• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bản tính lục trà biểu, không biết xấu hổ, trình độ trung bình là thai giáo?

Nguyễn Kiều cảm thấy đầu mình hơi choáng.

Cô chắc hẳn là... không có ảo giác phải không.

Lâm Trạm không khỏi phân bua tức giận xong một trận, đầu điện thoại bên kia yên lặng vài giây, phút chốc vội vàng cúp ngang.

Anh “hừm” một tiếng, nhét điện thoại lại vào tay Nguyễn Kiều, còn nhẹ nhàng ném hai chữ: “Không vui.”

Nguyễn Kiều theo bản năng cúi đầu, ngây ngốc nhìn màn hình di động.

Qua một hồi lâu, cô mới tiêu hóa chuyện vừa mới xảy ra.

Vậy mà Ớt Chỉ Thiên này lại giúp mình chọc tức cô gái Tiểu Dương kia, hơn nữa thở cũng không gấp, lời nói ra càng làm người khác kinh ngạc.

Hình như cô gái Tiểu Dương bị mắng đến ngốc rồi.

Đèn pha trên sân thể dục bật sáng giữa bầu trời tối đen.

Hai người đi song song nhau cùng lâm vào trầm mặc.

Có nhóm học sinh tổ thể thao chạy qua bên người, mang theo một trận gió thoáng qua, làn váy khẽ xao động lăn tăn.

Nguyễn Kiều vén tóc rơi bên tai, nhất thời không biết mở miệng thế nào.

Lâm Trạm cũng dời mắt, nhìn về nơi khác, anh gập tay che miệng, ho một tiếng, tay kia đưa quyển hoa cúc nhỏ.

“Vở của cậu, trả lại cho cậu này.”

Nguyễn Kiều dừng một chút, yên lặng nhận lấy.

Ánh mắt Lâm Trạm nhìn dáo dác trên sân thể dục, giọng nói nghe qua có phần không quan tâm, “Chuyện kia, tớ xin lỗi, lúc này định chọc cậu một chút thôi, tớ thật sự không có thấy gì cả, cái trang kia...”

Anh không tự giác che miệng, lại khụ một tiếng, ngay sau đó đổi đề tài, “Còn nữa, cậu đừng có bắt nạt kẻ yếu quá nha, trong phòng học còn đang hung dữ như thế, nhưng khi người ta gọi điện tìm tới cửa thì sao cậu giống như con chim cút vậy, mắng cô ta đi chứ.”

“……”

Nguyễn Kiều mím môi, không trả lời.

Cô nhìn giờ trên điện thoại, sắp 7 giờ rưỡi, liền hỏi: “Cậu có đến ban trò chơi không?”

Lâm Trạm: “Đi, đương nhiên đi.”

Hai người cùng nhau đến phòng học mà ban trò chơi hoạt động, Lâm Trạm hay nói đôi câu, Nguyễn Kiều cũng nể mặt, trả lời anh mấy tiếng.

Dù sao lúc nãy anh còn giúp mình báo thù.

Không thể không thừa nhận, mấy câu Lâm Trạm mắng cô gái Tiểu Dương kia, thật sự mắng tới tim đen người ta, cô có thể nghĩ tới những lời này, nhưng tuyệt đối không dám nói ra miệng.

Hơn nữa, lúc nãy trong phòng học, anh còn bị mình đánh một trận.

Đạo Minh Tự của Nam Đại không cần mặt mũi sao? Nhiều người trông thấy như vậy cũng không nổi giận, có thể nói là ngang với bạn tốt rồi.

***

Hoạt động hôm nay của ban trò chơi là giết người sói.

Tuy tất cả mọi người đều biết chơi, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên cùng nhau giết trước mặt, suy xét đến vấn đề xô sát, vẫn nên dùng bốn sói, bốn thần, bốn dân thường như thông thường là tốt nhất.

Nguyễn Kiều và Lâm Trạm vừa vặn ngồi đối diện nhau.

Trận thứ nhất, Nguyễn Kiều bắt được lá bài Phù Thủy, trong quy định thì vào ngày hôm nay, Phù Thủy không thể tự cứu mình.

Đêm thứ nhất, Lâm Trạm đã bị giết.

Nguyễn Kiều trợn mắt nhìn thấy Lâm Trạm bị giết, nghĩ thầm: Có bao nhiêu người ghét anh đến thế.

“…… Người chơi bị chết đêm qua là cậu ấy, Phù Thủy có sử dụng giải thuốc không?”

Thượng Đế dựa theo trình tự mà đặt câu hỏi.

Nguyễn Kiều nhìn về phía trước giơ ngón tay cái lên, có sử dụng. 

Tất cả mọi người đều là người biết chơi, phát biểu dựa theo logic, không dựa theo cảm xúc mà phát biểu.

Rất nhanh, trò chơi chỉ còn lại một sói và một thần.

Trong quy tắc giết hạ, phải xử lý tất cả người sói, thì thần dân và thôn dân mới thắng. Xử lý hết tất cả thần dân hoặc thôn dân, thì người sói sẽ thắng.

Nên vòng phát biểu này vô cùng quan trọng.

Trong lòng Nguyễn Kiều đã có phán đoán, cô là vị thần còn sót lại cuối cùng, nhưng vị thôn trưởng đại nhân đã giành lên tiếng trước nhận mình là Phù Thủy...

Tuy rằng có chức năng Khiêng Đao, nhưng Nguyễn Kiều cảm thấy bàn của bọn họ quả thật vẫn chưa đạt tới cảnh giới cao như thế.

Cô nghĩ thôn trưởng chính là con sói cuối cùng.

Đến phiên cô lên tiếng, cô quyết định thanh minh thân phận của mình, vì thế mở miệng liền nói: “Ngại quá, tớ mới là Phù Thủy, người chết vào đêm đầu tiên là số ba.” Cô nhìn về phía Lâm Trạm, tiếp tục nói, “Tớ cứu cậu ấy.”

Lâm Trạm chống đầu quay lại nhìn, dáng vẻ thờ ơ.

Nguyễn Kiều phát huy chức năng Phù Thủy xong, cho Lâm Trạm Ngân Thủy, sau đó cố gắng chứng minh khả năng thôn trưởng đại nhân là con sói cuối cùng.

Cô cảm thấy bàn này chắc chắn sẽ thắng.

Rốt cuộc khi quay về lượt Lâm Trạm, cũng là Ngân Thủy của mình phát biểu.

Nào ngờ lúc đến phiên Lâm Trạm lên tiếng, anh búng tay một cái, ánh mắt dừng lên người Nguyễn Kiều, giọng nói lười biếng, “Mọi người cùng tớ giết người số 7.”

???

Bề ngoài Nguyễn Kiều không lộ chút biểu cảm gì, nhưng trong lòng đã mắng chửi điên cuồng.

Ngân Thủy phản bội?

! *&%@#&*@#!

Khi Lâm Trạm bắt đầu chĩa mũi vào cô thì Nguyễn Kiều liền biết, thua thua thua, Lâm Trạm mới là con sói cuối cùng! Một con sói vô địch kim cương!

Cái chuyện tự chém mình lừa giải thuốc biến thành sói kim cương này mà cũng làm được! Không biết xấu hổ!

Cô đã đánh giá thấp trình độ cục diện của bọn họ, có chút tức giận!

Sau đó tới ván thứ hai, thứ ba, thứ tư...

Lâm Trạm vừa mở miệng lên tiếng thì chính là: “Tớ cảm thấy số 7 là sói.”

“Số 7 tự chết đi.”

“Toàn bộ phiếu đều là số 7.”

“Số 7 không làm tốt bổn phận.”

“Số 7 đã chết.”

……

Cậu mới chết đó! Chết chết chết, cho cậu bùng cháy thành một đám chẳng giống pháo hoa!

Cách chơi của tên Lâm Trạm này quả thật quá lưu manh, chút áy náy vì đánh người và lòng cảm kích khi anh giúp đỡ, lúc này đã thay thành một ngọn lửa phẫn nộ.

Hoạt động giết nhau kết thúc.

Nguyễn Kiều bèn trừng mắt nhìn Lâm Trạm, chuẩn bị chạy lấy người.

Lâm Trạm cũng đứng dậy.

Mấy người quen trong bộ phận Quốc Tế định kéo anh ra ngoài chơi, anh thuận miệng từ chối, nghiêng người thoát khỏi đám người, đi ra phòng học.

Trời vào thu, ban đêm gió mát mẻ.

Trên con đường mòn dài và trống trải, đèn đường màu vàng ấm, bóng cây loang lổ trên mặt đất.

Nguyễn Kiều mặc áo đầm đơn bạc, cảm thấy hơi lạnh, cô bất giác ôm lấy cánh tay, khép chặt lại.

Phía sau có người kêu cô, “Này, Quả Hồng muội muội.”

Nguyễn Kiều dừng một chút, không quay đầu lại.

“Này, Nguyễn Kiều.”

Nguyễn Kiều đã đi hai bước, vẫn dừng lại, xoay người.

Cô nheo mắt thấy Lâm Trạm cách đó không xa đi về phía mình, nghĩ thầm: Thật ra tên này cũng thông minh, biết buổi tối lạnh, còn mặc thêm một cái áo sơ mi.

“Có việc gì sao?”

Lâm Trạm không nói chuyện, đeo một bên cặp da, vừa đi lên phía trước, vừa cởi áo sơ mi.

Nguyễn Kiều sửng sốt, trời ạ, anh định làm gì thế?! Chắc không phải là đưa mình mặc áo đấy chứ...? 

Đầu Nguyễn Kiều trống rỗng, ngây ngốc nhìn Lâm Trạm.

Chỉ thấy Lâm Trạm cởi áo sơ mi, càng ngày càng tới gần……

Trên người anh có một mùi chanh trong trẻo, còn pha lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Vài sợi tóc màu tro cọ vào cổ, có hơi ngứa.

Lâm Trạm vòng qua eo cô, buộc tay áo sơ mi thành nơ bướm xinh xắn trước người cô, lúc này mới chầm chậm lùi ra.

Qua một hồi lâu, Nguyễn Kiều mới cúi đầu nhìn áo sơ mi bên hông.

Cô vẫn không rõ tình huống đang xảy ra lắm.

Giây tiếp theo, bụng truyền đến cảm giác đau đớn rất nhỏ, giống như có một dòng nước ấm đang không ngừng chảy xuống.

Đầu Nguyễn Kiều “ầm” một tiếng, khuôn mặt đột nhiên ửng đỏ.

Cô xoay người nhìn Lâm Trạm, Lâm Trạm đang dựa vào cạnh cây, nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt rõ ràng mang theo ý cười trêu chọc.

Muốn chết muốn chết, tự dưng dì cả lại đến! Mà cô lại không phát giác ra!

Nguyễn Kiều che mặt cũng không che được bên tai đỏ bừng.

Cô nói câu “cảm ơn” rất nhỏ như tiếng muỗi kêu, sau đó cất bước chạy về phía lầu ngủ.

Nhìn Nguyễn Kiều càng chạy càng xa, ở trong tầm mắt tụ lại thành một chấm đen nhỏ, Lâm Trạm cũng không đuổi theo.

Anh vẫn dựa vào cây, bất giác chợt bật cười lên.

***

Trong phòng ngủ không có ai, Nguyễn Kiều trở về liền vội vàng tắm rửa, thay quần áo.

Áo sơ mi sọc caro của Lâm Trạm cũng dính chút vết máu.

Nhìn áo sơ mi, cô liền nhớ tới Lâm Trạm.

Kiểm tra nước tiểu thì đổ chai, truyện người lớn, dì cả tới... Lúc này khai giảng còn chưa được bao lâu, mà ở trước mặt Lâm Trạm đã hoàn toàn không có hình tượng nào nữa rồi!

Nguyễn Kiều giặt sạch áo sơ mi, thêm chút nước giặt quần áo.

Khi ngồi trước bàn viết sổ tay, trong khoảng thời gian ngắn đó, cô không biết ngày hoang đường hôm nay nên bắt đầu đặt bút từ đâu.

Bụng hơi đau.

Cô đặt bút xuống, dùng tay ôm bụng.

Khi Chu Lộc trở về phòng ngủ thì thấy Nguyễn Kiều cuộn tròn trên ghế dựa mặt trăng, giống như con tôm nho nhỏ đang cong lại.

Sắc mặt cô trắng bệch, môi cũng không có chút máu.

Chu Lộc hơi kinh ngạc, “Cậu làm sao vậy?”

Nguyễn Kiều lắc đầu, giọng nói rất nhỏ, “Không sao cả, dì cả tới, một lát nữa là tốt rồi.”

Thấy Nguyễn Kiều nói như vậy, Chu Lộc khẽ gật đầu, không hỏi lại nữa.

Nguyễn Kiều tựa lên đầu gối chịu đau, loại đau đớn này khó có thể giảm bớt, cứ lướt qua rồi lại kéo dài.

Chu Lộc không biết làm gì, lại quay về trước bàn cô, “Cho cậu này.”

Giọng cô ấy nghe qua có chút thờ ơ.

Nguyễn Kiều khẽ giương mắt, chỉ thấy Chu Lộc để một ly nước đường đỏ còn đang bốc hơi nóng lên bàn mình.

Ngay sau đó, Chu Lộc lại nhét mấy túi làm ấm vào tay cô.

“Không thoải mái thì lên giường nằm đi.”

Nguyễn Kiều ngẩn người, nhẹ giọng nói, “Cảm ơn.”

***

Nguyễn Kiều không thoải mái, nghe lời Chu Lộc nói nên lên giường sớm.

Phòng 417 kế bên chỉ cách giường ngủ của cô có một bức tường, tiếng động hơi lớn một chút là cô có thể nghe thấy rất rõ ràng.

Hôm nay người trong phòng ngủ cách vách đều có đủ, các nam sinh câu được câu không nói đùa với nhau, cô nghe thấy rất rõ.

“Còn sớm như vậy, chơi mạt chược không.”

“Được được được, chơi thôi nào, chờ mọi người tắm rửa xong, đêm nay tái chiến 300 hiệp!”

“Chơi cái em gái cậu, hôm nay đi ngủ sớm chút đi.”

Giọng nói Lâm Trạm rất dễ nhận ra, trầm thấp, có chút lười biếng.

“Ơ Lâm Trạm, đổi tính rồi à, ngủ sớm như vậy, gấp mộng xuân à?”

Lâm Trạm cười nhạt một tiếng, “11 giờ tớ tắt đèn, đừng để tớ ép, muốn đi tắm thì tắm lẹ lên.”

Hôm nay rất hiếm có, phòng ngủ an tĩnh, cách vách cũng an tĩnh. 

Chu Lộc đã sớm tắt đèn, chỉ còn lại ánh đèn bàn vàng ấm nhàn nhạt phát sáng.

Túi dán ấm ở trên bụng, hình như đang dần dần giảm đi đau đớn. 

Nguyễn Kiều chậm rãi xoay người, đổi hướng nằm nghiêng, trùng hợp lúc này di động rung lên, có lời mời kết bạn trên weixin.

Cô click mở xem, lọt vào trong tầm mắt là một ảnh đại diện màu đen, nick name là Zero.

Ghi chú chỉ có hai chữ: Lâm Trạm.

Sau khi thoáng do dự, Nguyễn Kiều nhấn đồng ý.

Weixin của cô không có thêm nhiều người lắm, bạn mới quen, bạn cùng phòng ở đại học đều chỉ thêm QQ, Lâm Trạm chủ động add nick, hiển nhiên là ngày đó anh nhớ weixin của cô lúc ở phòng giặt quần áo.

Zero: 【 Sadako muội muội, quần áo giặt sạch trả lại tớ nha. 】

Sadako không quên người đào giếng: 【 Đã biết. 】

Zero: 【 vặn mông.jpg】

……

Hình ảnh là một cô bé đầu tròn dễ thương xoay bên phải, rồi uốn éo qua bên trái.

Nguyễn Kiều nhìn thấy màn này mà muốn buồn nôn, sao anh gửi sticker giống con gái như thế.

Lâm Trạm nhất thời nhanh tay, nhìn biểu cảm này cũng sửng sốt hai giây, anh định rút về, lại không biết xui xẻo sao click thành cắt bỏ.

Zero: 【 Tớ gửi nhầm rồi. 】

……

Sadako không quên người đào giếng: 【 Sticker này cũng phải tải về mới có thể gửi ra mà đúng không. 】

Sadako không quên người đào giếng: 【 Con trai thì phải có dáng vẻ của con trai, tỏ vẻ dễ thương cái đầu cậu ấy. 】

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK