“Xưa nay, đủ tư cách để có hay không không quan trọng bằng đủ bản lĩnh để đoạt lấy hay không.” Hắn vừa nói vừa thong thả rót trà ra tách.
“Ngay cả việc mạo hiểm dàn dựng một vụ ám sát người mình yêu mà ngươi cũng có thể làm được. Hai chữ ‘bản lĩnh’ này, ta không dám tranh với ngươi.”
“Nếu ngươi muốn, cứ việc đi tố cáo ta.” Lê Nguyên Phong ung dung nhấp một ngụm trà. “Thử xem nàng sẽ nghe ai?”
Hắn biết rõ, Lý Thiệu Minh chẳng qua là quá cẩn trọng về hình ảnh của mình trong mắt Trần Lâm Nguyệt, nên một khi chưa nắm chắc phần thắng sẽ không vội ra tay.
“Ngươi mạo hiểm ở lại kinh thành, chắc không phải chỉ để đến đây châm chích ta.” Lê Nguyên Phong tao nhã đặt tách trà xuống bàn.
“Ta muốn ngươi hỗ trợ ta lấy lại phần sản nghiệp ta chưa kịp chuyển đi.” Lý Thiệu Minh nói. “Sau khi đối phó họ Lý, mục tiêu tiếp theo của Lê Ứng Thiên là gì chắc ngươi đã rõ.”
Trước đây, Lê Ứng Thiên vì muốn giảm bớt ảnh hưởng của Lý Thiệu Minh trên thương trường, đồng thời tăng nguồn thuế, giám sát số tài sản của quý tộc Phồn Lư, nên mới để Lạc Vinh tiền trang phát triển. Nay tài sản của họ Lý đã bị quốc hữu hoá, sự tồn tại của Lạc Vinh tiền trang đối với Lê Ứng Thiên chỉ có hại chứ không có lợi.
“Dân chúng Lạc Việt không phải một lũ ngốc.” Lê Nguyên Phong nói. “Nếu Lê Ứng Thiên lại dùng chiêu vu oan Lạc Vinh tiền trang vận chuyển vũ khí, còn không phải khiến người khác nghi ngờ sao?”
“Ngươi muốn thư thả đợi thời cơ, nhưng hắn lại muốn ngươi chết càng nhanh càng tốt. Không chừng, nay mai việc giả mạo huyết mạch hoàng thất của ngươi cũng bị hắn tra ra.”
Thẳng thắn buông lời đe doạ không phải là sở thích của Lý Thiệu Minh. Hắn chỉ nói đến đấy cũng đã đủ để Lê Nguyên Phong ý thức được tầm quan trọng của vấn đề. Với hậu thuẫn từ gia quyến của các phi tần, Lê Ứng Thiên có lợi thế hơn hẳn Lê Nguyên Phong. Nếu không có hắn hậu thuẫn về tiền bạc và thủ hạ, Lê Nguyên Phong sẽ khó mà giành được phần thắng nếu có xung đột trực tiếp xảy ra.
Người đời vẫn cho rằng Lê Nguyên Phong không ham quyền lực nên mới bỏ qua cơ hội bước lên ngôi hoàng đế. Chỉ có hắn mới biết rõ, Lê Nguyên Phong lúc ấy là vì sợ Lê Ứng Thiên tập trung đối phó mình, điều tra ra việc hắn giả mạo huyết mạch hoàng thất, nên mới lùi một bước để Lê Ứng Thiên lơ là phòng bị. Nay Lê Ứng Thiên đã chính thức tuyên chiến, Lê Nguyên Phong dĩ nhiên cũng không thể cứ mãi ngồi yên án binh bất động.
Hắn bao năm qua lợi dụng Lê Nguyên Phong để củng cố tài lực, đưa người của mình vào làm việc trong triều. Giờ đã là lúc màn lưỡng hổ phân tranh nên diễn ra rồi.
“Ta ra tay lúc này, Lê Ứng Thiên sẽ nhân cơ hội mà nắm những quan viên làm việc dưới trướng ta.” Lê Nguyên Phong nói. “Thay vì lấy lại phần tài sản của ngươi từ tay triều đình, tạm thời ta sẽ chuyển một phần tài sản của Lạc Vinh sang mạng lưới chìm của ngươi.”
Lý Thiệu Minh suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng chấp thuận lời đề nghị ấy.
Thật ra, đó mới chính là kết quả mà hắn muốn có khi tìm đến nơi này.
…
Hạ Vy tỉnh dậy giữa đêm, không thấy Lê Nguyên Phong bên cạnh liền xuống giường đi tìm hắn. Bình thường khi Lê Nguyên Phong khi không ngủ được sẽ xuống bếp nấu ăn hoặc đến thư phòng đọc sách. Hắn không có dưới bếp, thì chắc là ở thư phòng.
“Vịt bầu?” Lê Nguyên Phong vừa khép cửa lại, đã thấy Hạ Vy xuất hiện trước mặt mình. “Sao không ngủ mà lại đến đây?”
“Không thấy anh nên em mới đi tìm.” Nàng dụi dụi mắt.
“Sao không nói trắng ra là không có ai cho nàng sờ soạng nên nàng không ngủ được?” Hắn đưa tay choàng qua eo nàng. “Đừng lo, ta sẽ đền bù, cho nàng sờ mỏi tay luôn.”
Nàng huých nhẹ vào hông hắn một cái, rồi theo hắn trở về phòng.
Trước khi đi, ánh mắt nàng lướt qua cánh cửa thư phòng.
Căn phòng kia hình như có một mùi hương rất quen thuộc đối với nàng. Mùi hương ấy, khiến nàng liên tưởng đến một người…
*******
Việc Lý Thiệu Minh bị khép tội vận chuyển vũ khí được công bố chưa bao lâu, chốn thương trường đã nay đã xuất hiện nhiều xào xáo.
Cái thế của họ Lý thật ra không phải nằm ở việc gia sản của họ đồ sộ thế nào, mà là ảnh hưởng của họ trong nông nghiệp, ngư nghiệp, và thương nghiệp, trong đó nông nghiệp là chủ lực. Đất đai bạt ngàn, quy trình chọn giống, cải tạo đất và canh tác luôn tuân thủ theo những quy định nghiêm ngặt đến kì lạ. Tất cả những điều ấy đã giúp sản lượng trên cùng một diện tích đất của nhà họ Lý cao hơn gấp đôi, đôi lúc gấp ba những thửa ruộng của người thường. Nay Lý Thiệu Minh gặp chuyện, nếu kĩ thuật canh tác đặc biệt của nhà họ Lý cũng vì vậy mà mai một, Lạc Việt sẽ có khả năng phải chịu nạn đói khi lũ đến.
Tá điền, công nhân làm việc cho họ Lý thì đối mặt với nguy cơ chén cơm của mình bị mất. Những người hợp tác với nhà họ Lý cũng lo đứng lo ngồi, không biết mình có bị liên luỵ gì không. Dù Lê Ứng Thiên đã nhanh chóng cắt cử người quản lý việc làm ăn hiện tại của Lý Thiệu Minh để tránh ảnh hưởng đến nền kinh tế chung, nhưng vì người của Lê Ứng Thiên có tư duy khác với những quản lí dưới trướng Lý Thiệu Minh, nên diễn ra tình trạng trống đánh xuôi kèn thổi ngược là chuyện thường xuyên.
Nhiều người từng làm việc cho họ Lý có ý chuyển sang đầu quân cho Lạc Vinh tiền trang, nhưng Hạ Vy cũng chần chừ không muốn thu nhận họ, vì tương lai của Lạc Vinh chưa chắc đã sáng sủa hơn.
Xã hội phong kiến trọng nông khinh thương. Ngay cả nhà họ Lý cũng không được Lê Ứng Thiên cân nhắc mà nhân nhượng, một Lạc Vinh tiền trang làm giàu chủ yếu dựa vào việc cho vay và buôn bán với nước ngoài thì có là gì. Dân không đấu với quan, quan không đấu với vua. Đó chính là cái thế của kẻ làm hoàng đế mà Lê Nguyên Phong từng nói đến.
“Vịt bầu, ăn dưa hấu không?” Lê Nguyên Phong bước vào phòng, trong tay là một quả dưa to.
“Đã đến rồi sao?” Khoé môi nàng khẽ nhếch lên.
“Lần trước là phát bánh chưng miễn phí ngày Tết để lấy lòng dân, hôm nay lại dùng dưa hấu thả trôi sông để gây tiếng vang. Vịt bầu nàng xem ra cũng thích mấy trò thu phục nhân tâm lắm.” Hắn đặt quả dưa có hai chữ ‘Tĩnh Quốc’ lên bàn, rồi ngồi xuống cạnh nàng.
“Thật ra chỉ có vụ bánh chưng là thu phục nhân tâm thôi, vì việc đó công khai. Còn đống dưa thả trôi sông này là ‘điềm trời’, anh hiểu không, là ‘điềm trời’ ám chỉ Tĩnh Quốc vương anh tạo phúc cho lê dân bá tánh, không liên quan đến người trần mắt thịt là em đâu.” Nàng cười nói.
Từ ngày còn ở trong cung, khi hắn chấp nhận hợp tác với nàng mở tiền trang, nàng đã lo hắn sẽ có ngày vì việc này mà bị Lê Ứng Thiên chú ý nên luôn cố tìm cách bảo vệ được hắn lâu chừng nào hay chừng ấy. Trò phát bánh chưng miễn phí là nàng học từ Vampire, còn trò dưa thả trôi sông là nàng copy có sửa chữa từ ông tổ dưa hấu Mai An Tiêm. Có điều, dưa của nàng được sắp đặt trước để thả ở những khúc sông nhiều người bắt gặp, hơn nữa thân quả dưa còn được nàng dày công áp dụng kĩ thuật hiện đại, tốn mấy tháng trời dùng khuôn và vải the để in chữ nổi lên.
Dưa phát triển không đồng đều, mấy quả dưa vuông thì không thả trôi sông được, nên dù trước đây nàng đã triển khai trồng trên mấy thửa ruộng, đến nay cũng chỉ được hơn chục quả là có kích thước đủ to, chữ đủ rõ để dùng. Tiếc ơi là tiếc!
Với ‘điềm trời’ lần này, hy vọng rằng nàng và Lê Nguyên Phong còn có thể cầm chân Lê Ứng Thiên thêm một thời gian nữa.
…
Hai hôm sau, khi nàng đang đi một vòng cơ sở Lạc Vinh tiền trang ở kinh thành để xem xét việc kinh doanh thì Vinh công công đến tìm nàng.
Lướt qua những khung cảnh quen thuộc trên con đường đến Hưng Long cung, từng đoạn hồi ức trong nàng lại lặng lẽ hiện về. Đã có một thời, hoàng cung này được nàng gọi là ‘nhà’.
“Thần thiếp tham kiến thánh thượng. Chúc thánh thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
“Miễn lễ.”
“Thánh thượng gọi thần thiếp vào cung, không biết có điều gì dạy bảo.”
Hắn im lặng không đáp. Chỉ muốn nhìn cảnh trước mắt mà hồi tưởng lại quá khứ, tự gạt mình trong chốc lát rằng quan hệ giữa hắn và nàng vẫn chưa bao giờ thay đổi.
“Trẫm muốn nghe ý kiến của vương phi về việc quản lý kinh doanh của nhà họ Lý.” Hắn trở về với vẻ nghiêm túc ban đầu.
“Xin thánh thượng thứ tội, việc này quả thực vượt quá tầm hiểu biết của thần thiếp.” Nàng lễ phép đáp, trong lòng khẽ thở phào. Lúc nãy khi tự dưng được gọi vào cung, nàng cứ sợ hắn đã tra ra việc mấy quả dưa kia là tác phẩm của nàng. “Trước giờ việc kinh doanh của Lạc Vinh đều là do các quản lí khác điều hành. Thần thiếp chẳng qua là có một vài ý tưởng lạ, nên mới có chút tiếng nói ở Lạc Vinh.”
Nàng cũng không phải là nói dối. Nếu không có những quản lí kia cùng với tài sản của Lê Nguyên Phong thì các kế hoạch của nàng sẽ đều chỉ dừng lại trên giấy mà thôi. Chẳng qua là nàng có Lê Nguyên Phong chống lưng, lại thêm vụ ăn may ở Tế Châu, nên mọi người mới chịu xem trọng ý kiến của nàng.
Lê Ứng Thiên thật ra cũng không mong thu hoạch được gì từ chuyện hôm nay, mà chỉ muốn gọi nàng đến đây để khơi dậy kí ức của nàng, khiến nàng lưu luyến hắn. Tình cảm giữa nàng và Lê Nguyên Phong hiện nay khắng khít như vậy. Nếu Lê Nguyên Phong xảy ra chuyện, hắn sợ nàng sẽ vì tình mà nghĩ quẫn, không biết trân trọng bản thân mình…
“Ở lại dùng cơm đi.” Hắn lên tiếng khi thấy ánh mắt nàng thỉnh thoảng lại hướng ra cửa sổ, có vẻ như mong được sớm ra về.
“Thánh thượng, việc này…”
Theo cung quy, hoàng đế chỉ dùng bữa một mình, vậy mà hắn lại đề nghị nàng ngồi chung bàn với hắn. Nếu đồn ra ngoài, không phải kêu gọi đám phi tần của hắn đến xé xác nàng sao?
Suốt bữa ăn, hắn không nói thêm một lời nào. Những món được dọn lên đều là những món ngự trù trong cung thường nấu cho Trần Lâm Nguyệt, thật ra không phải món khoái khẩu của nàng. Trước đây nàng vì không muốn tạo ra quá nhiều thay đổi, khiến người ta chú ý, nên mới ăn theo thực đơn trước đó của Trần Lâm Nguyệt.
Chỉ có duy nhất một món nàng thích, lại rất ngon, nhưng nàng không thể nuốt trôi.
…Cá nướng.
Chỉ chưa đầy một năm, mà vật đổi sao dời.
Nàng và hắn, đã từng rất gần nhau, nhưng cuối cùng lại đứng trên hai bờ chiến tuyến. Có lẽ, nàng là người phụ nữ hắn yêu nhất, nhưng mãi mãi không thể là thứ quan trọng nhất đối với hắn trên đời.
Mà, ngai vàng kia có thể cũng chẳng phải thứ hắn cần. Nàng đã từng nhìn thấy Lê Nguyên Phong cười híp mắt khi nấu nướng, nhìn thấy Vampire đầy hứng thú kiểm tra sổ sách, nhưng chỉ thấy một Lê Ứng Thiên gồng mình phê duyệt tấu chương.
“Trên thế gian này, bất hạnh nhất không phải là không có được thứ mình muốn, mà là cả đời chỉ lo giành lấy thứ thiên hạ muốn.” Lê Nguyên Phong từng nói với nàng như vậy. Chỉ là, đã sinh ra trong gia đình đế vương, thật ra những người như hắn và Lê Nguyên Phong cũng không có bao nhiêu chọn lựa. Một khi đã bước đi trên con đường của mình, muốn quay trở về điểm xuất phát ban đầu là rất khó.
Sau bữa cơm trưa đó, hắn cũng không tìm cớ giữ nàng lại nữa.
*******
Ba hôm sau, triều đình loan tin Lý Thiệu Minh đã ra đầu thú, đồng thời khai ra kẻ âm mưu tạo phản đã lệnh cho họ Lý vận chuyển vũ khí vào thành.
Nàng nhớ đến mùi hoa ngọc lan trong thư phòng đêm ấy, lại nhớ đến những lời của Vampire ở Tế Châu, trong lòng cũng mơ hồ đoán ra giữa Lê Nguyên Phong và Vampire có mối liên hệ với nhau. Võ công của Vampire tốt như vậy, lại mang theo tham vọng báo thù, làm sao có thể dễ dàng khoanh tay chịu trói như thế được. ‘Lý Thiệu Minh’ đang trong tay triều đình kia, chắc chắn là hàng giả.
Là hàng giả hàng thật thì chỉ có người nhà họ Lý là có khả năng kiểm chứng, vì Vampire chưa bao giờ xuất đầu lộ diện. Có điều, ngăn chặn cơ hội ấy xảy ra, đối với Lê Ứng Thiên là quá dễ dàng.
Một thương nhân, dù giàu có cách mấy, nhưng một khi không có dòng máu hoàng tộc, lại không có thế lực trong triều, sẽ không thể chống lại cả vương thất họ Lê. Muốn việc tạo phản của Lý Thiệu Minh nghe có vẻ hợp lý, thì phải gắn hắn với một thế lực nào đó, hoặc là ngoại bang, hoặc là một nhân vật lớn trong triều, ví dụ như …
Lê Nguyên Phong.
Trước đây, nàng thật ngây thơ khi chỉ nghĩ đến việc Lê Ứng Thiên muốn trấn áp nhà họ Lý trước để rảnh tay thu xếp Lạc Vinh, cắt dần thế lực của Lê Nguyên Phong. Hoá ra, hắn định cùng lúc đối phó cả Lê Nguyên Phong lẫn Vampire.
…
Lúc nàng chạy về đến vương phủ, Lê Nguyên Phong đang bị một toán quân lính áp giải lên xe ngựa.
“Vịt bầu, ta có để dành cho nàng mấy miếng bánh trong phòng, nhớ lấy ăn.” Hắn ngoái đầu lại nhìn nàng, dịu dàng cười.
Nụ cười ấy, sao mà mong manh quá.