• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tịnh Hảo

Ngày đông ở Nam Thành vừa dài đằng đẳng vừa rét lạnh.

Nguyễn Kiều đến kỳ nên cảm giác với nhiệt độ càng nhạy cảm hơn.

Đúng dịp vào cuối kỳ, mặc dù bài vở chuyên ngành hay là các tiết cộng đồng, hoặc các tiết hỗn tạp khác đều bắt đầu điên cuồng điểm danh nên không có tiết nào có thể trốn được.

Mỗi lần đến kỳ sinh lý, tâm tình của Nguyễn Kiều đều rất sa sút, cơ thể không tài nào thoải mái được.

Buổi sáng từ khi Lâm Trạm tỉnh lại, tóc tai bù xù, vẻ mặt mệt mỏi.

Lâm Trạm không tài nào tỉnh ngủ được, phát hiện động tĩnh của cô bèn ôm cô vào trong lòng, thấp giọng hỏi: “Hôm nay không phải 10 giờ mới đi học ư, sao sớm như vậy đã thức rồi.”

Đầu Nguyễn Kiều đụng vào ngực Lâm Trạm, giọng còn hơi mơ màng, “Đau bụng, không ngủ được.”

Lâm Trạm nghe thấy thế bèn ngồi dậy cắm điện túi nước ấm rồi trở về trong chăn, lấy tay làm ấm bụng bằng phẳng của cô.

“Ngoan, ngủ thêm một lúc nữa nhé.” Vừa dứt lời, anh lại nghĩ tới chuyện gì đó bèn lấy điện thoại ở đầu giường, tìm được một tiệm bán đồ ăn sáng thường hay lui tới ở cột takeaway rồi đặt đồ một cách lưu loát.

“Đặt cháo thịt gà nấm hương, sữa đậu nành nóng, bánh bao hấp, bánh trứng… Em còn muốn gì nữa không?”

Nguyễn Kiều lắc đầu.

Đợi đến khi Lâm Trạm đặt đơn xong, cô cọ đầu lên phía trên đến giữa cổ Lâm Trạm, vòng tay qua ôm lấy anh, nhỏ giọng thầm thì: “Bạn trai của người khác đều là tự mình làm bữa sáng, còn em mỗi ngày đều phải ăn đồ ở ngoài.”

Đây là do Nguyễn Kiều đến kỳ sinh lý nên nhìn anh không thuận mắt, Lâm Trạm không để bụng lắm chỉ khẽ mỉm cười, mắt còn đang khép hờ, giọng lười nhác: “Bạn trai của người khác là ai?”

Nguyễn Kiều suy nghĩ một lúc, bạn trai của Tống Loan Loan u mê chơi game và cosplay, còn không biết làm việc hơn cả Tống Loan Loan. Bạn trai của Hứa Ánh cũng nghiện game, khi không chơi game thì sẽ chơi bóng hoặc đi huấn luyện, nghe nói ngay cả khoai tây và khoai lang đều không phân biệt được. Tô Hòa… Ờ, Tô Hòa vẫn là cẩu độc thân.

Quả thật xung quanh cô không thể kiếm được một người bạn trai có thể đem ra làm ví dụ.

Nguyễn Kiều nằm trong lòng anh cãi chày cãi cối, “Trên TV đó.”

Lâm Trạm bật cười: “Anh làm cho em thì em dám ăn sao?”

Không biết nấu ăn mà còn nói hùng hồn thế ư, Nguyễn Kiều nhéo eo anh, tay hướng lên trên nhéo mũi anh.

Lâm Trạm xoa nhẹ tóc cô: “Đừng nghịch nữa, chườm túi cho đàng hoàng.”

Hai người ngủ một lát ở trên giường, người ta đã giao bữa sáng takeaway tới đang nhấn chuông cửa, Lâm Trạm ngồi dậy đi mở cửa, sau đó rửa mặt.

Chờ anh rửa mặt xong, vậy mà Nguyễn Kiều còn đang dựa ở trên giường.

Lâm Trạm đi qua dùng tay bóp mũi cô, “Thức dậy đi, nhân lúc đồ ăn còn nóng.”

Nguyễn Kiều cau mày phát ra giọng mũi “ừm”, nhưng mắt vẫn đang khép lại, lấy tay chân ôm chặt chăn không buông, hoàn toàn không có ý muốn thức dậy.

Lâm Trạm dừng một lát, anh nghĩ ra một ý hay nên kề sát vào cô thấp giọng nói bên tai Nguyễn Kiều: “Mẹ anh tới kìa.”

Gần như chỉ cần một giây, Nguyễn Kiều mở to hai mắt ngồi thẳng người lên, cơn buồn ngủ gì đó đều chạy mất tăm.

Tim cô đập bình bịch, nhưng vừa ngẩng đầu thì thấy khóe miệng Lâm Trạm cong lên, Nguyễn Kiều chậm chạp hiểu ra mình bị anh lừa!

Biết cô nhát gan, sợ nhất chính là bị phụ huynh phát hiện, vậy mà anh còn trêu chọc cô!

Nguyễn Kiều tức giận đến hai má phồng lên, lườm anh một cái rồi nhanh chóng rời giường.

Tâm tình Lâm Trạm rất tốt, bước lê thê đi ra ngoài đút đồ ăn cho cá vàng, rồi mang tất cả đồ ăn sáng lên bàn.

Đúng lúc này chuông cửa vang lên.

Lâm Trạm theo bản năng tưởng đồ ăn mua bên ngoài có vấn đề nên người ta đi xong rồi quay lại, vì vậy anh không nhìn thử xem mà trực tiếp mở cửa ra.

Nào ngờ khoảnh khắc mở cừa ra, cả người anh đều ngây ngẩn sửng sờ.

Một lúc lâu anh mới mở miệng hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây…”

Trịnh Huệ Hinh vừa thấy Lâm Trạm thì trên mặt lộ ra nụ cười tươi rói, bà giơ hộp giữ nhiệt trên tay lên, “Không phải do mẹ thấy con không biết nấu ăn, thường ăn mấy đồ không tốt cho sức khỏe, không dinh dưỡng ở trường nên làm canh gà cho con sao, đây là do mẹ tự tay nấu đấy, lại đây ăn đồ ăn sáng nào.”

Nói xong, Trịnh Huệ Hinh đi vào trong.

Gần đây Lâm Trạm không trở về nhà, bà cũng không biết phải làm sao, nghĩ đến dù sao vẫn nên xoa dịu mối quan hệ người một nhà nên sáng sớm tinh mơ đã chạy sang thăm Lâm Trạm rồi.

Lâm Trạm khá bất ngờ với sự quan tâm đột ngột này, vẻ mặt bất đắc dĩ xoa tóc.

Nguyễn Kiều rửa mặt xong, đẩy cửa phòng tắm ra, phờ phạc đến phòng ăn.

Cô mặc đồ ngủ lông nhung hình con thỏ màu hồng, trên mũ còn có hai lỗ tai thỏ.

Dáng vẻ chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng.

Mãi đến khi đến bên cạnh bàn ăn, cô mới phát hiện trong nhà có thêm một người, cô chớp mắt nhìn dì, rồi xoay đầu nhìn Lâm Trạm.

Lâm Trạm làm khẩu hình miệng với cô: “Mẹ anh.”

???

Trời ạ.

Má ơi, vậy mà đến đây thật à?

Trong chốc lát, mặt Nguyễn Kiều càng thêm mông lung.

Vẻ mặt mông lung như thế còn có Trịnh Huệ Hinh, chuyện này, chuyện này…

Lâm Trạm nhức đầu, anh kéo ghế ra, “Mẹ, không có việc bận thì cùng ngồi ăn bữa sáng với tụi con nhé.”

Sau đó, anh kéo hai cái ghế đối diện với Trịnh Huệ Hinh ra, nắm tay Nguyễn Kiều đi qua, bảo cô ngồi xuống.

Nguyễn Kiều như đứng đống lửa, như ngồi đống than, đầu tê tê dại dại.

Nhìn người phụ nữ trung niên chăm sóc da mặt hợp lý, ăn mặc cầu kỳ ở phía đối diện, thật sự cô không ngồi nổi nữa, vội vàng đứng dậy cúi đầu, “Cháu chào dì ạ.”

Tuy Trịnh Huệ Hinh kinh ngạc nhưng vẫn bắt kịp tư duy, “Chào cháu…”

Thấy Nguyễn Kiều đứng cúi đầu, bà lên tiếng: “Cháu, cháu ngồi đi, ăn cơm trước.”

Lúc này Nguyễn Kiều mới ngồi xuống.

Lâm Trạm vờ ho rồi giới thiệu hai người với nhau: “Đây là mẹ anh.”

“Đây là Nguyễn Kiều, bạn gái của con.”

Nguyễn Kiều chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào, mặt đỏ bừng bừng.

Mới năm hai mà cô đã ở chung với con trai của người ta, cha mẹ người ta sẽ nghĩ sao đây!

Nhưng Nguyễn Kiều đã đánh giá thấp khả năng tiếp nhận của Trịnh Huệ Hinh.

Bà kinh ngạc thật nhưng trong lúc kinh ngạc cũng đã từ từ tiêu hóa chuyện này.

Dù sao từ nhỏ Lâm Trạm chính là nhóc quỷ quậy phá, hay đánh nhau cũng thường đi gây chuyện, số lần mà bà và cha anh bị mời phụ huynh thật sự không tài nào đếm xuể nổi.

Hơn nữa, con trai của bà đẹp trai, không yêu đương cũng hơi lãng phí.

Nhưng mà tiến độ này… có hơi nhanh thật.

Trịnh Huệ Hinh múc chén canh gà cho Nguyễn Kiều.

Nguyễn Kiều hoảng sợ nhận lấy, không ngừng nói cảm ơn.

Trịnh Huệ Hinh bình tĩnh thản nhiên đánh giá Nguyễn Kiều.

Gương mặt cô gái trông xinh xắn, nhìn qua rất trong sáng dễ thương, ngoan ngoãn lễ phép, còn rất hay thẹn thùng.

Bà thật sự không ngờ thì ra con trai bà thích mẫu người thế này.

Trong lòng Nguyễn Kiều căng thẳng nên uống canh hơi gấp gáp, không cẩn thận bị sặc, nhưng cô lại sĩ diện có nghẹn chết cũng không ho ra, má phồng lên mặt đỏ bừng.

Lâm Trạm chú ý tới bèn vội vàng đưa sữa đậu nành cho cô, rồi vỗ nhẹ lưng cô.

“Quả Hồng muội muội, không sao chứ?”

Nguyễn Kiều ra sức lắc đầu.

Ngạc nhiên thật, Lâm Trạm còn biết chăm sóc cho người khác ư.

Trịnh Huệ Hinh hơi bất ngờ.

Nhưng dù sao cũng là con trai mình, Trịnh Huệ Hinh chỉ ăn một bữa cơm là đã nhìn ra, Lâm Trạm nghiêm túc với cô bé này.

Nguyễn Kiều ăn sáng xong thì chui vào phòng thay đồ, Lâm Trạm khẽ cười, khuỷu tay Trịnh Huệ Hinh huých vào anh, “Lớp của con à?”

Lâm Trạm xoay đầu nhìn mẹ anh, “Không phải, em ấy học khoa Trung văn, là học sinh giỏi.”

Trịnh Huệ Hinh nhớ đến một việc: “Lúc đó nghỉ hè con như trúng gió muốn đi giảng dạy ở vùng xa chính là đi cùng với cô bé đó à?”

Lâm Trạm không do dự, thẳng thắn đồng ý.

Trịnh Huệ Hinh không nói gì thêm nữa, thu dọn hộp giữ nhiệt xong, cuối cùng vỗ vai Lâm Trạm, giọng đè thấp xuống: “Vậy mẹ về trước đây, tuổi các con vẫn còn nhỏ, nghiêm túc thì được, nhưng không phải nghiêm túc thì đưa con gái nhà người ta về trường đi, năm hai đã ở chung nhà, nếu bị đồn ra ngoài thì sau này con bé sẽ bị người ta đâm chọt sau lưng đấy.”

“Được rồi, được rồi, đã thời đại nào rồi chứ, chú Lưu chạy xe đến đón mẹ rồi đấy, chậm chân là chú chạy mất đó, bên ngoài tuyết đã rơi rồi.”

Lâm Trạm tiễn Trịnh Huệ Hinh ra ngoài cửa, nghe bà dặn dò một lúc, đồng ý giành chút thời gian về nhà ăn cơm thì lúc này mới xem như xong.

Anh trở về nhà, phát hiện Nguyễn Kiều đang nằm trên giường, không ngừng đập đầu vào gối.

Lâm Trạm nhất thời cảm thấy buồn cười, “Em làm gì thế, Quả Hồng muội muội.”

Nguyễn Kiều khựng lại, quay đầu nhìn anh, giọng vẫn nhỏ nhẹ, nghe qua hơi chán chường, “Mẹ anh đâu.”

“Đi rồi.”

Nguyễn Kiều mở to hai mắt: “Đi rồi?”

Lâm Trạm gật đầu, dường như biết Nguyễn Kiều đang nghĩ gì, anh dựng lỗ tai thỏ của Nguyễn Kiều lên, “Yên tâm đi, mẹ anh sẽ không có ý nghĩ gì xấu về em đâu.”

Nguyễn Kiều mím môi không nói lời nào.

Bỗng nhiên, cô cầm một cái gối ném sang Lâm Trạm, nhỏ giọng oán trách: “Đều tại anh, đồ quạ đen.”

Lâm Trạm nghĩ kỹ, đúng là việc này do anh thật, ai mà biết thuận miệng nói chơi lại thành thật rồi.

Anh sờ mũi, nói lảng sang chuyện khác: “Sắp chín giờ rưỡi rồi, mau thay quần áo nào, nếu không sẽ bị muộn đấy.”

***

Mùa đông, tuyết rơi khá dày đặc, bên ngoại rất lạnh lẽo.

Dưới sự yêu cầu của Lâm Trạm, Nguyễn Kiều mặc chiếc áo lông, Lâm Trạm sợ cô đến kỳ nên sẽ bị lạnh, trước khi ra cửa còn ngâm chân bằng nước nóng giúp cô, rồi quấn khăn quàng cổ, đội mũ lên cho cô.

Cả người Nguyễn Kiều đều bị quấn chặt.

Một tay đeo găng tay, tay kia bị Lâm Trạm nắm lấy nhét vào trong áo lông.

Tuyết bên ngoài đã đóng thành một lớp rất dày.

Đôi giày giẫm lên tuyết trên mặt đất phát tiếng giòn tan, quay lại nhìn sẽ thấy một chuỗi dấu chân cùng đi song song với nhau.

Nguyễn Kiều vẫn không yên tâm lắm, cô xoay đầu nhìn Lâm Trạm, nửa gương mặt cúi gằm xuống khăn quàng cổ, truyền ra giọng rầu rĩ: “Lâm Trạm, mẹ anh không nói gì về em thật sao? Có phải dì cảm thấy em không dè dặt lắm không, hay là…”

Cô còn chưa nói xong thì Lâm Trạm đã bật cười, “Sao vậy, em để ý mẹ anh nói gì đến như thế, có phải sợ để lại ấn tượng xấu với mẹ chồng tương lai không.”

Nguyễn Kiều xấu hổ, không chút khí thế trừng Lâm Trạm.

Lâm Trạm quấn khăn quàng cổ bị rơi ra giúp cô, “Yên tâm đi, mẹ anh chỉ lo anh sẽ dụ bắt con gái nhà lành, thật sự chưa nói em có chỗ nào không tốt. Anh còn nói với mẹ khi nào tốt nghiệp sẽ đi lãnh giấy chứng nhận, mẹ cũng không hề phản đồi.”

Nguyễn Kiều trừng to mắt, “Ai… ai muốn đến tốt nghiệp đi lãnh giấy chứng nhận với anh chứ! Anh không được nói bậy bạ!”

“Vậy em muốn khi nào đi lãnh giấy chứng nhận?”

Nguyễn Kiều trả lời nhanh như chớp: “Ít nhất cũng phải đợi…” Cô im bặt, nâng mắt nhìn Lâm Trạm, quả nhiên Lâm Trạm đang cười rất đắc ý.

Người này xấu xa quá đi! Vậy mà còn gài bẫy cô nữa!

Lâm Trạm nhân cơ hội này cúi đầu in một nụ hôn lên môi cô: “Xem ra em rất muốn gả cho anh đấy Quả Hồng muội muội.”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK