Đối với Phương Thư, di chuyển bằng việc cưỡi ngựa chỉ đơn giản là một mối vấn đề vừa yêu vừa ghét.
Nói gì thì nói, dù sao khi đi đường tuy không có thịt ăn, nhưng yên ngựa cũng đủ khiến Phương Thư có chút muốn chết, do yên ngựa rất cứng, lại kẹt ở đũng quần. Thịt mềm nhạy cảm nhất của toàn bộ cơ thể đều nằm ở đùi non bên trong và dưới đáy chậu, các điểm mẫn cảm bị mài đến chảy nước, cùng với nhịp lên xuống của con ngựa khi đi bộ, khoái cảm ngứa ran giống như nước suối thấm từ chỗ tiếp xúc đến tứ chi, làm cậu mềm nhũn cả chân, hai má lúc nào cũng đỏ đỏ hồng hồng, lúc nào cũng ôm lấy cổ ngựa.
Con ngựa yêu thích của Christine, Apollo, sinh ra đã có thân hình đẹp đẽ, bộ lông màu đen bóng, mỏng và mịn, bờm trên lưng ngựa bên ngoài mềm mại bên trong cứng rắn. Phương Thư ôm cổ Apollo, bờm ngựa cọ vào ngực cậu, bộ ngực đầy đặn vốn dĩ bị lớp vải bóp chặt, cảm giác hơi lạ, mỗi lần va chạm đều có một luồng điện chạy ra từ đầu v* lan ra khắp người...
Nhưng nơi mong muốn nhất thì lại không có gì đi vào.
Thực sự... vừa đau khổ vừa hạnh phúc.
Bộ dạng yếu ớt của Phương Thư nằm trên lưng ngựa, đôi má ửng hồng, khiến Christine phải thường xuyên hỏi cậu rằng cậu có cảm thấy khó chịu không, có cần dừng lại nghỉ ngơi không, và cậu ta có thể giúp gì không... Phương Thư không thể giải thích được, vừa quẫn trí vừa tức vừa bất lực trước khoái cảm gần như kích thích tình dục của cả người, nhưng cũng căng thẳng nhẫn nhịn để ngăn bản thân vô tình đạt cực khoái trên lưng ngựa.
Bây giờ hai người cùng nhau cưỡi ngựa, trong đầu Phương Thư nảy lên ác ý; cậu biết ở trong lòng Christine giấu khát vọng, thiếu niên tràn đầy lửa nóng, có lẽ không cần cố ý trêu chọc cậu ta, tiểu tử này nhất định sẽ cậu nếm trải những gì cậu ta muốn, cái mà trước đó không có được!
Vì vậy Phương Thư cười rất dịu dàng đôi mắt cong lại, nhẹ nhàng yêu cầu Christine cõng mình lên ngựa.
Nhưng mà, khi ngực của Phương Thư dán vào lưng của Christine, cậu không hiểu sao rùng mình một cái, hô hấp khẽ run, toàn thân nổi da gà, nóng quá!
"Này, cơ thể của Ah Thư lạnh quá! Dựa sát vào tôi, tôi giúp cậu chắn gió."
Christine hoàn toàn không chú ý đến cơ thể Phương Thư cứng lại, cậu ta ổn định thân thể Phương Thư trên ngựa, cậu ta lên ngựa sau đó vòng hai tay qua đem Phương Thư ôm vào trong ngực, một tay cầm cương, một tay nắm lấy tay của Phương Thư, hơi thở nóng rực của người đàn ông này phun vào lỗ tai nhạy cảm của Phương Thư, hơi thở ấm áp khiến tim Phương Thư đập nhanh hơn.
"Ân... "
Phương Thư hừ một tiếng, thanh âm hơi khàn, nhưng vẫn có chút ngọt ngào, cậu híp mắt, thả lỏng cánh tay, nương theo Christine mà nắm đầu ngón tay cậu ta xoa xoa trong lòng bàn tay. Mơ mơ hồ hồ nghĩ, chẳng lẽ đứa nhỏ này "đen bẩm sinh"? Chứ sao bây giờ lại tự nhiên không biết xấu hổ.
"Này, tay của Ah Thư thật mềm mại, sờ vào rất thoải mái."
Christine nhếch mép cười, Phương Thù nghiêng đầu liếc cậu ta một cái, sau đó nhéo nhẹ đùi Christine
"Lo cưỡi ngựa đi, đừng náo loạn."
Thanh âm trầm thấp kia tựa hồ có chút mùi vị khó hiểu, nó hóa thành một bàn tay nhỏ bé, đùa giỡn chạm vào trái tim Christine, khơi dậy từng đợt nhiệt lượng, hội tụ ở chỗ bị Phương Thư véo.
Christine vô ý thức ngâm nga một cái, Phương Thư tinh nhạy chú ý tới thân thể phía sau tựa hồ lại nóng lên mấy lần.
Có Christine ở bên cạnh, tốc độ cưỡi ngựa hoàn toàn khác với trước đó khi Phương Thư một mình cưỡi ngựa, kỹ thuật cưỡi ngựa của Christine rất xuất sắc, nhưng khi cậu ta nhẹ nhàng kéo dây cương, Apollo tựa hồ như hiểu được ý chủ nhân mà chọn cái con đường bên bằng phẳng và trơn tru nhất, chạy về phía trước.
Hai người chen chúc trên cùng một chiếc yên ngựa, sau lưng là thân thể nóng bỏng của Christine, cho dù xuyên qua hai lớp vải, Phương Thư cũng có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ từ cơ thể trẻ tuổi đằng sau lưng mình. Bụng dưới của Phương Thư, vị trí đó nó... thực sự rất xấu hổ.
"Ưm..."
Phương Thư vô ý thức rên rỉ một tiếng, Apollo mỗi một lần tiến lên một bước, yên ngựa đều có thể vừa vặn bóp chặt môi hoa trong lớp vải, tiểu dương v*t của cậu đã run rẩy đứng lên.
Khuôn mặt Phương Thư đỏ bừng, cậu ôm cánh tay mạnh mẽ của Christine, tuy cơ bắp cường tráng nhưng lại không hề khoa trương, nhưng Phương Thư biết rằng những đường nét uyển chuyển này ẩn chứa sức mạnh bùng nổ vô hạn, bàn tay cầm kiếm của anh ta đủ để chém đầu những con thú dữ..
Có lẽ... Ở thế giới này, bất kể là người hay yêu tinh, tất cả đều ở trong tình trạng tốt nhất?
Phương Thư mơ hồ nghĩ đến con qmèo đen mạnh mẽ trong đêm hôm đó, bụng thì phẳng lì, cơ bụng tám múi gọn gàng, đôi chân dài, eo thon và vai rộng; sức mạnh của eo cũng là một vũ khí sắc bén liên tục làm việc chăm chỉ...
"A Thư, A Thư đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Christine hiếm khi có thể gần gũi Phương Thư như vậy, thân thể người trong ngực không cứng rắn như của cậu ta, mà giống như trong tưởng tượng, mềm mại thơm tho, khiến người ta không cách nào bỏ xuống...
Cậu ta không kìm được sáp lại gần, cọ má vào sau tai Phương Thư.
"Hử?"
Giọng Phương Thư khàn khàn, trong mắt hiện lên tia dâm đãng, khoái cảm không ngừng từ tiểu huyệt ẩm ướt dâng lên, trêu chọc từng dây thần kinh, kêu gào, muốn thứ gì đó mạnh mẽ hơn nữa tiến vào trong cơ thể cậu, hai chân cậu căng thẳng, kẹp chặt bám chặt vào yên xe. Phương Thư vô thức nhún eo, cặp mông tròn trịa đung đưa giữa hai chân người phía sau.
Muốn... Muốn nhiều khoái cảm hơn nữa.
Đột nhiên thắt lưng bị siết chặt, Phương Thư nghe thấy tiếng thở hổn hển của Christine, người thanh niên giống như bị mê hoặc mò mẫm thân hình Phương Thư, khiến Phương Thư phải thở hổn hển
"A... hưm... Đừng, ngứa quá... ưm... "
Christine đặt tay lên ngực Phương Thư, kẽ xóc ngựa, hai bàn tay không ngừng xoa bóp, hình dạng của núm vú bắt đầu cứng lên hiện ra trên vải, cảm giác do quả tròn nhô ra mang lại rất tuyệt.
Sau đó, một vật cứng và nóng áp vào lưng Phương Thư. Thân thể thanh niên đang ôm cậu có chút cứng ngắc, nhưng lại theo bản năng, hai tay gắt gao ôm lấy Phương Thư, cái đầu lông xù giống như một con chó lớn dụi dụi bên cổ Phương Thư.
"A Thư, cơ thể cậu có cảm thấy thoải mái không? Có thể lại gần một chút, kẻo lạnh..."
...Cậu đang giả vờ cho rằng tôi không nhận ra nó là gì sao? Vậy thì, cậu nên cố gắng che đậy nó nhiều hơn, đừng có mà cứ dán vào tôi như vậy...
"Ah......"
Phương Thư vẫn không thể ngăn được tiếng rên rỉ, cậu không thể hiểu mạch não của người thanh niên vụng về phía sau mình, nhưng suy nghĩ của cậu rất nhanh bị động tác của Christine cắt đứt.
"A Thư, chúng ta sẽ phải tăng tốc..."
Chàng trai đắm chìm trong dục vọng dường như đã hoàn toàn rũ bỏ sự e thẹn, lời vừa dứt đã ghì chặt bụng ngựa, Apollo hiểu được lòng chủ nhân, vui sướng phi nước đại về phía trước.
Nếu không phải Christine đang ôm lấy thân thể cậu,Phương Thư suýt chút nữa đã bị sốc đến mức ngồi không yên. Phần thân trên của Christine nghiêng về phía trước, gần như ép lên cổ ngựa, eo và hông theo bản năng di chuyển theo sự va chạm của ngựa.
"A, không được..."
Phương Thư vừa mở miệng nói liền bị gió thổi vào. Loại kích thích này khác hẳn với khi Apolo chậm rãi đi đường núi, tốc độ như phí nước đại. Yên xe ở giữa hai chân, thân thể như cũ bị nam nhân cường tráng ôm vào trong ngực, Phương Thư có thể cảm nhận được rõ ràng được "đứa nhỏ" to lớn của cậu ta đập vào người mình, tràn đầy sức sống giống như muốn xuyên qua quần áo của cậu rồi cả thân thể của cậu
"Ah....ah..... ưm..."
Phương Thư che miệng rên rỉ một tiếng, thanh âm ngọt ngào tan vào trong gió, một lát sau, thân thể mềm mại như nước, chỉ có thể dựa vào Christine để duy trì cân bằng..
Nóng quá......
Khó chịu...
Trong lối đi nhỏ hẹp chỉ có thứ nước nhớp nháp không chịu nỗi không ngừng tuôn ra. côn th*t của người đằng sau nương theo nhịp xốc nhảy của ngựa mà chen vào cúc huyệt tinh xảo lúc nào không hay, đẩy một chút vải vào bên trong.
...Muốn, mình không thể, mình không thể nhịn được... Muốn, mình muốn...
Cố gắng kìm nén cơn cực khoái, ngón chân Phương Thư theo phản xạ co quắp lại, mặc dù không có cái gì có thể thực sự xoa dịu nơi mà cậu cần được lấp đầy nhất, nhưng dưới sự bao quanh của nam nhân và sự kích thích ngày càng mãnh liệt của hạ thể khiến khoái cảm chồng chất, từ từ lên đỉnh điểm.
"Ah!"
Phương Thư hai mắt trống rỗng, ngọc căn chưa chạm tới đã phun ra một dòng tinh dịch.
Không đủ... muốn, muốn nhiều hơn... muốn phun nước...
Sau khi đã quen với tốc độ của ngựa, Phương Thư bắt đầu hưởng ứng sự cọ xát phía sau, cậu ngả người ra sau, mông không ngừng đung đưa, nghe tiếng Christine thở dốc càng lúc càng nhiều, không cần nhìn cũng biết mặt cậu nhóc này nhất định đỏ bừng.
"A Thư... Cậu,cậu thật thoải mái... Từ giờ trở đi, chúng ta cùng nhau cưỡi ngựa nhé... Ưm..."
Christine đột ngột chuyển động khiến cơ thể Phương Thư chấn động, cậu sửng sốt, dục vọng mơ hồ mờ đi một chút, và cậu vô thức nắm lấy đùi Christine, nhưng Phương Thư không biết rằng hành động này như, một sự khiêu khích khiến Christine cảm thấy cơ thể mình bốc cháy.
Cái đó lại lớn hơn rồi...
...Không phải nói xử nam khi bị khiêu khích có thể xuất tinh ngay lập tức sao?
Đây có phải là mình đang cố gắng để đạt được mục đích trong tất cả các cách?(ノ=Д=)ノ┻━┻
- -----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Phiên ngoại trứng màu cầu vồng: Angel x Demon (II)
Bối cảnh: Thiên thần áo trắng thánh thiện với bộ quần áo chỉnh tề X Lão tài xế tự cao tự đại nhưng thực chất là tiểu quỷ không chịu thua.
----------- Start-----------
Tiểu quỷ Phương Thư hiếm có khi nào dậy sớm.
Địa ngục không có phân ngày đêm, mặt trời nhợt nhạt vĩnh viễn treo ở phía tây, mặt trăng lưỡi liềm đỏ như máu treo ở phía đông, mây như cát; nếu nhìn kỹ, nó còn có một hương vị độc đáo và nó cũng rất thú vị. Nhiều thiên thàn sa ngã khi trở lại tham quan đã chân thành ngưỡng mộ cảnh quan độc nhất vô nhị của địa ngục.
Phương Thư xoa xoa quả cầu nhỏ,
"Ngươi ngoan ngoãn ở nhà chờ ta trở về, đừng chạy lung tung. Chờ ta cướp được một đại thiên sứ về đây, ta sẽ cho ngươi biết bọn hắn có mùi vị như thế nào!"
Quả cầu nhỏ màu đỏ lại lắc lư lên xuống.
Cho dù là tiểu quỷ, Phương Thư cũng không có hứng thú mời sinh vật có vẻ thông minh này nhìn mình làm tình. Vì vậy, hắn vui vẻ khóa quả cầu đỏ nhỏ ở nhà, lên xe xương, phi tới cửa địa ngục.
Vòng trong của địa ngục tràn ngập ma lực. Nói chung, ma quỷ, xác sống và thậm chí cả thiên thần sa ngã đều thích tụ tập ở sâu trong đó, và phía bên ngoài gần cửa địa ngục thì sẽ ít đông hơn. Khi Phương Thư nhìn thấy cái miệng đỏ như máu của cánh cổng địa ngục, những sinh vật sống gần đó, ngoại trừ ngọc trai và cỏ dại mọc um tùm, thì chỉ có Phương Thư.
Tiểu quỷ vui vẻ nhảy xuống xe hài cốt, vỗ đôi cánh dơi của mình, nhưng không có bay lên, mà là vô cùng thích thú hái một đóa hoa bỏ vào miệng ——
A, cái này là tư thế của tiểu lưu manh, đúng là hắn học được từ video phổ biến gần đây. Phương Thư nghĩ nó rất tuyệt.
Về phần chung quanh yên tĩnh như chết, căn bản sẽ không dọa được tiểu ma đầu Phương Thư, hắn chỉ là đang nghĩ mình phải làm một chuyện lớn, để cho những tên cười nhạo hắn đẹp mắt mà thôi!
Phương Thư như bê con mới sinh không sợ hổ, và ngây thơ; vì vậy, Phương Thư đã nhảy qua khỏi cổng địa ngục.
Đương nhiên, hắn cũng không có chú ý tới sau lưng có chút quả cầu màu đỏ, theo hắn như hình với bóng.
Ngoài cửa thành chỉ có một cây cầu nhỏ, trên cầu được chạm khắc đủ loại hình dạng quỷ dị đáng sợ. Phương Thư chưa từng tới nơi này, chỉ nghe nói trên cây cầu được bảy con quỷ phù phép, hơn nữa nó chứa đầy những ảo giác khác nhau và sự cám dỗ sẽ kéo bạn xuống vực thẳm...
Phương Thư căn bản không tin loại truyền thuyết lừa gạt trẻ con này, vò đầu bứt tóc, tung cánh bay vụt qua, hắn thầm nghĩ, ngày nay ai lại qua sông mà cần cầu?
Sau khi vượt qua con sông dài, có một cầu thang dẫn đến thiên đường, vô số thiên thần sa ngã phi nước đại từ những bậc thang màu trắng xuống, đôi cánh của họ từ màu trắng tuyết chuyển sang màu xám xịt, và cuối cùng trở thành màu đen hoàn toàn. Bọn họ hoàn toàn phản bội thiên đường và ném mình vào địa ngục.
Chỉ là dòng sông rất rộng, cho nên khi vừa đáp xuống, Phương Thư liền lảo đảo một bước, chống hai đầu gối thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn những bậc thang cao chót vót, thánh quang tỏa sáng khiến hắn theo bản năng cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Đối với ma quỷ, thứ thánh quang được ban phước tỏa hàng ngàn tia sáng này giống như một vũ khí. Phương Thư cố gắng áp chế sự bất an trong lòng, cố gắng đi về phía trước, muốn vỗ cánh để tiếp tục bay lên trên như khi vượt sông để không cần leo cầu thang——
Một áp lực từ trên xuống áp xuống.
Không bay được...
Phương Thư gãi đầu và xoay tròn trong đau khổ. Phần lớn ấn tượng của hắn về thiên đường là từ sách và lời nói của các thiên thần sa ngã, nhưng hắn không bao giờ nghĩ rằng những kế hoạch và mong muốn vĩ đại của mình sẽ bị cản trở bởi một bước nhỏ này.
... Mình nên làm gì đây?
Hình như hơi xấu hổ khi mình cứ quay vòng vòng như thế này.
Điều gì sẽ xảy ra nếu ngay cả quả cầu đỏ nhỏ cũng sẽ không thích mình khi mình không đạt được mục tiêu?
Phương Thư ngồi bệt xuống đất, vò đầu bứt tóc.
Đúng lúc này, trong không gian yên lặng này, một âm thanh lanh lảnh truyền đến.
"Đinh, đinh, đinh--"
Tiết tấu gọn gàng, không nhanh không chậm, giống như ngọc phách, từng bậc một bước xuống.
Phương Thư ngẩng đầu, sửng sốt, trong đầu chỉ còn lại một câu.
Ồ, mình đã nhìn thấy một thiên thần.
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
*Câu gốc là: 这小子难不成是个天然黑? tui biết nó dùng từ lóng nhưng tui không biết cách diễn đạt nó. Ai biết thì giúp tui với.