Từ Bùi nở nụ cười: "Không sao, tại cháu hơi mạo muội."
Anh bưng nước ấm đi từ trong bếp ra, thật sự không hề xem mình là người ngoài.
Lý Thê đóng cửa, theo Lý Khang Bình vào phòng khách.
"Kể ra cũng trùng hợp." Từ Bùi nói: "Cháu với Lý Thê quen biết nhau."
Tim Lý Thê sắp vọt cả ra ngoài, cậu cúi đầu ngồi xuống sô pha, không dám nhìn Từ Bùi.
Từ Bùi cười nói với Ứng Lan: "Lý Thê có một cậu em là sinh viên Đại học Đông Thành, cháu từng gặp hai anh em ở trường."
"Lý Du phải không." Ứng Lan đáp: "Đấy là em họ nó, trùng hợp quá."
Ứng Lan nhìn Lý Thê, cậu đang vô cùng nhấp nhổm mất tự nhiên.
"Sao thế?" Ứng Lan hỏi con trai.
Lý Thê nói: "Hay là con đi thay quần áo nhé."
Lý Khang Bình cũng cảm thấy Lý Thê làm xấu mặt, Lý Thê chạy vào phòng, lúc trở ra đã thay quần ngủ và đội mũ.
"Ở nhà đội mũ làm gì?" Ứng Lan hỏi.
Lý Khang Bình vừa bảo Ứng Lan mặc kệ cậu, vừa kể mình quen Từ Bùi thế nào.
Từ Bùi tới đây công tác, bị hiệu trưởng trường ông cương quyết bắt đi diễn thuyết cho lũ học sinh, giáo sư Đại học Đông Thành sao có thể dễ dàng bỏ qua.
Sau khi kết thúc Từ Bùi về khách sạn, địa chỉ khách sạn gần nhà Lý Thê nên Lý Khang Bình đưa anh đi. Cả quãng đường hai người nói chuyện hợp ý, Lý Khang Bình nhiệt tình mời Từ Bùi lên nhà chơi, Từ Bùi vui vẻ đồng ý.
Lý Khang Bình lôi trà ngon cất kĩ ra đãi khách, cherry Lý Thê mua để trong tủ lạnh chưa ăn cũng không may mắn thoát nạn.
Trong lúc trò chuyện, Ứng Lan hỏi Từ Bùi bao nhiêu tuổi, người ở đâu, ở lại đây bao lâu. Từ Bùi trả lời từng câu một, nói rằng vẫn chưa điều tra nghiên cứu xong, nếu cần thiết thì cũng có khả năng ở đến sau Tết.
Lý Thê lặng lẽ thò tay bốc cherry trong bát thủy tinh trước mặt Từ Bùi. Anh vừa nói chuyện với Ứng Lan vừa đẩy hoa quả sang phía cậu.
Mọi người chuyện trò rôm rả, Từ Bùi thật sự là người được phụ huynh yêu mến, học vấn cao tướng tá đẹp, chín chắn thận trọng, hiểu sâu biết rộng. Ứng Lan càng nhìn càng cảm thấy ngày xưa nên bồi dưỡng Lý Thê theo hướng này.
Mùa đông trời tối sớm, Từ Bùi xem giờ rồi xin phép ra về.
Lý Khang Bình giữ Từ Bùi ở lại ăn tối, mở điện thoại chuẩn bị đặt đồ ăn.
"Thôi cháu không làm phiền nữa." Từ Bùi cười nói: "Sau này vẫn còn cơ hội, hôm nay không quấy rầy nhà mình nữa."
Ứng Lan: "Thôi được, khi nào rảnh tới ăn cơm, cô đích thân vào bếp."
Bà đẩy nhẹ Lý Thê, bảo cậu đi tiễn Từ Bùi. Lý Thê nhổ hạt cherry, tiễn Từ Bùi xuống tầng.
Trời tối rất nhanh, ra khỏi hành lang gió thốc làm Lý Thê không mở nổi mắt. Cậu giữ mũ, hơi hối hận khi mặc áo khoác mà không mặc áo phao.
Đèn đường trong khu chung cư không bao giờ sáng sủa, hai bên đường trồng cây dương, mùa hè cành lá xum xuê nhưng mùa đông rất tiêu điều.
Con đường này nằm giữa hai khu chung cư, đi ra là đường lớn, khách sạn ở bên phải.
Lý Thê quấn chặt áo, im lặng đi sau Từ Bùi. Đến quầy lễ tân khách sạn, Từ Bùi bấm thang máy, Lý Thê nói: "Em về trước đây nhé?"
Từ Bùi ngoái lại nhìn cậu: "Vội cái gì, lên phòng ngồi chơi."
Anh mở cửa cắm thẻ phòng, căn phòng lập tức bừng sáng. Đây đã được xem là phòng tốt nhất khách sạn này, nhưng với cậu chủ Từ thì rõ ràng vẫn là chịu thiệt.
Trong phòng ấm áp, cuối cùng Lý Thê cũng hết run cầm cập. Từ Bùi rót nước ấm đưa Lý Thê, cậu chìa tay nhận nhưng Từ Bùi lại thả tay ra trước, làm nước đổ lên người cậu.
Lý Thê ngước mắt, muốn nói anh cố ý đúng không.
Từ Bùi chỉ nhà vệ sinh cho cậu: "Đi lau đi."
Lý Thê cởi áo khoác, áo len bên trong cũng ướt. Cậu vào nhà vệ sinh, Từ Bùi tiện tay cầm áo khoác cho cậu.
Nhà vệ sinh rộng rãi còn có bồn tắm massage, Lý Thê rút mấy tờ giấy lau áo. Từ Bùi đi vào, thình lình dùng còng tay còng cổ tay cậu với vòi sen phòng tắm.
1
Lý Thê bị bất ngờ nên giãy giụa, hoảng hốt nhìn anh: "Từ Bùi..."
Từ Bùi tràn đầy bình tĩnh thản nhiên, anh để áo khoác của Lý Thê sang một bên, mở vòi nước đủng đỉnh rửa tay.
Lý Thê nhìn Từ Bùi qua gương, anh cúi đầu rửa tay cực kỳ kỹ. Cậu khoanh chân ngồi luôn xuống sàn, một tay bị treo lên: "Anh chuẩn bị cả những thứ này cơ á, biến thái."
"Cái này không phải tôi chuẩn bị." Từ Bùi nói: "Đồ của khách sạn."
Lý Thê bĩu môi: "Khách sạn anh ở có đàng hoàng không đấy?"
"Ai biết." Từ Bùi trả lời: "Dịch vụ cao cấp chăng."
Lý Thê tức mình hất mạnh tay, kim loại va chạm phát ra tiếng kêu lanh lảnh.
Từ Bùi rửa sạch tay rồi lấy khăn giấy lau khô. Anh chỉnh nhiệt độ cao lên, nói với Lý Thê: "Áo em ướt rồi phải không? Mặc áo ướt khó chịu lắm, tôi cởi giúp em."
Anh tiến lên kéo áo Lý Thê, Lý Thê lấy tay còn lại đẩy anh mà bị anh vặn tay đè lên tường. Áo len bị cởi ra quấn ở cánh tay, hai tay cậu đều mắc kẹt, càng không có sức đánh trả.
Từ Bùi hứng thú dạt dào nhìn cậu, lấy điện thoại trong túi áo cậu ra chụp ảnh. Lý Thê nghiêng đầu đi, không chịu lộ mặt.
Anh tặc lưỡi, vén tóc trước trán cậu, đang hí hoáy điện thoại thì điện thoại bất chợt đổ chuông, Ứng Lan gọi đến.
Lý Thê căng thẳng hẳn, trơ mắt nhìn Từ Bùi bắt máy, tim sắp vọt lên tận cuống họng.
"Thê Thê, sao con vẫn chưa về?" Ứng Lan hỏi.
Từ Bùi giơ điện thoại ra trước mặt Lý Thê, cậu căng thẳng tới nỗi khô họng: "Con, con..."
"Cậu ấy đang ăn với cháu." Từ Bùi rủ lòng từ bi nói dối thay cậu: "Bọn cháu đi kiếm chỗ ăn rồi cô."
Lý Thê hắng giọng: "Đúng, tình cờ gặp ở đây cũng trùng hợp quá, cho nên con mời anh ấy đi ăn, chắc sẽ về hơi muộn ạ."
"Con không nói sớm, đỡ mất công nấu phần của con." Ứng Lan nói: "Mấy giờ con về, mang chìa khoá chưa?"
Lý Thê không mang chìa khóa, Từ Bùi lấy điện thoại về, nghĩ ngợi bèn đáp: "Chắc tầm 10 giờ, bọn cháu ăn xong thì Lý Thê về."
Ứng Lan nói "được", dặn dò Lý Thê chiêu đãi Từ Bùi tử tế.
Cuộc gọi kết thúc, Lý Thê nhìn giờ, cách 10 giờ vẫn còn bốn tiếng.
*
Lý Thê loạng choạng đi về nhà, quần áo từ trong ra ngoài đều thay mới. Khi cậu đang định gõ cửa thì Từ Bùi nhắn tin, cảm ơn đã chiêu đãi.
Cậu nghiến răng nghiến lợi, thoát Wechat mới phát hiện hình nền của mình đã bị đổi thành bức ảnh không sao nhìn nổi.
Lý Thê hung hăng thay màn hình khóa, xóa mấy trăm bức ảnh bát nháo trong thư viện, thầm chửi rủa Từ Bùi.
Ứng Lan mở cửa cho Lý Thê, không để ý cậu đã thay áo. Lý Thê vừa vào nhà là hỏi: "Có gì ăn không mẹ?"
Ứng Lan nói: "Con vừa mới ăn sao đã kêu đói, ma đói đầu thai à."
Ma đói đầu thai chắc là từ miêu tả Từ Bùi.
Lý Thê vào bếp mở tủ lạnh kiếm ăn: "Mải nói chuyện không ăn được gì."
Ứng Lan chê bai cậu nhưng vẫn hỏi kỹ về Từ Bùi, bà cảm thấy Từ Bùi rất được, học vấn cao công việc tốt ngoại hình đẹp, ngay thẳng thật thà, khiêm tốn mà vẫn nhiệt tình.
Nhiệt tình á, Lý Thê cắn bánh mì, nghĩ bụng đừng làm con chết cười, anh ấy liên quan đến hai chữ này bao giờ.
Ứng Lan hỏi Lý Thê: "Từ Bùi thích trai hay gái."
1
"Mẹ!"
"Ôi, mẹ chỉ hỏi thôi mà." Ứng Lan khen: "Từ Bùi thật sự rất được, con cũng học người ta đi, khoan bàn đến học vấn công việc, nhìn ngoại hình, khí chất, tướng tá cao ráo của người ta kìa. Con xem lại con xem, ăn mặc như thế bước vào nhà, mẹ cũng xấu hổ thay con."
"Giả vờ làm gì." Lý Thê nói: "Ở nhà ai lại đóng bộ com lê giày da. Lúc riêng tư không có người, biết đâu còn chẳng bằng con ấy."
Câu này là Lý Thê cãi bướng, Từ Bùi ở nhà cũng không luộm thuộm giống cậu.
Ứng Lan vẫn đang hỏi cậu quen Từ Bùi kiểu gì, tính cách Từ Bùi thế nào, rốt cuộc thích trai hay thích gái.
Lý Thê cạn lời: "Thích trai thì làm sao, thích gái thì làm sao?"
"Nếu cậu ấy thích con trai, con với cậu ấy có thể thử không?" Ứng Lan hỏi, Từ Bùi có vẻ không phải người chơi bời lêu lổng.
Lý Thê "hứ": "Con không thích kiểu người như anh ấy."
"Thế con thích kiểu nào?" Ứng Lan rất không yên tâm để Lý Thê tự tìm bạn trai, thành phố lớn lộn xộn quá. Bà vẫn thiên về quan điểm giới thiệu làm quen, cho rằng người chịu đi xem mắt ít nhất cũng sống nghiêm túc.
"Con thích..." Lý Thê đáp: "Đừng nhiều tuổi hơn con, đừng thông minh hơn con, đừng giỏi hơn con. Người quá điềm đạm sẽ làm con trông rất bộp chộp, người quá lão luyện sẽ khiến con trông thiếu năng lực, người quá tốt sẽ khiến con cảm thấy..."
Lý Thê nghẹn lời, con không xứng đáng.
Cậu không nói nữa, mở nắp lọ sữa chua.
Ứng Lan nghe cậu trình bày xong lại chìm vào lo lắng. Lẽ nào mắt mình thật sự có vấn đề, người mình thấy ổn đều không được yêu thích? Hay là mắt con trai mình có vấn đề nên mới thích gu lạ.
Không biết lời Ứng Lan nói cổ vũ gì Lý Thê, chiều tối nào cậu cũng đi chạy liền tù tì hai ba tiếng.
Tất nhiên cũng có lúc cậu lên cơn lười không muốn đi, khi đó Từ Bùi sẽ gọi điện, Lý Thê thầm nhủ anh gọi còn đáng sợ hơn sếp gọi.
"Sao chưa đến." Từ Bùi hỏi.
Lý Thê trốn trong phòng: "Nay em không muốn đi, ngày nào cũng về muộn, mẹ em sẽ nghi ngờ."
Từ Bùi cười nhạo: "Đúng là bé ngoan, có phải em còn có giờ giới nghiêm không."
Lý Thê đốp lại: "Đi với anh thì có giờ giới nghiêm thật."
Từ Bùi nói: "Tôi đang ở dưới tầng nhà em."
Lý Thê ngồi bật dậy: "Anh đừng lên!"
Từ Bùi cười: "Bây giờ em liệu mà làm."
Lý Thê đi xỏ giày: "Giờ em xuống ngay, anh đừng đứng dưới tầng nhà em, nhiều người biết em lắm, bị nhận ra mất."
Từ Bùi chờ Lý Thê cuống cuồng một lúc mới thong thả nói: "Tôi đang ở khách sạn."
Lý Thê cúp điện thoại, thay quần áo ra ngoài, Ứng Lan biết cậu lại đi chạy thì hỏi: "Có cần phần cơm cho con không."
"Không cần ạ." Lý Thê đáp: "Con ăn đại cái gì ở ngoài luôn."
Ứng Lan: "Mẹ thấy không phải con đi chạy mà đi ăn mảnh thì đúng hơn."
Lý Thê rời nhà trong tiếng mắng của mẹ, đến khách sạn thì lễ tân khách sạn sắp quen mặt cậu rồi.
Lý Thê đội mũ đeo khẩu trang, cúi đầu bước vào thang máy.
Sau khi mở cửa nhìn thấy cậu, Từ Bùi nhận xét cách ăn mặc này: "Như yêu đương vụng trộm."
Lý Thê không nói gì.
Từ Bùi đẩy Lý Thê lên giường, động tác không nể nang chút nào. Anh làm tình vốn đã điên cuồng, buông thả, mãnh liệt, chưa bao giờ dịu dàng.
Lý Thê túm ga giường ấm ức hỏi: "Bây giờ là thế nào?"
Từ Bùi bật cười: "Em vẫn muốn gặp nhau làm bạn bè, tôi muốn làm em, thế này không phải đáp án hoàn hảo sao?"
Lý Thê không hiểu, cậu bị ấn lên gối, cất giọng đứt quãng: "Từ Bùi, anh bắt nạt em."
Từ Bùi kéo Lý Thê dậy, ngón tay đút vào miệng cậu: "Em biết mà, tôi vừa bị đá nên tâm trạng không tốt, xin thứ lỗi."
Lý Thê không nói nên lời, nước bọt chảy ra tay Từ Bùi.
*
Hiếm có hôm thời tiết quang đãng, mây trôi lững lờ trên bầu trời xanh thẳm. Nắng ấm mùa đông khiến tâm trạng người ta thư thái.
Lúc Từ Bùi ghé qua, trong nhà chỉ có mình Ứng Lan. Sinh nhật cậu của Lý Thê, Lý Thê xung phong đi thăm cậu, đã hai ngày không về nhà.
Từ Bùi biết việc này, anh xách theo ít quà và hoa quả, nói lần đầu đến nhà đi tay không, hơn nữa Ứng Lan còn đang dưỡng bệnh, về tình về lý anh đều nên biếu ít đồ.
"Ôi trời, thầy Tiểu Từ khách sáo quá." Ứng Lan niềm nở bảo anh vào nhà.
Lý Khang Bình đang ở trường không có nhà. Bà muốn rót trà rửa hoa quả cho Từ Bùi, Từ Bùi vội vàng nói: "Để cháu tự làm."
Ứng Lan cũng không tiện, đành để anh tự nhiên.
Từ Bùi mang hoa quả vào bếp rửa, điềm nhiên quan sát ngôi nhà.
Nhà không rộng lắm, hơn 100 mét vuông, ba phòng ngủ một phòng khách một phòng bếp, ngoại trừ phòng ngủ chính thì phòng ngủ phụ và phòng làm việc đều của Lý Thê. Cạnh tivi trong phòng khách treo các giải thưởng Lý Thê giành được từ bé tới lớn, còn có ảnh hồi cậu tốt nghiệp đại học, Lý Khang Bình và Ứng Lan đặc biệt đi Đông Thành chúc mừng cậu tốt nghiệp.
Lý Thê trên ảnh cầm hoa, rụt rè non nớt, cười cũng chỉ khẽ nhếch khóe môi trông rất khép nép.
Từ Bùi nhìn chăm chú bức ảnh đó hồi lâu.
Ứng Lan thấy Từ Bùi nhìn ảnh Lý Thê thì kể anh nghe một vài chuyện của cậu, bà muốn biết cuộc sống của Lý Thê ở Đông Thành ra sao, sống có tốt không.
Dĩ nhiên Từ Bùi có thể nhận ra, anh cười nói: "Lý Thê rất xuất sắc, dù ở Đông Thành nhân tài lớp lớp thì cậu ấy cũng rất ưu tú."
"Cháu đây ra nước ngoài học tập sinh sống, ít nhiều gì cũng hưởng ké bậc cha chú. Lý Thê một thân một mình ở Đông Thành, có thể đạt được thành tựu như ngày nay thật sự rất giỏi." Từ Bùi nói: "Vả lại cậu ấy tư duy nhanh nhạy, giàu lòng thông cảm, không kiêu ngạo không siểm nịnh. Cháu nghĩ cô chú đã dạy dỗ nên một người rất tốt."
Ứng Lan cười vui vẻ: "Nào có tốt như cháu nói, lần này nó nghỉ việc về nhà, cô cứ lo mãi."
"Lo gì ạ?"
Ứng Lan nhẹ nhàng thở dài: "Cô sợ nó ở ngoài khúm núm quá lại chịu ấm ức, cũng sợ nó quá nóng tính, không chịu nổi ấm ức."
Từ Bùi bật cười: "Con người bây giờ ấy à, càng giỏi chịu khổ thì càng khổ, càng không chịu nổi ấm ức thì càng ít bị ấm ức, nóng tính một chút cũng tốt."
Ứng Lan nghe mà mát lòng: "Ăn hoa quả đi, trong tủ lạnh có hoa quả Lý Thê mua trên mạng, thanh niên mấy đứa đều thích món đấy."
Từ Bùi cười gật đầu.
Điện thoại đổ chuông, hội chị em của Ứng Lan rủ bà ra công viên khiêu vũ.
"Chân cẳng tôi thế này nhảy nhót làm sao?" Ứng Lan đáp: "Chị cố tình phải không."
Bà bạn nói: "Hôm nay đẹp trời, ra đây tắm nắng."
Ứng Lan hơi lưỡng lự, Từ Bùi thấy thế bèn đề nghị: "Cháu đưa cô đi dạo nhé, cháu cũng đang không có việc gì."
Ứng Lan nhìn Từ Bùi: "Có tiện không?"
"Tiện chứ ạ."
Ứng Lan thay áo khoác đội thêm mũ, ngồi xe lăn để Từ Bùi đẩy xuống tầng.
Công viên đông đúc, mặt hồ đóng băng, thỉnh thoảng bị trẻ con lấy đá đập một lỗ, tảng băng trôi trên mặt nước phản chiếu ánh mặt trời.
Từ Bùi đẩy Ứng Lan đi chầm chậm đến nhóm các cô khiêu vũ.
Bà bạn sang xem Ứng Lan rồi nhìn Từ Bùi: "Tôi còn tưởng con trai cô đẩy cô đi, nhìn gần mới biết không phải."
"Em còn ước thằng bé xuất sắc này là con trai em." Ứng Lan cười giới thiệu: "Đây là Từ Bùi, bạn con trai em."
1
Từ Bùi chào hỏi các cô, nếu Lý Thê nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ cảm thấy cực kỳ khó tin, Từ Bùi mà cũng có lúc bình dị thế á.
Âm nhạc vang lên, các cô quay lại khiêu vũ, Từ Bùi đẩy Ứng Lan đi dạo gần đó.
Ứng Lan nói với Từ Bùi: "Thầy Tiểu Từ, hôm nay cảm ơn cháu."
"Không có gì." Nắng vàng ruộm hòa cùng tiếng người cười đùa vui vẻ, xung quanh rất đông người đi bộ nói chuyện.
Bỗng dưng Từ Bùi hơi xúc động: "Mẹ cháu mất sớm, cháu chưa đi dạo với mẹ bao giờ."
3
Ứng Lan ngoái đầu nhìn anh, ánh mắt ngập tràn yêu thương.
Từ Bùi nhoẻn miệng cười với bà. Người phụ nữ này là mẹ Lý Thê, bà và Lý Thê có quan hệ máu mủ, một số tính cách cũng như đặc điểm của Lý Thê đều thừa hưởng từ bà.
Và anh cũng sắp tạo dựng mối quan hệ nào đó với Ứng Lan.
Cảm giác này thật sự rất hiếm, bà nội Từ Bùi từng đánh giá Từ Bùi lớn thành như bây giờ, chủ yếu là vì cuộc đời anh thiếu vắng người phụ nữ quan trọng nhất.
Đương nhiên Ứng Lan không thể thay thế mẹ anh, nhưng tiếp xúc với Ứng Lan khiến anh có thêm rất nhiều cảm nhận chưa từng có.
Trời nổi gió, Từ Bùi đẩy Ứng Lan về quảng trường, chờ gió lặng thì đẩy bà ra nắng cho ấm. Ứng Lan tán gẫu với anh, nói đi nói lại sẽ luôn quay về chủ đề chuyện lớn đời người.
"Cháu lấy vợ chưa."
Từ Bùi ngồi trên ghế dài, híp mắt nhìn mặt trời rực rỡ.
"Chưa ạ."
Ứng Lan nói: "Người thành phố lớn các cháu toàn lấy muộn."
"Không phải." Từ Bùi nhìn Ứng Lan: "Xu hướng tính dục của cháu không giống người khác, cháu không nghĩ đến kết hôn, tìm được một người bầu bạn là tốt rồi."
Anh hết sức thản nhiên làm Ứng Lan ngẩn người, sau khi hoàn hồn thì cẩn thận quan sát anh.
"Cô có cảm thấy khó chấp nhận không?" Từ Bùi hỏi.
"Không." Ứng Lan trả lời: "Không đâu, đây là tự do của mỗi người, đừng thấy cô nhiều tuổi mà lầm, cô hiểu hết."
Từ Bùi mỉm cười: "Cô đỉnh lắm ạ."
*
Lý Thê ra công viên tìm Ứng Lan, đứng từ xa trông thấy Từ Bùi bắt chéo chân ngồi trên băng ghế, phong thái ung dung nhã nhặn.
Anh cũng đang phơi nắng, chiếc áo dạ lông cừu và cả người anh đều trở nên ấm áp vô ngần.
Lý Thê ngắm một lúc lâu, Từ Bùi chợt nhìn sang chỗ cậu như cảm giác được.
Gió hiu hiu không quá lạnh.
Giây phút ấy Lý Thê đã nghĩ, phải chăng chuyện chúng mình vẫn có thể tiếp diễn.