• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Nguyên Phong vẫn quỳ ở đó, điềm tĩnh tự tin cúi đầu chờ khẩu dụ. Lê Ứng Thiên ngồi trên ngai cao chín bệ, cảm giác như có lửa đốt trong lòng. Tất cả ánh mắt văn võ bá quan đều hướng về phía hắn.

Trong các tội bất hiếu thì tội không có con nối dõi là nghiêm trọng nhất. Nếu hắn ngăn cản cuộc hôn nhân này, một khi Lê Nguyên Phong tử trận, cái tội ấy sẽ gián tiếp đổ lên đầu hắn. Hơn nữa, Lê Nguyên Phong hiện nay vẫn còn rất được lòng dân, nếu hắn hy sinh vì nước mà cả cơ hội được kết hôn cũng không có, kẻ làm hoàng đế này làm sao tránh được miệng lưỡi thế gian? Đó là còn chưa kể sử sách sẽ truyền tiếng xấu muôn đời.

Hôn nhân của vương gia vốn đơn giản hơn nhiều so với hoàng đế. Chỉ cần có chút phẩm hạnh, thân thế để không làm mất mặt hoàng tộc là xem như ổn thoả. Bao nhiêu năm qua, một phần vì không muốn cưỡng ép chuyện tình cảm mà làm xấu đi tình huynh đệ, một phần vì không muốn phải lo lắng về sự khuếch trương thế lực của Lê Nguyên Phong, hắn đã không ban hôn cho Lê Nguyên Phong với con cái vị đại thần nào. Không ngờ, giờ đây Lê Nguyên Phong lại lợi dụng chính việc ấy để ép hắn vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

“Chuẩn tấu.”

Nụ cười mãn nguyện trên gương mặt Lê Nguyên Phong giống như một nhát dao sắc bén đâm vào tim hắn.

Chính tay ban người phụ nữ của mình cho tình địch, trên đời này còn điều gì cay đắng hơn sao?

Buổi thiết triều kết thúc. Lê Nguyên Phong bước ra ngoài, khiêm tốn lễ độ nhận lời chúc tụng của văn võ bá quan. Một khi Lê Ứng Thiên đã không còn luyến tiếc tình huynh đệ, hắn dĩ nhiên cũng không thể ngồi đó khoanh tay chờ chết.

******

Nhìn dáng đi ung dung đĩnh đạc của Lê Nguyên Phong khi bước vào vương phủ, nàng cũng đoán được lần này hắn đã thành công. Sự việc diễn biến trong thời gian ngắn như thế, khiến đôi lúc nàng cũng khó mà tin được mình sắp trở thành vương phi của hắn.

Lễ bộ thị lang vốn là người của Lê Nguyên Phong. Chỉ cần hắn nói một tiếng, nàng lập tức trở thành con nuôi của ông ta mà không cần phải trải qua nghi thức công khai nào, khiến Lê Ứng Thiên không kịp nắm bắt thông tin để đề phòng. Môt khi đã có một thân thế vững chắc, Lê Ứng Thiên sẽ không thể dùng lý do môn đăng hộ đối mà bác bỏ hôn sự lần này.

Về việc Lê Nguyên Phong vận động dân chúng ủng hộ quân binh Lạc Việt, ở góc nhìn của Lê Ứng Thiên, hành động kia sẽ giống như Lê Nguyên Phong đang cố lấy lòng dân. Thật ra, việc này không nằm ngoài mục đích tạo cơ hội cho nàng xuất đầu lộ diện trước dân chúng kinh thành. Lạc Vinh tiền trang trên danh nghĩa là tài sản của Lê Nguyên Phong, việc người đứng đầu Lạc Vinh như nàng thay mặt Lê Nguyên Phong đi vận động dân chúng là một việc rất hiển nhiên. Dù Lê Ứng Thiên có đa nghi đi chăng nữa, cũng là nghĩ Lê Nguyên Phong muốn nhân dịp này khuếch trương danh tiếng của tiền trang.

Cho đến tận lúc sáng sớm trước khi vào triều, Lê Nguyên Phong mới dắt nàng đi trên đường lớn, tuyên bố với mọi người rằng ngày hắn cưới nàng sẽ phát cho mỗi nhà trong thành một bao gạo để chung vui. Thế là trong thoáng chốc, việc hắn sắp kết hôn đã trở thành tâm điểm bàn tán của toàn bộ dân chúng trong thành. Đến lúc này, Lê Ứng Thiên dù có nhận tin thì cũng không kịp trở tay.

Nàng có thật sự muốn kết hôn với hắn không? Đến giờ, nàng cũng không dám chắc. Hai mươi tuổi đối với một cô gái hiện đại vẫn còn là tuổi ăn tuổi học. Yêu thì yêu, nhưng kết hôn là việc phải cân nhắc rất nhiều. Dù nàng đã quen sống cùng một mái nhà với hắn, thậm chí đã từng ân ái với hắn, việc đưa mối quan hệ hai người tiến thêm một bước vẫn khiến nàng lạ lẫm, cảm giác như đang có một thứ áp lực vô hình đè nặng lên mình.

Nàng chấp nhận vụ hôn sự này, mục đích là để tạo ra bức rào chắn về danh phận, khiến Lê Ứng Thiên không thể đụng đến nàng. Niềm hân hoan của một cô gái sắp kết hôn, nàng không có. Bởi nàng biết, sóng gió sắp ập đến rồi.

“Vương phi, sao còn không mau chuẩn bị khăn ấm cho bổn vương lau mặt?” Hắn phớt nhẹ cây quạt qua má nàng, tình tứ mỉm cười mà buông lời trêu chọc.

Mỗi lần nhìn thấy nụ cười của hắn, mọi ưu tư trong nàng dường như biến mất.

Nàng “Hừ” nhẹ một tiếng, quay mặt sang hướng khác, không thèm nhìn hắn.

Nàng ngượng.

“Vương phi, nàng trát ớt lên mặt hay sao mà hai gò má lại đỏ ửng lên vậy?” Hắn vờ ngạc nhiên lấy tay chà chà lên má nàng, sau đó lại mút mút như đang thử xem có phải là ớt thật không.

“Anh lúc nào cũng hiếp đáp em.” Nàng ra vẻ giận dỗi đẩy hắn ra. Tên hentai này không bao giờ bỏ qua cơ hội để trêu nàng, cứ như thấy nàng đỏ mặt là niềm vui lớn nhất trong đời hắn.

“Ta hiếp nàng khi nào, đêm ấy là nàng hiếp ta mà.” Hắn đáp, đưa ánh mắt vô tội nhìn nàng.

“Này, anh đừng có nghe chữ được chữ mất như thế chứ.” Nàng đá nhẹ mũi hài vào chân hắn.

“Nàng nghĩ xem, sau khi kết hôn chúng ta nên yêu nhau mỗi đêm mấy lần đây?” Hắn cọ cọ khuỷu tay vào vai nàng, ánh mắt đầy mờ ám. “Suốt đoạn đường về ta cứ phân vân mãi việc này.”

“Anh bóc lột người ta vừa vừa thôi chứ!” Nàng đạp một phát vào đôi hài nạm ngọc của hắn. Đồ biến thái, đồ cuồng SEX.

“Đâu phải, ta chỉ bóc những chỗ cần bóc, lột những chỗ cần lột. Có khi nào quá tay đâu?”

“Lê Nguyên Phong…” Nàng giương ánh mắt đằng đằng sát khí lên nhìn hắn.

Hắn cười cười bước lùi ra phía sau.

Bước đến bậc cửa, liền vụt đi mất dạng.



Đến chiều, hắn dắt nàng ra Tây Khởi, ăn một bữa no nê.

Nhìn cái dáng tham ăn của hắn, nàng sực nhớ đến lần đầu tiên hắn và nàng đến nơi này. Sau khi biết nàng dùng thuốc gì để xử lý tên nhà giàu hống hách, hắn suốt buổi cứ chúi đầu vào tô mì, không dám nhìn thẳng vào nàng, cứ như nạn nhân tiếp theo của nàng có thể là hắn vậy.

Nàng cũng không hiểu tại sao khi ấy dù hắn nhìn trộm nàng thay quần áo, hết lần này đến lần khác giở trò uy hiếp nàng, nàng vẫn không ghét hắn, thậm chí còn không thấy sợ cái thân phận vương gia của hắn. Còn Lê Ứng Thiên, lúc ấy chả đụng chạm gì nàng, nhưng mỗi lần thấy hắn là nàng chỉ muốn nghĩ trăm phương nghìn kế thoát khỏi tầm mắt hắn.

Những ngày xưa cũ ấy không phải rất đẹp sao? Không đau khổ, không lo lắng. Lê Nguyên Phong lúc nào cũng cầm que kẹo lông bông đi khắp nơi, giở cái giọng nhừa nhựa kêu lên hai tiếng ‘hoàng tẩu’, khiến nàng nổi da gà. Lê Ứng Thiên luôn tỏ ra lạnh lùng khô khốc, hoàn toàn trái ngược với cái hành động ngốc nghếch ở phế cung của hắn. Chỉ tiếc rằng, thời gian không dừng lại, tình cảm cũng không dừng lại. Con người không thể nào chọn những khoảnh khắc đẹp nhất của cuộc đời mà ngủ yên cùng nó.

Cũng giống như, nàng đã từng một thời chìm đắm trong giấc mơ cổ tích về tình yêu giữa mình và Lê Ứng Thiên, rốt cuộc cũng phải tự mình tỉnh dậy. Trải qua bao nhiêu chuyện, đến cuối cùng, hắn vẫn là hoàng đế của Lạc Việt. Còn Lê Ứng Thiên của nàng, hoá ra chỉ là một giấc mộng đẹp nằm lại mãi ở Tế Châu.

Chưa từng trải qua đau khổ, sẽ không thể hiểu một cách sâu sắc hạnh phúc quý giá đến thế nào. Nếu ngày ấy hoàn cảnh không đưa đẩy, khiến nàng quyết tâm rời xa Lê Ứng Thiên, câu chuyện tình của nàng và Lê Nguyên Phong có lẽ đã không có cơ hội để bắt đầu. Và, nàng sẽ chẳng bao giờ biết được, mình có thể yêu một người nhiều đến thế, cũng như, có một người có thể yêu mình nhiều đến thế.

Những gì đọng lại trong lòng nàng sâu sắc nhất về Lê Nguyên Phong thật ra không phải là lúc hắn dùng thân đỡ cho nàng khi nàng nhảy xuống từ xe ngựa, cũng không phải là lúc hắn trao con dấu cho nàng. Nàng cảm nhận được tình yêu của hắn rõ rệt nhất là lúc giữa khuya làm bánh, khi nàng sòng phẳng chia mỗi người một việc: hắn nấu, nàng rửa chén. Đến lúc nàng một mình ngồi ngoài sân, ngán ngẩm nhìn thau nước lạnh ngắt, hắn lại từ trong nhà bước ra, vỗ vỗ vai nàng: “Thôi để ta rửa cho. Nàng chân tay vụng về, không khéo lại vỡ hết mấy cái chén quý của ta.”

Lê Nguyên Phong của nàng đẹp nhất, quyến rũ nhất không phải là lúc cầm cọ vẽ tranh, mà là lúc xắn tay áo lên hì hục chà chà rửa rửa chồng chén bát đầy dầu và bột. Nhiều lúc nàng cũng cảm thấy khó tin một người đàn ông cổ đại, hơn nữa còn là một vương gia cao quý, lại có thể có chấp nhận tự tay làm một việc như thế vì người phụ nữ mình yêu.

“Nguyên Phong, anh nghĩ trên đời này có định mệnh không?”

Hắn dừng đũa, nhìn nàng một hồi lâu, rồi mỉm cười khẽ lắc đầu.

Không có định mệnh sao?

Thế tại sao cuối cùng nàng lại đi yêu hắn, người đầu tiên mà nàng không muốn phát sinh tình cảm nhất? Nàng sợ mình xao động trước Lê Nguyên Phong, nên mới theo Lê Ứng Thiên đến Tế Châu. Vậy mà, sau một đoạn đường dài, rốt cuộc nàng lại chọn hắn làm bến đỗ cuối cùng.

“Vịt bầu, trên đời này không có định mệnh, tất cả đều là lựa chọn.” Hắn dừng lại một chút, nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, hướng thẳng ánh mắt nàng về phía hắn. “Yêu nàng, là lựa chọn của ta.”

Yêu nàng, là lựa chọn của ta…



Có những người, cùng ta bước qua bao chông gai, ngỡ rằng sẽ đi bên ta đến cuối con đường, nhưng rốt cuộc lại từ biệt ta ở một ngã rẽ vô tình nào đó. Lại có những người, suốt con đường luôn đi phía sau ta, ta không nhìn thấy. Chỉ đến lúc ta bơ vơ lạc lõng nhất, xoay người lại, mới nhẹ nhàng trao ta một nụ cười, nắm tay ta đi nốt quãng đường còn lại.



Hoàng hôn buông xuống, hắn cùng nàng chèo thuyền ra giữa hồ, cho cá ăn, xem hoa nở.

“Vịt bầu, nàng có hối hận không?”

“Hối hận việc gì?”

“Nhận lời làm vợ của ta.” Hắn nói. “Nàng cũng biết rõ, nếu ta thua, hậu quả sẽ là gì.”

Hối hận ư?

Nếu có, chỉ là hối hận đã không thể yêu hắn sớm hơn một chút.

“Nguyên Phong, thật ra anh có ý định giành lại ngôi hoàng đế không?”

“Thứ đã vứt bỏ, ta không có hứng thú nhặt về.” Hắn đáp. “Vả lại, nếu làm hoàng đế, thì phải làm trai…uhm…trai…”

“Trai bao cao cấp.” Nàng tiếp lời hắn.

“Phải, là trai bao cao cấp. Mà thể lực ta có hạn, hầu hạ mỗi mình nàng cũng đủ làm ta kiệt sức rồi.”

Những tia nắng chiều rồi cũng nhạt dần. Mặt trời khuất bóng, chỉ còn lại ánh trăng và ánh đèn rực rỡ lơ lửng trên những cành cây.

Đến lúc này, nàng mới biết mình đã cùng hắn chèo thuyền trên hồ lâu như vậy.

“Vịt bầu, ta cho nàng xem cái này.” Hắn nheo mắt, ra điều bí ẩn. “Nàng nhắm mắt lại đi.”

Nghe hắn bảo mình nhắm mắt, nàng lại nhớ đến lần tiễn biệt hắn ở Tế Châu. Nếu lần đó hắn không hôn nàng, có lẽ tình cảm giữa nàng và hắn sẽ mãi mãi không thoát ra nổi khỏi tình tri kỷ. Nụ hôn ấy, đã dấy nên tạp niệm trong nàng.

Nàng nhắm mắt lại, hồi hộp chờ đợi, nhưng mãi vẫn không thấy hắn hôn nàng. Đến lúc nàng sắp mở mắt ra, lại cảm nhận được bàn tay hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay mình, kéo về phía trước. Tay nàng được đặt lên một bề mặt trơn trơn, âm ấm, có đôi chút gồ ghề.

Hắn cầm tay nàng, vuốt nhẹ lên nơi ấy.

Một lần, rồi lại một lần.

“Thích không?” Giọng hắn thoảng qua như gió thổi.

“Cái này là anh tự dâng hiến đó nha.” Nàng tủm tỉm cười, vẫn nhắm mắt, mặc cho hắn dẫn dắt bàn tay mình vào con đường tội lỗi.

“Hạ Vy, nhớ kỹ ta.”

Hắn ôm chặt lấy nàng, giọng như lạc đi. Nàng dụi đầu vào ngực hắn, không khóc mà nước mắt cứ tuôn dài.

Nàng hiểu hắn muốn nói gì.

Ở thế giới loạn lạc này, sống chết chỉ như một cái chớp mắt mà thôi.

*******

Nàng cùng Lê Nguyên Phong trở về vương phủ. Trên đường còn mua một con cá nướng cho Tiểu mỹ nhân. Đến lúc về phòng xoã tóc bước vào bồn tắm, nàng mới phát hiện chiếc cài tóc hình hoa hướng dương hắn tặng nàng đã rơi mất từ lúc nào.

Tìm trong phòng mãi không thấy, nàng nhanh chóng mặc lại quần áp, lần mò trên con đường cũ ra đến cổng.

Vô tình, lại chạm phải một người.

Hương trầm quen thuộc, theo gió vấn vương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK