Cách Chính Định thư viện không xa có một quán trọ, điều kiện hoàn cảnh tốt, trong nhóm không ai thiếu bạc cả nên mỗi người đều thuê một phòng để ở.
"Thật xin lỗi, tiểu điếm của ta đã đầy khách, lúc này chỉ còn có hai phòng, ngài xem?"Chưởng quầy rất bất đắc dĩ, quán trọ này có hơn hai mươi phòng, kết quả nhóm người này vừa đến thì gần như đã bao hết toàn bộ quán. Bây giờ còn muốn thuê thêm bốn phòng nữa...
"Vậy lấy hai phòng." Cố Thành Chi trực tiếp bao luôn hai phòng cuối cùng, một phòng cho hai tùy thị của hắn, phòng còn lại để hắn và Sở Quân Dật ở.
Sở Quân Dật đứng bên cạnh nghe được không có ý kiến gì, dù sao cả hai ở chung đã gần một năm, nhưng khi y xoay người lại thì thấy đôi mắt đầy bát quái của Trang nhị gia.
Sở Quân Dật: "......"
Lúc Cố Thành Chi xoay người chuẩn bị lên lầu cũng thấy được biểu tình của Trang nhị gia, đôi mắt hắn ta hơi nheo lại, cười lạnh
Trang nhị gia lập tức dời tầm mắt, nhìn chằm chằm vào mặt của Liễu tứ gia không ngừng, tay còn không ngừng xoa xoa cánh tay, da gà sắp nổi lên hết rồi...
Mỗi người trở về phòng thu dọn, sau khi ăn cơm tối xong, Niếp lão tiên sinh hỏi mượn chưởng quầy khu đất trống ở hậu viện, ngồi ở trên ghế đá nhìn các đệ tử đứng trước mặt, "Mấy ngày nay các con thi đấu có thu hoạch được gì không?"
Các đệ tử liếc mắt nhìn nhau, sau đó liền mồm năm miệng mười trả lời.
Sở Quân Dật và Cố Thành Chi đứng ở một bên làm hoa tường vi, dù sao cả hai tới muộn, hai người đều không trải qua những thứ yêu hận tình cừu này...
Làm hoa tường vi còn có cả Trang nhị gia, Liễu tứ gia và hai vị đồng môn đứng đằng sau hai người họ cũng im lặng.
Niếp lão tiên sinh cụp mắt nghe xong, lại bảo Trang nhị gia nói.
Trang nhị gia cười khan thuật lại những chuyện trong hai ngày qua một lần, Niếp lão tiên sinh liếc mắt nhìn Trang nhị gia một cái, lại kêu Liễu tứ gia nói.
Liễu tứ gia đứng một lúc mới bắt đầu phân tích tình huống hai ngày nay.
Niếp lão tiên sinh nghe xong gật nhẹ đầu, hai mắt đảo qua mặt nhóm đệ tử, đột nhiên nói: "Quân Dật, vừa rồi con đã nghe những gì họ nói, con có cảm nhận gì."
Sở Quân Dật ngẩn ra, lại thấy Niếp lão tiên sinh không có ý nói đùa, suy nghĩ một chút mới đáp: "Con chỉ cảm thấy...phân chia thi đấu có chút không hợp lý..."
"Nói tiếp." Niếp lão tiên sinh nói, ánh mắt nhìn về phía những người khác.
"Hai ngày trước đều thi đấu bảy trận, còn hôm nay thi đấu hai vòng mỗi vòng sáu trận, nhưng cả hai vòng Trang huynh và Liễu huynh đều tham gia thi đấu..." Người ưu tú càng ngày càng ưu tú, con người bình thường một chút...
"Bắt đầu từ ngày mai, Tiểu Trang và Tiểu Liễu đều không được tham gia thi đấu nữa." Niếp lão tiên sinh lại nhìn về phía Cố Thành Chi và Sở Quân Dật, "Hai con cũng vậy, đều không được tham gia thi đấu nữa."
Sở Quân Dật: "..." Ta đi theo thật sự chỉ để hóng hớt thôi!
Sau khi Niếp lão tiên sinh giáo huấn xong, Sở Quân Dật vội vã trở về phòng, ở trong phòng đợi một lát liền nhìn thấy bộ ba bạn thân thong dong đi tới.
Trang nhị gia vừa bước vào phòng, hắn ta nhìn Sở Quân Dật bằng ánh mắt như nhìn báu vật hiếm có, nhìn đến nổi khiến Sở Quân Dật thấy hơi bực bội......
"Phải rồi, sao ngươi lại nghĩ ra những lời kia?" Trang nhị gia đặc biệt muốn hỏi Sở Quân Dật điều này.
"Những lời kia?" Sở Quân Dật ngẩn ra.
"Những lời vừa rồi ngươi trả lời với sư phụ." Trang nhị gia tìm một chỗ ngồi xuống, Liễu tứ gia ngồi cạnh Trang nhị gia.
Cố Thành Chi không ngồi, mà khoanh tay đứng ở bên cạnh cửa sổ.
Sở Quân Dật do dự một lát, hỏi: "Ta nói vậy có vấn đề gì sao?"
"Không có không có, ta chỉ tò mò muốn hỏi một chút." Trang nhị gia khoát tay áo.
Sở Quân Dật nhíu mày nhìn ba người bọn họ.
"Có mấy lời, chúng ta không tiện nói ra, cho nên chúng ta không ngừng huyên thuyên, sư phụ nhất định nhìn ra vì vậy mới hỏi ngươi." Liễu tứ gia giải thích nói.
Mấy năm gần đây, Niếp lão tiên sinh không thu đệ tử nữa, còn đám bọn họ đã làm sư huynh đệ nhiều năm như vậy, nếu như Trang nhị gia và Liễu tứ gia tự nói ra những lời thế này, không chừng sẽ khiến trong lòng đối phương có khúc mắc.
Lúc này, Sở Quân Dật đã hiểu ra, chuyến du học lần này là chuẩn bị cho những người khác, Trang Nhị gia và Liễu Tứ gia rất có năng lực, nếu như trong thư viện có xảy ra chuyện gì thì đều do bọn họ ra mặt, còn những người khác lại quá quen với chuyện thế này.
Nhóm bọn họ đi ra ngoài để học hỏi và giao lưu, kết quả lúc thi đấu đều do hai người Trang Liễu lần lượt lên thi, cứ tiếp tục thế này sẽ không thể rèn luyện được những người khác, cho nên vừa rồi Niếp lão tiên sinh mới bảo không cho ba người bọn họ tham gia thi đấu nữa.
Còn Sở Quân Dật, chỉ là giữa chừng được bổ sung vào mà thôi.
Hiểu được dụng tâm lương khổ của Niếp lão tiên sinh, hành trình làm hoa tường vi của bốn người bọn họ cũng bắt đầu, tóm lại chỉ có hai chữ - vây xem.
Chính Định thư viện phát động khiêu chiến, bọn họ vây xem; hai bên bắt đầu thi đấu, bọn họ vây xem; phe mình thắng, bọn họ vây xem; phe mình thua, bọn họ tiếp tục vây xem.
Nhìn thấy đồng bọn bị đối phương ngược lên bờ xuống ruộng, tâm tình của Sở Quân Dật thật sự có chút vi diệu.
Thời gian giao lưu vui vẻ trôi qua rất nhanh đã đến lúc kết thúc, Niếp lão tiên sinh cười nói cảm ơn với sơn trường của Chính Định thư viện, sau đó nhóm người bọn họ lên xe ngựa tiếp tục cuộc hành trình.
Mà những người bị ngược đãi mấy ngày nay đều có cảm giác như được thoát thai hoán cốt, giống như chỉ sau một đêm đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Sau khi đến Thuận Đức phủ, nhóm du học trước hết đi tìm quán trọ, chờ sau khi ổn định chỗ ở thì họ mới bắt đầu nghiên cứu vấn đề giao lưu học hỏi.
Hưng Thái thư viện nằm trong một thôn trang phía Nam của Thuận Đức phủ, tuy không phải là một trong những thư viện hàng đầu nhưng học trò ở đây rất nổi danh về văn chương.
Khác với kỳ cuộc thi tổng hợp của Chính Định thư viện, thi đấu ở đây chỉ có một hạng mục - văn chương.
Sở Quân Dật im lặng che mặt, về văn chương y rất tệ......
Lần này không còn quyết đấu một chọi một nữa, mà song phương đều ngồi vào trước bàn, dựa vào mệnh đề bắt đầu viết văn.
Cuối cùng do Niếp lão tiên sinh và một vị sư phụ của Hưng Thái thư viện cùng nhau phê bình văn chương.
Kết quả đôi bên thắng bại chia đều.
Mà Sở Quân Dật vốn không ôm hy vọng đối với cuộc thi này, nhưng khi nhìn thấy lời phê bình màu đỏ trên bài thi, y lại sửng sốt.
"Nhận xét thế nào?" Trang nhị gia thò đầu nhìn bài thi của y.
Cố Thành Chi lướt mắt qua bài thi của mình, sau đó bỏ qua một bên không hề để ý tới, thấy Sở Quân Dật còn có chút ngây ngốc nhìn bài thi trên tay, hắn cũng tiến lại gần.
Sở Quân Dật chỉ hơi ngây người, nhưng y không có ngốc, có người xem bài thi của mình sao có thể không biết. Sở Quân Dật gấp tờ giấy bài thi lại, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: "Mấy người đang xem cái gì?"
"Còn không phải xem ngươi viết tốt như thế nào." Lời này cũng không có chút hàm súc nào, Trang nhị gia lại nói: "Ngươi viết rất tốt, trong hai tháng này cố gắng trau dồi thêm thì việc thi đỗ không thành vấn đề."
Trở lại phòng, Sở Quân Dật ngẩn người nhìn bài thi trên tay, thấy Cố Thành Chi liền nói thẳng: "Cho ta mượn bài thi của ngươi xem đi. "
Cố Thành Chi liếc Sở Quân Dật một cái, ném bài thi cho y, còn mình thì ngồi xuống bàn uống trà.
Sở Quân Dật lụm bài thi của hắn lên, sau khi mở ra cẩn thận đọc, sau đó phát hiện... Học bá vẫn là đáng ghét nhất!
Văn chương của Cố Thành Chi kín đáo hơn lúc trước nhiều, Sở Quân Dật biết hắn chuẩn bị thi đỗ Nhất Giáp, lấy tốc độ này của hắn thì việc thi đậu Nhất Giáp rất lớn.
Cố Thành Chi rút lại bài thi của Sở Quân Dật, mở ra đọc một lần, sau đó hỏi: "Viết không tệ, nhưng vừa nãy ngươi đang nghĩ cái gì?"
"Cha từng nói qua..." Sở Quân Dật có chút phức tạp nhìn lời phê bình bên trên, hơi cụp mắt nói: "Ta không có thiên phú."
"Không có thiên phú?! Thiên phú về cái gì?!" Cố Thành ngạc nhiên hỏi.
Sở Quân Dật không nói gì, chỉ chỉ bài thi trên tay hắn.
Cố Thành Chi nhíu mày, đọc lại bài thi một lần nữa hỏi: "Cha nói lúc nào?"
"Khoảng... " Sở Quân Dật suy nghĩ một chút mới nói: "Mấy năm trước, khi đó mẹ còn chưa qua đời."
"Khi đó ngươi mới bao nhiêu tuổi, làm sao có thể nhìn ra thiên phú trong ngươi?" Cố Thành Chi nhíu mày nhìn Sở Quân Dật.
Sở Quân Dật cười khổ, vấn đề là khi đó y không phải tiểu hài tử, ở kiếp trước lúc chết thì tuổi Sở Quân Dật chết không lớn lắm, nhưng cộng thêm với tuổi ở kiếp này của mình thì khi đó bản thân đã không còn nhỏ nữa, kiếp trước có rất nhiều chuyện ảnh hưởng sâu sắc đến y, Sở Quân Dật không thể nào giả bộ thành một đứa bé ngây thơ được. Trong trường hợp Sở Quân Dật vẫn còn trí nhớ của kiếp trước, học thứ này vẫn học thành bộ dạng thế kia, không phải không có thiên phú thì là cái gì...
"Vì sao cha nói ngươi không có thiên phú?" Cố Thành Chi hỏi.
"..." Sở Quân Dật cay đắng nghĩ: Bởi vì mình dùng đại bạch thoại* thay vì dùng văn ngôn* để viết, trong hoàn cảnh cổ đại này...
*Từ xưa đến nay, Hán văn đã được chia thành văn ngôn và bạch thoại, mà văn ngôn là ngôn ngữ chính thức, ngôn ngữ viết của quan lại và văn nhân. Còn bạch thoại, lại là ngôn ngữ mà người dân bình thường sử dụng để nói chuyện. Còn đại bạch thoại là tiếng bản địa, tiếng lóng, tiếng địa phương...; thường đề cập đến những câu phổ biến, đôi khi đề cập đến những từ nhàm chán hoặc vô nghĩa.
"Vậy ngươi nghĩ sao? Ngươi cũng cho rằng bản thân không có thiên phú sao?" Cố Thành Chi nhìn y.
"... Ta không biết, cha đã nói như vậy thì ta liền tin tưởng cha, bởi vì những thứ này..." Sở Quân Dật bất đắc dĩ cười cười, "Nhưng, sau này ta đọc sách lại cảm thấy rất tốt. Chẳng qua, những năm này ta chưa từng hệ thống lại xem bản thân đã đọc được những sách gì, bản thân chỉ mê muội chọn đại đọc bừa từng cuốn một..."
"Cho nên ta mới cho ngươi tới thư viện đọc sách, ngươi đọc sách quá tạp nham, cần phải có người ở bên dẫn dắt ngươi trở lại đường chính. Hầu hết đề thi ở kỳ Xuân vi và Hương thí đều ở trong một phạm vi nào đó, với tình huống trước đó của ngươi chỉ có thể dựa vào vận may." Cố Thành Chi đặt bài thi trong tay tới trước mặt Sở Quân Dật, "Ngươi không phải không có thiên phú, chỉ do khi đó tâm của ngươi không đi đúng đường mà thôi."
Nhìn lời phê bình trên bài thi, Sở Quân Dật im lặng không tiếng động.
Cố Thành Chi đứng bên cạnh một lát rồi rời đi, để lại Sở Quân Dật ngẩn người nhìn bài thi.
Sở Quân Dật giống như đã làm sai, những năm này không có ai chỉ dẫn y, cho nên Sở Quân Dật vẫn ghi nhớ lời của Sở Tam lão gia đã nói, bởi vì ông ấy là người có thể chỉ dẫn chính xác cho y nhất.
Nhưng lời nói của Sở Tam lão gia là nhằm vào Sở Quân Dật hồi nhỏ, mấy năm nay y vẫn đang cố gắng, cho dù không quá tích cực nhưng đã mạnh hơn hồi nhỏ rất nhiều.
Những cuốn sách mà thế giới này cần học không phải thơ Đường Tống từ* được in trên sách giáo khoa ở kiếp trước, không phải cảm nhận phân tích tác phẩm văn ngôn**, càng không có chú thích và phiên dịch toàn văn dưới sách.
*Tống Từ là một Thể loại văn chương gần giống với Thơ mới ở Việt Nam và Thơ bậc thang của Pháp. Nói về Văn học TQ thì người ta thường nói ngay rằng có Hán phú, Đường thi, Tống từ, Nguyên khúc.
**tác phẩm văn ngôn, thể văn ngôn: tác phẩm viết bằng ngôn ngữ sách vở cổ của Trung Quốc.
Sở Quân Dật cần phải học và phân tích từng chút từng chút một... Có lẽ, lúc đó y chán ghét những thứ này, cảm giác mình học không được, cho nên mới nhanh chóng chấp nhận lời nhận xét 'không có thiên phú' của Sở Tam lão gia.
Sở Quân Dật nhẹ nhàng vuốt ve lời phê bình trên bài thi, sau đó y hơi nhếch khóe môi.
Cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra, Cố Thành Chi bưng một bát thuốc đi vào phòng, bước tới bên người Sở Quân Dật.
"Đây là?" Sở Quân Dật giật mình nhìn bát thuốc trước mặt.
"Ngươi uống thuốc đi." Cố Thành Chi đặt bát thuốc lên bàn.
"Đợi đã! Ta nhớ thuốc của ta đã ngừng rồi mà!" Sở Quân Dật có chút thở hổn hển nói, nếu như không vì được ngừng thuốc thì mình đã không thể đi ra ngoài, một ngày uống thuốc hai lần, ở bên ngoài ai có thể bảo đảm luôn để mắt đến chứ.
"Hà thái y nói, năm ngày dùng một lần, trước kia dược liệu có vấn đề, bây giờ thuốc đã chuẩn bị xong, uống đi." Cố Thành Chi chỉ chỉ bát thuốc.
Sở Quân Dật: "..." Cho nên nói, cho dù đi du học, y vẫn chạy không thoát khỏi vận mệnh uống thuốc đúng không?!