Là Vampire đã cứu nàng sao?
Có lẽ là không. Vampire trước giờ vốn rất chu đáo với nàng, không lý nào hắn bỏ công cứu nàng ra xong rồi lại ném nàng vào một căn phòng tồi tàn như vậy. Nàng cũng không nghĩ là Ngọc Dao cứu mình, hiện giờ vẫn chưa đến lúc.
Trong lúc mê man, hình như nàng từng ngửi thấy mùi trầm hương có phần quen thuộc.
Lẽ nào…là hắn?
“Nương nương…” Trường Đông đẩy cửa bước vào, trên tay là một tô cháo trắng. Thấy nàng có ý muốn ngồi dậy, nàng ta liền vội vàng chạy đến đỡ nàng.
“Đây là đâu?” Mãi đến khi cất tiếng, nàng mới phát hiện cổ họng mình vừa khó chịu vừa đau buốt, nói chuyện rất khó khăn.
“Là lãnh cung.” Nàng ta đáp. “Một tên cai ngục được nô tì mua chuộc đã báo lại là nương nương bất tỉnh suốt một ngày một đêm. Tình trạng của nương nương lúc đó rất nguy kịch, nên nô tỳ đã chạy đi van xin Lê Ứng Thiên. Chỉ là…”
“Chỉ là thế nào?”
“Hắn không chịu phê chuẩn. Nô tì sợ nương nương xảy ra chuyện nên đành nói dối là nương nương đã mang long thai.” Giọng nói cùng ánh mắt của Trường Đông không giấu được sự phẫn nộ, cứ như chỉ hận không thể xé Lê Ứng Thiên ra làm trăm mảnh. “Nô tì tự ý quyết định, xin nương nương thứ tội.”
Không phê chuẩn sao?
Không phê chuẩn…
Lê Ứng Thiên…
Hoàng đế.
Mùi trầm hương kia, tiếng bước chân kia, hoá ra chỉ là mơ.
“Nương nương đừng lo, chúng ta nắm trong tay hầu hết ngự y của thái y viện, việc mang thai giả trong thời gian ngắn sẽ không lo bị lộ. Sau này muốn diễn một màn sảy thai cũng không phải là không có cách.” Trường Đông vừa nói, vừa hớt một muỗng cháo, đưa đến miệng nàng. “Nương nương, người cố ăn một chút.”
“Ừm.”
Tuy võ tướng thường không mưu mô và nhạy cảm bằng quan văn, nhưng nàng nghĩ với kinh nghiệm phò tá hai đời vua, Lê Mạc cũng phải ít nhiều đoán được cốt lõi sự việc không thể nào đơn giản vậy. Ông ta và nàng trước giờ không có thù oán gì, nếu không nói là từng có mối quan hệ khá tốt trong trận chiến ở Tế Châu ngày đó. Nàng không nghĩ ông ta lại gây cho Lê Ứng Thiên áp lực lớn đến nỗi ngay cả lúc nàng sống dở chết dở, hắn cũng không đưa nàng ra khỏi đại lao. Tính đến giờ, vụ việc xảy ra cũng đã gần mười ngày rồi, chẳng lẽ hắn một chút manh mối cũng không điều tra được?
Cũng có thể phía sau chuyện này còn ẩn chứa điều gì đó mà nàng chưa biết được. Những cuộc chiến trong cung không bao giờ là cuộc chiến của chỉ hai phe.
“Lê Bích Vân thế nào rồi?”
“Đã tỉnh, nhưng nghe nói sau này sẽ không thể sinh con được nữa.”
Đối với phụ nữ thời đại này, không có gì bất hạnh bằng việc không thể sinh con. Nhất là trong hậu cung, không có con sẽ rất khó đạt được sủng hạnh lâu dài, đừng nói chi đến chuyện gầy dựng thế lực cho gia tộc.
Phải chăng Lê Mạc là vì bức xúc với việc này mà chuyển sự căm thù ấy sang nàng?
…
Cung Kim Phụng,
Trên chiếc trường kỷ màu đỏ thẫm, nổi bật chiếc phụng bào ánh vàng rực rỡ, mỗi một đường thêu đều toát lên nét uy nghi. Tựa lưng vào chiếc gối hoa nhài thoang thoảng hương thơm, vị thái hậu họ Nguyễn vuốt nhẹ chiếc thắt lưng màu bạc, đôi môi dịu dàng nở một nụ cười.
“Tiên Điền, ta sắp trả được thù cho chàng rồi, chàng có vui không?”
Lê Ứng Thiên hãm hại đứa con trai duy nhất của bà, cướp đi sinh mạng người đàn ông bà yêu, bà nhất định khiến hắn phải mất đi người phụ nữ quan trọng nhất trong đời hắn. Tốt nhất là bắt hắn phải chính tay dồn nàng ta vào con đường chết, đế vương mà, có mấy ai lại chọn tình yêu thay vì giang sơn chứ.
Nhưng như thế không có nghĩa là tim sẽ không đau.
Chọn Trần Lâm Nguyệt, mối quan hệ giữa hắn và Lê Mạc sẽ lung lay. Chọn Lê Bích Vân, đến lúc Lê Nguyên Phong trở về, tình huynh đệ giữa hai người sẽ khó bảo toàn, bởi người trong lòng Lê Nguyên Phong cũng chính là Trần Lâm Nguyệt.
Dù là con đường nào, Lê Ứng Thiên cũng sẽ phải mất đi một phần hậu thuẫn.
“Vi thần tham kiến thái hậu. Thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.” Hình bộ thượng thư bước qua bậc cửa, cung kính quỳ xuống mà hành lễ.
“Chúng ta là huynh muội, không cần đa lễ.” Giọng nói ngọt ngào ẩn chứa mỉa mai.
Nữ nhi là gì?
Là lợi dụng được thì nâng niu, là hết giá trị thì vứt bỏ.
Một khi đã bước vào con đường quyền lực, tình thân chỉ còn là một sợi dây rất mỏng manh.
*******
Cung Hưng Long,
Ngồi trong phòng cũng khá lâu, Lê Mạc thỉnh thoảng lén đưa mắt nhìn về phía Lê Ứng Thiên, lúc này vẫn đang phê duyệt tấu chương. Đi theo vị hoàng đế trẻ này đã hai năm, chưa bao giờ ông thấy hắn tâm tính khó dò như thế.
Chiếu theo quy định từ thời vua Thái Tổ, để giữ thể diện của hoàng gia, hoàng hậu dù có phạm tội cũng không đến nỗi bị đưa đến đại lao, chỉ giam giữ ở lãnh cung. Vậy mà, lần này Lê Ứng Thiên lại không hề can thiệp khi thái hậu cùng Hình bộ thượng thư đẩy hoàng hậu vào ngục khi việc định tội vẫn chưa hoàn tất. Từ lúc Bích Vân xảy ra chuyện đến giờ, ông cũng biết cân nhắc đại cuộc, chưa bao giờ tỏ ý muốn cùng với hoàng hậu một mất một còn. Ông không hiểu, vì cớ gì mà hắn phải cứng rắn, khiến mọi người vu tiếng ác cho ông là dồn người khác đến bước đường cùng như thế?
“Nếu trong vòng nửa tháng nữa phe của họ Nguyễn khởi binh, ông nghĩ chúng ta phải tốn bao nhiêu ngày để thắng?” Lê Ứng Thiên đặt tấm tấu chương cuối cùng xuống, quay sang Lê Mạc.
“Mạt tướng nghĩ chỉ khoảng năm ngày, binh lực của chúng không đáng kể.” Lê Mạc từ tốn nói. “Nhưng nếu chúng lôi kéo được hai tướng quân Trần Tùng và Lê Thanh, mạt tướng nghĩ sẽ tốn thời gian lâu hơn, chừng nửa tháng.”
Mấy ngày trước ông vẫn còn hoài nghi về việc thái hậu hay hoàng hậu mới thực sự là người hại cháu mình, nhưng giờ đây ông đã có thể chắc chắn thái hậu mới là kẻ chủ mưu. Tuy chứng cứ chỉ điểm thái hậu vẫn chưa có, nhưng theo mật báo trong quân đội, các tướng thuộc phe họ Nguyễn giờ đây đã bắt đầu rục rịch. Điều đó chứng tỏ, chúng đang dự phòng cho tình huống xấu nhất xảy ra.
Họ Nguyễn vốn không nắm binh lực trong tay, nên việc dùng quân đội giải quyết vấn đề chính là hạ sách. Nếu hoàng hậu thật sự có tội, họ Nguyễn dĩ nhiên không bị ảnh hưởng gì, không lý nào ngay lúc này lại dùng một thứ biện pháp có phần thắng quá thấp để đối đầu với ông và hoàng đế. Suy luận ngược lại, tức là thái hậu phải làm điều gì gian trá, bọn người kia mới có tật giật mình.
Cháu gái của ông năm nay chỉ mới hai mươi tuổi mà đã bị bà ta hại không thể sinh con. Mối thù này, ông quyết trả lại gấp mười.
Lê Ứng Thiên lệnh cho Lê Mạc lui xuống. Đối với lực lượng quân đội của họ Nguyễn, hắn vốn không lo cho lắm. Thế lực của họ Nguyễn trước giờ chủ yếu nằm ở mạng lưới quan văn. Nếu chúng thật sự dấy binh tạo phản, đó càng là cái cớ tốt để hắn tiêu nhanh diệt gọn. Điều hắn lo lắng nhất chỉ là trong tay chúng có thể có chứng cứ hắn hãm hại hoàng đế Duy Khánh năm xưa. Tuy trước khi đến Tế Châu hắn đã cẩn trọng sai người dựng tai nạn giả để giết Hải công công, khiến người có thể là nhân chứng duy nhất này chết đi, nhưng cũng không có gì đảm bảo là sẽ không có bất trắc xảy ra.
Lê Mạc ra về không bao lâu, Tây Vũ đã đáp xuống trước cửa thư phòng. Dạo này việc do thám của hắn khá bận rộn. Hết Lý Thiệu Minh, lại đến nhà họ Nguyễn, đó là còn chưa kể đến động tĩnh của Phi Long hoàng triều thông qua Phi Quân Tử.
“Tình hình bên ngoài thế nào rồi?”
“Thông tin mật báo cho biết Lý Thiệu Minh hiện đang huy động tiền, phối hợp với nghĩa phụ của hoàng hậu là thượng thư Trần Chính Nam đút lót các quan viên, nhờ họ nói giúp cho hoàng hậu.”
“Cuối cùng cũng đã bắt đầu hành động.” Tuy đây là việc Lê Ứng Thiên đã chờ đợi từ lâu, nhưng tâm trạng của hắn hiện tại không có chỗ cho thứ cảm xúc như hứng thú. Xem ra việc gì cần đến cũng đã đến rồi. Một khi Lý Thiệu Minh bắt đầu huy động các mối quan hệ của mình để cứu Trần Lâm Nguyệt, dây mơ rễ má của hắn trong triều cũng sẽ hiện ra rõ ràng hơn.
“Ở các cửa hiệu của nhà họ Lý, hắn cũng mở một số buổi phát chẩn, xin dấu vân tay của mọi người trong thành để chuẩn bị làm một bản khẩn cầu triều đình điều tra rõ vụ này. Dân chúng tuy mơ hồ tình hình trong cung, nhưng trước giờ họ Lý vẫn thường làm từ thiện, nên cũng đã có không ít người vì muốn giúp hắn mà cho dấu vân tay.”
“Xin dấu vân tay?” Lê Ứng Thiên trong nhất thời cũng khó đánh giá việc làm này của Lý Thiệu Minh là quá ngây thơ, hay là sáng suốt. Dùng tiền để giải quyết vấn đề? Dù Lý Thiệu Minh có thu thập được hàng vạn dấu vân tay thì sao chứ? Điều đó không có nghĩa là sẽ có hàng vạn người dám đứng lên chống lại triều đình vì nhà họ Lý. Có điều, nói đi cũng phải nói lại. Chuyện trong hậu cung nay đã đồn khắp dân gian, nếu hắn giải quyết không thoả đáng, chắc chắn sẽ mang tiếng xấu vào thân.
“Phía cung cung Trường Lạc điều tra thế nào?”
“Thuộc hạ đã khoanh vùng xong, chỉ còn hai đối tượng tình nghi.”
“Nếu không còn gì quan trọng, ngươi cũng lui đi.”
“Dạ, chủ nhân.”
Tây Vũ đi rồi, căn phòng trong thoáng chốc trở nên tĩnh lặng.
Đôi mắt Lê Ứng Thiên vô tình dừng lại trên chiếc đèn lồng. Đã mười ngày không nhìn thấy hắn. Lúc này, nàng hẳn là rất oán hắn, rất hận hắn, phải không?
Nhưng, hắn có thể làm khác được sao?
Hắn là hoàng đế. Trong mắt hắn không thể chỉ có mỗi tình yêu.
********
Nàng chuyển sang lãnh cung cũng đã bốn ngày. So với đại lao, nơi này dù sao cũng tốt hơn nhiều. Tuy biết trong hoàn cảnh này mình không nên đòi hỏi, nhưng nhớ đến những ngày tháng ăn sung mặc sướng với vai trò hoàng hậu, nàng không khỏi cảm thấy có một chút tủi thân.
Những ngày ấy, Lê Ứng Thiên rất tốt với nàng. Ngay cả khi chưa chính thức bộc lộ tình cảm, hắn vẫn rất tử tế với nàng. Vậy mà, giờ đây, hắn thậm chí còn không đến thăm nàng sau khi nghe tin báo nàng đã mang thai.
Thoát khỏi không khí ngột ngạt u ám của lao tù, tâm trạng nàng cũng tốt hơn một chút. Ít ra ở nơi này nàng có thể dễ dàng liên lạc với Trường Xuân, nhờ cô ấy báo lại với Ngọc Dao. Hy vọng của nàng đối với Lê Ứng Thiên giờ đã như ngọn đèn trước gió. Hắn có yêu nàng không, nàng cũng không quan tâm nữa. Một khi hắn đã không thể đến với nàng, dây dưa chỉ làm bản thân nàng đau khổ và mang đến phiền phức cho hắn mà thôi. Hắn là hoàng đế, có rất nhiều việc phải làm, có rất nhiều mối quan hệ phải giải quyết. Nàng không muốn là một phần của những âm mưu đó.
Những ngày bị giam cầm khổ sở càng khiến nàng nhớ đến khoảng thời gian đẹp đẽ ở thế giới của mình. Ở nơi đó, nàng có gia đình, có bạn bè. Dù nàng có phạm bất kì sai lầm gì đi nữa, nàng biết, mình vẫn còn một con đường quay lại. Sẽ có người bảo bọc, giúp đỡ nàng. Còn ở đây, nàng không có ai cả. Nàng có thể nói mình có Lê Nguyên Phong, có Đỗ Thiên Thành, nhưng Lê Nguyên Phong giờ đây đang ở một nơi cách xa nàng hàng ngàn dặm, Đỗ Thiên Thành không phải người sinh ra để sống ở hoàng cung. Người duy nhất có thể bảo vệ nàng, chỉ có chính bản thân nàng.
Nàng đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài, mặt trời cũng dần tắt nắng rồi. Giờ nàng đang là tội phạm, không có người hầu hạ, mọi thứ dĩ nhiên đều phải tự làm, bao gồm thắp nến. Bị cách ly thế này, đúng là cũng cảm thấy có chút cô đơn.
Loại nến này hình như có một mùi thơm đặt biệt, rất dễ chịu. Vừa ngửi chưa được bao lâu, nàng đã thấy hai mí mắt mình nặng trĩu.
…
“Cháy rồi ! Cháy rồi ! Mau dập lửa!”
Người ta không biết ngọn lửa ấy bùng lên từ khi nào.
Chỉ biết, lúc này, lãnh cung đã chìm trong biển lửa.