Quản lý họ Diệp, là một người phụ nữ chuyên nghiệp ngoài ba mươi tuổi, nói chuyện từ tốn nhỏ nhẹ nhưng tác phong làm việc rất mạnh mẽ.
Trên xe, cô Diệp đưa cho Lý Thê một hợp đồng gồm hàng loạt điều khoản bảo mật, yêu cầu giữ bí mật địa chỉ của Hàng Nghênh Nhất, giữ bí mật nội dung trò chuyện với Hàng Nghênh Nhất, không được tiết lộ bất cứ nội dung nào liên quan đến tranh. Hợp đồng cũng bảo đảm quyền riêng tư của Lý Thế, cuối cùng còn có thù lao.
Hàng Nghênh Nhất hào phóng, thù lao là một con số rất lớn.
Lý Thê đọc chậm rãi, cô Diệp cũng không giục.
"Thù lao thì không cần đâu." Lý Thê bày tỏ: "Anh Hàng từng cho tôi một bức tranh rồi."
Cô Diệp nói: "Tôi từng nghe anh Hàng nhắc việc này, bức ký họa ấy là anh Hàng tự nguyện tặng bạn bè. Thù lao là thù lao, không giống việc này."
"Nếu đã là bạn thì đừng nhắc chuyện thù lao." Lý Thê khăng khăng: "Lần đầu tôi làm người mẫu, chưa chắc có thể khiến anh Hàng vừa ý, không cần thiết phải bàn bạc thù lao."
Cô Diệp nhìn Lý Thê, thấy cậu vô cùng kiên quyết thì gật đầu, cầm hợp đồng về điều chỉnh lại.
Hàng Nghênh Nhất sống trong khu biệt thự, nơi này nổi tiếng yên tĩnh và kín đáo, sau khi đi vào xe phải lái thêm một đoạn mới dừng.
Cô Diệp dẫn Lý Thê vào biệt thự, đúng lúc gặp Chương Tòng Trí đi từ dưới hầm lên. Hắn mặc quần áo thể thao, xách bình nước uống năng lượng chào hỏi Lý Thê.
Từ Bùi không ở đây, không hiểu sao Lý Thê lại nhẹ nhõm.
Phòng vẽ của Hàng Nghênh Nhất nằm ở tầng trên cùng, mới được tổng vệ sinh dọn dẹp các bản vẽ hỏng, tranh thành phẩm hoặc bán thành phẩm xếp ngay ngắn thành hàng, chỉ có chỗ Hàng Nghênh Nhất bày lỉnh kỉnh màu vẽ.
Anh ta rất chào đón Lý Thê, phấn khởi vì cảm hứng của mình sắp đến.
"Đừng hồi hộp, cậu cứ tự nhiên là được." Hàng Nghênh Nhất mở một thùng màu mới.
Lý Thê ngồi lên ghế tựa, thử rất nhiều tư thế mà Hàng Nghênh Nhất đều không ưng. Anh ta yêu cầu cao, Lý Thê là tay ngang, tuy trước đó đã chuẩn bị rất nhiều nhưng cậu chỉ có kiến thức lý thuyết, chưa từng thực hành, phải bắt Hàng Nghênh Nhất chỉ dạy từ đầu.
Cửa sổ phòng vẽ mở ra phía ngoài, gió thổi tung rèm cửa, Lý Thê híp mắt nhìn ánh nắng vàng rực.
Hàng Nghênh Nhất cắn cọ vẽ: "Hay tôi vẽ cậu ngủ nhé, chứ cậu đang gồng quá."
Lý Thê chuyển từ ghế tựa sang ghế nằm bằng nhung màu xanh ngọc bích, một chiếc chăn nhung trắng vắt tự nhiên ở đuôi ghế.
Hàng Nghênh Nhất đi đến tủ cạnh cửa, mở ngăn kéo bừa bộn nhiều loại thuốc, có thuốc ngủ, thuốc an thần và thuốc chống dị ứng.
Trông thấy vô số lọ thuốc, Lý Thê hơi kinh ngạc: "Sức khỏe anh không tốt sao?"
Hàng Nghênh Nhất gật đầu: "Tôi đẻ non, từ bé đã yếu, thường xuyên bị ốm. Tôi còn dị ứng tia cực tím, cho nên toàn bọc tay chân kín mít."
Nỗi đau thể xác sinh ra một trái tim nhạy cảm tinh tế, cũng là thứ khai sáng Hàng Nghênh Nhất trở thành họa sĩ.
"Mới đầu người nhà tôi rất phản đối tôi vẽ tranh." Hàng Nghênh Nhất kể: "Từ Bùi nói nhà nghệ thuật cần nỗi đau. Vốn dĩ tôi đã trải nghiệm đầy đủ giày vò vì nguyên nhân sức khỏe, không lẩn tránh nỗi đau mà lại túm lấy nỗi đau, đó là thách thức lớn hơn đối với cơ thể tôi."
"Cho nên số thuốc này." Anh ta lắc thuốc an thần và thuốc ngủ: "Đã trở thành đồ thiết yếu của tôi."
Lý Thê bùi ngùi: "Nhưng hiện tại anh đã là họa sĩ rất giỏi rồi."
Hàng Nghênh Nhất lắc đầu: "Đánh giá sự hay dở của một họa sĩ kiểu gì, dựa vào giá tranh sao? Cậu cũng biết bối cảnh gia đình tôi đấy, sao cậu biết những bức tranh kia có phải người nhà tôi thổi phồng giá để làm tôi vui không."
Nói tới đây, Hàng Nghênh Nhất có vẻ buồn phiền.
Lý Thê ngẫm nghĩ: "Bạn bè anh thì sao, thể nào họ cũng không lừa gạt anh đâu."
"Chương Tòng Trí luôn không tán thành tôi vẽ tranh, tìm cậu ta thì cậu ta sẽ không nói được nguyên nhân vì sao. Còn Từ Bùi." Hàng Nghênh Nhất chia sẻ: "Từ Bùi sống với ông bà từ nhỏ, có khả năng giám định nghệ thuật rất cao, hồi mười bốn mười lăm tuổi, người ta đã nói chữ cậu ta toát ra khí chất cao quý, có sĩ khí."
"Nhưng cậu ta chưa từng đánh giá tranh của tôi." Hàng Nghênh Nhất nhún vai: "Tóm lại, không trông chờ được thằng nào hết."
Lý Thê gật đầu, có vẻ suy tư.
Hàng Nghênh Nhất tìm thấy một lọ Melatonin ở sâu trong ngăn kéo, đổ cho Lý Thê hai viên. [1]
[1] Melatonin có vai trò tương tự như một chất xúc tác giúp ru ngủ con người, vì vậy chất này thường được ứng dụng để điều hòa nhịp sinh học và giấc ngủ nhưng lại không phải là thuốc ngủ.
Lý Thê uống Melatonin một lát đã buồn ngủ, thiếp đi trong nắng vàng ấm áp.
Cậu nằm trên ghế, chăn nhung đắp ngang eo, sơ mi trắng hơi xộc xệch vì tư thế hiện giờ, da trắng hồng hào.
Hàng Nghênh Nhất cảm thấy rất đẹp, bắt đầu phác thảo. Cửa phòng vẽ bị đẩy ra, Từ Bùi đứng ở cửa.
Hàng Nghênh Nhất liếc anh: "Sao ông lên đây."
"Xem tí thôi." Từ Bùi chỉ đứng im ở cửa, nắng hắt vào phòng nhưng không chiếu đến chỗ anh.
Hàng Nghênh Nhất không để ý anh, một lòng một dạ vẽ tranh.
Mặt trời càng lúc càng lên cao, Lý Thê nằm đó đầy bình yên, ánh nắng chói chang bao phủ người cậu dịu dàng mà khoan khoái, giống như tan ra trong nắng.
Hàng Nghênh Nhất dừng tay, tuy chưa vẽ xong nhưng đã rất hài lòng với bước đầu tiên của hôm nay.
Anh ta rửa cọ, ngoảnh đầu mới thấy Từ Bùi vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Bỗng chốc Hàng Nghênh Nhất sởn gai ốc.
"Ông đừng tơ tưởng làm gì với người mẫu của tôi." Hàng Nghênh Nhất nhấn mạnh: "Melatonin là tôi cho cậu ấy uống, tôi phải có trách nhiệm với cậu ấy."
Từ Bùi: "Tôi không làm gì hết."
"Nhưng trông ông giống như rất muốn làm gì đó ấy." Hàng Nghênh Nhất ủn Từ Bùi ra ngoài: "Tôi buộc phải mời ông nhanh chóng rời khỏi đây."
Từ Bùi mỉm cười, xoay người đi xuống tầng.
"Người gì đâu, biến thái hơn cả họa sĩ." Hàng Nghênh Nhất làu bàu.
1
Lý Thê ngủ thêm một lát thì tỉnh, Hàng Nghênh Nhất đã thu dọn màu vẽ và tranh, ngồi trên ghế vịn uống cà phê.
"Cực kỳ tốt, tôi vô cùng vừa ý." Hàng Nghênh Nhất nói: "Nhưng bây giờ tôi không thể cho cậu xem, phải giữ chút bất ngờ."
Lý Thê cười nói "được".
Hàng Nghênh Nhất tiễn Lý Thê xuống tầng, bỗng nhiên nhớ ra: "Chị Diệp nói cậu không cần thù lao."
Lý Thê đáp: "Nếu tính thù lao thì anh đã cho tôi một bức tranh rồi, nếu là bạn thì không nói chuyện thù lao."
Hàng Nghênh Nhất suy nghĩ rồi gật gù. Anh ta tiễn Lý Thê về, quyết định khi nào vẽ xong sẽ chọn một món quà tử tế cho cậu.
Một tuần sau đó Lý Thê bận tối tăm mặt mũi, một dự án ở nước ngoài cử người sang, cậu đi theo mấy ngày làm trợ lý kiêm hướng dẫn viên du lịch. Sau khi dự án hoàn thiện, ông chủ mời thành viên tổ dự án phía đối tác đi ăn.
A Nhã với Lý Thê bàn bạc, chia nhau đặt nhà hàng và quà. Ba giờ A Nhã đi lấy quần áo cho ông chủ, tiện thể lấy quần áo của mình mang về công ty. Bốn giờ quà xảy ra chút vấn đề, Lý Thê tự chạy một chuyến lấy đồ đặt trước. Khoảng năm giờ, Lý Thê và A Nhã về công ty thay quần áo, trước lúc lên xe, A Nhã lôi trong túi xách ra một lọ thuốc bổ gan, chia cho Lý Thê một ít.
"Tẹo nữa phải uống rượu, cậu cũng uống đi."
Lý Thê nuốt mấy viên rồi vội vàng tới nhà hàng, ông chủ và thành viên tổ dự án phía đối tác lần lượt đến nơi, mọi người cùng vào phòng riêng.
Người phụ trách dự án phía đối tác rất hài lòng với nhóm Lý Thê, khen Lý Thê trước mặt ông chủ. Ông chủ nhìn Lý Thê, cậu bưng ly rượu đứng lên.
Sau mấy lượt rượu, Lý Thê cảm thấy mình đã gần đến giới hạn, cậu vào nhà vệ sinh một chốc mới ra ngoài, trừ mắt hơi đỏ thì còn lại đều bình thường.
Khi quay lại về cơ bản đã tan tiệc, A Nhã gọi điện kêu tài xế chở ông chủ về nhà, cùng Lý Thê tiễn mọi người về khách sạn.
Người đi hết rồi, A Nhã cởi giày cao gót, để chân trần đứng trên đất. Lý Thê sợ cô buồn nôn nên vặn nắp chai nước cho cô.
A Nhã cúi người nghỉ một lúc rồi đứng thẳng dậy, vén tóc xong vẫn là một người đẹp thành phố rạng ngời.
"Bạn tôi tới đón tôi." A Nhã xách giày cao gót, vẫy tay với Lý Thê: "Tạm biệt nhé."
Lý Thê gật đầu, quay lại nhà hàng, ngồi xuống sô pha ở khu vực chờ. Bây giờ cậu nên bàn giao công việc ngày mai, sau đó gọi tài xế lái thay đưa mình về nhà, ngủ thẳng cẳng đến sáng mai.
Nhưng đầu óc Lý Thê mơ màng, không vận hành được.
Trong phòng riêng trên tầng, một bữa tiệc rượu vừa kết thúc, Nhan Ngôn đi sau cố gắng xã giao.
Tiệc rượu này hầu hết là người trong giới giải trí, có đạo diễn, nhà sản xuất phim với giám đốc trẻ của mấy công ty điện ảnh truyền thông.
Một nhà sản xuất phim quen thân với Nhan Ngôn khuyên cậu ta nắm bắt cơ hội, mấy năm nay giám đốc trẻ đều là người gia đình có điều kiện, lập nghiệp cho vui, đầu tư toàn dựa vào tâm trạng.
Tất nhiên Nhan Ngôn hiểu, nếu không cậu ta cũng chẳng uống rượu bạt mạng như thế.
Mấy giám đốc trẻ đi đằng trước cảm thấy chưa đã ghiền, còn đang rủ rê chơi tăng hai, Nhan Ngôn thầm gào thét.
Xuống tầng dưới, Trịnh Toại gặp người quen.
"Lý Thê, sao cậu ở đây?"
Lý Thê mở mắt, trông thấy Trịnh Toại: "Ăn cơm với tổ dự án, ngồi đây một lúc."
Cậu cũng nhìn thấy Nhan Ngôn, chắc Nhan Ngôn cũng say nhưng cậu ta say không thể hiện trên mặt, càng uống mặt càng trắng.
Trịnh Toại chào Lý Thê, hỏi cậu có cần tìm ai đưa về không.
Lý Thê nói "không cần": "Tôi gọi lái thay rồi."
Trịnh Toại cũng không nói gì nữa, vẫy tay tạm biệt.
"Anh Trịnh, ai đấy?" Một người bên cạnh cậu ta hỏi.
"Bạn trai anh Cố, lần trước gặp rồi đấy, mày quên à?"
"À, là cậu ta."
"Đẹp thật, chân dài, có hứng."
Trịnh Toại vỗ tên đó, đám người cười rộ lên.
1
Đáng lẽ Nhan Ngôn định đi theo họ chuẩn bị chơi tiếp, bây giờ lại dừng chân, nhà sản xuất phim gọi cậu ta nhưng cậu ta lắc đầu: "Không uống nổi nữa, mọi người đi đi."
Đám người rời khỏi nhà hàng, Nhan Ngôn đến bên cạnh Lý Thê: "Về nhà không?"
Lý Thê đứng dậy.
Hai người không lái xe cũng không gọi tài xế lái thay, đi bộ dọc bờ sông.
Gió đêm rất lạnh, hất tung tóc Lý Thê. Gần đó có một cửa hàng tiện lợi, cậu mua hai chai sữa chua.
Nhan Ngôn lấy một chai: "Tao tưởng mày định mua hai chai bia nữa."
"Thôi xin, mày chưa uống đủ à."
Nhan Ngôn bật cười.
"Sao hôm nay mày lại đi với bọn họ?" Lý Thê hỏi.
Nhan Ngôn châm một điếu thuốc, khói thuốc lập tức bị gió đêm cuốn đi.
"Chỗ Hàng Nghênh Nhất không được, tao tìm cho Cù Quang ít việc khác." Nhan Ngôn hỏi: "Mấy người đấy là bạn Cố Thành Xuyên?"
Lý Thê gật đầu.
Nhan Ngôn xoay người nhìn Lý Thê. Lý Thê đã cởi com lê, chỉ mặc sơ mi, thân hình gầy gò trong gió đêm.
"Mày với Cố Thành Xuyên còn ổn không?"
Lý Thê cười: "Như mày thấy."
Nhan Ngôn cúi đầu gẩy tàn thuốc: "Nếu hẹn hò với Cố Thành Xuyên là một loại đầu tư, vậy thì mày lời rồi."
Nghe ra tiếng thở dài trong nụ cười của Lý Thê: "Cái này cũng phải biến thành công việc à?"
Nhan Ngôn không nói gì, đưa thuốc lá cho Lý Thê. Cậu hút một hơi ngay trên tay Nhan Ngôn. Giây phút nhả khói ra, cậu cau mày, yếu đuối giống như đang khóc.
Nhan Ngôn dựa vào vai cậu: "Đông Thành quá rộng sầm uất, khoảng cách giữa người với người như cả lạch trời."