• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Từ khi ra khỏi phòng tự học đến giờ, Nguyễn Kiều vẫn đỏ mặt.

Cô đi rất nhanh, Lâm Trạm không nhanh không chậm đi theo ở phía sau, cứ che miệng phát ra tiếng cười nhẹ.

Anh không cười thì còn ổn, vừa cười là Nguyễn Kiều càng xấu hổ hơn.

Đi được một đoạn, Nguyễn Kiều không nhịn được nữa, cô quay đầu trừng Lâm Trạm, “Anh cười cái gì vậy!”

Một tay Lâm Trạm kéo dây cặp da, khẽ nghiêng đầu, dáng vẻ uể oải.

Anh ngoắt tay với Nguyễn Kiều.

Nguyễn Kiều không nhúc nhích, anh đành phải bước lên trước đi đến bên cạnh Nguyễn Kiều.

Gió đêm đầu hạ như một ly rượu ấm áp, hơi thở bên tai như nhiễm chút men say.

Anh cách Nguyễn Kiều rất gần, giọng cũng lọt thẳng vào tai, “Thật ra anh không quan tâm đến việc thăng hoa lắm.”

Nói xong, anh cà lơ cà phất bước tiếp về trước.

Nguyễn Kiều đứng yên tại chỗ, cổ cũng từ từ ửng đỏ, cô thấy bóng lưng Lâm Trạm thản nhiên thế này, cảm giác tần suất tim đập càng lúc càng nhanh.

Qua một hồi lâu cô mới đuổi theo, cô dừng sau lưng Lâm Trạm, sau đó kiễng chân xoa đầu Lâm Trạm thành kiểu tóc lộn xộn

Có thể nói đây là cách trả thù khá ngây thơ.

Lúc đầu Lâm Trạm còn chưa phản ứng kịp, đợi đến lúc Nguyễn Kiều tính chạy, anh trở tay bắt được cô ôm vào trong lòng.

“Em được lắm đó, Quả Hồng muội muội.”

Nguyễn Kiều giãy giụa, “Ôi, anh buông em ra.”

Nói xong, cô dùng gót chân giẫm lên Lâm Trạm.

Lâm Trạm xoay người cô lại đối diện với mình, sau đó khẽ ôm lấy cô, đặt chân của cô lên chân bị giẫm của mình, vòng tay ôm eo cô càng chặt hơn.

“Có phải giẫm lên chân anh là có thể cao lên hai cm không nhóc chân ngắn.”

Hai người cách rất gần, nhưng dù giẫm lên chân Lâm Trạm thì đỉnh đầu Nguyễn Kiều cũng không đến sống mũi của Lâm Trạm.

Cô ngửa đầu nhìn Lâm Trạm, dùng trán chạm vào cằm anh, “Anh mới là đồ chân ngắn đó, cả nhà anh đều chân ngắn.”

Lâm Trạm cười nói, “Đây còn không phải là thừa nhận mình chân ngắn sao.”

Nguyễn Kiều ngẩn ra, mới phát hiện mình lại rơi vào bẫy của Lâm Trạm, chớp mắt gương mặt lại ửng đỏ.

Lâm Trạm đưa một tay ra xoa đầu của cô, sau đó cụp mắt đặt xuống một nụ hôn.

Hai người tình tứ ở dưới tàng cây một lúc, thừa lúc đường mòn vào ban đêm yên tĩnh, Lâm Trạm ôm sát Nguyễn Kiều.

Gió thổi như có như không lay chuyển lá cây xào xạc, một chú ve sầu ẩn núp dưới cây vẫn đang tưng bừng kêu.

Bước chân của Lâm Trạm vừa phải, đi cũng rất nhẹ.

Hai người thỉnh thoảng thì thầm to nhỏ, nhẹ giọng cười.

Khi sắp đi đến cuối đường, Nguyễn Kiều lấy một viên kẹo sữa dâu tây ra từ trong túi áo, cô gỡ bỏ bao bì đút cho Lâm Trạm.

***

Một tuần trôi qua rất nhanh.

Sáng thứ bảy, Nguyễn Kiều phải xuất phát đến Sùng An.

Bình thường cô không hay mặc váy, nhưng Lâm Trạm nói đàn chị phải có dáng vẻ của đàn chị, không thể ăn mặc giống học sinh cấp ba được.

Vì thế vào thứ sáu, Nguyễn Kiều đã bị Lâm Trạm kéo đến cửa hàng gần trường dạo quanh một vòng, mua một chiếc áo thun màu vàng nhạt và váy denim của nhãn hiệu có tiếng.

Thẩm mỹ của trực nam thật không trưởng thành hơn gì cả, nhưng chiếc váy denim này lại rất hợp với Nguyễn Kiều, lộ ra chân vừa trắng vừa dài, còn rất thẳng.

Buổi sáng lúc Nguyễn Kiều chuẩn bị đi, Lâm Trạm cũng vừa rời khỏi giường.

Lâm Trạm mặc áo thun đen thoải mái làm đồ ngủ, dựa vào cánh cửa vừa ngáp.

Nguyễn Kiều dỗ dành anh.

“Được rồi, không cần tiễn đâu, em đi cùng với một bạn. Hôm nay anh phải về nhà đúng không? Anh đừng ngủ nữa, trở về nhà với cha mẹ anh sớm một chút.”

Lâm Trạm lờ mờ đáp lời, vẻ mặt còn chưa tỉnh ngù.

Trước khi Nguyễn Kiều đi, anh còn ôm cô cọ xát trong cổ.

Nguyễn Kiều dở khóc dở cười.

***

Nhiệm vụ hôm nay trừ trở về Sùng An tuyên truyền Nam Đại cho đàn em ra, thì còn phải họp lớp vào buổi tối.

Phần lớn bạn học đều là lần đầu tiên gặp nhau sau kì thi đại học, Nguyễn Kiều khá vui vẻ, ở trên đường cô lén lục cây son môi vị đào từ trong túi ra, màu hồng quýt khá thiếu nữ, cô son sơ một tí, hy vọng khí sắc của mình trông tốt hơn chút.

Tuy Tô Hòa không tới, nhưng vẫn có mấy bạn chung phòng ngủ thời cấp ba đến, quan hệ của mọi người vẫn tốt, gặp nhau có thể tán gẫu đôi lời.

Đương nhiên, ban ngày vẫn phải làm chuyện chính sự.

Sùng An đặc biệt chuẩn bị cho học sinh tốt nghiệp đã tham gia thi đại học xong một buổi tọa đàm chiêu sinh, sinh viên đại diện cho các trường đại học phải lần lượt lên phát biểu.

Cũng không phải là kiểu diễn thuyết vô cùng chính thức gì, chỉ nói về một số tâm đắc trong học tập, những chuyện thú vị trong đại học, làm sao chọn được chuyên ngành, còn có một số kế hoạch sau khi vào đại học của bản thân.

Buổi sáng là tọa đàm, buổi chiều cùng bạn học đi thăm hỏi cô Tề, đúng lúc có vài giáo viên từng giảng dạy bọn họ trước kia cũng đang ở trường nên cùng nhau thăm hỏi luôn.

Gần một năm không gặp, mọi người thay đổi không ít.

Những bạn nữ trước kia nhìn rất bảo thủ nhưng giờ đều nhuộm tóc, bấm lỗ tai, ăn mặc xinh đẹp, đều biết trang điểm hết.

Nam sinh cũng thế.

Có một số bạn nam trước kia lúc nào cũng đeo mắt kính, đồng phục cũng ăn mặc lôi thôi.

Một năm trong đại học, thay đổi kiểu tóc cũng có mà trang điểm cũng có, ngay cả lưng bị gù giờ cũng thẳng đi không ít, thần thái khác ngày xưa rất lớn.

Đã lâu không gặp mặt, mọi người đều có nhiều chuyện để tán gẫu.

Cùng trò chuyện với giáo viên, thoáng cái đã qua một nửa buổi chiều.

Lớp trưởng đã đặt phòng lớn để ăn tối và ca hát.

Chỉ là trong nhà cô Tề tạm thời có chút việc cần xử lý, không thể đi ăn cùng họ được.

Sau khi tạm biệt với cô Tề, mọi người đều xuất phát đến nhà hàng.

Nguyễn Kiều vẫn luôn đi cùng với bạn chung phòng ngủ - Vương Tư Vũ.

Trong lớp cấp ba, trình độ của Vương Tư Vũ cũng bình thường, thi đại học cũng phát huy bình thường, thi vào được một trường thông thường ở nội thành xung quanh Nam Thành.

Bình thường hai người có trò chuyện qua weixin, thỉnh thoảng có bấm like hoặc để lại bình luận trong vòng bạn bè, quan hệ không tính là vô cùng thân thiết, chỉ có thể xem như là bạn bè bình thường.

Lúc ăn cơm hai người trò chuyện câu được câu không.

Vương Tư Vũ đã có bạn trai, gần đây sắp tới sinh nhật, đây là lần đầu tiên cô ấy có bạn trai nên không biết phải mua quà gì, bèn kéo Nguyễn Kiều cùng xem taobao để chọn quà.

Đột nhiên, Vương Tư Vũ hỏi: “Nguyễn Kiều, bình thường cậu mua quà gì cho Tằng Gia Thụ thế?”

Nguyễn Kiều nhất thời khựng lại.

Vương Tư Vũ cứ hỏi, “Đúng rồi, sao hôm nay Tằng Gia Thụ không đến cùng cậu? Không phải cậu ấy đã về nước rồi sao?”

Nguyễn Kiều đột nhiên ngẩng đầu nhìn Vương Tư Vũ, trước mắt đều ngỡ ngàng.

Tằng Gia Thụ… về nước rồi à?

Cô còn chưa mở miệng hỏi kỹ thì Vương Tư Vũ đã đưa điện thoại tới trước mặt cô, “Cái này thế nào, đây là bút máy…”

Nguyễn Kiều lơ đãng.

Xa cách nhau hơn nửa năm, nghe thấy tin tức của bạn trai trước kia chợt có loại xa lạ mà quen thuộc.

***

Nhóm người cơm nước xong rồi chuyển đến KTV.

KTV ở ngay trong một cửa hàng của nhà hàng, không xa lắm.

Nhóm người đi về bên đó, lớp trưởng đang không ngừng gọi điện thoại cho những bạn không ăn cơm nhưng muốn đi hát.

Đột nhiên lớp trưởng dừng bước, sau đó xoay đầu nhìn xung quanh, nâng cao giọng gọi, “Nguyễn Kiều!”

Nguyễn Kiều nghe thấy lớp trưởng gọi mình bèn vội lên tiếng.

Lớp trưởng lại nói: “Gọi điện thoại cho Tằng Gia Thụ của đậu đi, tớ bận quá không gọi được, nói với cậu ấy phòng bao đã đặt là 8888, bốn số 8 ấy!”

Cả người Nguyễn Kiều đểu sững lại.

Vương Tư Vũ thấy cô không ổn, lắc lắc cánh tay cô, “Nguyễn Kiều, cậu sao vậy?”

Ánh mắt cô vô định.

Lớp trưởng đang đăng ký thông tin, mọi người đều đợi cậu ấy tiến vào phòng bao, đúng lúc này, ngoài cửa xuất hiện một bóng dáng anh tuấn cao ráo.

Ánh mắt Nguyễn Kiều xuyên qua nhóm người đông đúc, nhìn thẳng người đang đứng ở lối vào KTV.

Xa cách một năm, ngược lại phong thái của anh ấy vẫn không giảm.

Cũng có người khác chú ý tới Tằng Gia Thụ, không biết là ai hô lớn, “Học thần đến rồi, học thần đến rồi!”

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào một hướng.

Hôm nay Tằng Gia Thụ mặc áo sơ mi trắng, khiến cả người rất giống nhân vật xuất hiện trên bìa tiểu thuyết ngôn tình.

Tóc của anh ấy màu đen, nhìn qua khá mềm mại, còn đeo mắt kính màu đen.

Một tay nhấc cặp da đeo trên vai phải, tay kia còn đang đỡ mắt kính.

Trước đây Nguyễn Kiều cảm thấy mắt anh ấy rất đẹp, chỉ là thị lực bình thường, hình như là căn bệnh chung của mấy học bá.

Có người tiến lên chào hỏi với anh ấy, anh ấy khẽ nâng môi, tán gẫu cùng với người khác.

Vẫn giống như trước, là kiểu xa cách lạnh nhạt mà Nguyễn Kiều từng biết.

Anh ấy đối xử với người bình thường đều là ôn hòa lịch sự, nhưng cũng không quá nhiệt tình.

Tằng Gia Thụ là học bá trong giới học bá của Sùng An, còn có thể nghe thấy kinh nghiệm xán lạn của anh ấy trong miệng đàn em sau này.

Thật ra anh ấy cũng có học lệch, nhưng số điểm đó chẳng là gì cả, dù sao người ta cũng không cần thi đại học là có thể đến Ivy League học khoa chính quy.

Nguyễn Kiều nhớ từ lúc vào cấp ba, tên của anh ấy vẫn luôn được treo cao trên bảng vàng hằng tháng.

Tằng Gia Thụ trông cũng không tệ, nếu như Lâm Trạm vô cùng đẹp trai thì dáng vẻ anh ấy cũng được báy tám phần như thế, chủ yếu là vầng sáng của học bá quá mãnh liệt, nhưng người ta cũng không phải kiểu rập khuôn chỉ thích học tập.

Nguyễn Kiều sớm biết trước khi quen mình, anh ấy đã từng có hai người bạn gái, có thể nói là học tập hay yêu đương đều không để lỡ cái nào.

Thấy mọi người đều chào hỏi Tằng Gia Thụ, Vương Tư Vũ cũng kéo Nguyễn Kiều đi lên.

“Đã lâu không thấy Tằng Gia Thụ nhà cậu xuất hiện rồi, đi qua đi, tớ cũng muốn chào hỏi, xem cậu ấy ở Mỹ hun đúc thành khí chất gì rồi.”

Nguyễn Kiều không nhúc nhích.

Vương Tư Vũ cảm thấy kỳ quái, “Sao thế?”

Nguyễn Kiều chỉ dời mắt nhìn nơi khác, nhẹ nhàng nói một câu bâng quơ, “Tớ đã sớm chia tay với cậu ấy.”

Vương Tư Vũ nhất thời bị nghẹn.

Nguyễn Kiều cảm thấy mình đã làm một việc ngốc nghếch.

Sớm biết là đã không tới họp lớp gì rồi, thật lúng túng.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mình có nói sẽ đi họp lớp ở trong nhóm, cho dù Tằng Gia Thụ về nước, nhìn thấy tin nhắn trong nhóm cũng phải biết né đi mới đúng chứ.

Chẳng lẽ người yêu cũ cùng tham gia họp lớp với bạn bè là chuyện rất vinh quang sao?

Bỗng dưng cho người ta thêm đề tài để nói thì bỏ đi, chẳng lẽ anh ấy không cảm thấy hổ thẹn à?

Nguyễn Kiều đi tới quầy rượu mua chai nước chanh, hỏi lớp trưởng đăng ký xong chưa.

Thật ra cô cảm thấy không cần thiết phải né tránh, người bắt cá hai tay chính là Tằng Gia Thụ, vậy mình sợ cái gì?

Chỉ là sự việc lại như thế này…

Cô chỉ đơn thuần không muốn nhìn Tằng Gia Thụ, không muốn nhìn thấy dáng vẻ người đó tuy vẫn như thuở xưa nhưng nội tâm đã rất khác ở trước mắt.

Hoặc giả là, cô không muốn nhìn thấy Tằng Gia Thụ mà cô hoàn toàn không quen biết.

Mặc kệ nói như thế nào, thấy anh ấy, đều không phải là chuyện khiến tâm tình người ta chuyển biến tốt.

Những bạn học này vốn đã lâu không gặp, không rõ chuyện giữa Tằng Gia Thụ và Nguyễn Kiều lắm, nói chuyện với Tằng Gia Thụ vài câu thì đột nhiên có người chọc Nguyễn Kiều, gọi Nguyễn Kiều: “Nguyễn Kiều, Tằng Gia Thụ của cậu ở đây này, cậu còn mè nheo gì thế.”

Vương Tư Vũ đạp lên chân người bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Chia tay rồi… Đừng kêu nữa.”

“Chia tay rồi à?”

Giọng Vương Tư Vũ cũng không lớn, chỉ nói có một lần, nhưng trong nhóm vẫn có một số người nghe thấy.

Tằng Gia Thụ cũng thế.

Vẻ mặt của anh ấy khựng lại một lát, một giây sau lại trở về dáng vẻ điềm nhiên.

Đúng lúc này, lớp trưởng đăng ký thông tin xong, dẫn bọn họ vào trong phòng bao.

Nguyễn Kiều đi vào rất nhanh, tìm một góc có ổ điện để sạc điện thoại, bắt đầu cúi đầu nghịch di động.

Tằng Gia Thụ vẫn giống như trước đây, đi đến đâu cũng đều là nhân vật tiêu điểm, vừa vào phòng bao đã bị bạn học giục hát, giục uống rượu, bầu không khí rất sôi nổi.

Nguyễn Kiều ngồi trong một góc, trao đổi ánh mắt với anh ấy cũng không có, ngược lại còn thấy vui vẻ thanh thản.

Nhưng máy lạnh trong phòng hơi nhiều, cô ngồi ngay luồng gió, Lâm Trạm lại chọn cho cô chiếc váy ngắn thế này, thật sự lạnh muốn chết.

Đúng lúc này, có nam sinh uống xong một ly rượu, ngồi bên cạnh cô, đưa cho cô một cái gối ôm để che đùi.

Nguyễn Kiều thoáng sững sờ, ánh sáng trong phòng không sáng lắm, cô nâng mắt nhìn một lúc mới nhận ra nam sinh trước mặt là Dương Tử Việt đại diện môn toán.

Hình ảnh bây giờ so với trước kia, có thể nói là một trời một vực.

Suýt chút nữa cô đã không nhận ra.

Dương Tử Việt cười cười, vẫn giống như trước, bỗng chốc hơi yên lặng, qua vài giây cậu ấy mới tìm đề tài nói chuyện, “Nguyễn Kiều, tớ nghe nói cậu học đại học ở Nam Thành, thật ra tớ cũng học ở đại học Nam Thành, nhưng tớ ở khu trường Nguyệt Hồ.”

Trước đây có thể nói Nguyễn Kiều trừ nộp bài tập cho đại diện môn toán ra thì cũng không giao lưu gì khác, khi tốt nghiệp có biết một số bạn cũng ở Nam Đại, chỉ là không biết cậu ấy là một trong số đó.

Cô vội gật đầu, “Vậy à, khu trường Nguyệt Hồ cách nội thành cũng gần, rất tốt.”

Cô thật sự không thân với Dương Tử Việt, Dương Tử Việt cũng không phải là người biết tán gẫu nhưng cũng không biết tại sao lại không đi, Nguyễn Kiều xuất phát từ lịch sự, đành phải ngượng ngùng trò chuyện câu được câu không với cậu ấy.

Cũng may Vương Tư Vũ chọn bài, kéo Nguyễn Kiều cùng nhau song ca.

Sau khi hai cô song ca xong, theo thường lệ nhóm người thích náo nhiệt trong lớp sẽ bảo hai cô uống rượu.

Khi Nguyễn Kiều đặt micro xuống thì nhìn thấy Tằng Gia Thụ đang vỗ tay, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.

Cô cũng nhìn lại, nhưng ánh mắt rất lạnh nhạt.

Sau đó có người mời rượu, cô liền cùng Vương Tư Vũ uống hai ly rượu.

Giống như uống rượu xong mới có thể chạy vào toilet, cô nói với Vương Tư Vũ xong bèn đứng dậy đi ra ngoài.

Đi toilet xong, cô đứng trước bồn rửa mặt nhìn mình trong giương.

Màu son trên môi vẫn chưa phai màu, trên mặt hơi ửng đỏ.

Đứng trong toilet một lúc cô mới đi ra ngoài, cô muốn ra ngoài KTV mua ly trà sữa, dạo khoảng nửa tiếng mới trở về, vừa đến là 10 giờ thì có thể chạy lấy người rồi.

Ý kiến rất tuyệt, chỉ là khi cô vừa ra khỏi toilet thì nhìn thấy Tằng Gia Thụ đang dựa vách tường nghịch điện thoại.

Thấy cô đi ra, Tằng Gia Thụ nâng mắt nhìn. Giọng không lớn lắm, quen thuộc, lại có chút xa lạ, “Kiều Kiều…”

Nguyễn Kiều cắt ngang: “Ngại quá, cậu vẫn nên gọi thẳng tên tớ đi.” Cô gãi đầu, vẻ mặt không được tự nhiên, “Đúng rồi, cậu có chuyện gì sao?”

“Tớ muốn nói chuyện với cậu.”

Nguyễn Kiều ngẩng đầu, giọng lạnh nhạt: “Tớ với cậu có chuyện gì để nói sao?”

Tằng Gia Thụ còn chưa mở miệng thì Nguyễn Kiều đã chặn trước lời nói của anh ấy, “Cậu không cần phải xin lỗi, bởi vì tớ sẽ không chấp nhận lời xin lỗi của cậu. Thay vì thấp kém giả bộ đáng thương cầu tha thứ, không bằng đừng có làm gì cả, cũng đừng có cầu mong chúc phúc gì thêm. Dù sao sau này chúng ta cũng sẽ không xuất hiện cùng nhau nữa, tớ có tha thứ hay không, cũng chỉ là lương tâm của cậu có được an ủi hay không mà thôi.”

Nguyễn Kiều nói xong bèn đi về.

Tằng Gia Thụ đi theo ở phía sau còn muốn giải thích gì đó.

Nguyễn Kiều đi rất nhanh, Tằng Gia Thụ muốn kéo cô, vào lúc anh ấy đưa tay giữ Nguyễn Kiều thì bên cạnh đột nhiên có một người lao tới ngăn cản anh ấy.

Nguyễn Kiều và Tằng Gia Thụ đều ngẩn ra.

Là…… Dương Tử Việt.

Dương Tử Việt chắn trước người Nguyễn Kiều, ngăn cản Tằng Gia Thụ tới gần.

“Những lời các cậu nói tớ đều nghe thấy rồi, Tằng Gia Thụ, là cậu có lỗi với Nguyễn Kiều đúng không? Vậy cậu đừng có dây dưa với cậu ấy nữa.”

Bọn họ đang dừng ở chỗ cua quẹo.

Mấy phòng bao bên cạnh đều phải đi qua nơi này.

Bỗng nhiên cánh cửa của một phòng bao được mở ra, bên trong có một nhóm người trẻ tuổi phất phơ đi ra.

Nữ có nam có.

Nam sinh cao gầy ở trước mặc áo thun màu đen, tóc màu xám tro rất dễ chú ý.

Hai bên có nam sinh choàng vai anh, anh thản nhiên cười, miệng còn ngậm một điếu thuốc.

Xuyên qua khói thuốc mù mịt, Nguyễn Kiều chạm phải ánh mắt anh ở giữa không trung.

Lâm Trạm dùng bước chân lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK