Có lẽ......
Christine đối với việc Phương Thư mang thai có vẻ hơi thích thú, vì có cảm giác khá là tình thú?
Phương Thư phát hiên Christine đặc biệt thích cái bụng căng phồng của mình. Trước đây, khi hoa huy*t bị thao đến sưng tấy và được đút đầy tinh dịch thì người này thích liếm mút tiểu huyệt của cậu. Hiên tại thì hoa huy*t thường xuyên được cậu chạm vào nhưng Christine lại nói là bọn họ không thể làm ở đó.
Hơn nữa, cậu cũng nghĩ tới việc hoa huy*t sẽ có hình dạng gì khi sinh.....
Bởi vì bụng càng ngày càng lớn, lại còn phải tranh thủ lên đường; nên Christine luôn nhớ đến cảm giác mềm mại bên trong huyệt ấy. Nghĩ tới đũng quần cao cao cứng rắn của bản thân đang áp sáp vào bờ mông nhỏ mập mạp mềm mại cuat Phương Thư, trong lòng cậu ta rất muốn trực tiếp cắm vào, nhưng lại sợ làm Phương Thư bị thương. Christine không dám bắt nạt Phương Thư trên lưng ngựa như trước nữa, mặc cho cái miệng nhỏ mềm mại không ngừng chảy nước...
Khi Phương Thư được ôm lên ngựa, cậu phát hiện tư thế hiên tại của mình khác với tư thế thường ngày: đưa lưng về phía trước và đối mặt với Christine.
Khuông mặt của thanh niên đỏ ửng, vừa chạm vào bộ ngực trắng nõn mềm mại, vừa nói:
"A Thư, em có thể... áp bụng vào tôi không, tôi cảm thấy rất khó chịu."
Không cần Christine giải thích cặn kẽ, Phương Thư cũng tự có thể cảm nhân được vật cứng nóng như lửa đang dán vào bụng dưới ở giữa hai chân.
"Thật là..."
Tuy giọng nói của Phương Thư có chút phàn nàn, nhưng cậu vẫn đưa tay cởi nút quần của Christine, lấy cái thứ to dài đó ra nhẹ nhàng giữa trong lòng bàn tay. Sau đó, cậu cũng móc tiểu côn th*t của mình ra, kề sát nó vào côn th*t của Christine. Vì để kẹp chặt hai côn th*t vào với nhau, tư thế của hai người đều thẳng lưng, và tư thế đó khiến làn da cậu đỏ ửng, thở hổn hển.
Christine nương theo nhịp xóc nảy khi ngựa chạy mà cọ sát lên xuống với tiểu côn th*t và cái bụng tròn tròn của Phương Thư. Phương Thư không khởi thở ra, trên mặt lộ vẻ thoải mái cùng một chút mị hoặc.
"Hay cái này là một loại thú vui nhỏ... A...."
Christine xấu hổ đến đỏ bừng tai, trông cậu ta ngây thơ như một cậu bé chưa trải qua sự đời, như thể cái người đang vươn tay sờ mó này không phải là cậu ta vậy. Cậu ta lắp ba lắp bắp trả lời:
"Bởi vì.... Do mỗi khi tôi nghĩ tới việc, cái bụng nhỏ của A Thư..... Là do tôi làm lớn... Nên.. Rất phấn khích..."
"Được rồi... A...ha... Cậu nên ôm chắt tôi nha... Đừng để tôi ngã..."
Phương Thư mỉm cười, vòng tay qua người thanh niên dễ xấu hổ này. Thân thể cậu càng ngày càng nhạy cảm, hạ thân trần trụi cọ sát với lưng ngựa, d*m thủy chảy ra khiến bờm của Apollo ướt sũng, bụng dưới căng tròn kề sát côn th*t dựng đứng của Christine. Cậu không những không cảm thấy khó chịu mà còn cảm thấy vô cùng thoải mái, khoái cảm liên tục như nước chảy, tuy không thỏa mãn hoàn toàn hố sâu bên trong nhưng cũng xoa dịu phần nào sự đói khát của thân thể.
Phương Thư tự cảm thấy cậu nhóc này như đang bắt chước động tác thao làm, tư thế sẵn sàng cắm vào tiểu huyệt bất cứ lúc nào. Nghĩ tới đo, cả người cậu bất giác hưng phấn. Không thỏa mãn với việc cọ sát với lưng ngựa, cậu cố gắng kẹp chặt hai chân để hoa huy*t được lông ngựa thô ráp cọ sát. Cúc huyệt nhỏ không được ai để ý lại càng đáng thương hơn, miệng huyệt co rút trong không khí, đáng thương chảy nước chờ người đến thưởng thức.
Phương Thư biết Christine sẽ không chịu cắm vào trong hoa huy*t của mình, nên cậu phải có giải pháp khác.
"Muốn, thật sự rất muốn... Sờ, sờ cúc huyệt của tiểu tao hóa đi có được không.... Cắm, cắm dâm đằng vào trong đi... Để nó.. Thao em đi..."
Ngoài việc nghiện cái bụng to của mình thì Phương Thư còn phát hiện Christine cực kỳ yêu thích việc sử dụng các đạo cụ, đặc biệt là quả cầu nhỏ màu xanh kia...
Vậy nên, chắc Christine sẽ thỏa mãn mình.
Quả nhiên, những lời khiêu khích đó đã thành công kích thích Christine. Phương Thư cảm thấy côn th*t trước mắt phồng lên trong nháy mắt, khẽ bĩu môi, khóe môi cong lên cách đắc ý. Cậu thở hỗn hển dựa vào ngực của Christine, nói:
"Dùng nó đi, thao đi..... Ưm...ha.... Làn ơn thao tiểu tao hóa đi....A!"
Chưa nói dứt câu, giọng điệu của Phương Thư liền thay đổi. Christine không những nhét quả cầu nhỏ màu xanh vào cúc huyệt, mà cũng cắm mấy ngón tay của mình vào luôn, không ngừng lần mò cọ xát trên thành thịt xung quanh quả cầu đang rung rẩy.
Phương Thư có chút không chịu được. Tiểu huyệt vốn trống rỗng liền được xoa dịu, từng đợt d*m thủy chảy ra như sóng tràn.
"A.....a.... Không... Từ từ thôi...."
Sau khi mang thai, cơ thể Phương Thư càng trở nên nhạy cảm hơn, đặc biệt là hai tiểu huyệt bên dưới. Với sự kích thích của Christine thì cơ thể cực kỳ nhạy cảm của cậu dường như đạt cao trào ngay lập tức.
"Hm... A Thư càng ngày càng nhạy cảm. Dâm đằng còn chưa mọc, với bằng một ngón tay thôi mà đã cao trào rồi." - Christine thấp giọng nói.
Phương Thư, người đã hoàn toàn thích nghi với từng cung bậc của khoái cảm. Với sự khiêu khích, cậu tựa sát vào Christine, một tay vuốt ve đứa bé to lớn có thể mang đến cho cậu sự sung sướng, một tay luồn vào áo của Christine mà sờ nắn ngực của cậu ta, đầu ngón tay véo núm vú của Christine.
"Em thích lắm.... A...ha.... Tao huyệt trống rỗng quá, em muốn nhiều hơn... Kerry, nhanh lên..... ưm..... A...a... Chỗ đó.... A....a... Sướng quá... A....."
Christine đẩy quả bóng xanh nhỏ đang rung vào sâu hơn, phần thịt mềm ướt quấn chặt lấy ngón tay cậu ta, không ngừng tiết ra nhiều d*m thủy hơn, thứ có thể nuôi dưỡng quả bóng xanh rất nhanh. Một tứ gì đó nhanh chóng mọc ra từ quả cầu nhỏ, nó nhanh chóng sinh sôi và trở nên to hơn, dày hơn, với nhiều nhánh hơn. Bọn chúng cùng nhau chen chúc bên trong thành ruột, còn tự mở ra vô số cái miệng nhỏ nhắn, điên cuồng gặm nhấm phần thịt mềm, mọng nước bên trong.
"A....a....a.... Bị... Bị thao tới rồi... Sướng quá!"
Khoái cảm như những dòng điện theo từng nhịp xóc nảy của ngựa lao lên, rồi lại dồn lại ở phần bụng dưới. Phương Thư có cảm giác cả cơ thể như sắp bị đốt cháy, côn th*t to lớn của Christine lại càng nóng bỏng hơn...
Thật tuyêt.... Phía sau căng quá.... Kery đang cọ sát với côn th*t của mình.. A... Thoải mái quá...
Như muốn ngăn cho Phương Thư không bắn, hai sợi dây leo từ phía sau vươn lên, một sợi quấn lấy phần đỉnh đầu dương v*t, sợi còn lại quấn quanh phần thân một cách nhanh chóng.
"A..a....a.... Dừng lại... Bỏ nó ra...."
Tiểu ngọc hành bị kích thích mạnh mẽ, dây leo quấn lấy giống như đang sử dụng cốc thủ dâm vậy, cộng với khoái cảm do đám dây leo tạo ra trong cúc huyệt, đã hoàn toàn khiến Phương Thư muốn bay lên. Cảm giác muốn xuất tinh ngày càng mạnh mẽ, hoa huy*t bắt đầu phun nước trong cao trào, làm lưng của Apollo ướt sũng.
"Không được, A Thư chỉ được phép cao trào bằng hoa huy*t của mình thôi. Tôi thích nhìn A Thư xuất tinh nha, lần nào cũng mút chắt láy tôi... Từ giờ, em chỉ được cao trào bằng hoa huy*t của mình thôi nha..."
.... Đây không phải là... Mình có thể.. Mình có thể kiểm soát được....
Phương Thư giận dữ, thầm nhủ trong lòng, nhưng cậu đã sớm mất đi tinh lực để mà thực hiện điều đó. Khoái cảm trong cơ thể như một dòng điên, khiến cho từ đầu dây thần kinh tới đầu ngón chân cũng đều run rẩy. Câu run rẩy thở dốc trong lòng christine, nước mắt lưng tròng nhìn Christine.
Cuối cùng, Chrisine không cịu nổi khi nhìn mỹ nhân mềm mại nước mắt lưng tròng trong vòng tay. Ghì ngựa lại, bàng tay nâng mặt Phương Thư lên rồi hôn cậu.
"Ưm.. Sẽ đè trúng... A....a...."
Phương Thư chưa nói xong đã bị Christine bế lên thay đổi tư thế, xoay lung lại vơi cậu ta. Christine lại nâng cằm cậu lên, tiếp tục liếm và cạy hàm răng trắng ra, cuốn lấy cái lưỡi non mềm mà mút.
Phương Thư bị Christine hôn đến choáng váng. Không biết từ khi nào, miệng cúc huyệt bị dây leo tách mở một khe nhỏ, cậu khẽ rên rỉ, cảm thấy toàn thân được một cây gậy sắt nóng bỏng lấy đầy, từng nếp gấp đều bị căng ra, phần thịt mềm bên trong vô thúc co giật, đẩy nước dâm ra bên ngoài.
"A..."
Phương Thư một tay ôm bung, một tay bám vào đùi của Christine.
... Muốn hỏng mất... A.... Muốn hoảng.... A.... a.... Sướng quá.... Đại côn th*t cắm vào rồi a....
Phương Thư không ngừng hít vào. Chiếc lưỡi mềm mại bị Christien mút lấy, vừa trêu chọc vừa kích thích. Sau một lúc, cả cơ thể cậu không ngừng co giật, bị khoái cảm đẩy lên đỉnh.
Cao trào một lúc lâu, cả người Phương Thư ướt đẫm, lúc này Christine mới bằng lòng luôn cậu ra. Cậu ta vén áo choàng của Phương Thư lên, hôn lên cái bụng to tròn hai cái rồi lại dể vài dấu cắn trên đó.
Hai má Phương Thư ửng đỏ như say rượu, vẻ mặt đầy thỏa mãn, tận hưỡng khoái cảm sau cơn cuồng nhiệt, híp mắt vuốt ve cái bụng nhô ra của mình, lười biếng nói:
"Càng ngày càng lớn nha..."
- ---
Tiếp tục đi về phía trước, sâu trong rừng. Thỉnh thoảng hai người phải dừng lại và quấn lấy nhau nên Phương Thư hoàn toàn không có khái niệm về thời gian. Nhưng dù nghĩ thế nào cũng không giống như đã trãi qua mấy tháng, mà bụng cậu thì lại to đến mức giống như sắp sinh (tất nhiên là Phương Thư không biệt mình THẬT SỰ sấp sinh), nên cậu cảm thấy hơi đáng sợ.
Chỉ cần nghĩ tới việc mình thật sự sẽ sinh con giống như phụ nữ là Phương Thư vẫn cảm thấy khó có thể chấp nhận. Cậu không có kí ức gì về quá khứ của mình, nên cũng không thể biết rằng mình như vậy bao lâu rồi. Nếu thật sự giống như Christine nói thì cũng mới có mấy tháng chứ mà bụng cậu đã to thế này, nếu thật sự đợi đủ 10 tháng thì không phải bụng cậu sẽ nổ luôn à?
Phương Thư nhanh chóng lắc đầu, ném những suy nghĩ linh tinh đó ra khỏi đầu.
Càng đi sâu vào khung rừng sương mù, khung cảnh ngày càng kì dị —— Nơi đầy không giống như cái tên tràn ngập sương mù mà lại tràn ngập cảnh chim hót hoa thơm. Cành lá dần chuyển từ màu xanh lục sang một màu tím lại kì, giống như những đam mây hoàng hoan trong một buổi chiều đầy sương chồng lên những tán cây. Cả khu rừng như được chìm trong một màn sương màu hoa oải hương.
Giữa những tán cây, mọc ra những quả mang màu sắc sặc sỡ, sáng chói; như những ngôi sao lấp lánh. Giữa những ánh sao từ trái cây và tán cây, mơ hồ hiện ra hình dáng của một tòa cung điện.
Giống như họ đang lạc vào một xử sở thần tiên trong giấc mơ nào đó.
..... Cho nên, cái tên gọi là Đại Ma Vương cũng biết hưởng thụ cuộc sống ra phết!
Trên đường đi, Phương Thư nói cho Christine nghe cảm nhận của mình về nơi ở của Đại Ma Vương trong truyền thuyết, Christine mỉm cười nói:
"Dù gì thì hắn cũng là ác ma số một ở đại lục. Tôi nghe nói hắn được sinh ra khi mà đại lục được hình thành và đã sống tới tận bây giờ. Tất nhiên là hắn không thể tìm một nơi hoang vu và bẩn thỉu để ở rồi."
"Vậy thì hắn thật sự là một đại quái vật rồi!"
Phương Thư không khỏi cảm thấy có chút lo lắng, bụng cậu đã trở nên tròn vo nên câu vô thức ôm lấy vuốt ve nó. Chiếc áo choàng mà Christine mặc cho cậu đủ rộng, nó che kín hoàn toàn ngực và bụng của cậu, khiến cả người trông đầy đặn hơn và cũng hấp dẫn hơn. Lúc này, khi cậu hoàn toàn tiếp nhận được cái gọi là sự tồn tại hung ác, Phương Thư nhăn mặt, hỏi:
"Christine, sao cậu lại muốn tiêu diệt hắn?"
.....Nói trắng ra là, Christine, cậu thật sự có thể tiêu diệt được hắn hả?
Nhưng Phương Thư cảm thấy điều này có thể gây tổn thương lòng tự trọng của thanh niên nên cậu không đành lòng nói thẳng. Cậu không quá lo lắng cho bản thân ——dù sao thì cậu cũng là một nhà du hành thời gian. Mà có vẻ bối cảnh lần này sẽ không liên quan tới cái chết, nhưng Phương Thư thật sự lo lắng chó Christine. Dù sao thì cũng ở bên nhau lâu như vậy, cậu cũng không muốn phải chia xa thanh niên tóc vàng đẹp troai này; hơn nữa...
Trong bụng cậu đang có hạt giống của người này!
"Đừng lo lắng, A Thư. Có em ở đây nên chắc chắn không có vấn đề gì đâu."
Christine cực kì bình tĩnh, mĩm cười tự tin, như thể thứ mà cậu ta sắp đối mặt chỉ là một ma thú cấp thấp bị cậu ta giết chết bên đường. Cậu ta vẫn không quên mò vào trong vạt áo của Phương Thư, vuốt ve cái bụng tròn trắng nõn đầy mê hoặc.
Đối với Phương Thư thì sở thích của tiểu tình nhân tuy có chút khó hiểu - cá nhân cậu thích cơ bụng rắn chắc của Christine hơn - nhưng cậu cũng không bận tâm. Ngước lại, cậu còn rất vui vẻ vì lúc nào Christine cũng tõa mãn nhu cầu của bản thân.
Rừng sương mù tuy phong cảnh rất đẹp hưng số lương thục vật màu tím ngày càng nhiều. Phương Thư không biết là do mệt mỏi hay do nguyên nhân nào khác mà cậu thường suy cảm thấy tinh thần và giói hạn của bản thân ngày càng yếu ớt.
Cậu muốn kiềm chế nhưng lại bị Christine thường xuyên trêu chọc đến mất kiểm soát. Sau đó, thì thỉnh thoảng Phương Thư sẽ phàn nàn, cảm thấy mình dạo này có chút yếu ớt.
Christine vẫn dịu dàng vuốt ve bụng Phương Thư, híp mắt hôn lên gáy cậu, nhẹ nhàng nói:
"Bởi vì A Thư đang có bé con nên em luôn cảm thấy buồn ngủ. Chờ..."
Cậu ta dừng một lúc,
"Sau này sẽ ổn thôi."
"Cậu hình như biết rất nhiều điều."
Phương Thư trừng mắt nhìn Christine, thanh niên chỉ cong mắt cười với cậu.
Khoảng thời gian sau đó, Phương Thư rơi vào trạng thái buồn ngủ gần như cả ngày, nhưng những lời nói của Christine phần nào khiến cậu yên tâm hơn. Có vẻ tuy lúc đầu cậu không hoàn toàn là phụ nữ, nhưng nếu nhất quyết muốn sinh thì sẽ khác?
Hôm nay, Phương Thư nửa tỉnh nửa mơ, cảm giác Christine ôm mình xuống ngựa, cậu chỉ lẩm bẩm vài tiếng, rồi lại mím môi, tựa vào lòng Christine tìm tư thế thoải mái tiếp tục ngủ.
Đám dây leo khẽ ddi chuyển trong cúc huyệt hồng hồng của Phương Thư giống như một cái đui nhỏ mềm mại và đáng yêu.
Phương Thư không chú ý đến tòa nhà trước mắt là gì. Những bức tường đen cao vút đến tận trời, những cành lá màu tím đậm uốn lượn bắm lên tường, nở ra vô số bông hoa lộng lẫy, tụ tập bên ngoài bức tường dá.
Christine ôm Phương Thư trong lòng, đi tới cánh của lớn màu đen. Cánh cửa lặng lẽ mở ra, ánh sáng nhàn nhạt từ nên ngoài chiếu vào không thể chiếu sáng hoàn toàn khung cảnh bên trong, mà còn tăng độ quỷ dị và thần bí.
Chàng trai xinh đẹp với mái tóc vang và đôi mắt xanh ghé sát vào tai Phương Thư, giọng nói trầm khàn và gợi cảm vang lên. Giọng điệu trưởng thành hoàn toàn khác với sự trong trẻo trước đây —
"A Thư, chào mừng đến với tòa lâu đài của ta."
- ----------------------------------------------------------------------------------------
Phiên ngoại trứng màu cầu vồng: Angel x Demon (VI)
Bối cảnh: Thiên thần áo trắng thánh thiện quần áo chỉnh tề X Lão tài xế tự cao tự đại nhưng thực chất là tiểu quỷ không chịu thua.
Nhắc nhở nhỏ: Tiểu quỷ trong phần phiên ngoại này không phải song tính O-O
----------- Start-----------
"Đây là lần đầu tiên của ngươi, mà muốn dùng tư thế mãnh liệt như vậy, thật sự có thể chịu được sao?"
Thiên sứ tóc đỏ tựa hồ có chút áy náy, hai tay thon dài gắt gao ôm chặt lấy thắt lưng Phương Thư.
"Nhưng nếu ngươi thích, thì ta sẽ chiều theo ý ngươi."
Tiểu quỷ Phương Thư sửng sốt, vẻ mặt của hắn hoàn toàn trở thành vẻ "=口=". Vẻ mặt ngạc nhiên đó thành công làm hài lòng thiên thần tóc đỏ. Đôi cánh to của thiên thần vòng qua sau lưng Phương Thư, bao bọc cả hai người bên trong. Hai tay y bao lấy cặp mông nhỏ nhếch cao của Phương Thư, công thêm vật ngẩng cao ở giữa đủ hiểu rằng y đang muốn gì.
Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu của Phương Thư là: Đệt, sao thiên sứ lại to như vậy, không khoa học xíu nào?!?
.... Trong quan niệm của một tiểu quỷ như Phương Thư, thì thiên sứ bất kể là nam hay nữ thì đều xinh đẹp, mảnh dẻ và mềm mại, đặc biệt là cực kì dễ đẩy ngã.
Cơn khủng hoảng kéo đến sau cung phản xạ siêu dài của Phương Thư, deng-----------
Phương Thư chống tay lên ngực của thiên thần, hốt hoảng nói:
"Ta không ở dưới!"
"Ngươi nên biết là, khi ngươi ở phía trên thì ta sẽ rất nhẹ nhàng với nguoi."
Thiên thần tóc đỏ đang mỉm cười, gương mặt đẹp đẽ đó lọt vào tầm mắt của Phương Thư. Khi Phương Thư chuân bị nói thì y lập tức hôn lên chặn lời, chiếc lưỡi dễ dàng xâm chiếm khoang miệng của Phương Thư, linh hoạt càn quét như đang tuần tra lãnh thỗ của mình, trượt qua vòm miệng, liếm những chiếc rang rồi cuối cùng quấn lấy chiếc lưỡi của Phương Thư để mút.
Phương Thư muốn ngạm miêng để cắn nhưng cầm bị nắm chặt; cơ bản là không thể thoát khỏi sự kiềm chặt của thiên thần. Khi Phương Thư vùng vẫy, hắn cảm thấy có cái gì đó chạm vào nơi bí mật giữa hai chân. Hắn đột nhiên cứng người và cùng vẫy mạnh hơn, nhưng miệng lại bị chặn lại nên không thể nói mà chỉ có thể rên rỉ từng âm tiết vụn vặt.
Cảm giác khi có vật lạ xâm nhập vào cơ thể rất rõ rang. Phương Thư có thể cảm nhận rõ ràng hình dáng ngón thay của thiên thần. Nhưng nó lại không có cảm giác đau như trong tưởng tượng, mà lại có cảm giác sung sướng kỳ lạ. Nhưng tâm lí của Phương Thư không chấp nhận cảm giác kì lạ đó nên hắn cảm thấy khó chịu và vùng vẫy mạnh hơn, hai tay không ngừng cào lên lồng ngực của thiên thần tóc đỏ. Nhưng mà, điều khiến Phương Thư cảm thấy tồi tệ là, ngay cả khi hắn từ bỏ sự đàn ông của mình để dùng móng tay cào thiên thần như đàn bà, thì vẫn không thể làm tổn thương tên thiên thần đang có âm mưu bất chính này. Phương Thư lo lắng hét lên trong lòng:
"Chuyến này hoa cúc không cứu được rồi!"
Kỹ năng hôn của thiên thần tốt hơn Phương Thư gấp cả trăm lần. Hắn chỉ cảm thấy tên này đã lấy hết sức lực của mình, xương cốt mềm nhũn, ngay cả sức phản kháng cũng trở nên yếu ớt, khiến cho hắn giống như dục cự hoàn nghênh*. Ngón tay linh hoạt trong tiểu huyệt khiến Phương Thư không biêt là cảm giác bây giờ của mình là khó chịu hay là một cảm giác gì khác. Một dòng điện tê tê từ đốt sống dưới không ngừng dâng lên hạ xuống, không kiểm soát được; cho đến khi ngón tay chạm vào một nơi bên trong ——
Tiểu côn th*t của Phương Thư lập tức cứng và dựng đứng trước bụng dưới của hắn.
Phải một lúc lâu sau, thiên thần mới buông đôi môi đỏ mọng sưng tấy của Phương Thư ra, một sợi chỉ bạc mơ hồ được kéo ra giữa hai người.
"Thứ nhỏ nhỏ này có vẻ rất thích nhỉ? dù sao thì tiểu huyệt cũng đang cắn rất chặt."
Khoái cảm mãnh liệt đến kì lạ này khiến Phương Thư sửng sốt trong giây lát. Pjair một lúc sau, hắn mới định thần lại và nhận ra là "thứ nhỏ nhỏ" trong miệng thiên thần tóc đỏ là đang ám chỉ bản thân. Hắn không buồn phản bác lại chuyện rằng " hắn không hề nhỏ một chút nào", bởi vì Phương thư cảm thấy noi đang bị ngón tay xâm nhập... Hình như có cái gì đó ướt ướt.... Hắn lại không kiểm soát được....
—— Thiên thần tóc đỏ lại phang thêm một dao:
"Ngươi thích nó lắm đúng không?"
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------
*Dục cự hoàn nghênh: ý chỉ vừa muốn cự tuyệt vừa muốn nghênh đón; muốn cự còn nghênh: làm điệu bộ