ánh mắt vô tình nhìn thấy quyển kịch bản đang để trên bàn, bước chân hơi dừng lại.
Mấy giây sau.
Cô cúi người cầm quyển kịch bản《Hồn Dạ》kia nhét vào trong ngăn kéo.
Cầm một quyển khác lên.
Nửa tháng nữa phải vào đoàn phim.
Có vài kỹ năng, cô chưa đủ thành thạo, ví dụ như —— làm thế nào để hút thuốc quyến rũ người khác.
Trên tầng cao nhất của trang viên có một sân thượng ngắm cảnh rất lớn, mái vòm hình vòng cung được làm từ một loại vật liệu từ thành quả nghiên cứu của Tập đoàn Hạ thị, có thể biến đổi thành mái nhà sao lung linh, bây giờ đã mở.
Bầu trời đêm nay rất đẹp, bầu trời như được khảm những viên ngọc sáng ngời, như thể có thể nhìn thấy những dải sao từ rất gần.
Tần Mang nghĩ vu vơ, đã lâu rồi cô không thêm bạn mới vào bộ sư tập đá quý.
Ngày mai phải nhờ người hỏi thăm một chút, ở đâu có đấu giá đá quý.
Mười phút sau.
Cô ngồi trên chiếc ghế lớn màu đen, chiếc váy đỏ như lửa, váy quá ngắn, cô học theo tư thế của nữ chính, vắt chéo chân, bắp chân trắng như tuyết nhẹ nhàng đung đưa, để lộ một phần lớn da thịt.
Mái hiên này.
Trong phòng khách, Hạ Linh Tế về nhà muộn, nhìn gương mặt muốn nói rồi lại thôi của quản gia.
Giọng nói nhàn nhạt: "Có việc gì à?"
Quản gia lựa lời nói: "Bây giờ phu nhân vẫn chưa nghỉ ngơi, ở trên tầng thượng hóng gió."
"Hóng gió?"
Hạ Linh Tế liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Một giờ sáng, cô ấy hóng gió gì trên đó.
Người đàn ông vốn dĩ định lên phòng ngủ chính ở tầng hai, anh vừa cởi cúc áo sơ mi vừa đi hướng khác, lên tầng cao nhất.
Không đi thang máy.
Trực tiếp đi bộ lên.
Vừa đẩy cửa ra, đập vào mắt anh chính là ——
Dưới bức trần sao.
Đầu ngón tay thon thả của cô gái đang kẹp một điếu thuốc dành cho phụ nữ, nhìn chằm chằm ánh sáng màu cam một lúc lâu, mới quyết định đưa đến miệng.
Hàm răng cô cắn điếu thiếu, đôi môi căng mọng xinh đẹp, trong bóng tối, làn khói lượn lờ, vừa quyến rũ vừa mê hoặc.
Tùy tiện chiếm lấy trái tim của người khác.
Vừa mới hút một hơi.
Bỗng nhiên một cánh tay vươn ra, ngón tay nhẹ nhàng cầm lấy điếu thuốc lá, dễ dàng rút ra khỏi môi cô
"Khụ khụ khụ..."
Hành động bất ngờ, Tần Mang bị dọa nên không hút khói vào được, nên bị sặc.
"Cmn anh...Muốn em chết sặc à?"
Giọng Tần Mang khàn đi vì ho.
Cô tức giận trợn mắt nhìn tên đầu sỏ.
Tên chó má này không bao giờ làm chuyện người làm!
Người đàn ông tùy tiện nghịch điếu thuốc lá, đầu ngón tay vẫn còn đọng lại cảm xúc ẩm ướt từ đôi môi cô, anh bỗng bật cười, "Lén lút ở đây hút thuốc?"
Dáng người anh cao, bây giờ đứng ngước sáng, nhìn từ trên cao xuống, khiến Tần Mang đang ngồi trên ghế có loại cảm giác áp bức khó diễn tả thành lời, không chịu yếu thế mà hất cằm lên, "Ai lén lút đâu."
Em không có gì mờ ám."
"Trả lại cho em!"
Hạ Linh Tế trực tiếp dụi điếu thuốc, tay còn lại ôm người phụ nữ đưa cô về phòng ngủ, anh bình tĩnh nói: "Hút thuốc trước khi đi ngủ sẽ mắc bệnh nan y đấy."
Tần Mang: "???"
Xem cô là con nít ba tuổi hả.
Hít một hơi thì mắc bệnh nan y, thế giới này chắc sẽ giảm được một nửa số người.
Nhưng sức lực giữa nam và nữ chênh lệch quá lớn, cô hoàn toàn không thể kháng cự, chỉ có thể để Hạ Linh Tế đưa cô về phòng ngủ.
Nhìn thấy anh sắp ném mình vào trong phòng tắm, còn cầm vòi hoa sen.
Tần Mang khoanh hai tay lại, "Em tắm rồi!"
"Tắm lại lần nữa."
Hạ Linh Tế như thể đang chơi búp bê, anh dễ dàng rửa sạch mùi thuốc lá trên người cô, nếp nhăn trên trán mới giãn ra.
Tần Mang trong suốt quá trình: "..."
Ngay khi cô tận hưởng niềm vui được phục vụ tắm rửa, cô ngước mắt lên nhìn 'nhân viên' không chuyên nghiệp ——
Chiếc áo sơ mi trắng của Hạ Linh Tế bị nước văng lên, bị nước làm ẩm, trở nên gần như trong suốt, ôm sát cơ thể, anh xoay người treo vòi hoa sen lên.
Nhìn bóng lưng gần như trần của người đàn ông, ánh mắt Tần Mang vốn đang ngơ ngác bỗng có tiêu cự.
Dưới lớp vải ướt đẫm, có hoa văn màu đen!
Suýt chút nữa cô tưởng mình hoa mắt.
Cô đưa tay đang ướt lên dụi mắt.
Chậc ——
Càng mờ.
Hạ Linh Tế nhìn thấy hết biểu cảm của cô, đôi môi mỏng của anh mỉm cười.
"Quay lại đi, em nhìn thêm chút nữa!"
Đầu óc Tần Mang cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Cô bực bội vì lúc trước mình không phát hiện, trên cơ thể Hạ Linh Tế còn có một bí mật lớn như vậy!
Hạ Linh Tế cũng không muốn áo sơ mi đã biết, anh không những nghe lời cởi áo sơ mi, để bà Hạ nhìn rõ.
Tấm vải lụa trượt khỏi lưng người đàn ông, nằm trên nền gạch ẩm.
Dưới ánh đèn trắng, tất cả đều rất rõ ràng.
Hô hấp Tần Mang thoải mái hơn.
Một bông hoa bỉ ngạn, uốn lượn quanh xương, trải dài từ vai xuống, chiếm hơn nửa diện tích lưng, từ màu mực nhạt dần chuyển sang màu mực đậm hơn, giống như một bông hoa đang nở dưới vực thẳm, lại giống như dấu ấn được tạo ra từ bàn tay của Chúa, có sẵn từ khi sinh ra, duy nhất ban tặng.
Giống như là hình xăm, nhưng lại bí ẩn hơn nhiều so với hình xăm.
Giọt nước trôi dọc theo cành hoa.
Tần Mang cũng nghĩ đó là một hình xăm, cô vươn ngón tay ra muốn chạm vào, khóe miệng cô bỗng nhếch lên, mỉm cười: "Đây là gì vậy? Dấu ấn của thời kỳ nổi loạn à?"
Giọng nói lạnh lùng của Hạ Linh Tế hơi khàn: "Từ nhỏ đã có."
"Hả?"
"Vết bớt?"
"Xem như là vậy đi."
Tần Mang ghen tị, cô cảm thấy người đàn ông này thật sự được ông trời ưu ái, ngay cả vết bớt cũng đẹp như vậy, như thể được vẽ tỉ mỉ, cô không nhịn được mà duỗi ngón tay ra, muốn chạm vào hoa văn bí ẩn.
Hạ Linh Tế tắm xong, như thể không muốn nói đế chuyện này.
Đúng lúc cảm nhận được Tần Mang chạm vào, anh nói: "Làm?"
Nhưng mà... Sáng mai anh phải đi công tác.
Không đủ thời gian.
Chẳng qua là nếu như bà Hạ có nhu cầu, là chồng, Hạ Linh Tế sẽ cố gắng thỏa mãn cô.
Bao gồm chuyện phòng the.
Tần Mang vốn dĩ không có ý này.
Nhưng bây giờ cô cũng không ngủ được, hôm nay bị cuốn vào hoa văn bí ẩn này.
Sử dụng Hạ Linh Tế như một công cụ làm buồn ngủ, làm mệt rồi sẽ buồn ngủ.
Hình như cũng được.
...
Hạ Linh Tế tốc chiến tốc thắng, lau khô người cô rồi ôm cô về phòng ngủ.
Trong phút thứ năm của cuộc chiến.
Hạ Linh Tế chầm chậm thở dài, quai hàm siết chặt lại, đôi mắt màu xanh lam dưới ánh đèn vàng nhạt, toát lên vài phần lạnh lùng.
Một giây sau, anh vẫn chưa được giải quyết, đã đứng dậy rời đi.
Sau khi Tần Mang bình tĩnh lại, cô theo thói quen định ôm anh đổi tư thế, tiện thể xem bông hoa bỉ ngạn kia, lại bị anh làm cho bối rối.
Cô do dự mở miệng: "Anh... thế này đã xong rồi à?"
Hạ Linh Tế nghe thấy câu này của cô, lại không nổi giận, ngược lại còn nói, "Là em xong chuyện."
Tần Mang nghĩ vài giây, không tin nổi, cô trợn tròn mắt nhìn anh: "Anh đang ám chỉ em nhanh à!"
Hạ Linh Tế kéo chiếc chăn đang đè dưới người Tần Mang, ung dung che lại cho cô, giọng nói lạnh lùng: "Cô Tần, có phải có một khả năng —— "
"Hả?"
"Là kỹ thuật của anh giỏi."
- -------------------
Sư tử nhỏ: Em chỉ có năm phút à?!
Tên họ Hạ nào đó: Không trách em được, là lỗi của anh vì mặt nào cũng xuất sắc.