Apollo tiến về phía trước với tốc độ dần chậm lại, nó dường như đang chơi đùa với mấy dòng nước róc rách, trong trẻo, giẫm nước giẫm đất, Thật là một khoảng thời gian vui vẻ.
Christine thở hổn hển, hai tay ôm chặt lấy Phương Thư từ phía sau, thanh niên nhỏ bé với đôi mắt ngấn nước và đôi má ửng hồng.
Những người không biết sẽ nghĩ rằng mình đang bị xâm phạm mất, cậu ta không nghe mình nói gì cả.
Đôi môi của thanh niên run rẩy, giọng nghe như sắp khóc. Cuối cùng, Christine khống chế Apollo lại và xuống ngựa.
Christine kéo áo khoác, cố gắng che đi một mảng lớn tối màu trên quần. Sau khi bị ướt, lớp vải được cắt may tỉ mỉ cũng trở nên chật hơn, bao gồm cả phần đũng quần, lộ ra hình dạng rõ ràng của thứ kia, anh dũng tố cáo. Phương Thư vừa giận vừa buồn cười: tiểu tử này cư nhiên có thể nhịn xuất tinh, không biết nên khen cậu ta kiên trì hay nên than cậu ta kiên trì.
Nhưng bây giờ không phải là lúc trách móc người khác, nếu nói bậy, sẽ không tốt cho tiểu gia hỏa này.
Phương Thư vuốt cằm, cảm thấy như thể bản thân có rất nhiều kinh nghiệm trong việc dạy dỗ các xử nam.
"Cậu có định nghỉ ngơi không? Nào, ôm tôi xuống đi."
Phương Thư như thường lệ đưa tay về phía Christine.
"A, a, được..."
Christine tựa hồ không biết nên động tay động chân như thế nào, thật lâu sau mới đưa tay ôm Phương Thư xuống.
"Sao mặt cậu lại đỏ như vậy? Cậu khó chịu sao?"
Phương Thư có thể cảm nhận được cơ thể bốc lửa của Christine thông qua lớp quần áo của mình, cậu mỉm cười và áp trán vào mặt Christine. Christine run lên theo phản xạ, cánh tay siết chặt Phương Thư theo bản năng.
"Tôi, tôi... Đúng vậy, tôi xin lỗi..."
Christine lúc này tựa hồ ý thức được chính mình đang làm cái gì, sắc mặt đỏ bừng, trong ánh mắt mềm mại đầy thủy quang biểu đạt sự áy náy cùng thẹn thùng,
"Tôi... Tôi không cố ý..."
Cậu ta sờ mái tóc vàng óng của mình, đôi mắt xanh xinh đẹp càng vì ẩm ướt mà càng trở nên trong veo như nước biển,
"Tôi... không biết là chuyện gì... Chỉ là, chỉ muốn đến gần A Thư hơn... Vừa rồi, vừa rồi, tôi muốn làm chuyện đó với Ah Shu..."
Người thanh niên từng tràn đầy sức sống ấy bây giờ đang cảm thấy bản thân sai như cô dâu trẻ.
Phương Thư cười khúc khích, đưa tay chạm vào môi Christine.
"Được rồi, tôi biết ý của cậu, nhưng chúng ta hãy giặt sạch quần áo của cậu trước, bị ướt có khó chịu không?"
"Ồ, được..."
Christine quay lại tìm một nơi bằng phẳng và sạch sẽ, sau đó quay lại và đưa tay về phía Phương Thư.
Phương Thư dở khóc dở cười, nhìn thấy đôi mắt xanh lam của Christine tràn ngập chờ mong, đành phải đưa tay để cậu ta dẫn đi.
...Sao bầu không khí lại tràn ngập bong bóng hường phấn của những đứa yêu nhau thế này!
Christine tìm một tảng đá lớn, lau sạch nó, bảo Phương Thư ngồi xuống trước, sau đó ngồi bên cạnh cậu, lấy giấy ma thuật lau chùi từ trong chiếc nhẫn chứa đồ ra. Phương Thư mỗi lần nhìn thấy Christin sử dụng nó đều cảm thấy rất thần kỳ, có thể nói đơn giản thì nó là máy giặt di động + robot quét + nhà tắm với slogan bẩn ở đâu, đặt ở đó.
Phương Thư nhìn chăm chú vào ánh sáng xanh yếu ớt bao phủ nơi xấu hổ của Christine, vì nó rất thú vị, chỉ bằng phép thuật, miếng vải ướt trong nháy mắt trở nên sạch sẽ và khô ráo, nhưng—thứ dưới lớp vải dường như bị kích thích bởi ánh mắt của Phương Thư, liền cương cứng một cách mất kiểm soát, ở trong quần một cách đáng thương và tạo ra một cái lều khá ấn tượng. Christine vội vàng giật vạt áo, cố gắng che đi sự xa lạ ở dưới, cậu ta cúi đầu không dám nhìn Phương Thư nữa, vành tai đỏ bừng.
"Phì... có gì đâu mà ngại." - Phương Thư híp mắt cười.
Christine cúi đầu, thanh âm trầm thấp như muỗi kêu,
"...Nhưng mà, tôi..."
Cậu ta hít sâu một hơi, giống như lấy hết can đảm,
"Tôi nghĩ A Thư sẽ ghét tôi khi tôi làm như vậy... ừm đại loại thế, phải không?...Tôi cũng đã nói dối A Thư, nói rằng tôi sẽ đánh bại chúa tể vĩ đại của vực thẳm... Thực ra... tôi đối với A Thư..."
"Nói vớ vẩn cái gì vậy?"
Phương Thư thu hẹp khoảng cách giữa hai người, cậu đối với những người yếu đuối e thẹn đều không có sức phản kháng, trái tim mềm đến tan thành nước, ôn nhu nói:
"Tôi rất vui nha."
Vừa nói, Phương Thư vươn tay nắm lấy đứa bé lớn tràn đầy sức sống khiến cậu không thể cầm nó bằng một tay, xuyên qua lớp vải mà run rẩy trong lòng bàn tay.
"A Thư!"
Christine hét lên, cội nguồn sức sống bị Phương Thư nắm trong lòng bàn tay, cậu ta căng thẳng đến mức không dám cử động.
"Bảo bối lớn rồi, quần áo đã được giặt sạch, đừng để bẩn nữa..."
Phương Thư đưa ngón tay cởi cúc quần, côn th*t to lớn bị trói buộc trong lớp vải lập tức được tự do, hưng phấn bật ra ngoài,
"Màu sắc cũng rất tốt... Tôi rất thích..."
Giọng nói mềm mại ngọt ngào của Phương Thư giống như là một liều thuốc kích dục, khiến cơ thể Christine càng lúc càng nóng, hô hấp cũng càng thêm nặng nề.
"A...A Thư... Cậu..."
Ngón tay của Phương Thư hơi lạnh, mềm mại như không có xương, bao lấy thứ của Christine, ngón tay cái trượt dọc theo thân cây, kích thích trần trụi và mạnh mẽ. Sự kích thích không thể so sánh với việc chỉ cọ sát trên lưng ngựa. Christine thở hổn hển, nắm lấy cánh tay của Phương Thư. Cậu ta đột nhiên mở to hai mắt, không thể tin nhìn Phương Thư nghiêng người tới trước mặt hắn, ngậm đồ vật trong miệng.
"A..."
Phương Thư vuốt ve đại bảo bối nóng bỏng hai lần, cúi đầu liếm láp phần trên, sau đó há miệng, nhẹ nhàng ngậm lấy nữa vật lớn và bắt đầu mút. Cậu phải thả lỏng hết mức mới có thể nuốt trọn phần đỉnh, Phương Thư không khỏi khẽ run khi phần gốc thô nóng đâm vào miệng mình.
Christine không biết làm sao, khoái cảm ở hạ thân càng ngày càng mãnh liệt làm cho thân thể cậu ta lúc thì run rẩy như lúc nhảy bungee, lúc thì thoải mái đến thả lỏng, hai tay đung đưa, cuối cùng luồn vào trong tóc Phương Thư, theo bản năng muốn dùng sức nhưng không dám, ngửa đầu thở dốc. Tiếng mút liếm của Phương Thư giống như loại bùa chú hữu hiệu nhất, quanh quẩn bên tai,âm thanh nhớp nháp mơ hồ khiến Christine nổi lên dục vọng.
"Hừ..."
Phương Thư điêu luyện mút vài cái, lại nhổ ra, thè lưỡi liếm láp giống như nếm thử đồ ăn ngon, chăm sóc gân xanh nhô ra trên thân cây, để lại trên đó dấu vết của nước.
"Nó to hơn rồi ..."
Phương Thư cởi cúc áo, nhẹ nhàng kéo chiếc nơ dưới áo ngực để lộ bộ ngực được quấn một cách lỏng lẻo, bầu ngực đầy đặn bị đè nén bên trong nhảy ra sống động. Cậu nâng bộ ngực trắng như tuyết lên, kẹp chặt côn th*t đang run lên vì phấn khích của Christine và bắt đầu tuốt lên xuống. Phương Thư liếm liếm môi dưới, đôi môi anh đào đỏ mọng rất ẩm ướt, cậu híp mắt mê người, ngẩng đầu hỏi:
"Thoải mái không?"
"Thoải, thoải mái........... "
Christine nuốt nước miếng, bộ ngực mềm mại kẹp lấy hạ thể của cậu ta làm cậu ta như ở trên thiên đường, khoái cảm mãnh liệt cắn nuốt lý trí của cậu ta, từng mảnh trống rỗng dần dần mở rộng.
"Hm... côn th*t của Christine cũng làm cho ngực của tôi rất thoải mái... thật nóng..."
Phương Thư thở hổn hển rên rỉ, hai cái miệng nhỏ nhắn dưới thân đã phun đầy d*m thủy, dính đầy quần lót của cậu.
"Christine...thân ái, cậu không muốn chạm vào chúng sao...đầu v* ngứa quá..."
"Muốn... Muốn!"
Christine nhẹ nhàng chạm vào ngực của Phương Thư, cảm giác tuyệt vời khiến chàng trai trẻ rên rỉ, eo cậu ta bắt đầu di chuyển một cách vô thức, đẩy vào giữa hai bầu ngực.
"A..... a... a..."
Khoái cảm khi được nhũ giao không khác gì khoái cảm bị côn th*t cắm vào tiểu huyệt, Phương Thư lộ ra vẻ mê mang, mở miệng, âu yếm ngậm lấy dương v*t lộ ra qua khe ngực, ăn một cách thích thú. dương v*t hung dữ đang di chuyển nhanh giữa bầu ngực trắng nõn và căng tròn, đôi môi đỏ anh đào vẫn đang mút lấy phần trên, khung cảnh trước mắt quá gợi tình, máu Christine sôi sục, động tác của cậu ta càng lúc càng nhanh.
"A... thoải mái quá.... bị thao thủng... a... sữa, sữa chảy ra... tuyệt quá..."
Kích thích hiện tại giống như một hạt giống thông qua ngón tay hơi tróc da của Christine gieo vào núm vú rồi nhanh chóng mọc rễ đâm chồi nảy lộc, dây leo cành cây điên cuồng phát triển, đâm vào từng tấc dây thần kinh, Phương Thư ngậm côn th*t trong miệng không thể nói nên lời, chỉ có thể mơ hồ rên rỉ, nhưng vẻ mặt dâm đãng lại hiện ra đủ để chứng minh rằng Christine đã mang đến khoái cảm ngất ngây như thế nào cho cậu.
Hai chân của Phương Thư bắt đầu co lại, cọ xát vào lớp vải giữa hai chân, Christine thỉnh thoảng buông bộ ngực của cậu ra, lúc lại xoa đầu, lúc lại dọc theo lưng cậu mà trượt tới trượt lui.
"Chạm tôi... Phía dưới khó chịu quá..." - Phương Thư ngẩng đầu thở dốc, "Chạm phía dưới của tôi... ừm... Cậu biết nó ở đâu mà, cậu đã tưởng tượng mà...."
Sau khi được cho phép, Christine hưng phấn và háo hức mò mẫm một đường, men theo thắt lưng của Phương Thư, đưa tay vào bên trong nhào nặn cặp mông mập mạp, mềm mại và mịn màng:
"A Thư... thật thoải mái, mềm ghê... cậu thật tuyệt vời... Tôi có thể không..."
Cậu ta ngập ngừng luồn ngón tay vào khe hở giữa hai đùi, tiểu hoa cúc xinh xắn hấp dẫn ở giữa ướt đẫm, từng chút một chờ đợi sự âu yếm của người ngoài.
"Thật nhiều nước, bên trong thật chặt, rất nóng..."
Tiểu huyệt xinh xắn giống như một cái miệng nhỏ ngậm lấy ngón tay của Christine, cậu ta không kịp đợi mà hướng bên trong mở rộng, thân thể trước mắt nhanh chóng co rút và run rẩy,phản ứng đấy cho Christine biết rằng A Thư rất thích cậu ta.
Ngọn lửa dục vọng sắp đốt cháy Phương Thư, khoái cảm giữa bộ ngực và tiểu cúc hoa được lấp đầy cùng nhau tạo thành một luồng nhiệt hỗn loạn, nhưng hoa huy*t phía trước lại cô đơn và kích động, lỗ đen trong cơ thể không bao giờ được lấp đầy khiến Phương Thư cảm thấy trống rỗng và đau đớn, nhưng cảm giác ngây ngất không ngừng được sản sinh.
Muốn... muốn nữa...
Phương Thư càng ngày càng ra sức vuốt ve vật có thể mang lại khoái cảm ở ngực, cuồng nhiệt mút lấy. Khi cậu ngẩng đầu muốn thở, đột nhiên cảm thấy có một lực mạnh mẽ nâng thân thể của mình lên và đẩy về phía sau. Christine nhanh chóng đè lên người Phương Thu, côn th*t đang trướng to của cậu ta ép vào chỗ sâu và ngột ngào giữa hai chân qua bộ quần áo đã ướt sũng của Phương Thư.
"Tôi, tôi không đợi được nữa... A Thư, tôi có thể... Tôi muốn tiến vào... Tôi muốn em!"