Ban đêm đèn sáng, đường phố tấp nập xe cộ, lúc này nếu kéo ống kính ra xa, Lý Thê sẽ giống như tất cả những người đi trên đường, không có gì khác biệt.
Từ Bùi nhìn thấy Lý Thê ngồi một mình trên băng ghế đối diện ngã tư, cậu cúi đầu châm thuốc lá, vội vã hút vài hơi.
Thời tiết quá lạnh, Lý Thê bị sặc ho khù khụ, điếu thuốc cháy hết tự bao giờ làm bỏng tay cậu.
Từ Bùi chậm rãi đi đến trước mặt Lý Thê, bóng anh đổ dài trên mặt đất, Lý Thê ngẩng đầu chạm mắt anh.
Anh mặc áo măng tô cắt may tinh tế, hai tay xỏ túi áo, đôi mắt sâu thẳm chú mục vào Lý Thê.
Lý Thê không kìm được nghĩ anh thật sự hợp với mùa đông, trong đêm giá lạnh cằn cỗi này, anh xuất hiện vừa đúng lúc.
"Sao không về nhà." Từ Bùi hỏi: "Tôi gọi điện cho em em cũng không nghe máy."
Lý Thê lôi điện thoại ra mới biết đã hết pin sập nguồn.
"Điện thoại không gọi được, sao anh tìm thấy em."
"Tâm linh tương thông chăng." Từ Bùi trả lời lấy lệ.
Anh đưa Lý Thê về nhà, cởi áo khoác dính mùi lẩu và thuốc lá trên người cậu. Hai tay Lý Thê nắm gấu áo len lột ra, hai chân giẫm quần tuột xuống, cơ thể gầy gò ngồi lẻ loi trong bồn tắm.
Đèn nhà tắm hơi chói, Lý Thê ủ rũ thất thần.
Từ Bùi chỉnh nhiệt độ nước. Anh ngồi bên bồn tắm, tay áo xắn cao, lông mi nhìn từ góc nghiêng vừa dài vừa dày.
Lý Thê đau khổ: "Từ Bùi, có phải anh luôn cảm thấy tình yêu của em hời hợt không."
Từ Bùi lẳng lặng nhìn Lý Thê, sự im lặng này là một dạng ngầm thừa nhận.
Tay chân Lý Thê hơi tê, nỗi chán ghét bản thân được đẩy lên cùng cực trong giây phút nhìn thấy Từ Bùi, đáng buồn hơn là cậu không cách nào phản bác suy nghĩ của anh.
Từ Bùi đã nói chính xác mọi chuyện, cậu từng có ý nghĩ bỏ Từ Bùi, tình yêu của cậu hời hợt xốc nổi.
Anh hiểu rõ trong lòng nhưng lại coi như không thấy, chỉ nghĩ thôi đã khiến Lý Thê xấu hổ và buồn bã phát khóc.
"Vậy..." Lý Thê hít sâu, nghẹn ngào hỏi: "Anh muốn chia tay không?"
Cậu thật sự cảm thấy mình hít thở khó khăn khi thốt ra hai chữ ấy.
Từ Bùi nhìn chằm chằm Lý Thê, sắc mặt nặng nề: "Chia tay là kết quả em đưa ra?"
Lý Thê vùi mặt trong cánh tay.
Từ Bùi túm tóc Lý Thê bắt cậu ngẩng lên, vòi sen xoay về phía cậu, nước ấm hơi nóng xối cho cậu không mở nổi mắt, cậu vùng vẫy, quỳ một chân trong bồn tắm.
"Không phải em luôn nói tình cảm cần thận trọng sao? Thế này là thận trọng mà em nói?"
Hình như Từ Bùi đang cười khẩy: "Ở bên Cố Thành Xuyên còn có thể kéo dài hơn hai năm, đến tôi thì chưa gì đã muốn đá?"
3
Nỗi phẫn uất bất bình anh kìm nén bấy lâu rốt cuộc cũng lộ ra chút ít.
Lý Thê không biết nên làm sao, mặt cậu ướt đẫm, mắt đỏ hoe, đuôi tóc nhỏ nước.
Bộ dạng ấy không khác nào đang khóc.
Từ Bùi nhìn cậu rất lâu, tay bóp mạnh cằm cậu: "Tôi thật sự muốn bóp chết em."
Lý Thê lau mặt: "Anh bóp đi."
Nước trong bồn tắm tràn ra ngoài, sóng nước vỗ vào thành bồn. Sau đó không ai nói gì, họ làm trong im lặng, quả thật phụ lòng cảnh đêm tươi đẹp hôm nay.
*
Lý Thê và Từ Bùi rơi vào chiến tranh lạnh khó tả, thời gian Lý Thê ở công ty ngày càng dài, bạt mạng hệt như hồi mới đi làm.
A Nhã tặc lưỡi, tưởng cậu tin lời hứa thăng chức tăng lương của ông chủ, nhiều lần muốn nói lại thôi.
Thoạt đầu Lý Thê còn không hiểu sao A Nhã lại như thế, cho đến không lâu sau đó ông chủ đưa phó giám đốc nhảy dù tới công ty, giới thiệu cho mọi người làm quen.
Giám đốc cũ là người có thâm niên trong công ty, về cơ bản đang chờ nghỉ hưu, không bao lâu nữa phó giám đốc có thể tiếp quản vị trí giám đốc.
Đây là điều ông chủ hứa hẹn với Lý Thê, nhưng hiện tại cũng không đề cập nữa.
Rõ ràng A Nhã biết chuyện, vỗ vai Lý Thê tỏ vẻ đồng cảm.
Lý Thê và đồng nghiệp cùng đi đón phó giám đốc, phó giám đốc rất trẻ, có khi còn ít tuổi hơn Lý Thê. Nhưng gã có rất nhiều ý tưởng, giao tiếp nhiều với ông chủ cũng ra dáng giám đốc.
Lúc giới thiệu đến Lý Thê, gã phó giám đốc họ Phí cười nói: "Lý Thê, tôi từng nghe về cậu, cậu là nhân viên xuất sắc nhất của văn phòng chúng ta."
Lý Thê cười đáp: "Phó giám đốc Phí quá khen, nhân viên xuất sắc hơn tôi còn rất nhiều."
Phó giám đốc Phí phẩy tay, chỉ cười khen Lý Thê, có vẻ đánh giá cao cậu.
Buổi trưa ăn cơm, A Nhã hỏi Lý Thê: "Cậu với phó giám đốc Phí từng có xích mích à? Đề cao cậu như vậy, cảm giác không có ý tốt lắm."
Lý Thê phủ nhận: "Tôi không quen anh ta."
A Nhã ngẫm nghĩ: "Cũng khó trách, CV của cậu quá xuất sắc, trong thời gian ngắn chưa chắc cậu ta có thể làm giỏi hơn cậu. Hơn nữa cậu ta nhảy dù chiếm vị trí của cậu, thù địch cậu là chuyện bình thường."
Lý Thê lắc đầu, chẳng muốn chơi trò đấu đá nhau.
Một ngày nọ phó giám đốc Phí gọi Lý Thê vào phòng làm việc riêng, đưa ra rất nhiều ý kiến cho bản kế hoạch cậu nộp lên.
Lý Thê càng nghe càng nhíu này, khéo léo bày tỏ những ý kiến này có thể đi ngược mong muốn của khách hàng.
Phó giám đốc Phí ngừng lời, gấp bản kế hoạch lại, nở nụ cười: "Tôi thấy cậu chỉ coi thường ý kiến của tôi thôi."
Gã đánh giá Lý Thê: "Ngoại hình đẹp là lợi thế, bạn trai cũ bạn trai mới đều có quyền có thế, thảo nào thành tích kinh doanh lại tốt."
Nét mặt Lý Thê dần dần lạnh tanh, phó giám đốc Phí lai lịch không vừa, ít nhất từng gặp Cố Thành Xuyên và Từ Bùi nên mới biết chuyện.
Gã kể tường tận tin đồn không hay về Lý Thê, nói cậu hết theo Cố Thành Xuyên lại theo Từ Bùi, ăn dày như thế cũng không thấy bây giờ lên như diều gặp gió, xem ra không làm tốt vai trò tình nhân của đám tầng lớp cao.
"Tôi còn muốn hỏi cậu nghĩ gì." Phó giám đốc Phí cười nói: "Cố Thành Xuyên và Từ Bùi, hai người họ là bạn từ bé, cậu hẹn hò với người này rồi lại hẹn hò với người kia, không sợ họ đánh nhau à."
Lý Thê lạnh lùng nhìn gã: "Sao, anh ghen tị? Anh thèm muốn ai, Cố Thành Xuyên hay Từ Bùi? Đáng tiếc anh không ăn được ai hết. Phó giám đốc Phí, khuyên anh học tập tôi, phải mạnh dạn lên một chút, rung động không bằng hành động."
Dứt lời, cậu mặc kệ sắc mặt khó coi của phó giám đốc Phí mà đẩy thẳng cửa đi ra ngoài.
Chiều hôm ấy các thành viên trong nhóm Lý Thê bị điều sang nhóm khác, dự án đang phụ trách cũng bị lấy mất.
Cậu tan làm đúng giờ, nghĩ bụng trò này có thể uy hiếp ai? Mẹ nó chứ, lẽ nào tôi thích làm việc lắm chắc?
Xe của Cố Thành Xuyên dừng trước mặt Lý Thê, cửa kính xe hạ xuống, Cố Thành Xuyên kêu cậu lên xe.
"Tôi dẫn cậu đến một nơi."
"Không đi." Lý Thê vòng qua hắn.
"Có Từ Bùi." Cố Thành Xuyên ngồi trên ghế lái nhìn cậu: "Cậu không muốn xem rốt cuộc Từ Bùi là người thế nào sao?"
Lý Thê dừng chân, chần chừ giây lát rồi lên xe Cố Thành Xuyên. Cả hai im lặng suốt quãng đường, Cố Thành Xuyên đưa Lý Thê đến quán bar.
Quán bar đèn đóm lập lòe, âm nhạc mơ màng mờ ám, Lý Thê bắt gặp Từ Bùi.
Chương Tòng Trí và Hàng Nghênh Nhất đang uống rượu cùng anh, mặt bàn chỗ họ la liệt chai rượu, ngón tay thon dài của Từ Bùi cầm ly thuỷ tinh, không nhìn rõ nét mặt.
Một cậu trai trẻ tuổi mỉm cười xinh đẹp đến gần Từ Bùi, cậu ta ngồi xuống vắt bàn tay mềm mại lên cánh tay anh.
Từ Bùi không cản, cậu trai được khích lệ bèn đưa tay mon men lên cổ áo anh.
"Anh muốn dẫn tôi đi xem cảnh này?" Lý Thê hỏi Cố Thành Xuyên.
Cố Thành Xuyên rót cho cậu một ly rượu, cậu không cần.
Khoảnh khắc cậu ta chạm vào Từ Bùi, Từ Bùi bất ngờ nổi nóng, vặn tay cậu ta ấn lên mặt bàn, chai rượu rơi xuống đất vỡ tan tành, kêu loảng xoảng chói tai.
Vẻ mặt hoảng sợ của cậu ta cho thấy động tác của Từ Bùi rất hung dữ.
Từ Bùi ngước mắt, thờ ơ nhìn Lý Thê.
Lý Thê đứng im như tượng nhìn lại anh.
Từ Bùi biết Lý Thê đang nhìn mình, anh không tránh cũng không giải thích. Lý Thê đã dám nói chia tay thì anh giữ vẻ dịu dàng lương thiện cho ai xem.
1
Vì vậy Lý Thê biết Từ Bùi đang cố tình cho mình nhìn, anh lột trần tất cả trước mặt Lý Thê, tùy Lý Thê lựa chọn, tùy Lý Thê do dự.
Lý Thê đỏ hoe mắt, xoay người bỏ đi.
Ra khỏi quán bar, sau khi đi được một đoạn dài, Lý Thê dừng chân nhìn Cố Thành Xuyên ở phía sau: "Anh đi theo tôi làm gì?"
Cố Thành Xuyên: "Bây giờ cậu đã biết Từ Bùi là người như thế nào, cậu còn muốn ở bên cậu ta không?"
"Mắc mớ gì đến anh?"
Cố Thành Xuyên cười lạnh lùng: "Cậu ngoại tình cậu ta làm người thứ ba, tôi thật sự muốn xem thử cuối cùng hai người có kết cục gì."
Phiền chết mất, suốt ngày nói mình ngoại tình. Lý Thê quay lại hét lên với hắn: "Tôi ngoại tình thì tôi có tội, anh giết tôi là được! Đằng này cứ nhìn chằm chằm tôi là có ý gì, đừng nói với tôi bây giờ anh muốn làm người thứ ba xen vào giữa tôi và Từ Bùi!"
"Tôi chưa đến mức tự nguyện hèn hạ thế!" Giọng Cố Thành Xuyên lạnh tanh.
Lý Thê cười khẩy, xoay người đi tiếp.
Cố Thành Xuyên thình lình lên tiếng: "Từ Bùi cũng không tốt với cậu, nếu không sao cậu lại khóc."
Lý Thê dừng bước, Cố Thành Xuyên tưởng lời mình nói đã kích thích cậu, trong lòng hơi đắc chí và vui sướng.
Cậu quay sang, vẻ mặt lạnh nhạt tới nỗi gần như không nể tình: "Cố Thành Xuyên, đừng bảo sau khi chúng ta chia tay, anh lại phát hiện anh không thể rời xa tôi."
Cố Thành Xuyên mấp máy môi nhưng không thốt ra nổi một câu phủ nhận.
"Hoang đường, đúng là hoang đường." Lý Thê không hiểu thế giới này ra làm sao: "Anh biết điều ấy là một sự sỉ nhục với tôi không? Lúc tôi một lòng một dạ với anh thì anh không thích, tôi không thích anh anh lại sáp vào, thế tình cảm tôi dành cho anh tính là gì... Anh không cảm thấy hoang đường à!"
Cố Thành Xuyên im bặt, đêm tối không nhìn rõ biểu cảm.
Lý Thê lắc đầu, chừng như muốn tội nghiệp hắn: "Cố Thành Xuyên, sao anh cứ luôn không hiểu điều gì mới quan trọng."
Đây là lý do Cố Thành Xuyên vụt mất Lý Thê ư, quả đúng là lời tàn nhẫn.
Cố Thành Xuyên im lặng cảm nhận nỗi đau khổ, không phải phẫn nộ mà là đau khổ.