Sở Quân Dật cũng không ngăn cản hắn, nhưng khi Cố Thành Chi muốn nhúng tay vào chuyện phân gia, Sở Quân Dật liền đẩy hắn tới trước thư án.
"Đọc sách của ngươi đi!" Sở Quân Dật lạnh giọng nói.
"Ta là thương ngươi." Cố Thành Chi nói vô cùng đáng thương.
Mặt Sở Quân Dật nhanh chóng chuyển sang đỏ trong nháy mắt, thẹn quá hóa giận nói: "Ngươi thành thật một chút đã là thương ta rồi!"
"Ngươi đừng giận." Cố Thành Chi nắm lấy tay Sở Quân Dật lên, hôn nhẹ xuống một cái.
Lần này ngay cả lỗ tai cũng đỏ ửng lên, Sở Quân Dật chỉ cảm thấy cả người mất tự nhiên, dùng sức rút tay lại, nghiến răng nói: "Mấy ngày nay ngươi hay nói mấy lời như vậy, mỗi lần đều nói giống hệt nhau, sao không thấy ngươi thay đổi một chút nào cả!"
Kể từ sau khi thi xong Cố Thành Chi trông vô cùng hạnh phúc, Sở Quân Dật cứ tưởng rằng hắn sẽ nhân cơ hội này tăng thêm thời gian đọc sách, ai mà ngờ hắn lại bắt đầu thích lăn qua lăn lại, hơn nữa còn là lăn qua lăn lại trên giường, y thật sự không thể nhịn được nữa mà!
Cũng may Cố Thành Chi còn nhớ những gì bản thân đã nói, lăn qua lăn lại, nhưng vào thời điểm quan trọng vẫn chịu nhẫn nhịn.
Dù có là như vậy, Sở Quân Dật cũng bị hắn giày vò đến cả người mệt lả.
"Ngươi đừng giận." Cố Thành Chi nắm lấy tay y lần nữa, chậm rãi nói: "Chỉ tại ta thấy rất vui, có chút...... không khống chế được niềm sung sướng này."
Lúc ở trong phòng thi, nhìn thấy bài thi trên bàn, nhìn các thí sinh xung quanh, hắn cảm giác bản thân như được trở lại thời thơ ấu.
Khi ấy, hắn nội tâm trong sáng, đọc truyện rèn chữ viết là bởi vì thích, đối xử kẻ khác cũng chính là thật lòng thật tình, không mang theo nửa lời dối trá.
Cố Thành Chi biết rất rõ ràng bản thân vô cùng tỉnh táo, nhưng trong thân thể dường như có một luồng khí nóng, theo dòng máu chảy vào tứ chi, xương cốt, cuối cùng lại hội tụ tại tim.
Nhịp tim ổn định theo từng nhịp dần dần đập nhanh hơn, mạnh hơn, cảm giác vui sướng và hứng khởi cùng kéo đến.
Trong trường thi, tất cả thí sinh đều múa bút thành văn, duy chỉ có một mình Cố Thành ngẩn người nhìn chằm chằm bài thi, thẳng đến khi Quan giám khảo nhìn không nổi nữa đi tới nhắc nhở hắn, lúc này thần trí của hắn mới trở về.
Lúc cầm bút lên hắn còn có hơi do dự, nhưng đợi đến khi hạ bút xuống, tựa như nước chảy mây trôi, không hề dừng lại một chút nào.
Trạng thái của Cố Thành Chi tốt hơn bao giờ hết, tốt hơn rất nhiều bất cứ lúc nào trước đây, ngay cả Quan giám khảo đứng bên cạnh cũng tấm tắc lấy làm lạ, ông ta nhận ra Cố Thành Chi, vốn tưởng rằng hắn ngẩn người nhìn chằm chằm bài thi chỉ vì gặp vấn đề khó khăn, ai mà ngờ sau khi cầm bút lên thì giống như thay đổi thành người khác... Chỉ có thể nói không hổ là người mà Hoàng thượng và Thái tử coi trọng, kỳ thi lần này không làm khó được Cố Thành Chi rồi.
Loại phấn khởi này kéo dài từ lúc thi cho đến lúc này, khi nhìn thấy Sở Quân Dật thì nó càng rõ ràng hơn, Cố Thành Chi cũng không biết làm sao nữa, chỉ là cực kỳ muốn bắt nạt Sở Quân Dật.
Loại cảm xúc này càng về đêm càng mãnh liệt, cho nên... hắn thật sự có chút mất khống chế.
Sở Quân Dật đỏ bừng mặt, hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Cố Thành Chi thở dài, ôm người vào lòng, ôn nhu nói: "Là ta không tốt, ta có chút... mất khống chế."
Sở Quân Dật hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi.
"Chuyện bên kia, thật sự không cần ta giúp đỡ sao?" Cố Thành Chi thấp giọng hỏi.
"Không cần đâu." Sở Quân Dật kiên cường trả lời.
"Được rồi, đợi đến khi cần thì nói một tiếng với ta." Cố Thành Chi hôn lên má y một cái.
Sở Quân Dật đã nguôi giận một chút, liền thoát khỏi cánh tay của Cố Thành Chi, ấn người ngồi xuống ghế, "Tháng ba công bố, tháng tư thi Đình, trước sau cũng chỉ còn có hai tháng thôi, ngươi đừng có phân tâm nữa."
"Được, ta nghe lời ngươi." Cố Thành Chi cười đáp.
Sở Quân Dật sắc mặt đã hơi hòa hoãn hơn, thế nhưng lại nghe được lời nói mang theo sự tán thưởng của Cố Thành chi: "Quân Dật, ngươi càng ngày càng có phong thái của hiền thê!"
Sở Quân Dật: "..." Đau lòng cho tên này thì thật sự là đầu bị nước vào rồi*!
*Hiện nay người ta muốn nói ai đó đầu óc không tốt, suy nghĩ hồ đồ, thì thường thường phải nói "đầu óc hỏng rồi", "đầu óc ngươi bị nước vào rồi". Ý là nước vào đầu sẽ ảnh hưởng đến tư duy bình thường của con người, dẫn đến sẽ làm chuyện ngu ngốc. Đây đương nhiên chỉ là một phép ẩn dụ. Trên thực tế, nếu đầu óc con người thật sự bị nước vào, đầu óc sẽ hỏng, con người sẽ bị bệnh, có thể chết, chứ không chỉ là làm những việc ngu ngốc.
Sở Quân Dật cầm sách trên bàn lên ném về phía Cố Thành Chi, y lạnh lùng lườm hắn một cái, sau đó liền mang một khuôn mặt đủ mọi màu sắc lạnh lùng đi ra ngoài.
Cố Thành Chi cầm lấy quyển sách rơi trên người, nhìn bóng lưng Sở Quân Dật đi ra khỏi phòng, không khỏi lắc đầu bật cười.
Sở Quân Dật đi dạo bên ngoài một lát, trong lòng vô cùng rối rắm.
Vốn dĩ Sở Quân Dật muốn quay về Sở gia để lấy một vài quyển sách trong Tàng Thư các tới, kết quả bởi vì câu "phong phạm hiền thê" kia của Cố Thành Chi làm y thay đổi ý định, nếu như trở về lấy sách không phải càng giống "Hiền thê" hơn sao?!
Sau khi rối rắm một hồi, Sở Quân Dật vẫn quyết định trở về một chuyến, nếu như Cố Thành Chi còn nói vậy nữa, liền...... Liền...... Chia phòng ngủ! ヽ(>∀<☆)ノ
Đúng rồi! Phải chia phòng ngủ!
Sau khi thông suốt, tâm tình Sở Quân Dật đã tốt hơn một tí, từ hứng trí bừng bừng đến thẹn quá hóa giận, từ nghiến răng nghiến lợi lại đến sung sướng mừng thầm.
Sở Quân Dật ngồi xe ngựa, tâm tình cực kỳ vui sướng trở lại Sở gia.
Đáng tiếc Sở gia giống như bị một tầng sương mù bao phủ vậy, Sở Quân Dật vừa xuống xe đã cảm thấy áp lực ngay tức khắc, y nhanh chóng thu liễm sắc mặt, đi về viện tử của mình gọi hai hạ nhân cùng đi tới Tàng Thư các.
Thi Đình sẽ thi sách lược, được Hoàng đế chính tay ra đề, hỏi đáp ngay tại chỗ, ngoài thi luận về kế sách trị quốc an bang, thí sinh buộc phải có tố chất tâm lý cùng khả năng ứng biến ngay tại hiện trường.
Tàng thư của Sở Tam lão gia vốn được Sở Quân Dật cất giữ, y nhớ đã có xem vài tập sách đề cập về thể loại này, cũng không rõ tư liệu này có thích hợp hay không, nhưng vẫn quyết định đưa cho Cố Thành Chi xem, có thể sẽ có thu hoạch lớn.
Sau khi lục lọi trong các rương sách một hồi, cuối cùng Sở Quân Dật đã tìm được thứ cần tìm, đợi đến khi dọn dẹp lại những thứ khác xong thì y đã mệt lả người.
Những hạ nhân Cố Thành Chi tìm tới đều là nông phụ ở thôn trang của hắn, làm việc nhà đều giỏi giang, chỉ là không biết chữ. Với lại Sở Quân Dật cũng không muốn để cho người ngoài động vào những quyển sách cổ này, cho nên đành phải tự mình làm.
Nghỉ ngơi một lát, Sở Quân Dật ôm tập sách xuống lầu, ra khỏi Tàng Thư các y liền giao toàn bộ tập sách cho hạ nhân đi cùng cầm, sau đó phủi tay quay trở về.
Trên đường trở về còn gặp Sở ngũ gia đang đi tới, Sở Quân Dật vừa nhìn thấy hắn ta liền dẫn người tránh đi, nhìn khuôn mặt xinh đẹp lại tràn đầy ưu sầu kia, Sở Quân Dật thầm than một tiếng quyết định đi đường vòng trở về vẫn tốt hơn.
Trở lại thư viện, Cố Thành Chi nhìn thấy một đống sách như vậy liền nở nụ cười, "Ngươi thật đúng là..." Nửa câu sau dưới ánh mắt âm trầm của Sở Quân Dật liền nhanh chóng nuốt trở vào.
"Nói đi, sao không nói nữa." Sở Quân Dật hơi híp hai mắt, giọng điệu khẽ khàng.
Cố Thành Chi khẽ ho một tiếng, chọn một quyển trong đó mở ra xem.
"Ngươi xem đi, ta đi trước đây." Thấy hắn hăng say đọc sách, Sở Quân Dật bĩu môi, nói một tiếng thì định đi ra ngoài.
"Ngươi đi đâu?" Cố Thành Chi theo phản xạ hỏi một câu.
"Vì để ngươi có thể an tâm đọc sách, ta quyết định -- chia phòng ngủ!" Sở Quân Dật trịnh trọng nói.
"Không được!" Sắc mặt Cố Thành Chi nháy mắt liền thay đổi, đứng dậy giữ chặt người, ngữ khí vừa gấp gáp vừa khẩn thiết, "Không được đi!"
"Ngươi đọc sách của ngươi đi, bên chỗ ta còn có việc." Sở Quân Dật nhíu mày nói.
"Có chuyện gì quan trọng hơn cả ta nữa?" Cố Thành Chi nóng nảy.
Sở Quân Dật trừng mắt nhìn hắn, người có thể giữ chút mặt mũi không?!
Nói ra lời này, Cố Thành Chi cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhưng hắn thật sự không muốn cho Sở Quân Dật đi, vội vàng hạ giọng nói: "Ngươi có việc thì đi làm, chia phòng thì không cần thiết. "
Sở Quân Dật đờ mặt ra không nói lời nào.
"Ta muốn ngươi ở bên cạnh ta..." Giọng nói mất mát, vẻ mặt uể oải, xem ra Cố Thành Chi thật sự không hề biết hai chữ xấu hổ viết thế nào.
Sở Quân Dật: "..." Y tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân đã mềm lòng! Tuyệt đối không!
"Chỉ còn hai tháng nữa thôi, ngươi để cho ta tiết kiệm điểm tâm*..." Giọng Sở Quân Dật không tự giác ôn hòa hơn, đợi đến khi ý thức được liền ngậm miệng không nói nữa, vẻ mặt hơi ảo não.
*Điểm tâm: ở đây là tâm sự, suy nghĩ, băn khoăn, lên kế hoạch.... Tiết kiệm điểm tâm: là loại bỏ băn khoăn, lo lắng hoặc từ bỏ ý định nào đó mà đã lên kế hoạch.
Cố Thành Chi thở phào nhẹ nhõm, ôm người ngồi trở lại ghế, cầm lấy quyển sách lật xem, "Chúng ta cùng xem."
Sở Quân Dật: "..." Thật sự muốn tát cho bản thân một cái, nhân tiện còn thầm mắng chính mình: Cho ngươi mềm lòng nè!Cho ngươi mềm lòng nè!
Cố Thành Chi vội vàng lật xem mấy quyển sách, đột nhiên nói: "Phụ thân viết."
Sở Quân Dật nghe vậy cũng sửng sốt, nhìn về phía quyển sách đang mở ra, chữ bên trên thật sự là nét chữ của Sở tam lão gia.
Xem được một nửa, Cố Thành Chi lại nói: "Văn chương phụ thân viết, Hoàng thượng sẽ thích."
"Cái gì?" Sở Quân Dật không hiểu ý của hắn.
"Ý ta là có nhiều luận điểm cùng tư tưởng của phụ thân, tương đồng với những điều Hoàng thượng muốn." Cố Thành Chi bỏ sách xuống, "Nếu lúc ấy Hoàng thượng là người ra đề, chắc hẳn thứ hạng của phụ thân đã cao thêm rồi."
Cố nhị lão gia và Cố tam lão gia cùng tham dự Hội thí và Điện thí vào thời Tiên đế, hai người họ có khá nhiều quan điểm không bàn mà hợp, lý niệm trị quốc cũng rất giống nhau.
Hoàng thượng đối đãi với Cố nhị lão gia khác biệt với nhiều người, nguyên nhân lớn nhất cũng vì người coi Cố nhị lão gia là tri kỷ.
Mà Sở nhị lão gia quan tâm Sở Quân Dật như thế, có lẽ cũng coi Sở tam lão gia là tri kỷ, đối diện với người con trai duy nhất được hảo hữu lưu lại, cho nên sẽ quan tâm nhiều hơn.
"Phụ thân không hề để ý thứ hạng, dù sao người cũng rất hài lòng với kết quả lần thi Điện đó." Sở Quân Dật thấp giọng nói.
Lúc Sở tam lão gia thi Đình phát huy rất tốt, bất kể là biểu hiện của bản thân hay thứ tự trên bảng vàng, Sở tam lão gia đều vô cùng hài lòng.
"Ta biết mà." Cố Thành Chi cười nói.
Sở tam lão gia có thể trở thành hảo hữu với Cố nhị lão gia, chắc chắn là do tính tình hợp nhau, hai người bọn họ đều hướng về tương lai, chứ không phải vướng vấn quá khứ.
"Ngươi hiểu rất rõ sở thích của Hoàng thượng sao?" Sở Quân Dật hỏi.
"Không hẳn, ta chỉ biết đại khái một vài sở thích của Hoàng thượng thôi." Cố Thành Chi cười nói.
"Đây không phải là gian lận sao?" Sở Quân Dật hỏi.
"Không tính." Cố Thành Chi cười nói: "Trong triều đại thần càng biết rõ Hoàng thượng yêu thích thứ gì hơn, nhưng có mấy người có thể nhận được sự ưu ái từ Hoàng thượng chứ?"
"Ngươi là muốn nói bản thân rất có ưu thế?" Sở Quân Dật liếc xéo hắn.
"Ta muốn nói, mặc kệ như thế nào, thực lực mới là quan trọng nhất." Cố Thành Chi thấy vẻ mặt Sở Quân Dật không tin, bật cười nói: "Đương nhiên, biết được sở thích của Hoàng thượng vẫn có ưu thế hơn."
"Có lợi thế thì ngươi cứ giữ lấy." Sở Quân Dật nói xong liền đứng dậy.
Sắc mặt Cố Thành Chi khẽ biến, vội vàng níu giữ người lại.
"... " Sở Quân Dật có chút bó tay nhìn hắn một cái, "Ta còn có việc phải làm."
Cố Thành Chi im lặng không nói gì.
"Cần phải chuẩn bị vài thứ."
Tiếp tục im lặng.
"......"
Im lặng.
"Không chia phòng nữa, ta chỉ ra ngoài một lát." Sở Quân Dật chán nản nói.
"Vậy ngươi nhớ trở về sớm một tí, ta chờ ngươi về cùng ăn cơm." Cố Thành Chi vui vẻ ra mặt.
Sở Quân Dật: "..."
Cố Thành Chi mặt mày giãn ra lật sách tiếp tục đọc, thấy Sở Quân Dật vẫn đứng im liền ngẩng đầu lên nhìn, khóe môi lộ ra một độ cong sung sướng.
Sở Quân Dật trừng mắt nhìn hắn, cảm xúc rối rắm không cánh mà bay, niềm vui dưới đáy lòng dâng lên làm cho y cũng không tự chủ được mà nở nụ cười.
Thật ra như vậy cũng rất tốt.